[Cao H] Dã Hỏa

Chương 1: Gặp Lại Ba Ba



Đã hai năm Lâm Vãn Vãn không gặp cha cô - Lâm Triều Sinh. Từ khi cô lên lớp 9 năm đó, ba ba lên núi nhận thầu trồng cây trên vài đỉnh đồi, nên bọn họ rất ít gặp mặt. Mỗi năm hai người chỉ khi ăn tết mới đoàn tụ một lần, còn thời gian khác, ba ba và cô đều xa cách mỗi người một nơi.

Lâm Vãn Vãn nhớ rõ khi cô còn nhỏ, ba ba là người thương cô nhất, ngoại trừ công việc, anh gần như đem tất cả thời gian rảnh rỗi dành cho cô, dỗ cô ăn, dỗ cô chơi, dỗ cô ngủ, còn thường xuyên ôm chặt cô vào lòng. Nhưng khi cô học cấp 2, cha cô lại giống như biến thành một con người khác, không những không hôn cô mà còn chạy lên núi nhận thầu trồng cây rừng. Mặc dù ba ba đã giải thích đó là vì kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng Lâm Vãn Vãn vẫn nhạy cảm cảm nhận được, anh là đang cố ý xa lánh cô. Cô không biết mình đã làm sai chỗ nào, cô cũng từng khóc nháo với ba ba, nhưng cuối cùng cô và ba ba vẫn phải xa nhau.

Lâm Vãn Vãn là sinh viên năm nhất của Học viện Mỹ thuật Thủ đô. Nghỉ hè năm nay cần phải vẽ vật thực, cô nghĩ ngay tới việc đi tìm ba ba. Tuy hai người hiện tại không còn thân thiết như trước nữa, nhưng hai năm không gặp, Vãn Vãn thật sự rất nhớ ba ba. Vừa có thể đi vẽ vật thực, vừa có thể chữa lành quan hệ với ba ba, đây quả là một công đôi việc.

Mẹ vốn dĩ muốn đi cùng Vãn Vãn, nhưng do vướng bận công việc nên chỉ có thể muộn một chút mới qua đây, vì thế Vãn Vãn đành một mình kéo hành lý lên máy bay đi tỉnh Z.

Trước khi xuất phát cô đã gọi điện thoại cho ba ba, anh khi nghe xong có vẻ không quá tình nguyện, nói cuộc sống trên núi rất nhàm chán, sợ Vãn Vãn đi đến không quen. Vãn Vãn nghe ra ý tứ cự tuyệt trong giọng nói của ba ba, tâm tình có chút mất mát, nhưng vẫn kiên trì muốn đi. Cuối cùng cha cô cũng không nói thêm gì, chỉ nói mình sẽ ra sân bay đón Vãn Vãn.

Máy bay đến Kiều Thành, một thành phố trực thuộc tỉnh Z. Vừa bước ra khỏi cửa sân bay, ngay từ cái nhìn đầu tiên Vãn Vãn đã nhìn thấy cha mình trong đám đông. Thân hình cao ráo đẹp trai lại khôi ngôi cường tráng, đứng trong đám đông chẳng khác nào là hạc giữa bầy gà.

Vãn Vãn có chút đắc ý nghĩ: Cha mình đẹp trai quá, 40 tuổi vẫn rất đẹp trai!

Ba ba lúc trẻ đã từng đi lính, thân hình thể trạng vô cùng tốt, ngũ quan soái khí, mặc dù đã 40 tuổi, nhưng thoạt nhìn xấp xỉ mới tuổi 30. Chỉ hai năm không gặp, ba ba có vẻ như lại cường tráng hơn, cũng đen hơn.

“Ba ba!” Vãn Vãn nhón mũi chân, hưng phấn hướng ba ba vẫy vẫy tay.



Bề ngoài cùng dáng người Vãn Vãn được di truyền hoàn toàn từ mẹ, lớn lên xinh đẹp thanh tú, cao 1m60, nhưng so với ba ba 1m85, cô trông có vẻ nhỏ nanh động lòng người.

Lâm Triều Sinh tuy ở trong điện thoại không quá tán thành việc con gái mình tới đây, nhưng khi thật sự nhìn thấy người, anh vẫn rất vui vẻ, chạy chậm đến chào đón. Dường như anh định muốn ôm Vãn Vãn, nhưng tới trước mặt rồi, anh lại trở nên kiềm chế, chỉ cười gọi cô: “Vãn Vãn.”

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn thấy ba ba thờ ơ như vậy, Vãn Vãn vẫn có chút chua xót, cô bĩu môi, hốc mắt đỏ hoe, làm nũng với ba ba nói: “Ba ba, hai năm không gặp, con có thể ôm người một cái được không?”

Vẻ mặt của Lâm Triều Sinh lộ rõ cứng đờ hai giây, cuối cùng anh vẫn dang rộng hai tay, nói với cô: “Đến đây đi.”

Vãn Vãn ngay lập tức mỉm cười, vui vẻ bước nhanh tới, nhảy cẫng lên người ba ba, vòng tay ôm cổ, hai chân quấn lấy eo anh, tư thế cực giống một con gấu Koala.

Cô tựa đầu vào vai ba ba, nhỏ giọng nói: “Ba ba, con rất nhớ người!”

Tuy cô đã 19 tuổi, nhưng ở trước mặt người cha vạm vỡ, cô vẫn trông như một đứa nhóc, bế lên cũng rất nhẹ nhàng. Anh không ngờ cô sẽ trực tiếp nhảy lên người mình, nhưng vẫn vững vàng đón được con gái. Anh nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Ba ba cũng nhớ bảo bối, rất nhớ.”

Hai cha con ở tư thế ôm như vậy một lúc, Lâm Triều Sinh mới buông Vãn Vãn xuống, nói: “Đi thôi, ba ba mang con tới nông trang.”

“Vâng!”