Cảnh Tổng Đặc Biệt Thẳng

Chương 36



"Không có đâu."

Chẳng qua trong chốc lát, Đường Thu Bạch hoàn hồn, khẽ lắc đầu.

"Không để ý, vậy vì cái gì trốn tránh tôi?"

"Em không có trốn tránh chị."

Cảnh Thư Vân không nói gì, một hồi mới hỏi: "Thật không?"

"Thật đó."

"Em nghỉ phép chơi thế nào?" Cảnh Thư Vân bỗng nhiên đổi đề tài.

"Nghỉ phép?" Đường Thu Bạch có chút không phản ứng kịp, dừng một chút lại nói: "Khá tốt, em thích thành phố kia."

"Không có ảnh chụp chia sẻ với tôi sao?"

Đường Thu Bạch hơi ngẩn ra, "Có, chị muốn xem sao?"

"Muốn." Giọng điệu của cô rất chắc chắn.

Tay Đường Thu Bạch cầm di động, dịch hướng bên cạnh, để cô có thể nhìn thuận tiện hơn.

Cảnh Thư Vân rất tự nhiên nhích gần một bước đến bên cạnh nàng, khoảng cách giữa hai người chợt ngắn lại.

Vị nồng của làn hoắc hương trở nên đậm hơn, cho dù có gió thổi qua, chóp mũi Đường Thu Bạch vẫn tàn lưu nhàn nhạt mùi hương đó.

Làn gió mang theo làn tóc dài buông xuống của Cảnh Thư Vân, đuôi tóc mềm mại như có như không lướt qua cánh tay của Đường Thu Bạch, mềm mềm ngứa ngứa, Đường Thu Bạch không kiềm được nghiêng đầu nhìn cô.

Màn hình di động sáng ngời, làm cho ngũ quan vốn đã đẹp trên từng centimet của cô, ở trong đêm tối càng trở nên đặc biệt động lòng người, làn da trắng nõn tinh tế càng được tôn lên, ngay cả đôi môi màu đỏ kia dường như cũng đang phát sáng.

Cảnh Thư Vân nhận thấy được một tầm mắt rơi xuống, nghiêng nghiêng đầu, Đường Thu Bạch kịp dời ánh mắt ngay trước khi cô nhìn qua, thẳng tắp nhìn chằm chằm tấm ảnh trên điện thoại.

Không có gì khác thường, Cảnh Thư Vân lại quay lại xem điện thoại lần nữa.

Đường Thu Bạch theo quán tính lướt ảnh chụp, đột nhiên có chút thất thần.

"Kỹ thuật chụp ảnh không tệ." Một hồi lâu, Cảnh Thư Vân nói như vậy, khóe môi hơi giương lên.

"Vậy sao, chụp nhiều liền tốt lên chút." Đường Thu Bạch nhìn môi cô, nhất thời không đành lòng dời mắt.

"Ừ, tôi nghe Tĩnh Uyển nói, trên đường du lịch em xảy ra chút chuyện?" Ngón tay đang cầm túi giấy của Cảnh Thư Vân hơi siết chặt.

"A?" Đường Thu Bạch lại nghĩ tới sự kiện làm người tình nguyện, "Không có việc gì, em cũng không có bị thương."



"Chờ bị thương thì muộn rồi." Cảnh Thư Vân theo bản năng liếc nàng một cái, lại nói, "Tôi cho rằng chúng ta lâu như vậy rồi cũng coi như là bạn bè tốt, nhưng mà em cũng không nói với tôi."

Đường Thu Bạch nghe thấy vậy quay đầu nhìn cô.

Cảnh Thư Vân môi đỏ hơi mím, nhìn không rõ cảm xúc gì.

"Không phải như thế." Đường Thu Bạch có vẻ có chút áy náy, theo bản năng nâng tay, đến giữa không trung lại chầm chậm rũ xuống, thấp giọng nói, "Em sợ chị lo lắng, huống hồ cũng thật sự không có xảy ra chuyện gì."

"Nhưng mà quả thực chúng ta cũng trở nên xa lạ, đã không còn liên hệ ngoại trừ công việc nữa." Cảnh Thư Vân nói.

Hạt mưa rào rào rơi xuống trước mặt hai người, hòa vào dòng nước chảy trên mặt đất, nhấc lên một tầng gợn sóng.

Đường Thu Bạch tựa hồ nghĩ đến gì đó, khép mí mắt, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Khi đó em không biết phải nói chuyện với chị như thế nào."

"Giống như trước đây thôi." Giọng Cảnh Thư Vân có chút nhẹ.

Lướt vào tai Đường Thu Bạch, lại giống như đã trải qua ngàn chuyển trăm hồi, Đường Thu Bạch bỗng dưng giương mắt nhìn cô, chân mày lại có chút cau.

"Tôi quý trọng mối quan hệ làm bạn cùng em, không muốn giữa chúng ta trở nên xa cách." Dừng một chút Cảnh Thư Vân lại nói, "Chúng ta còn có thể tiếp tục làm bạn bè sao?"

"......"

Bàn tay Đường Thu Bạch đang cầm di động buông thõng ở một bên, dần dần nắm chặt, mạch máu màu xanh trên tay nổi bật hiện ra, có thể là dùng sức quá lớn, chạm đến màn hình khóa, màn hình bị thắp sáng trong chớp mắt.

Đường Thu Bạch nhìn thấy ánh sáng chiếu rọi xuống, mặt đất bị mưa to không ngừng gột rửa, trong thoáng chốc như là từng giọt từng giọt vỗ ở trong lòng nàng.

"......Vừa rồi em còn chưa nói xong, khi đó em không biết phải nói chuyện với chị như thế nào, nhưng mà sau khi em du lịch trở về cũng đã nghĩ kỹ rồi."

Đường Thu Bạch quay đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói, "Em cảm thấy có thể gặp được chị chính là điều may mắn đối với em, có thể làm bạn cùng chị, thậm chí là làm đồng nghiệp, kỳ thật em rất vui vẻ. Cho nên, em càng hy vọng có thể tiếp tục làm bạn cùng chị hơn bất kỳ ai."

Thanh âm nàng bình tĩnh, lấy phương thức câu trần thuật để nói cho Cảnh Thư Vân biết đáp án của nàng, chỉ là bàn tay cầm điện thoại, như thể đột nhiên bị rút hết sức lực, cầm nắm có chút không xong.

Mưa ngày càng lớn, tiếng mưa rơi trở nên càng vang dội, gió cũng trở nên mạnh bạo hơn, bầu trời một mảnh đen kịt, một cơn gió cuốn theo nước mưa phất qua, mang theo những sợi tóc mai của Đường Thu Bạch, che đậy một tia ửng đỏ nơi đuôi mắt.

Những nhọn đèn đường vàng nhạt bên con đường trong viên khu, chiếu vào gương mặt nàng, mơ hồ vẽ ra đường nét mềm mại của nàng, lông mi đang nhẹ nhàng rung động, như là lông chim yếu ớt, một khi chạm vào liền sẽ rơi xuống.

Cảnh Thư Vân nhất thời thất thần, ngay cả túi văn kiện cầm ở trong tay sắp rơi xuống cũng không chú ý.

Lúc túi văn kiện rơi xuống, Đường Thu Bạch lanh tay lẹ mắt một tay vớt lên, tránh cho nó dính nước.

"Cảm ơn." Cảnh Thư Vân tiếp nhận túi văn kiện từ tay nàng, cong môi, "Lên xe đi, tôi đưa em về nhà."

"Được."

Trên đường trở về, trong xe mở nhạc nhẹ nhàng chậm rãi, ngoài cửa sổ xe là tiếng mưa rào rào càng rơi càng lớn, nước đọng bên đường ngập đến mắt cá chân người đi đường.

Vì tránh cho Đường Thu Bạch mắc mưa, Cảnh Thư Vân trực tiếp lái xe vào hầm đỗ xe của tiểu khu, đưa đến dưới lầu.

Ánh đèn mờ nhạt trên đầu xe chiếu vào hai người, Đường Thu Bạch quay đầu nhìn cô, "Lão bản cảm ơn chị, vậy em đi đây?"

"Ừ, đi đi."

Đường Thu Bạch gật đầu kéo cửa xe, một chân dẫm lên lại bỗng nhiên nhớ tới gì đó, chần chờ một lát sau vẫn quay đầu lại nhìn Cảnh Thư Vân.

"Sao vậy?" Cô hỏi.

"Ngủ ngon, trên đường chú ý an toàn." Đường Thu Bạch nhẹ giọng nói.

"Ngủ ngon."

Cảnh Thư Vân nhìn bóng lưng Đường Thu Bạch dần dần rời đi, biến mất ở một chỗ rẽ, thật lâu sau, cô cũng chưa thu hồi tầm mắt.

Tia sáng mỏng manh ở trong bóng tối phảng phất bị phóng đại len.

Đêm khuya, Đường Thu Bạch ngồi ở trước bàn nhỏ, ngọn đèn bàn phát sáng, từ trong ngăn kéo gần bên ngoài, nàng lấy ra một chiếc hộp thủ công màu cát đen.

Lòng bàn tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve chữ cái mạ vàng mặt ngoài.

Một lát sau, mở ra, bên trong chính là chiếc bút máy màu cát đen trước đó nàng đi Tây An mua về.



......

Sáng ngày hôm sau, Đường Thu Bạch tổ chức khảo hạch, mới vừa thu bài thi, vừa lúc Bạch Trác Nhiên đi vào.

"Ôi, Đường bộ trưởng cũng ở đây à." Bạch Trác Nhiên hơi cong khóe môi chào hỏi cùng Đường Thu Bạch.

"Cho bọn họ kiểm tra ấy mà." Đường Thu Bạch vừa nói vừa lắc lắc bài thi trong tay.

"Vậy vừa vặn, tôi không cần nói riêng với cô nữa, buổi tối ngày kia công ty liên hoan, tan tầm đừng đi vội."

"Hả? Đột nhiên liên hoan sao?"

"Không xem như đột nhiên, công ty quy định, không bận thì một tháng, như lúc trước các cô mở rộng hạng mục không phải bận rộn sao, cho nên đến bây giờ mới tụ họp." Bạch Trác Nhiên giải thích với Đường Thu Bạch.

"Được."

Đường Thu Bạch thu bài thi đi hướng văn phòng, Hạ Sâm đi theo sau lưng nàng.

"Sư phụ, ngày hôm qua chị tan tầm liền đi sao?"

"Không có, còn phải chuẩn bị bài thi cho các em đó, làm sao vậy?"

"Ngày hôm qua trời mưa, em còn nói để chị ngồi xe em đưa chị về nè!" Hạ Sâm có chút ảo não nói, "Nhưng mà em đợi rất lâu, còn tưởng chị đi trước rồi."

Đường Thu Bạch thoáng chốc lại nghĩ tới cảnh tượng tối hôm qua mưa lẫn gió, nàng cùng Cảnh Thư Vân đứng ở cửa.

Hạ Sâm chú ý tới khóe môi Đường Thu Bạch khẽ mím, đôi mắt nhìn phía trước, dường như đang suy nghĩ gì đó.

"Sư phụ?" Hạ Sâm thử gọi.

"Ừm, không có việc gì, cũng may em không chờ tôi, tối hôm qua tôi tăng ca đến lúc đi ra đều đã khuya." Đường Thu Bạch nói.

"Vậy tối hôm qua chị làm sao trở về thế, hồi sau mưa càng lúc càng lớn."

"Lúc tôi đi ra, vừa lúc gặp được Cảnh tổng, Cảnh tổng đưa tôi về."

"Chà! Vậy là tốt rồi, Cảnh tổng còn rất quan tâm nhân viên nhỉ!" Hạ Sâm cười nói.

"Đúng vậy, chị ấy rất tốt." Đường Thu Bạch hơi nghiêng đầu che giấu sắc mặt của chính mình.

Giây tiếp theo Đường Thu Bạch nắm chốt cửa trên tay, nghiêng đầu nhìn Hạ Sâm, "Hôm nay em nhàn thế à?"

"Ôi! Em đột nhiên nhớ ra, còn có rất nhiều việc chưa làm, em đi đây, em đi đây." Hạ Sâm vội vàng dừng lại, nói xong quay người liền chạy, "Sư phụ em đi đây."

"Ừ."

Chờ Đường Thu Bạch phê xong bài thi, không có gì bất ngờ xảy ra, Hạ Sâm cao nhất.

Lại kết hợp với điểm thực hành, vẫn như cũ là cô ấy cao nhất, những người khác điểm thấp hơn một chút, nhưng nhìn chung trình độ đều xem như đạt tiêu chuẩn.

Sau đó cách liên hoan còn có một ngày, Cảnh Thư Vân triệu tập một cuộc họp video trực tuyến, thảo luận một hạng mục nông sản lớn mới gần đây cô đang đàm phán.

Ngoài Đường Thu Bạch ra còn có hai người bên bộ dự án.

Là một cuộc họp bốn người, Cảnh Thư Vân đeo tai nghe nhét tai không dây màu trắng, thỉnh thoảng cô cúi đầu viết gì đó, Đường Thu Bạch chỉ có thể thấy góc nghiêng của cô.

Tai nghe màu trắng hòa hợp cùng diễm sắc trên cánh môi kia hấp dẫn đôi mắt Đường Thu Bạch.

Cuộc họp kết thúc, lúc này Cảnh Thư Vân gập sổ tùy ý hỏi: "Ngày mai công ty liên hoan đều biết rồi chứ?"

"Biết." Ba người đáp.

"Ừ, không có tình huống đặc thù, không cho phép xin nghỉ." Cảnh Thư Vân hơi nhướng môi, giương mắt nhìn lên video.

Rõ ràng qua video căn bản không nhìn ra được cô đang nhìn ai, mặt Đường Thu Bạch lại có chút nóng lên khó có thể giải thích.

"Ha ha, sẽ không xin nghỉ đâu."



"Rõ rồi, nhất định đến."

Hai người bộ dự án cười ha ha trả lời.

"Sẽ tới." Đường Thu Bạch cười yếu ớt.

Ngày liên hoan, Đường Thu Bạch nhớ tới chuyện gì, ra ngoài tìm Hạ Sâm, kết quả trùng hợp gặp được Địch Nghiên lướt qua bên ngoài, Đường Thu Bạch còn có chút kinh ngạc, sao cô ấy lại ở chỗ này.

Kết quả lúc tan tầm, đoàn người đứng ở phía dưới, Đường Thu Bạch tới muộn hơn một chút, nhìn thấy người nổi bật nhất trước đám đông qua khe hở.

"Mọi người có xe thì dẫn thêm người đi cùng, không đủ chỗ thì ngồi xe công ty, trong nhóm WeChat có địa điểm, trực tiếp tập hợp ở điểm đích." Bạch Trác Nhiên ở một bên tổ chức nói.

Mọi người đáp một tiếng, lại ghép cặp tản ra, thời điểm Đường Thu Bạch còn đang do dự, Cảnh Thư Vân quay đầu lại đối diện ánh mắt Đường Thu Bạch.

"Xe của tôi cũng có thể ngồi."

"Xe của chị có thể ngồi không?"

Hai người đồng thời lên tiếng, nói xong lại từng người mỉm cười.

Đường Thu Bạch đi theo Cảnh Thư Vân lên xe, Địch Nghiên lặng lẽ gánh vác trách nhiệm tài xế.

Hạ Sâm quên lấy chìa khóa xe, lúc xuống dưới Đường Thu Bạch đã lên xe Cảnh Thư Vân, cũng chỉ đành từ bỏ.

Trên đường hai người tùy ý trò chuyện lê la, Địch Nghiên chú ý tới nụ cười nở lại trên môi Cảnh Thư Vân sau thời gian dài, cũng thả lỏng chút.

Tới địa điểm, một đám người đứng trước cửa nhà hàng, Đường Thu Bạch cùng Cảnh Thư Vân xuống xe, mơ hồ có thể nhìn thấy người công ty nhà mình, Bạch Trác Nhiên đang tổ chức cho mọi người đi vào trong, đặt phòng riêng.

Đường Thu Bạch cùng Cảnh Thư Vân đi ở phía trước đội ngũ, chẳng qua là không biết nên nói Đường Thu Bạch vận khí quá tốt hay là quá kém.

Vào nhà hàng chưa được mấy bước,ở trên hành lang ngoài phòng nàng gặp phải người khiến nàng nhíu mày.

Trên tay nam nhân cầm áo khoác tây trang, bụng bia căng khiến cúc áo sơmi trên người đều có chút bung ra.

"Cảnh tổng, trùng hợp vậy, ở chỗ này gặp được cô." Đôi mắt người đi tới rõ ràng sáng ngời, khom nửa người, trên mặt là mỡ thừa đi đôi với nụ cười ngoại giao.

"Vương tổng, Thiên Hành cũng liên hoan ở đây sao?" Cảnh Thư Vân dừng lại, khách khí nói.

"Đúng vậy, không nghĩ tới trùng hợp như vậy, có thể gặp được cô."

Người kia nói xong, mới chú ý tới Đường Thu Bạch đang đứng ở bên cạnh Cảnh Thư Vân.

Biểu tình trên mặt hắn có chút kinh ngạc, lại biến thành nụ cười đạo đức giả, "Ủa? Tiểu Đường, trùng hợp vậy à."

"Ừm, Vương tổng, chào anh." Đường Thu Bạch dường như cũng không muốn đáp lời với hắn, giữa mày có chút nhăn, vẻ mặt lãnh đạm.