Cấp Trên Có Mưu Đồ Làm Loạn Với Tôi

Chương 49: Con đường chỉ có thể đi về phía bóng tối



Ý thức được mình đang suy nghĩ gì, Giang Chỉ ngây ngẩn cả người.

Tại sao mình lại có suy nghĩ như thế này? Sao có thể có loại suy nghĩ này . . .

Mặc kệ là người yêu trên mạng hay là cấp dưới ngu ngốc, cô đều dần dần chấp nhận sự thật hai người là cùng một người.

Cô dường như ngày càng trở nên không thể tách rời khỏi đối phương . . .

Nếu như Hứa Niệm biết được thân phận thật sự của cô, liệu cô ấy có ghét bỏ cô khi khoảng cách tuổi tác của cả hai quá lớn hay không?

Trong lòng nặng trĩu, Giang Chỉ không biết phải đối mặt với loại cảm giác này như thế nào, còn phải đối mặt với Hứa Niệm ra sao?

"Bảo bối, em có yêu chị không?" Trong giọng điệu của Giang Chỉ khó mà phát hiện ra có gì đó không ổn, cô mặc áo choàng tắm vào, vẻ mặt không có chút hứng thú nào.

Hứa Niệm không biết vì sao người kia đột nhiên nói ra lời này, mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Mặc dù vẫn còn đắm chìm trong thiên đường nhưng đầu vẫn nhảy số trả lời rất nhanh.

"Yêu, đương nhiên là yêu chị rồi. Nếu không yêu chị thì em còn có thể yêu ai? Đừng nghĩ nhiều, em sẽ luôn bên cạnh chị."

Hứa Niệm đã quen với việc Thư Thư thỉnh thoảng có những câu hỏi kỳ lạ, cô ấy sẽ thường xuyên nghĩ đến viễn cảnh mình bị bỏ rơi và sinh ra một cảm giác không an toàn khi ở bên cạnh người yêu.

Là người quan trọng nhất của đối phương, mỗi khi có vấn đề gì xảy ra, cô sẽ tìm mọi cách để cô ấy vui vẻ.

Đây không phải là điều Giang Chỉ muốn. Cô thậm chí còn không hiểu mình muốn gì, có những điều muốn nói nhưng không có cách nào để nói ra.

Trải qua nhiều năm làm việc, làm qua vô số các vụ kiện tụng, gặp rất nhiều đầu trâu mặt ngựa, Giang Chỉ đương nhiên biết miệng lưỡi trơn tru có bao nhiêu phần là lừa gạt người.

Ngày tháng bên nhau cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng đẹp, những lời hứa khi yêu chỉ tính bằng những con số.

Cô đã gặp quá nhiều kẻ dối trá trong tình yêu và không cảm thấy an toàn trong tình yêu, cô chọn người thật sự khiến cho cô cảm giác có thể gối đầu vào bờ vai, người đó cũng chính là bạn nhỏ bên đầu bên kia.

Nhưng bây giờ, sự kỳ vọng trong tình yêu ngày càng ảnh hướng đến cô, lớn đến mức cô không thể nào tiếp nhận ngay được.

"Vậy em thề đi, em sẽ không bao giờ rời xa chị!" Giang Chỉ không có hứng thú, cô cũng không có cách nào khác xác minh đối phương có phải là thật lòng hay không.

"Em thề!" Hứa Niệm duỗi ra ba ngón tay, làm ra động tác thề: "Em sẽ không bao giờ rời bỏ Thư Thư! Mọi tâm tư đều đặt ở trên người của Thư Thư."

"Bất kể thân phận của chị là gì, em cũng sẽ không bao giờ rời xa chị?" Giang Chỉ nắm chặt ngón tay.

"Đúng! Bất kể chị là ai, em đều yêu chị!" Hứa Niệm trả lời một cách chắt nịch, nói ra những lời từ tận đáy lòng.

Cô đã vô số lần tưởng tượng về Thư Thư và chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất. Tình cảm của họ là thật. Dù đối phương là ai thì không ai có thể ngăn cản họ yêu nhau!

"Được, chị cũng vậy." Giang Chỉ thả lỏng ngón tay đang nắm chặt của mình, thở phào nhẹ nhõm.

Cô chỉ hy vọng khi cả hai gặp nhau, Hứa Niệm có thể chấp nhận sự thay đổi của cô. Cô thực sự ngày càng không thể tách rời khỏi đối phương. Đây cũng là một dấu hiệu tốt!

Giang Chỉ chưa bao giờ thoải mái như lúc này.

Ban ngày, cô đóng vai một cấp trên giàu tình cảm, hướng dẫn Hứa Niệm về nhiều mặt, thỉnh thoảng gây ra xích mích nhỏ và thấy cô ấy trông hoảng loạn đến mức nào.

Về đêm, cô lại cởi áo choàng ra và hóa thân thành nàng tiên nhỏ nóng bỏng, chỉ để lấy lòng đối phương mà trở nên đẹp đến mức hư ảo.

Hạnh phúc có cái giá phải trả, họ không thể không gặp nhau. Chủ đề mà Giang Chỉ ghét nhắc đến lại tới.

Đã qua hai tuần kể từ khi lần đầu họ hẹn gặp mặt nhau.

Hứa Niệm lại nhắc lại chuyện cũ, "Thư Thư, gần đây chị không bận công việc, khi nào chúng ta mới có thể gặp lại nhau? Em muốn được ôm lấy chị, muốn được cảm nhận hơi ấm từ chị."

Những điều tốt đẹp mà cô không thể có được luôn cào xé trái tim cô, giống như bị mèo con cào cấu, khiến toàn thân của cô ngứa ngáy.

Đối diện màn hình là Giang Chỉ trong bộ trang phục mát mẻ. Nhân vật mà cô ấy hóa trang hôm nay là một cô gái có mái tóc màu hồng. Cô ấy mặc áo trễ vai và có cổ, lông màu trắng trên ngực, đơn giản và mỹ miều.

"Ừ . . . Không có, sao đột nhiên nhắc đến chuyện này? Gần đây chị có rất nhiều việc, chỉ sợ không thể gặp mặt . . . Bằng không em đợi thêm một thời gian nữa được không?" Giang Chỉ lại tiếp tục xoáy đối phương vào những lời dối trá của mình.

Cô gần như quên mất rằng tất cả hạnh phúc bây giờ đều có được nhờ sự dối trá. Một khi lời nói dối bị vạch trần, mọi thứ sẽ biến mất.

Cô đã trì hoãn quá nhiều lần, cho dù mỗi lần đều viện lý do khác nhau, cũng không có ai ngốc đến mức tin vào. Ấy vậy mà đối phương lại tin vào những lời nói dối đó của cô, người ấy cũng đã bỏ qua cho cô rất nhiều lần.

"Còn công việc nào quan trọng hơn em?" Hứa Niệm ở sâu trong tâm hồn hỏi một câu.

Giang Chỉ giống như là không thể xuống ngựa: "Không có cái gì quan trọng hơn em, nhưng công việc của chị thật sự rất bận, em có thể đợi chị thêm một thời gian nữa được không? Chỉ một thời gian nữa mà thôi . . ."

Lần này Giang Chỉ không biết nên từ chối thế nào.

"Không." Đây là lần đầu tiên Hứa Niệm từ chối đối phương một cách không thương tiếc sau khi hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, "Thư Thư, em biết chị rất bận rộn trong công việc, em đương nhiên hiểu. Chúng ta đã ở bên nhau rất lâu rồi. Đã quá lâu rồi cả em và chị chưa từng gặp mặt nhau. Ngày mai là sinh nhật thứ hai mươi hai của em, chị đến gặp em có được không?"

Hứa Niệm buồn bã cụp mắt xuống, cắn chặt đôi môi mỏng.

Cô quyết tâm gặp người ấy vào lần này.

Họ đã ở bên nhau rất lâu và chưa bao giờ gặp nhau trước đây.

Cô phải chịu đựng sự quấy rối của nữ ma đầu mỗi ngày. Cô sợ hãi đến mức không dám công khai rằng mình là người đã có bạn gái.

Cô hết lần này đến lần khác hiểu ra, tựa như Thư Thư sẽ không bao giờ muốn gặp cô nếu như cô không chủ động nhắc đến chuyện này.

Điều cô không biết là vào một thời điểm cô không biết, mỗi ngày Thư Thư đều có thể nhìn thấy cô, đồng thời rất thích trêu trọc cô và thấy cô chạy trối chết là sở thích của cô ấy.

"Thật xin lỗi, bảo bối, chị đương nhiên nhớ sinh nhật của em nên đã chuẩn bị trước rồi. Ngày mai chị sẽ chuyển phát nhanh cho em . . ." Suy nghĩ của Giang Chỉ chạy rất nhanh, cô đã nghĩ biện pháp để bù đắp.

"Đó không phải điều em muốn." Hứa Niệm trực tiếp ngắt lời của cô, "Món quà không quan trọng, em chỉ muốn gặp chị, chị hiểu không? Chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, cũng chưa từng gặp mặt. Chị không muốn đến thăm dự sinh nhật của em sao?"

Hứa Niệm có chút suy sụp, không phải cô không hiểu được sự quan tâm của Thư Thư, mà là cô sợ đối phương đang ghét bỏ mình.

"Em đã nói với chị nhiều lần rồi, dù chị đến gặp em trông như thế nào, em cũng chỉ yêu chị . . ."

"Được rồi, chị hứa với em, ngày mai chị sẽ đến gặp em." Giang Chỉ cắt ngang lời nghĩ sai của đối phương, trịnh trọng hứa hẹn.

Hiện tại mọi chuyện đã đến nước này, chúng ta chỉ có thể dùng biện pháp cuối cùng. Xin lỗi bảo bối, chị thật sự không muốn mất em!

"Ừ! Vậy em chờ chị! Ngày mai là có thể nhìn thấy Thư Thư rồi!" Hứa Niệm chuyển buồn làm vui, vô cùng kích động. Thế nhưng cả hai đều ngầm hiểu, xen lẫn trong niềm vui này đều có sự chua xót.

Hứa Niệm bị Thư Thư cho leo cây nhiều lần như vậy nên cô không thể tin được: "Chị đã hứa sẽ tới. Nếu chị lại thất hứa, em sẽ tức giận thật đấy!"

"Ừ, chị sẽ đến đúng giờ." Giang Chỉ cố gắng trấn an đối phương, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.

Khi nghĩ đến mình sẽ tự tay phá vỡ mọi kỳ vọng của Hứa Niệm, khiến đối phương đau lòng, trái tim của cô không khỏi nhức nhối, cổ họng tràn đầy thống khổ, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.

Bây giờ cô đã chọn con đường này, cô chỉ có thể đi về phía bóng tối.