Cấp Trên Có Mưu Đồ Làm Loạn Với Tôi

Chương 4: Giấu quần lọt khe của nữ ma đầu



Giang Chỉ dựa vào người của Hứa Niệm,dáng vẻ cũng không quá dễ chịu, dường như đang kìm nén không muốn nói chuyện.

Được rồi, ngu ngốc vẫn là ngu ngốc, nhưng như vậy cũng tốt, Giang Chỉ tương đối nghe lời, đầu óc cũng biết phải làm như thế nào . . .

Ở lại hay không ở lại?

Hứa Niệm lại đấu tranh nội tâm kịch liệt, cuối cùng dứt khoát chọn ở lại với người kia. Động tác của cô linh hoạt, tìm được thẻ mở cửa nhà của Giang Chỉ rồi đi vào trong.

Hứa Niệm đặt người lên ghế sofa, theo chỉ dẫn của Giang Chỉ tìm thuốc dạ dày, thấy sắc mặt của đối phương vẫn không ổn, cô gãi đầu nói: "Tôi nấu cháo cho giám đốc được không?"

Giang Chỉ cầm một ly nước ấm, dựa người vào ghế sofa: "Không muốn làm phiền cô, tôi đã khá hơn rất nhiều. Cô cũng nên trở về nhà đi."

Hứa Niệm gật đầu, đang muốn rời đi, lại bị Giang Chỉ gọi lại.

"Ở đây tôi có một tờ ghi chép về một vụ án hình sự. Để tôi lấy nó cho cô."

Phải chăng nữ ma đầu này phát tâm từ bi với mình?

Hứa Niệm kinh ngạc, không nghĩ tới nữ ma đầu kia lại có thể đối xử tốt với mình như vậy. Cô gật gật đầu: "Cảm ơn giám đốc."

Giang Chỉ đặt ly nước xuống, đi vào phòng, Hứa Niệm đứng ở phòng khách, có chút lúng túng chờ đợi, lại nghe được dưới chân truyền đến một âm thanh "meo".

Cô cúi đầu xuống thì nhìn thấy một con vật màu bạc đang xu nịnh xoa chân của mình, miệng của nó ngậm thứ gì đó.

Kia là . . .

Một chiếc quần lọt khe?!

Trong nháy mắt huyết mạch của Hứa Niệm sôi sục, đầu óc bị chiếc quần lọt khe xông đến làm cho trống rỗng!

Quần lọt khe của Giang Chỉ?!

Mình có thể móc hai mắt của mình được hay không?

Bàn tay cầm văn kiện của Hứa Niệm run rẩy, cô nhanh chóng nhìn quanh phòng, muốn trốn vào phòng tắm giả vờ như không nhìn thấy, nhưng con mèo phiền phức đã trực tiếp đặt chiếc quần lọt khe trước mặt cô rồi vọt trở về.

Thân ảnh kia đã xuất hiện ở cửa phòng, Hứa Niệm hít một hơi khí lạnh, thấy không có chỗ trốn, nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhặt chiếc quần lên nhét vào trong túi của mình.

Giang Chỉ vừa bước ra, mặt không biểu tình: "Đọc xong hãy ghi phân tích bằng kinh nghiệm của mình. Vụ án này vào ngày mai đối với tôi cũng không quá phức tạp."

"Vâng, cảm, cảm ơn giám đốc Giang."

Hứa Niệm cúi đầu, không dám nhìn đối phương, bình tĩnh nhận lấy tờ giấy: "Tôi về trước."

Thấy Giang Chỉ gật đầu, hai chân của Hứa Niệm run rẩy như lúc bị bệnh sốt rét đi ra khỏi rửa, cô chạy trối chết rời khỏi chung cư.

Về đến nhà, Hứa Niệm mới run rẩy lấy ra thứ tà nghiệt kia.

Màu đen tuyền, mặt trước gần như rỗng hoàn toàn, mặt sau chỉ là một sợi dây đeo mỏng, phần hông là hai dây buộc, nhìn thế nào trông cũng hấp dẫn nhưng vẫn còn lưu lại một chút mùi hương không rõ?

Giang Chỉ thật sự mặc cái này sao?

Hứa Niệm thật sự cảm thấy đem thứ này về nhà là quá biến thái, nhưng tình huống lúc đó nếu như để cho nữ ma đầu biết mình từng nhìn thấy vật như thế này, sợ đêm nay mình chưa kịp về nhà đã mất mạng ở nhà của nữ ma đầu.

Nhưng bây giờ, cái vật này nên xử lý như thế nào đây?

Vứt đi . . . Không thích hợp, dù sao cũng là đồ của người khác, giữ lại thì càng không thích hợp hơn, quả thực rất biến thái!

Cách này không được, cách kia cũng không được. Chỉ còn chờ cơ hội thần không biết quỷ cũng không hay mình đem trả lại là được.

Đều do con mèo kia mà ra!

Hứa Niệm tìm một cái túi để bỏ vào, sau đó cô cất vào ngăn kéo. Tắm rửa xong nằm trên giường, nhìn thấy tin nhắn của Thư Thư.

【 Bụng, bụng đau, hu hu hu . . .】

【 Bảo bối còn đang vật lộn với nữ ma đầu sao?】

【 Vậy chị đi ngủ trước, hôm nay vừa khốn lại vừa mệt, thân thể không được dễ chịu.】

Hứa Niệm có chút lo lắng.

Thân thể của Thư Thư hình như không được tốt, cô ấy cũng bị đau bụng giống nữ ma đầu sao? Hay là đang trong kỳ kinh nguyệt?

Nghĩ đến Giang Chỉ hôm nay khổ sở như thế nào, cô không nhịn được muốn gọi điện hỏi thăm, lại sợ đánh thức người kia.

Châm chước thật lâu, cô mới gửi tin nhắn: "Nữ ma đầu ngã bệnh, còn thật đáng thương. Bảo bối phải chú ý thân thể, không thể cuồng công việc như nữ ma đầu, em sẽ rất lo lắng."

"Về sau chờ chúng ta gặp mặt, em muốn nuôi chị, vĩnh viễn không để chị sinh bệnh!"

Sau khi nhắn một loạt tin dặn dò, Hứa Niệm mới để điện thoại di động xuống, bắt đầu nghiêm túc đọc qua tờ ghi chép kia.

Sáng sớm ngày thứ hai, Hứa Niệm đến công ty sớm đã nhìn thấy HR đứng trước mặt: "Trợ lý Hứa, thật đáng tiếc cô không có được thông qua kỳ thực tập, xin mau sớm bàn giao công việc trong tay, vấn đề liên quan tới tiền lương cùng phụ cấp, bộ phận tài chính sẽ xác minh với cô sau."

Không được thông qua sao?

Hứa Niệm mím môi, gật đầu với HR: "Tôi đã biết."

Các thực tập sinh ở đây được đãi ngộ rất hào phóng, điều kiện tiên quyết là quá trình tuyển chọn khắc nghiệt đến đáng sợ. Ngôi trường mà Hứa Niệm theo học chỉ ở mức trung bình, trong khoảng thời gian này biểu hiện cũng không được tốt lắm, dù có lòng tốt nhưng rốt cục cũng không thể thông qua . . .

Bàn giao công việc xong, cô không khỏi nhìn về phía phòng làm việc của Giang Chỉ, cửa đóng chặt, hiển nhiên vẫn chưa có người đến.

"Giám đốc Giang có ở đây không? Hôm qua tôi mượn giấy ghi chép của cô ấy, tôi phải trả lại."

HR có chút khó khăn nói: "Giám đốc Giang nói hôm nay cô ấy có việc cần xử lý ở nhà nên không đến."

Là thân thể chưa ổn sao?

Hứa Niệm không hỏi nhiều, thu dọn đồ đạc đi ra khỏi tòa nhà, chợt nhớ đến vật kia vào ngày hôm qua.

Giang Chỉ ngã bệnh, hẳn là nghỉ ngơi rất sớm, khả năng cao là cô ấy sẽ không phát hiện ra đồ đã mất!

Bây giờ cô đem trả tờ giấy ghi chép cho Giang Chỉ, cũng vừa vặn giải quyết được vấn đề kia.

Hứa Niệm nhịn không được tự khen ngợi sự thông minh của mình một chút. Cô lập tức trở về nhà lấy tờ giấy ghi chép cùng vật kia rồi chạy xe đến nhà của Giang Chỉ.