Cấp Trên Có Mưu Đồ Làm Loạn Với Tôi

Chương 39: Không được ngược đãi cấp dưới!



Không khí lâm vào ngạt thở thêm một lần nữa, Hứa Niệm vùi mặt vào gối, chỉ mong khoảng thời gian xấu hổ này có thể trôi qua nhanh hơn.

"Rầm!" Cửa phòng bị đẩy ra, đập vào tường rồi bật ra ngoài.

Trong phòng hai người sửng sốt, Lưu Mỹ đi vào trong với khí thế hừng hực, "Niệm Niệm, tôi tới để gặp cô . . ."

Nói được nửa chừng, lông mày của Lưu Mỹ nhíu lại thành con sâu bướm một cách cực kỳ khó khăn, sắc mặt phức tạp.

Đập vào mi mắt là Giang Chỉ đứng ở bên cạnh giường bệnh, cô ấy đưa lưng về phía cô với tư thế kỳ quái. Thoạt nhìn như là cô ấy muốn giở trò với người bệnh nằm trên giường.

Còn Hứa Niệm bệnh nặng không thể cử động thì bị ép nằm trên giường, để người kia muốn làm gì thì làm!

Lưu Mỹ mở to hai mắt, kinh ngạc không thể tin nổi: "Cô, cô, cô, cô!"

Cô cảm thấy như lưỡi của mình gần như không còn là của mình nữa.

Không nghĩ tới, thật không nghĩ tới! Giữa ban ngày ban mặt, Giang Chỉ cũng dám ra tay với người bệnh nằm trên giường.

Thế thì ngày thường khi gặp người lạ, chẳng phải phương pháp của cô ta sẽ còn tàn nhẫn hơn sao?!

Cũng may hôm nay mình tới đây, nếu không thì không biết nữ ma đầu này còn hoành hành đến bao giờ?!

"Niệm Niệm! Niệm Niệm!" Lưu Mỹ kéo Giang Chỉ ra, ngăn cách hai người bằng thân thể của mình và ôm lấy Hứa Niệm mặc kệ đối phương có quay lưng về phía mình hay không, "Là tôi tới chậm, để cô chịu nhiều ủy khuất. Nếu không phải công việc quá nhiều, nhất định tôi sẽ trông coi cô hai mươi bốn trên hai mươi bốn. Niệm Niệm, cô là người bạn quan trọng nhất đối với tôi, tôi không hi vọng cô sẽ xảy ra chuyện xấu, nhưng nhất định cô sẽ sớm ngày khỏe lại . . ."

"Niệm Niệm, đều là lỗi của tôi không bảo vệ được cô. Không phải chỉ là công việc thôi sao? Không có gì quan trọng bằng sự an toàn của cô. Nếu cô gặp phải rắc rối gì, hãy nói cho tôi biết mọi chuyện. Tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cô!" Lưu Mỹ vừa khóc vừa liếc nhìn Giang Chỉ.

Hứa Niệm không hiểu chuyện gì, cô chỉ bị thương do công việc, mười ngày rưỡi nữa có thể trở lại công ty luật. Ấy thế mà người trước mặt lại nghĩ rằng cô sắp chết?

"Lưu Mỹ, cô làm cái gì . . .?"

"Đừng lo lắng, chỉ cần nhớ rằng, dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc nhất của cô. Chỉ cần cô vẫy tay, tôi lập tức sẽ chạy tới ngay! Coi như cô không có bạn bè cũng không sao, chỉ cần có tôi ở đây, không ai có thể ức hiếp cô được!"

Hứa Niệm dở khóc dở cười, nhưng Lưu Mỹ thường thích mơ thấy những câu chuyện cổ tích, trí tưởng tượng của cô ấy luôn phong phú như vậy.

Đáng lẽ ra cô ấy không nên làm luật sư mà là nên làm nhà văn mới đúng.

Nhìn dáng vẻ của cô ấy thế này, chắc cô ấy lại bắt đầu diễn xuất.

Chỉ là những lời tâm tình này được nói ra khiến Hứa Niệm có hơi xấu hổ, "Lưu Mỹ."

"Yên tâm đi," Lưu Mỹ che miệng của Hứa Niệm lại, "Nghỉ ngơi thật tốt, có tôi ở đây, tôi sẽ chăm sóc cho cô, đừng sợ."

Hứa Niệm không hiểu cái nháy mắt của đối phương, cô hất tay của Lưu Mỹ ra: "Cô muốn làm tôi ngạt thở sao?"

Không biết vì cái gì, Giang Chỉ cảm thấy bàn tay đó đặc biệt khó chịu, trước khi cô kịp tìm đến chủ nhân của bàn tay đó, đối phương đã nóng lòng khiêu khích cô: "Giám đốc Giang, cô đã vất vả chăm sóc cho Hứa Niệm của nhà chúng tôi rồi. Khoảng thời gian này chắc chắn sẽ có rất nhiều công việc sẽ bị dồn đẩy lên. Hiện tại tôi đã ở đây, từ nay về sau tôi có thể chăm sóc cô ấy, cô có thể về nghỉ ngơi được rồi."

Nữ ma đầu! Người phụ nữ xấu xa! Cô ta chỉ ngược đãi Hứa Niệm của nhà chúng ta mà thôi!

Giang Chỉ liếc mắt nhìn Hứa Niệm đang mặc quần áo ngay ngắn: "Cô đến để chăm sóc cô ấy sao? Cô có biết cách chăm sóc cho người bệnh không?"

Giang Chỉ rất nổi tiếng trong giới luật sư và hầu hết những người biết cô sẽ không dám xúc phạm đến cô.

Đáng tiếc Lưu Mỹ lại là một trong những người không biết gì, không quan tâm mà tranh luận với cô: "Đúng vậy, Niệm Niệm rất dễ chăm sóc. Tôi có thể chăm sóc cho cô ấy, có phải vậy không, Niệm Niệm?"

Lần này Hứa Niệm vẫn không hiểu được cái nháy mắt của Lưu Mỹ, cô chỉ đơn giản là không muốn gặp lại Giang Chỉ mà thôi.

"Đúng vậy, đúng vậy, giám đốc Giang mỗi ngày đều có trăm công ngàn việc phải làm, trong khoảng thời gian chăm sóc tôi chắc chắn đã có rất nhiều việc chồng chất. Lưu Mỹ đã tới đây rồi, cô ấy có thể chăm sóc cho tôi. Hơn nữa, tôi cũng sắp xuất viện cho nên khẳng định sẽ không có việc gì xảy ra đâu."

Giang Chỉ nheo mắt lại, nghiến nghiến răng, "Cô chắc chắn chứ?"

Hứa Niệm gật đầu như giã tỏi, "Tất nhiên là chắc chắn rồi."

"Giám đốc Giang yên tâm, tôi có thể chăm sóc tốt cho cô ấy." Lưu Mỹ nhìn Giang Chỉ với vẻ mặt cảnh giác, ý định đuổi cô đi rất rõ ràng.

Lời đã nói đến mức này, nếu cô không chịu đi thì đừng trách tôi vô lễ!

Hai người ngươi một lời ta một câu, quan hệ thân mật, liên thủ với nhau để đuổi cô đi, Giang Chỉ gần như tức giận mà cười nhạo.

Thật đúng là không nhìn lầm người, chỉ mấy ngày ngắn ngủi thôi mà đối phương đã đưa cô đến từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.

Chân trước cùng cô thân mật qua mạng như đôi tình nhân sắp cưới, chân sau lại đi quấy rối cấp trên ở ngoài đời. Bây giờ đến đồng nghiệp cũng không tha!

Cô thực sự đã đánh giá thấp khả năng tán tỉnh phụ nữ của Hứa Niệm.

Lửa giận chạy tới chạy lui ở ngực, Giang Chỉ siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, "Hứa Niệm, cô không thấy mình như thế là ghê tởm sao? Nó có ích lợi gì cho cô?"

"?"

"Lợi ích cái gì?" Hứa Niệm mờ mịt vô cùng.

"Cô làm vậy thì xứng với ai? Tôi là nhìn lầm người rồi! Tôi khuyên cô thật lòng, giẫm lên nhiều thuyền như vậy, cẩn thận thuyền lật xuống mương!" Giang Chỉ hừ lạnh một tiếng, đóng sầm cửa rời đi.

Hứa Niệm không hiểu tình huống vừa rồi, cô nghi hoặc nhìn về phía Lưu Mỹ để dò xét.

Đầu óc của nữ ma đầu bị đụng hư rồi sao? Cô ta đang nói cái gì vậy?