Cấp Trên Có Mưu Đồ Làm Loạn Với Tôi

Chương 51: Lỡ sinh nhật



"Làm sao giám đốc biết hôm nay là sinh nhật của tôi?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Hứa Niệm lập tức ý thức được vấn đề này có bao nhiêu ngu ngốc, "Không cần giải thích."

Lưu Mỹ sáng sớm đã tặng quà sinh nhật cho cô, Giang Chỉ cũng ở chung văn phòng với cô cho nên làm sao mà không biết.

"Xin lỗi, tôi không chuẩn bị quà sinh nhật cho cô, lại làm phiền cô chăm sóc tôi đến nửa đêm." Giang Chỉ cắn môi, dùng thái độ chân thành thừa nhận sai lầm của mình.

Lúc này, cô không phải là một nữ ma đầu mà là một cô gái nhỏ bị bệnh dạ dày hành hạ, nằm liệt giường.

"Không sao, không sao." Hứa Niệm xua tay và lắc đầu. Cô không đành lòng để người bệnh xin lỗi mình. Nữ ma đầu đã thực sự thay đổi rất nhiều . . .

"Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi về trước?" Hứa Niệm chỉ vào cửa, khách khí hỏi.

"Đợi đã, ở lại mừng sinh nhật rồi đi. Cứ coi như tôi đền bù cho cô đi." Giang Chỉ đã tính sẵn rồi.

Vì cô không thể đón sinh nhật cùng cô ấy với thân phận là Thư Thư, vậy hôm nay hãy dùng chính con người thật của mình để đón sinh nhật với cô ấy.

"Không cần, không cần, giám đốc Giang quá khách khí rồi." Hứa Niệm liên tục lắc đầu.

Cô đã trưởng thành và không coi trọng ngày sinh nhật của mình lắm. Điều mà thật sự quan trọng với cô chính là ngày mà cô có thể gặp được Thư Thư, những ngày đặc biệt như thế này thành thật mà nói nó cũng không quá quan trọng.

"Bánh ngọt sẽ được giao trong vòng mười phút nữa, cô đợi thêm một lát nữa đi." Thái độ của Giang Chỉ vừa mềm mỏng vừa kiên quyết, khiến Hứa Niệm không có cách nào để từ chối.

Cô phải đón sinh nhật cùng đối phương, điều này có thể bù đắp cho cảm giác tội lỗi trong lòng.

"Được rồi." Hứa Niệm từ bỏ vùng vẫy.

Bánh gần đến rồi nếu cô từ chối thì sẽ bị coi là thiếu tôn trọng.

Đối phương vẫn là cấp trên trực tiếp của cô, nữ ma đầu mới thay đổi được hai ngày, cô không muốn lại bị đối phương hành hạ như lúc trước.

"Ting ting ting . . ."

"Bánh của cô đã được giao tới, chúc cô vui vẻ!"

Chiếc bánh màu trắng có mép cong, nến hoa tulip màu hồng được phủ vải mỏng và được rắc những hạt bạc nhỏ.

Bánh ngọt vừa đặt lên bàn, Giang Chỉ nhanh chóng kéo Hứa Niệm ra khỏi phòng, bước từng bước nhỏ rồi dừng lại ở phía sau: "Ông chủ của cửa hàng nói loại bánh này gần đây rất được ưa chuộng, cô có thích nó không?"

Trên thực tế, cô đã cố gắng tìm hiểu xem những cô gái trẻ thường thích loại bánh nào.

Cô đã phải mất rất nhiều thời gian để chọn lựa một hình mẫu như vậy, ngay cả khi đang tranh luận về một vụ án nghiêm trọng.

"Tôi thích nó, cảm ơn giám đốc Giang."

Dưới ánh nến đung đưa, khuôn mặt của Giang Chỉ rất dịu dàng, các đường nét trên khuôn mặt được bao phủ bởi ánh sáng dịu nhẹ, khiến cô trông giống người hơn một chút.

Hứa Niệm trong lòng có một loại cảm giác rất kỳ quái.

Nửa tháng trước cô còn tránh mặt Giang Chỉ, chưa đầy nửa tháng, bọn họ lại có thể hòa hợp như vậy sao?

Trong nháy mắt, đôi mắt của Hứa Niệm đột nhiên mở to, tình cờ bắt gặp nụ cười trầm lặng của Giang Chỉ.

"Cô ước nguyện đi, còn chờ cái gì?"

"À, ừ." Hứa Niệm nhắm mắt lại vài giây sau sợ hãi, suy nghĩ lung tung.

Làm sao cô có thể quên rằng Giang Chỉ là một kẻ biến thái? Đối phương vẫn là người viết tiểu thuyết người lớn ngay chính trong văn phòng làm việc kia mà?

"Phựt!" Một tiếng vang trầm, nút của chai rượu được lấy ra.

Rượu đỏ được đưa đến cho Hứa Niệm, Giang Chỉ nhẹ nhàng lắc lắc ly, "Ngày đẹp trời như vậy, cô không muốn uống rượu sao?"

"Không được, ngày mai tôi phải đi làm." Hứa Niệm trợn tròn mắt, run rẩy vì sợ hãi.

Chắc hẳn nữ ma đầu muốn chuốc say mình để giở trò!

"Uống nhanh đi, cứ coi như bầu bạn với tôi." Giang Chỉ từ xa nâng ly lên, "Cô có chắc chắn không muốn thử rượu đỏ Chixia 1997 do Screaming Eagle Winery sản xuất không?"

Có vẻ như rất đáng tiếc nếu bỏ lỡ một chút rượu vang đỏ.

Hơn nữa, từ chối nữ ma đầu cũng không phải là một ý kiến ​​hay.

Hứa Niệm thuyết phục bản thân và thử.

Hai mắt của cô sáng lên sau khi uống thử một ngụm.

Loại rượu này giống như nước nho mà cô yêu thích, nồng độ cồn rất nhỏ, gần như không đáng kể.

"Vị của nó khá ngon, rượu này nồng độ cồn rất thấp, nếu thích, cô có thể uống nhiều hơn, sẽ không say."

Hàm dưới, trong mắt chứa làn thu thuỷ.

Thanh âm của Giang Chỉ giống như là có ma lực cuốn hút người khác, quả thật Hứa Niệm đã bưng ly rượu lên cao.

Kem có chút béo ngậy, Hứa Niệm tựa hồ đang uống nước trái cây, cắn một miếng bánh ngọt và nhấp một ngụm rượu vang đỏ, vô tình uống hết nửa chai, trong đó có Giang Chỉ.

"Giang, Giang Chỉ! Làm sao lại có hai Giang Chỉ? Không, Giang Chỉ, đứng yên đừng quay vòng, đau mắt quá!"

Cô vừa nói, nụ cười của Giang Chỉ càng sâu hơn.

Đồ ngốc, tửu lượng kém như vậy mà còn dám uống nhiều như thế!

"Sao? Cô gọi tôi là gì?" Giang Chỉ liếm lớp kem trên môi, nụ cười dần trở nên ma mị hơn.

"Giang Chỉ! Làm sao vậy?" Hứa Niệm tức giận đập bàn đứng lên, suýt nữa ngã xuống. Cũng may tay nắm chặt lên thành bàn mới không bị coi là đang làm trò mèo.

"Cô đừng tưởng rằng cô là cấp trên của tôi thì tôi sẽ sợ cô! Kia là tôi thương hại cô! Nếu không phải nhìn cô đau đến gập cả người, cô cho rằng tôi sẽ đưa cô về nhà sao?!" Hứa Niệm đứng chống nạnh, khuôn mặt nhỏ đỏ lên.

Nhìn như dữ dằn, thế nhưng lại không có lực gây sát thương.

Giang Chỉ im lặng nghe, không ngắt lời của đối phương.

Cô biết mình sai, chính cô là người hẹn gặp mặt với đối phương thế nhưng cô cũng là người đã lên kế hoạch để đối phương bị lỡ hẹn. Giang Chỉ biết mình làm những việc này là đáng bị chê trách.

"Đều là lỗi của cô! Cô có biết hôm nay đối với tôi quan trọng thế nào không?! Nếu không có cô . . . Tôi đã gặp được người con gái mà tôi yêu rồi!"

Hứa Niệm tuyệt vọng ngã lưng xuống ghế, ôm đầu gối, đau khổ kêu lên: "Cô có biết không? Đây là lần đầu tiên tôi và cô ấy gặp nhau sau nhiều năm như vậy."

"Chúng tôi đã từng không thể gặp nhau vì nhiều lý do. Hôm nay là sinh nhật của tôi, món quà mà tôi muốn chính là được nhìn thấy người mình yêu. Cuối cùng tôi đã hèn mọn cầu xin cô ấy đến gặp tôi một lần. Cô ấy đã đồng ý đón sinh nhật tôi cùng tôi . . . Tôi đã chuẩn bị tất cả từ quà cho đến hoa thế nhưng mọi thứ lại bị cô phá hỏng mất rồi!"

Hai mắt của Hứa Niệm sưng đỏ, giống như bị người ta bắt nạt, miệng mím chặt, tức nước vỡ bờ.

"Thư Thư của tôi, tôi không thể có cơ hội để nhìn thấy Thư Thư của tôi nữa, a a a  . . . Tất cả là lỗi của cô, đồ xấu xa! Cô là một người phụ nữ xấu tính, tôi thật xui xẻo khi gặp cô!"

Giang Chỉ mím môi, lúng túng, tùy tiện đưa khăn giấy cho đối phương: "Đừng khóc, tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi . . ."

Cô dùng cả hai thân phận để xin lỗi người kia, mặc kệ đứng ở góc độ của Thư Thư hay là Giang Chỉ, cô đều thẹn với Hứa Niệm. Cho dù bản thân bị mắng, cô cũng không dám có bất kỳ lời oán giận, đây hết thảy đều là bởi vì cô gieo gió gặt bão.

"Xin lỗi thì có ích gì!?" Hứa Niệm lau đi nước mắt, ném lại khăn giấy bẩn vào trong ngực của Giang Chỉ, "Tôi rất yêu cô ấy, cô ấy đáng yêu và ngoan ngoãn, lại có dáng người rất đẹp. Suýt chút nữa thì tôi đã gặp được cô ấy rồi, chính cô là người đã phá hỏng bữa tối của tôi và cô ấy!"

Giang Chỉ lần lượt đưa khăn giấy đến: "Đừng khóc nữa, tôi biết là tôi sai rồi, cô có thể ngừng khóc được không?"

"Không! Điều đó không tốt! Tại sao cô lại luôn muốn bắt nạt tôi?! Tôi làm việc rất nghiêm túc và luôn sẵn sàng vì cô mà làm việc. Cô nghĩ mình sẽ tìm được một trợ lý có thể chịu đựng tính khí thất thường của cấp trên như tôi sao?!"

"Được rồi, được rồi, lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi thấy cô dễ thương nên mới sinh ra ý đồ muốn trêu chọc cô . . ."

"Người phụ nữ xấu xa! Cô là người xấu xa nhất trên đời! Cô đã phá hỏng cuộc gặp gỡ của tôi với Thư Thư. Cô có biết là cô ấy đối với tôi quan trọng đến thế nào không . . . Ợ . . ." Hứa Niệm ợ hơi, sững sờ hai giây trước khi tiếp tục khóc: "Trừ mẹ tôi, cô ấy là người con gái quan trọng nhất đối với tôi trên đời. Tôi yêu cô ấy rất nhiều, tôi muốn kết hôn và sống chung với cô ấy . . ."

Hứa Niệm vừa nói vừa khóc, khóc đến không nói được nữa nhưng cô vẫn triền miền nói yêu thương với người trong lòng.

Giang Chỉ cẩn thận lau nước mắt, thích thú lắng nghe, cũng cố gắng dụ dỗ Hứa Niệm bộc lộ cảm xúc thật nhiều hơn: "Thư Thư này thật sự tốt như cô nói sao?"

"Đương nhiên!" Hứa Niệm vỗ bàn đứng dậy, định tranh luận thì lại bị Giang Chỉ ép ngồi xuống, "Được rồi, được rồi, đứng mãi như thế cô không mệt sao? Ngồi xuống từ từ nói chuyện đi, tôi đang lắng nghe đây."

"Thư Thư của tôi rất tuyệt vời, cô ấy xinh đẹp, cô ấy là người mà tôi yêu nhất, cô ấy cũng rất lớn và mềm mại . . ." Hứa Niệm chỉ vào ngực, Giang Chỉ lập tức hiểu ra, cười ngây ngốc . . .

Đứa nhỏ thực sự . . . Say đến mức không thể quên được chuyện này.

"Tóm lại, cô ấy là một hình mẫu người yêu lý tưởng nhất trên đời!" Hứa Niệm lại đập bàn đứng dậy.

Giang Chỉ cũng không ngăn cản, chỉ nhẹ nhàng bế đối phương lên.

Hứa Niệm bị Giang Chỉ làm cho giật mình, tùy tiện đánh người một cái: "Cô làm gì vậy?! Đừng chạm vào tôi! Người yêu của tôi sẽ tức giận!"

"Cô ấy sẽ không tức giận." Giang Chỉ nghiêng đầu nhìn đối phương, không nhịn được cong môi: "Cô ấy nói cô ấy cũng yêu cô, muốn cô nghỉ ngơi thật tốt."

"Tôi biết cô ấy rất yêu tôi . . ." Hứa Niệm mệt mỏi ngáp dài, "Chúng tôi rất yêu nhau!"

Giang Chỉ bế Hứa Niệm đến phòng tắm, cô tẩy trang giúp cho người kia.