Cao Thủ Y Đạo

Chương 88: Cách hay



"Đúng vậy, còn nhiều lắm." Trần Vũ gật đầu.

"Được rồi, anh Trần, hay anh đầu tư vào tập đoàn Thiên Vân của chúng tôi đi." Tống Mộng Nghiên đột nhiên đứng lên: "Trong trường hợp này, chúng ta có thể cùng có lợi."

“Tôi không đồng ý.” Đột nhiên, cánh cửa mở ra và một người đàn ông đẩy cửa đi vào.

Thành Vĩnh, tổng giám đốc của Dược phẩm Thiên Vân.

"Sếp Thành." Tống Mộng Nghiên vội vàng đứng dậy: "Sếp Thành, ông nghe tôi nói, anh Trần đầu tư vào Thiên Vân thì đều có lợi cho tất cả chúng ta."

"Tôi không quan tâm, Tống Mộng Nghiên, đừng trách tôi không cảnh cáo cô, hiện tại Dược phẩm Thiên Vân có một trà thảo dược, một loại thuốc ho, một loại thuốc trị cảm lạnh mà tôi có quyền sở hữu, nếu cô dám để người chia cổ phần, tôi sẽ rút ủy quyền ngay lập tức." Thành Vĩnh trầm giọng hét lên.

"Sếp Thành, ba loại thuốc này là ba mặt hàng phổ biến nhất trong công ty chúng ta, nếu cần thiết, chúng ta có thể thảo luận kĩ càng hơn, đừng rút lại ủy quyền." 'Tống Mộng Nghiên ngạc nhiên.

"Vậy thì phải nghe lời tôi, đề nghị trước đây của tôi, cô suy nghĩ kỹ rồi chứ." Thành Vĩnh mỉm cười.

"Sếp Thành, trước đây ông đã yêu cầu nắm giữ 40% cổ phần của tập đoàn Thiên Vân, xin thứ lỗi, tôi không thể đồng ý với yêu cầu này được." Giọng nói của Tống Mộng Nghiên trở nên lạnh lùng.

“Vậy thì không cần phải nói nữa, Tống Mộng Nghiên, tôi và bố cô cũng xem như bạn bè, sau khi ông ấy mất, tôi cũng đóng góp rất lớn cho công ty, công ty có thể đưa ra thị trường và đạt quy mô như ngày nay, trong đó có một nửa công lao của tôi, bây giờ cô chỉ cho tôi hơn mười phần trăm cổ phần, điều này không phù hợp." Thành Vĩnh cười ha ha nói.

"Sếp Thành, chúng ta việc nào ra việc đó, 15% cổ phần là nhượng bộ tối đa của tôi." Tống Mộng Nghiên lắc đầu.

"Vậy thì xin lỗi, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ thu hồi sự ủy quyền đơn thuốc của ba loại thuốc này, để tôi xem Dược phẩm Thiên Vân làm gì để cạnh tranh với kẻ thù cũ là Dược phẩm Tam Đế." Thành Vĩnh cười lạnh nói.

"Sếp Thành, nếu ông có điều gì không hài lòng với công ty, ông có thể nêu ra." Tống Mộng Nghiên mềm giọng nói: "Hiện tại thị trường Trung y đang suy thoái, chúng ta đã gặp bất lợi trong việc cạnh tranh với Dược. phẩm Tam Đế"

"Nếu như lúc này ông thu hồi ủy quyền, Dược phẩm Thiên Vân của chúng ta sẽ rơi vào thế cực kỳ bị động, ông đã chứng kiến Thiên Vân trưởng thành, mong ông đừng hành động theo cảm tính."



"Vậy thì hãy nghe theo đề nghị của tôi, tôi sẽ là cổ đông lớn nhất của công ty." Thành Vĩnh lấy ra một bản hợp đồng: "Sau khi cô ký tên, hợp đồng sẽ có hiệu lực."

"Tôi..." Tống Mộng Ngôn cắn môi, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

“Haha, cô không suy nghĩ cho kỹ thì đừng trách tôi.” Thành Vĩnh đứng dậy, cất hợp đồng lại định rời đi.

"Sấp Thành, ông đừng đi, hợp đồng này... tôi ký." 'Tống Mộng Nghiên khẽ cắn môi.

"Vậy mới đúng chuẩn, haha." Thành Vĩnh cười, ông ta tin chắc Tống Mộng Nghiên sẽ ký.

'Tống Mộng Nghiên cầm bút lên, căn răng chuẩi ký tên, lúc này Trần Vũ ở một bên tiến lên ấn tay cô ấy: "Chờ một chút."

"Sao vậy?" Tống Mộng Nghiên kinh hãi.

“Nếu không sai thì ông và Dược phẩm Tam Đế đã đạt được thỏa thuận rồi, bất kể cổ phần có được trao cho ông hay không thì kết quả vẫn như nhau, ông vẫn sẽ thu hồi ủy quyền của ba đơn thuốc này và dùng chúng đầu tư vào Dược phẩm Tam Đế, đúng không?” Trần Vũ nói.

"Nhóc con, cậu đừng xen vào chuyện của người khác, chuyện của chúng tôi không liên quan gì đến cậu." Sắc mặt Thành Vĩnh thay đổi.

"Vốn là tôi không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng tôi thật sự không chịu nổi cách cư xử của những người như ông, công ty của bạn cũ, bạn của ông không còn nữa, cho nên ông bắt nạt một cô gái trẻ sao?" Trần Vũ lạnh lùng nói.

"Sếp Thành, điều này là thật sao? Ông và Dược phẩm Tam Đế đã đạt được thỏa thuận rồi à?" Tống Mộng Nghiên cảm thấy trong lòng đau xót, không thể tin nhìn ông ta.

"Đúng vậy, hừ, dù sao tôi cũng phải rời đi, nên tôi sẽ không giấu nữa, tôi đã đạt được thỏa thuận với họ, trong vòng nửa tháng, tôi sẽ đến Dược phẩm Tam Đế với ba đơn thuốc được ủy quyền của mình." Thành Vĩnh hừ lạnh một tiếng nói: “Giá mà bọn họ đưa ra cao hơn giá của cô rất nhiều.”

"Thành Vĩnh, cậu nói lời này thì thật khốn nạn, nếu đơn thuốc của cậu không được chúng tôi cải tiến về nhiều mặt thì nó không thể dùng làm thuốc được, cậu chỉ đang qua cầu rút ván." Giáo sư Lý giận dữ nói.

"Đúng vậy, tôi qua cầu rút ván thì đã sao? Giáo sư Lý, ông phải suy nghĩ nhiều hơn cho bản thân mình đi, Tống Mộng Nghiên là chỉ là một người phụ nữ, làm sao có tương lai khi đi theo cô ta được? Hay là chúng ta cùng nhau đến Tam Đế, tôi bảo đảm phúc lợi sẽ tốt hơn ở đây.” Thành Vĩnh ngẩng đầu lên.