Cao Thủ Y Đạo

Chương 123: Tìm ra hắn, đánh cho tàn phế



Trần Vũ siết chặt tay phải, tăng thêm sức mạnh.

Lý Hưng lập tức trợn mắt, liều mạng giấy giụa tứ chi, nếu Trần Vũ không buông ra, hắn thật sự sẽ bị Trần Vũ bóp chết.

Cho đến khi tên này thật sự sắp chết, Trần Vũ mới ném Lý Hưng xuống đất, anh lạnh lùng nói: "Những năm tao không ở đây, bọn mày đã làm những gì với bố tao, nói.

Lý Hưng nằm trên mặt đất, trợn trắng mắt, co giật một lúc lâu mới định thần lại, hắn nằm trên mặt đất ho. khan kịch liệt, sau đó hoảng sợ mà nhìn Trần Vũ.

"Trần Vũ, tao, tao chỉ chiếm một ít đất đai trong nhà này, nhưng phần lớn đất đai đều bị gia đình bác cả của mày chiếm, tao thừa nhận là tao đã đánh gãy cánh tay. của ông ta, nhưng việc này đều là do bác cả của mày ra lệnh, cả ngôi nhà của mày cũng là do bác cả mày phá bỏ và biến nó thành một nhà kho.”

Lúc này Lý Hưng mới hít được một hơi, không đợi Trần Vũ ép hỏi, hắn đã mồm năm miệng mười mà nói ra một cách chỉ tiết.

"Được, tốt lắm, Trần Sơn, ông là anh trai của bố tôi, hai anh em không biết đoàn kết với nhau, ngược lại liên kết với người ngoài để ức hiếp bố tôi, ông được lắm, ông gan đấy." Trần Vũ tức giận cười lớn.

"Trần Vũ, tao sẽ không chiếm đất, tao cũng sẽ trả lại mảnh đất mà tao đã chiếm của mày, chuyện này tới đây bỏ qua được không?" Lý Hưng run rẩy.

"Bỏ qua?" Trần Vũ cười lạnh, anh đi tới trước mặt thằng ba đang hôn mê bất tỉnh, đột nhiên giãm lên cánh tay của hắn ta.

Rắc... Thằng ba đột nhiên tỉnh dậy trong sự đau đớn sau cơn mê, hắn ta hét lên và lại ngất xỉu trên mặt đất, cú giẫm của Trần Vũ trực tiếp làm cánh tay của hắn ta gãy thành từng mảnh vụn, từ nay trở đi cánh tay của hắn †a coi như vô dụng.

Khi anh bước tới chỗ những người anh em còn lại của nhà họ Lý, Trần Vũ đã dẫm nát cánh tay trái của họ trước mặt Lý Hưng.

Lý Hưng chỉ có thể bất lực nhìn mà không dám ngăn cản, anh em nhà họ Lý cũng là những tên côn đồ trong làng.



Ngày thường có một số người hiền lành thấy bọn chúng là phải đi đường vòng, bọn chúng đáng phải chịu kết cục như ngày hôm nay.

Lý Hưng sợ tới mức run bần bật, nhìn thấy Trần Vũ đi về phía mình, hắn vội vàng quỳ xuống đất và cầu xin: "Trần Vũ, tao sai rồi, tao thực sự biết sai rồi."

"Mày tha cho tao đi, tao sẽ không bao giờ dám bắt nạt bố mày nữa, là Trần Sơn! Trần Sơn ỷ vào con trai lớn của ông ta quản lý vũ trường ở Phong Lăng, quen biết người trong xã hội, ông ta coi thường bố mày... Thật sự không liên quan gì đến tao."

"Chuyện của bọn họ thì tao sẽ tìm bọn họ để tính sổ, mày chỉ cần tự lo cho chính mày là được." Trần Vũ cười lạnh rồi đá Lý Hưng ngã lăn xuống đất, sau đó là một tiếng rắc vang lên.

"A..." Lý Hưng kêu lên thảm thiết, cánh tay hắn ta yếu ớt buông thõng xuống.

Trần Vũ lấy điện thoại di động ra bấm số của Trâu Đại Long.

"Ngài Trần, cậu có chỉ thị gì sao?" Trâu Đại Long hỏi.

"Ở bãi Phong Lăng có một người tên là Trần Minh Lâm, tìm ra hắn, đánh cho tàn phế, còn nữa, đưa người đến núi Dược ngay lập tức." Trần Vũ quát.

Lần trước anh đã gặp Trần Minh Lâm trong quán bar, đúng là đang trông bãi, nhưng loại người này trước mặt Trâu Đại Long thì chỉ biết răm rắp nghe lời.

"Được, tôi sẽ làm ngay." Trâu Đại Long nghe thấy giọng điệu không tốt của Trần Vũ cũng không dám lơ là, cúp điện thoại liền vội vàng đi tìm người.

"Tiểu Vũ, sao con lại đánh nhau chứ? Anh em nhà họ Lý không dễ chọc, con đừng dây dưa với bọn họ." Trần Văn Trọng bước ra, thở dài.