Cảnh Tổng Đặc Biệt Thẳng

Chương 47



"Là sư tỷ của em."

Ánh sáng màn hình chiếu vào gương mặt nữ nhân, khuôn mặt hẳn là trở nên vô cùng tươi đẹp, thế nhưng ngay lúc đôi mắt tinh tế đảo qua đoạn ký tự này, yên lặng rũ xuống, mày đẹp lặng lẽ không một tiếng động nhăn lại.

Giờ tan tầm cao điểm, xe cộ trên đường trở nên đông đúc hơn, Địch Nghiên mắt nhìn phía trước, lỗ tai lại vẫn duy trì cảnh giác nhanh nhạy.

Trong xe khí áp vô hình lại thấp chút, ghế sau quá mức an tĩnh ngược lại làm cô ấy dường như cảm nhận được yên bình trước bão táp.

Đột nhiên vang lên một giọng nữ thanh lãnh, đánh vỡ giây phút an tĩnh này.

"Địch Nghiên."

"Lão bản, có em."

"Em cảm thấy," người nói chuyện dừng một chút, dường như đang tự hỏi cái gì, "Cái xưng hô sư tỷ này xem như xưng hô bình thường sao?"

"Sư tỷ?" Địch Nghiên nhỏ giọng lặp lại, lại nói, "Lão bản, em chưa từng có sư tỷ, cho nên không hiểu lắm cái xưng hô này có tính là xưng hô bình thường hay không."

Người ngồi ghế sau trầm mặc sau một lúc lâu, sâu kín nói: "Quả nhiên không giống nhau sao."

"Nhưng mà cũng không bài trừ chỉ là quan hệ bạn cùng trường bình thường?" Địch Nghiên thử thăm dò bổ sung một câu.

"Đúng không?"

Địch Nghiên dư quang từ kính chiếu hậu quét thấy, Cảnh Thư Vân chợt ngước mắt nhìn cô ấy, đáy mắt đen nhánh nhiễm một ít lạnh lẽo, còn có chút chua.

"Đúng vậy, loại này không phải cùng loại với quan hệ học tỷ gì đó sao, khả năng chính là xưng hô lễ phép ngoài mặt."

Cảnh Thư Vân không nói nữa, chỉ nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ suy nghĩ gì đó.

Địch Nghiên nhìn sắc mặt người ngồi ghế sau giảm bớt chút chút, nhẹ nhàng thở ra, chẳng qua điều này cũng không tiếp tục được bao lâu, chỉ chốc lát sau Cảnh Thư Vân nhớ tới gì đó, nhìn cô ấy, "Thế thì vì cái gì sẽ có tiếp xúc thân thể?"

"......" Địch Nghiên bị vấn đề đột ngột làm nghẹn lại, đầu óc điên cuồng luân chuyển, dùng từ châm chước để nói, "Đường bộ trưởng có thể là xuất phát từ lễ phép, từ chối thì không hay lắm."

Người ngồi ghế sau theo bản năng gật gật đầu với biên độ nhỏ, tiện đà lại giương mắt nhìn cô ấy, hơi nheo mắt, "Tôi nói là Đường Thu Bạch sao?"

Địch Nghiên thoáng liếc qua ánh mắt cô, bàn tay cầm vô lăng hơi siết chặt, đây là một câu hỏi tu từ, một câu hỏi tu từ dù biết rõ câu trả lời nhưng không thể trả lời được.

"Không có, lão bản, là em nghĩ sai rồi."

"Ừm." Cảnh Thư Vân đáp một tiếng, thu hồi tầm mắt.

......

Đường Thu Bạch trả lời tin nhắn của Cảnh Thư Vân xong, bên kia tạm thời không có tin nhắn mới gửi đến.

Cảnh Thư Vân nhắn tin đến dò hỏi trái lại không có gì, chẳng qua là khiến Đường Thu Bạch có chút nghi hoặc.

Cho nên lúc ấy nàng cảm giác được một tầm mắt khang khác, là thật sự tồn tại? Còn là Cảnh Thư Vân?

Chỉ là, tại sao?

Màn hình di động bị đầu ngón tay vô ý lướt bật sáng, Đường Thu Bạch nhìn khung thoại WeChat, hiện lên một tia khác thường.

Có phải có gì đó biến hóa hay không?

Nhưng không chờ Đường Thu Bạch suy xét thêm, Đường Bác Mẫn ở bên cạnh lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không, không có gì." Đường Thu Bạch khóa màn hình, cất điện thoại.

"Sư muội có chuyện gì cần xử lý sao?" Đường Bác Mẫn trong mắt mang theo ý cười.

"Không có, chỉ là trả lời tin nhắn của bạn thôi." Đường Thu Bạch cười cười, nhớ tới gì đó hỏi, "Đúng rồi sư tỷ, hôm nay chị hẹn xem mấy phòng?"

"Bốn năm căn gì đấy, ở gần một khu thương mại."

Đường Thu Bạch gật đầu, "Ở gần công ty các chị sao?"

"Không tính xa, dù sao thì tôi có xe mà."

"À...... Hâm mộ."

Đường Thu Bạch cảm khái nói, Đường Bác Mẫn quả thật không thể so sánh với kiểu người đi làm tan ca đều ngồi xe buýt như nàng, chỉ có ở những thời điểm như thế này Đường Thu Bạch mới hâm mộ người có xe, nhưng một khi đến tìm kiếm nơi đỗ xe gì đó, nàng lại cảm thấy không có xe còn khá tốt, cái gì cũng không cần nhọc lòng.

"Này có gì để hâm mộ, lấy năng lực của sư muội thì mua xe chẳng phải chuyện trong một giây?" Đường Bác Mẫn cong môi cười.

"Cũng không có, em không giữ được tiền cho lắm, thích du lịch này kia." Đường Thu Bạch vẫy vẫy tay.

"Ồ, lão bản của các em vậy mà chưa điều xe cho em?" Đường Bác Mẫn kinh ngạc nói.

"Năng lực của em đây khẳng định không lợi hại như sư tỷ, công ty điều xe cho rồi."

"Không không không," Đường Bác Mẫn tay cầm vô lăng, ngón trỏ dựng thẳng lên nhẹ nhàng lắc lắc, "Sư muội có muốn suy xét đổi một công ty khác không?"

"Không cần sư tỷ, em cảm thấy công ty hiện tại rất tốt, thoải mái." Đường Thu Bạch cười từ chối.

"Vậy à, nhưng mà Lam Hoa ở ngành sản xuất trong nước quả thật cũng xem như là một công ty không tệ, dưới trướng của tập đoàn Hải Phong đúng không?" Đường Bác Mẫn thả chậm tốc độ, dừng lại ở trước đèn đỏ, tay trái cô ấy để ở trên vô lăng, tay phải tùy ý đặt lên bệ trung tâm giữa ghế lái và ghế phụ, nói xong quay đầu nhìn Đường Thu Bạch thản nhiên nở nụ cười.

"Phải đó, sư tỷ mới về nước cũng biết sao?" Trong mắt Đường Thu Bạch phản chiếu nụ cười rạng rỡ của Đường Bác Mẫn, lại không nhấc lên chút gợn sóng nào, Đường Thu Bạch hỏi.

"Không có biện pháp, bài tập trước khi về nước vẫn phải chuẩn bị đầy đủ." Đường Bác Mẫn dừng một chút, "Tính ra, mấy căn phòng chúng ta muốn xem hôm nay, đều là thuộc danh nghĩa Hải Phong."

"Thật lợi hại." Đường Thu Bạch nói.

"Lợi hại thì lợi hại, có điều lão bản đối với phúc lợi của nhân viên cũng nên tốt hơn một chút." Đường Bác Mẫn cười nói.

"Thật ra cũng rất tốt, lão bản đối với em còn khá tốt." Đường Thu Bạch theo bản năng bảo vệ, nói.

Đường Bác Mẫn ý cười doanh doanh nhìn Đường Thu Bạch, chợt đèn xanh sáng lên, cô ấy dẫm lên chân ga khởi động.

Lúc hai người tới điểm hẹn, người môi giới đã đứng chờ ở đó, là một người đàn ông đeo mắt kính, ngay khi nhìn thấy Đường Bác Mẫn và Đường Thu Bạch, trước mắt sáng lên cười nịnh nọt cùng các nàng chào hỏi.

Mấy căn phòng này, là hắn căn cứ yêu cầu Đường Bác Mẫn đưa ra lúc ban đầu sàng từng cái để chọn ra, phù hợp yêu cầu.

Đường Thu Bạch đi theo ở phía sau, nhìn qua hai ba căn, trên cơ bản đều là chung cư xa hoa có thang máy, cho dù là một phòng một sảnh, diện tích cũng không tính là nhỏ, phương hướng ánh sáng đều tương đối tốt, vị trí địa lý cực đẹp, tàu điện ngầm khu thương mại đều sát bên, xách túi vào ở là được.

Đường Thu Bạch nhìn mỗi một căn đều cảm thấy tốt vô cùng, rốt cuộc giá cả ấn định ở chỗ này, cũng sẽ không kém chỗ nào khác.

Đường Bác Mẫn không chọn lựa nhiều, không đợi nhìn đến phòng cuối cùng, đã chốt xong một căn, thông qua người môi giới thanh toán tiền đặt cọc hẹn ngày mai tới ký hợp đồng.

Có lẽ là Đường Bác Mẫn quá phóng khoáng, trả tiền đặt cọc cũng hào phóng, cũng có lẽ là bởi vì bề ngoài, tóm lại người đàn ông cười không khép được miệng, không ngừng thổi phồng cô ấy.

Đường Bác Mẫn tùy ý ứng phó xong xuôi, đuổi người đàn ông đi, tiếp đó xoay người cong môi, "Đi thôi, sư muội, sư tỷ mời em ăn cơm."

"Sư tỷ chị về nước, nên là em mời."

Đường Bác Mẫn cười cười, tiến lên kéo tay Đường Thu Bạch, dẫn Đường Thu Bạch thẳng một đường đi về phía chỗ đậu xe, "Không có lý do gì bắt sư muội mời khách, huống chi còn là tôi nhờ em cùng tôi ra đây xem nhà."

"Nhưng mà, em cũng chỉ là đi theo sau lưng các chị nhìn nhìn, kỳ thật không có tác dụng gì." Đường Thu Bạch theo quán tính bị lôi kéo đi, có chút cứng đờ.

"Sư muội em người tới, chính là tác dụng rất lớn rồi." Ý cười trên khóe môi Đường Bác Mẫn càng sâu, hai người đi đến trước xe, Đường Bác Mẫn liền thay Đường Thu Bạch kéo mở cửa xe, chờ người lên rồi, mới lại giúp nàng đóng lại.

"Sư tỷ khách khí rồi." Đường Thu Bạch nói.

"Tôi mới sẽ không khách khí với em đâu?" Đường Bác Mẫn nhướng mày nhọn, "Mời cơm chính là có nguyên nhân."

"Nguyên nhân gì?"

"Sư muội ngày mai khả năng còn phải đi cùng tôi một chút."

"Ký hợp đồng?" Đường Thu Bạch hỏi.

"Không chỉ có ký hợp đồng, còn phải mua chút đồ dùng sinh hoạt, đồ đạc có chút nhiều cần một sức lao động." Đường Bác Mẫn nghiêng đầu nhìn Đường Thu Bạch.

Đường Thu Bạch hơi do dự, ngược lại không phải bởi vì làm việc cu li này, dù sao Đường Bác Mẫn có xe, cho dù nhiều đồ lại nặng thì cũng không có gì.

Đường Thu Bạch do dự chủ yếu là vì hai ngày trước Cảnh Thư Vân đều đang hẹn nàng, tuy rằng lại nói là phát hiện một nhà hàng ăn ngon gì đó, cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng liên tục hai ngày đều hẹn, Đường Thu Bạch suy đoán có phải cô có chuyện gì hay không.

Đường Bác Mẫn hiển nhiên nhìn không ra Đường Thu Bạch nghĩ xa xôi như vậy, chỉ cho rằng nàng lo lắng làm lao động không công, cười cong ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trán Đường Thu Bạch, "Nghĩ cái gì vậy, tôi nói giỡn thôi, không cần em làm lao động không công, em chỉ cần cùng tôi đi dạo là được."

"Em không phải có ý này......"

"Đón đưa ăn cơm tôi cũng bao, em chỉ cần bỏ người ra là được, thế nào?" Đường Bác Mẫn tiếp tục nói, "Tôi ở bên này không nơi nương tựa cũng chỉ quen biết em, sư muội."

Đường Thu Bạch bên tai lại vang lên thanh âm hòa nhã của Tào Băng, cuối cùng không còn cách nào khác ngoài than thở trong lòng, nghĩ mấy ngày nữa hẳn sẽ ổn thôi, đồng ý, "Được."

Sau đó hai người cùng đi ăn cơm tối.

Lúc gọi món, di động Đường Thu Bạch đặt ở trên mặt bàn bỗng rung lên, kéo ánh mắt Đường Thu Bạch từ thực đơn thu hồi lại, nàng nhận được điện thoại của Cảnh Thư Vân.

"Alo, lão bản."

"Ừ, hạng mục nông sản trước đó các em tiến hành đến đâu rồi?" Cảnh Thư Vân mở miệng liền nhắc tới công việc.

"À, sắp kết thúc, sáng ngày mốt có thể ra báo cáo."

"Ừm, số liệu có vấn đề gì không?"

Đường Thu Bạch nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Không có, số liệu đều trong giới hạn bình thường."

Đối phương trầm mặc một chút, đợi vài giây nói: "Bên chỗ em sao ồn vậy?"

"Hả, em ở nhà ăn, ồn sao? Vậy em đi ra ngoài nói."

Lúc Đường Thu Bạch chuẩn bị đứng dậy, thanh âm Cảnh Thư Vân lại gọi nàng lại, "Không cần, các em đang dùng cơm sao?"

"Đúng vậy."

Thanh âm trong di động lại lâm vào trầm mặc, Đường Thu Bạch đợi chờ, nhưng Đường Bác Mẫn ngồi ở đối diện lại cười hướng nàng vẫy vẫy tay, "Tiểu sư muội, em ăn bò bít tết không?"

Đường Thu Bạch theo bản năng dùng tay che cổng trò chuyện trên di động, hạ giọng nói: "Đều có thể, sư tỷ chị xem giúp em gọi."

Đường Bác Mẫn không lên tiếng nữa, dùng tư thế làm động tác ok, đáp lại nàng.

Bên kia điện thoại vẫn không nói gì, chỉ là lỗ tai Đường Thu Bạch dán vào ống nghe mơ hồ nghe được mấy tiếng hít thở không đều.

"Alo? Lão bản?" Đường Thu Bạch thử lên tiếng.

"Em bao lâu nữa trở về?" Người đầu bên kia điện thoại, lại không trả lời Đường Thu Bạch, chỉ là hỏi lại nàng một vấn đề khác, âm giọng có chút thấp, Đường Thu Bạch nghe không ra cảm xúc, lại phảng phất cảm giác được, xuyên thấu qua ống nghe truyền tới một tia gió lạnh như có như không.

"Cơm nước xong đi, chắc là một lúc nữa, có chuyện gì sao?" Đường Thu Bạch nâng cổ tay thoáng nhìn thời gian, nói.

"Em về thì nói với tôi một tiếng, có công việc."