Cảnh Báo Rung Động

Chương 6: Không có gì khác ngoài xinh đẹp



Edit: Thanh.

———————-

Tiếng mưa ngoài cửa sổ và tiếng TV lần lượt truyền đến.

Sự chú ý ban đầu của Tống Linh Linh luôn đặt ngoài cửa sổ, cô đang chờ mưa tạnh.

Có thể bởi vì Giang Trục quá yên tĩnh, vô tình cô lại yên lặng dời tầm mắt về phía màn hình TV.

Lúc nhìn qua cô trộm liếc nhìn người bên cạnh.

Tư thế ngồi của Giang Trục cũng không lười biếng như trước, vẻ mặt cũng tập trung hơn.

Tống Linh Linh ý thức được cho dù Giang Trục xem thường bộ phim chiếu mạng chế tác sơ sài này nhưng anh vẫn xem rất chăm chú.

Anh đang tập trung xem phim của cô, giúp cô tìm chỗ thiếu sót trong kỹ thuật diễn xuất còn giúp cô tổng kết lại.

Tống Linh Linh không biết đạo diễn khác có như vậy hay không nhưng không thể nghi ngờ sự chăm chú của Giang Trục đã xua tan cảm giác xấu hổ và ngượng ngùng của cô khi đối mặt với tác phẩm của mình.

Ngay cả Giang Trục cũng đang dùng cách này để điều chỉnh cách diễn của cô, cô còn có tư cách gì mà không đi nghiên cứu, sửa sai.

Thời gian dần trôi qua, trong phòng khách chỉ còn lại âm thanh từ tivi.

Bộ phim này của Tống Linh Linh thời gian mỗi tập không dài, xem hết hai tập cũng chỉ qua một tiếng.

Mưa ngoài cửa sổ đã tạnh.

Tài xế gọi cho Lâm Hạ hỏi bây giờ về hay muộn hơn chút nữa.

Lâm Hạ nhìn về phía Tống Linh Linh, “Chị Linh Linh, bây giờ chúng ta về sao?”

Tống Linh Linh theo bản năng nhìn về phía Giang Trục, “Đạo diễn Giang, vậy chúng tôi về trước đây.”

Giang Trục nhíu mày, nhìn đôi mắt trong veo của cô, “Về đi.”

Có sự đồng ý của Giang Trục, Tống Linh Linh và Lâm Hạ rất nhanh đã thu dọn xong đồ đạc rời đi.

Sau khi hai người đi, không khí trong lành trong phòng càng ít đi.

Trì Bân nhìn người ngồi yên trên ghế sô pha mấy lần, môi giật giật, “Anh Trục vẫn xem sao?”

Giang Trục nhìn anh ấy một cái rồi đứng lên nói: “Về thôi.”

Trì Bân: “… Được thôi.”



Trên đường trở về, Trì Bân nhìn Giang Trục trong kính chiếu hậu mấy lần.

Giang Trục vốn không muốn phản ứng, thế nhưng ánh mắt Trì Bân quá rõ ràng.

Anh buộc lòng phải giương mắt, “Cậu muốn nói gì?”

Trì Bân trầm mặc một lúc rồi hoài nghi nói: “Trước đây anh từng xem phim chiếu mạng của Linh Linh thật sao?”

Nghe được câu hỏi này, Giang Trục liếc anh ấy một cái, giật nhẹ môi dưới, “Không tin?”

Trì Bân thật sự có chút không tin, “Trước đây không phải anh nói xem phim chiếu mạng là sự vũ nhục đối với thị lực 5.0 của anh sao?”

Cũng bởi vì điều này nên Trì Bân lúc xem phim mình thích cũng không dám xem trước mặt Giang Trục. Anh ấy chỉ sợ làm bẩn mắt của Giang tiểu thiếu gia.

“…”

Giang Trục nghẹn lời nửa ngày, giống như nhớ đến gì đó, mi tâm nhíu lại, “Cô ấy chỉ đóng phim chiếu mạng.”

Phim Tống Linh Linh quay trước mắt chỉ có vài bộ phim chiếu mạng sản xuất với chi phí thấp.

Giang Trục là một đạo diễn mà khi anh hợp tác với ai cũng sẽ xem lại tác phẩm trong quá khứ của họ để hiểu cách diễn của đối phương.

Cho nên những bộ phim mạng chướng mắt kia của Tống Linh Linh anh cũng không thể không xem.

Có điều trước đó anh chỉ xem bản cut của mình cô, anh không có kiên nhẫn thu vào mắt những biểu hiện khoa trương của các diễn viên khác mà anh không biết.

Lời giải thích này khiến Trì Bân không khỏi tức cười.

Anh ấy nhìn ra được sự bất đắc dĩ của Giang Trục.

Nghĩ đến đây anh ấy không nhịn được cảm khái: “Kỳ thực dựa vào năng lực và vẻ ngoài của Linh Linh mà nói thì không đến mức vẫn luôn phải lòng vòng đóng những bộ phim mạng chi phí thấp này.”

Trì Bân mấy năm này đi theo Giang Trục tiếp xúc qua không ít diễn viên, cũng đã xem rất nhiều diễn viên đóng phim. Kỹ thuật diễn xuất của Tống Linh Linh không tính là có nhiều kỷ xảo, kinh nghiệm nhưng lại khéo léo, có sức hút.

Rất nhiều diễn viên có phim sản xuất với kinh phí lớn được phát sóng trên đài vệ tinh cũng không có kỹ thuật diễn xuất tốt hơn cô là bao.

Hơn nữa, với khuôn mặt của cô ấy, năm điểm cho kỹ năng diễn xuất cũng có thể được cộng thành bảy điểm.

Giang Trục không trả lời.

Trì Bân thấy hàng mi dài của anh rủ xuống như đang nghỉ ngơi, biết điều không nhiều lời nữa.

Quá khứ không có tài nguyên không sao, Trì Bân có linh cảm ——

Sau khi Tống Linh Linh đóng bộ phim này của Giang Trục, cô không chỉ “Thay da đổi thịt” mà những tài nguyên tới tay cũng sẽ trải qua một sự thay đổi lớn.

Trong một xe khác, sau khi lên xe, Tống Linh Linh không lười biếng nghe nhạc nghỉ ngơi giống thường ngày.

Cô lấy điện thoại mở ứng dụng video.

Lâm Hạ lơ đãng thăm dò nhìn qua, khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc trên màn hình thì khống chế được kinh ngạc thốt lên.” Chị Linh Linh, sao chị lại xem lại phim này thế.”

Tống Linh Linh ừ một tiếng, nhìn chính mình trên màn hình thở dài nói: “Giang Trục có câu nói rất đúng.”

Lâm Hạ: “Hả?”

Tống Linh Linh nhìn cô ấy một cái, thỏa hiệp nói: “Chị phải xem nhiều hơn mới có thể phát hiện thiếu sót trong diễn xuất của mình nhanh hơn và chính xác hơn.”

Chỉ có nhận ra được thì lần sau mới có thể sửa lại.

“…”

Lâm Hạ nhìn dáng vẻ tập trung của cô, nhẹ nhàng vỗ vai cổ vũ, “Vậy chị Linh Linh cố lên.”

Cô ấy cười khanh khách nói: “Em sẽ phụ trách cỗ vũ tinh thần cho chị.”

Tống Linh Linh: “…”



Sáng hôm sau, Tống Linh Linh vừa rời giường liền bị chị Vân bảo mấy ngày nay đừng lên mạng.

Cô là người phản nghịch.

Chị Vân càng không cho cô làm gì thì cô càng phải làm cái đó.

Huống chi coi như chị Vân không nói cô cũng đoán được trên mạng xảy ra chuyện gì.

Không đến ba ngày nữa phim sẽ khai máy, mặc dù chuyến bay của cô và mấy người Giang Trục bọn họ đã tách ra rồi nhưng thành phố cần đến không đổi.

Không có gì bất ngờ xảy ra thì khi tuyên truyền hay thậm chí là một quãng thời gian rất dài sau khi tuyên truyền cô cũng sẽ bị mắng.

Quả nhiên Tống Linh Linh lên weibo nhìn một chút trong lúc rửa mặt, có tài khoản marketing đã tiết lộ thông tin chuyến bay đến Nam Thành của đoàn đội Giang Trục và cô.

Chuyến trước là mười giờ sáng, chuyến sau ba giờ chiều.

Tin tức này vừa được tung ra khiến không ít dân mạng trở nên khiếp sợ.

“Không phải chứ không phải chứ? Phim mới của Giang Trục thật sự chọn người mới không có gì khác ngoài xinh đẹp sao?”

“Xinh đẹp chính là vốn liếng lớn nhất, mấy con gà chua* có hiểu hay không?”

(*Gà chualà chỉ mộtnhómchanhtinhtrênmạng, anhhùngbànphímthíchghentị vớingườikhác, không ăn được nho thì nói nho xanh.)

“Tôi không tin Giang Trục sẽ vì Tống Linh Linh mà từ bỏ Thẩm Gia Hủy! Giơ cao cờ lớn “Quả táo”!”

“Lại là fan của tiểu minh tinh nào không đủ tư cách đến đây ăn vạ thế, lăn đi!”

“Sếch, lại một người tới cọ nhiệt độ nữa. Từ hôm qua đến nay đã tung ra năm người nổi tiếng hôm nay bay đến Nam Thành, thế nào, người hôm nay đến Nam Thành thì có thể đóng phim mới của đạo diễn Giang sao? Ngu xuẩn.”

“@Giang Trục đạo diễn Giang ở đây có người cọ nhiệt độ phim mới của anh nè, có thể kêu đoàn đội chuẩn bị văn bản luật sự rồi.”

“A, không ai phát hiện Thẩm Gia Hủy và Giang Trục đi chung một chuyến bay sao?”

“Ngọa tào??? Thật hay giả vậy?”



Tống Linh Linh đánh răng, ánh mới hơi ngưng động.

Cô nhìn chằm chằm bình luận phát ngốc mấy giây, chậm rãi rửa mặt, nhổ nước ra, quay đầu nhìn về phía Lâm Hạ đã đến cửa phòng tắm, “Hôm nay Thẩm Gia Hủy cũng đến Nam Thành?”

Lâm Hạ gật đầu, “Em cũng là trên đường đến đây mới nhận được tin tức.”

Tống Linh Linh “à” lên một tiếng, đặt bàn chải đánh răng qua một bên, suy nghĩ một chút hỏi: “Có người hâm mộ nói giơ cao cờ lớn “quả táo” lại là ý gì?”

Cô lần đầu nghe được cái này.

Là một trợ lý nghệ sĩ, Lâm Hạ luôn nắm được tất cả các loại thông tin về đạo diễn bạn diễn ngay từ đầu.

Cô ấy yên lặng, cạn lời nói: “Là tên cp của đạo diễn Giang và Thẩm Gia Hủy.”

“...?”

Tống Linh Linh không hiểu.

Hai người này bất kể là tên hay là những thứ khác đều không có gì liên quan đến quả táo.

Lâm Hạ giải thích, “Tên hai người họ không dễ lấy tên cp, sau đó bởi vì hai người họ đều thích ăn táo nhất cho nên…”

Câu kế tiếp không cần Lâm Hạ nói, Tống Linh Linh cũng đã hiểu.

Cô gật gật đầu, dưới ánh mắt mong chờ của Lâm Hạ nói ra ba chữ “Miễn cưỡng thật.”

“...”



Rửa mặt xong, Tống Linh Linh vùi vào ghế sô pha, một tâm hai việc.

Lúc thì lướt weibo, lúc thì xem kịch bản.

Thỉnh thoảng còn nói chuyện phiếm với Thịnh Vân Miểu.

Thịnh Vân Miểu là đơn thuần đến chỗ cô xem náo nhiệt, cô ấy biết chuyện trên mạng nên cố ý đến chỗ Tống Linh Linh nghe ngóng bát quái, thuận tiện hỏi thăm tâm tình của cô vào lúc này.

Tống Linh Linh nói chuyện phiếm với cô ấy vài câu, không hào hứng lắm.

Bỗng dưng Thịnh Vân Miểu gửi cho cô một tấm hình.

Tống Linh Linh cụp mắt ấn mở hình, sau khi nhìn thấy nội dung cụ thể của bức ảnh, cô gửi cho Thịnh Vân Miểu một loạt dấu chấm hỏi.

Một giây sau Thịnh Vân Miểu gọi điện tới.

“Hì hì, ngạc nhiên không, bất ngờ không?”

Tống Linh Linh nghe tiếng cười của cô ấy, xoa xoa lỗ tai, “Cậu cười có chút gian trá.”

Thịnh Vân Miểu: “…Cho cậu cơ hội nói lại lần nữa đó.”

Tống Linh Linh cong môi, bắt được trọng điểm hỏi, “Anh cậu giúp cậu rồi?”

Thịnh Vân Miểu gửi cho Tống Linh Linh hình thẻ công tác của đoàn phim.

Hơn nữa còn là thẻ công tác của đoàn phim « Hẻm nhỏ ».

« Hẻm nhỏ » là tên phim mới của Giang Trục, cũng là bộ phim mà Tống Linh Linh đóng vai chính.

Lúc Tống Linh Linh được xác định sẽ vào đoàn phim « Hẻm nhỏ », Thịnh Vân Miểu đã nói với cô, cô ấy muốn vào đoàn phim làm nhân viên công tác.

Cô ấy rất thích kỹ thuật quay phim của Giang Trục. Lúc Giang Trục còn quay phim ở nước ngoài cô ấy cũng nhờ anh trai mua giúp vé nội bộ và bay đến tận nơi để đến xem buổi ra mắt phim của anh.

Những chuyện này Tống Linh Linh vẫn luôn biết.

Có điều lúc hai người thảo luận trước đó cũng không ôm hi vọng quá lớn. Bởi vì các cô đều biết rõ đoàn làm phim của Giang Trục không thích nhận người mới, nhân viên đoàn làm của anh đều là người đã hợp tác trước kia, lại rất quen thuộc.

Vì thế hai cô còn tiếc nuối mấy tháng tới không thể cùng nhau ‘ăn chơi’ rồi.

Thịnh Vân Miểu ậm ờ trả lời, “Không thì sao.”

Tống Linh Linh nhướng mày, “Không phải cậu nói lần này không nhờ anh cậu sao?”

“Vậy tớ có thể làm gì chứ.” Thịnh Vân Miểu oán giận lẩm bẩm, “Tớ tìm người quen giới thiệu, gửi thông tin cho trợ lý của Giang Trục đều không có ai trả lời.”

Nghe vậy Tống Linh Linh cười nhạo: “Vậy nên cậu liền nhờ Ôn Trì Cẩn rồi?”

Ôn Trì Cẩn là anh trai của Thịnh Vân Miểu.

Nhưng không phải ruột thịt.

Hai người đều là gia đình tái hôn, không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì.

Thịnh Vân Miểu: “… Ừm.”

“Nhờ thế nào?” Tống Linh Linh thật sự có chút tò mò.

Thịnh Vân Miểu trầm mặc, trực tiếp bỏ qua câu hỏi này của cô, “Cậu định mấy giờ đến sân bay?”

“?”

Tống Linh Linh chớp mắt nhạy bén bắt được trọng điểm, “Cậu bay cùng chuyến với tớ sao?”

Thịnh Vân Miểu: “Đúng thế.”

“Một mình cậu?”

Thịnh Vân Miểu: “…Tớ lại không có trợ lý.”

“Nhưng cậu có anh trai nha.” Tống Linh Linh thốt ra không chút suy nghĩ, “Ôn Trì Cẩn yên tâm để cậu đến Nam Thành một mình?”

“…”

Thịnh Vân Miểu cãi lại, “Tớ là một người trưởng thành, anh ấy không yên tâm gì chứ?”

“Thật sao…” Tống Linh Linh kéo dài giọng, “Đó không phải là sợ cậu về quê cũ Nam Thành, nhìn vật nhớ người sao?”

Thịnh Vân Miểu là người Nam Thành, sau khi mẹ cô ấy tái hôn cô ấy mới theo mẹ đến Bắc Thành.

Nghe cô nói vậy Thịnh Vân Miểu không thể nhịn được nữa, “Cậu còn nói nữa tớ sẽ lên mạng tung tin của cậu đó.”

Tống Linh Linh lập tức im miệng.

Thịnh Vân Miểu hừ nhẹ, “Mấy giờ đến sân bay?”

Tống Linh Linh nhìn đồng hồ, “Khoảng một giờ đi.”

“Được, vậy một giờ gặp nhé.”

Nói xong Thịnh Vân Miểu lưu loát cúp điện thoại.

Cúp điện thoại chưa đến hai phút, Tống Linh Linh lại nhận được tin nhắn của Thịnh Vân Miểu.

Là một video chuyển từ weibo.

Người xuất hiện trong video rõ ràng là Giang Trục và Thẩm Gia Hủy.

“…”

——————-

Tác giả có lời muốn nói:

Linh Linh: Táo là thứ mà tôi ghét nhất.

Đạo diễn Giang:…