Cao Thủ Tu Chân

Chương 3215





Chương 3345

Ở điện bên của thần điện Thái Dương hiện ra một con đường không gian, ở ngoài con đường không gian có một bóng người chắp kiếm đứng đó, chính là An Hà Đạo. Một lúc sau, một bóng người hư ảo bay ra từ trong con đường không gian, chui thẳng vào trong cơ thể người đó, hòa làm một thể.

Lúc này, đôi mắt gã lấp lóe, rõ ràng tinh thần dao động không nhỏ. Chốc lát sau, gã mới khôi phục vẻ mặt, nhưng vẻ âm trầm trong mắt thì mãi không tan.

“Hay cho Diệp Lăng Thiên, món nợ này tôi ghi lại rồi!”.

Gã đã luyện tổng cộng ba phân thân thần hồn giống như vậy, mỗi một phân thân đều không khác gì thực thể, hơn nữa có tám phần sức mạnh của bản thể gã, tiêu tốn của gã sáu trăm năm.

Nhiều lúc bản tôn gã không cần ra mặt, chỉ dựa vào phân thân là có thể giải quyết đa số chuyện, song hôm nay, gã lại tổn thất một phân thân thần hồn. Tuy rằng chưa đến nỗi tổn thương đến căn nguyên linh hồn, nhưng lại gây ra chấn động không nhỏ cho thần phủ của gã.

Cảm giác bị thương nhẹ thế này lại khiến gã nở nụ cười. Từ trận chiến với Hiên Viên Điện một nghìn năm trước, gã chưa từng bị thương, bây giờ cảm giác mới lạ này khiến tế bào chiến đấu trong lòng gã nhảy nhót không ngừng.

Mười hạng đầu trong bảng xếp hạng tiên có ai mà không cuồng chiến đấu, đạp lên vô số máu tươi và thi cốt để leo lên?

“Vù!”. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Lối đi không gian trước mặt An Hà Đạo chậm rãi đóng lại. Ngay khi nó sắp đóng, một làn gió mạnh đánh tới, Thiên Luân cùng ma khí đầy mình lao ra từ trong đó.

“Hả?”.

Nhìn thấy Thiên Luân xuất hiện, ánh mắt An Hà Đạo hơi thay đổi, ẩn chứa vẻ quỷ dị, rõ ràng không ngờ Thiên Luân sẽ đi theo.

“Không phải anh định quyết chiến một trận sống chết với Diệp Lăng Thiên, lấy lại mọi thứ đã mất ở Trái Đất hay sao?”.

“Thế nào, cảm thấy mình không thắng nổi cậu ta?”.

An Hà Đạo liếc xéo Thiên Luân, trong giọng nói chứa đựng sự giễu cợt.

Thiên Luân không quan tâm đến sự giễu cợt của An Hà Đạo, mà quay đầu, hạ giọng nói: “Đưa tôi đi gặp Dương Diệt Sinh!”.

“Chỉ cần ông ta có thể giúp tôi nâng cao thực lực trong thời gian ngắn, đánh bại Diệp Lăng Thiên, tôi có thể đồng ý bất cứ yêu cầu nào của ông ta!”.

“Ồ?”, nghe được lời này, ngay cả An Hà Đạo cũng xúc động.

Một lúc sau, gã đè nén nỗi xúc động trong lòng, gật đầu với Thiên Luân: “Nếu đã như vậy thì đi theo tôi!”.

Gã phất tay, hai người biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện trở lại thì đã xuất hiện ở cung điện chính của thần điện Thái Dương. Trên đài cao ở cung điện chính, một người đàn ông trung niên mặc áo nhà Nho lặng lẽ ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, chính là Dương Diệt Sinh.

Thiên Luân có thể phát hiện ra, lúc này khí tức của Dương Diệt Sinh càng sâu xa khó dò hơn mấy hôm trước. Dường như cả không gian nơi này cũng không thể chứa nổi ông ta, mọi thứ xung quanh đều đang rung lên.

Không biết vì sao gã có một cảm giác, dường như bây giờ mình và Dương Diệt Sinh không ở cùng một thứ nguyên, từ lâu đã không ở cùng một mặt phẳng.

“Thiên Luân, cậu không hoàn thành giao hẹn với tôi”.