Cảnh Báo Rung Động

Chương 2: Biến thái



Edit: Thanh

————-

Lâm Hạ bị lời nói ngây thơ này của cô chọc cười, “Chị Linh Linh, chị sợ đạo diễn Giang như vậy sao?”

Tống Linh Linh hơi chớp mắt, lấy một cái túi trong tay cô ấy, nói: “Không phải sợ.”

“Vậy là gì?”

“Là ——” Tống Linh Linh nghiêng đầu suy tư, “Chị cũng không biết.”

Cô không có đáp án.

Nhưng cô chính là không quá muốn gặp Giang Trục.

Có thể là mỗi lần gặp Giang Trục cô đều sẽ bị giáo huấn, không phải bị anh ghét bỏ kỹ năng diễn xuất không tinh tế thì chính là cô không có cảm giác nhập tâm.

Hoặc là có nhiều vấn đề khác nhau như hơi thở không ổn định khi đọc lời thoại.

Hết lần này tới lần khác Tống Linh Linh không cách nào phản bác, bởi vì cô biết rõ kỹ năng diễn xuất của mình.

Cũng biết những nhân vật cô diễn trước đây vốn dĩ không có quá nhiều người chọn, một cái thì phim không nổi tiếng, nhân vật không quan trọng, một cái khác hiển nhiên vẫn là nguyên nhân băn cản nhất ——

Vẫn còn một bức tường giữa phim truyền hình trên mạng và phim điện ảnh được đưa lên màn ảnh rộng.

Mặc dù không có so sánh cái nào cao cấp hơn nhưng hình thức chính là không giống nhau.

Từ nhỏ đến lớn, Tống Linh Linh cũng là người khá tự tin với chính mình, cũng chưa từng gặp qua khó khăn gì.

Bất kể là trước kia học vẽ tranh hay là sau khi vào giới giải trí làm diễn viên cô cũng coi như khá thuận lợi.

Có thể sau khi gặp Giang Trục cô bắt đầu nghi ngờ chính mình.

Nghi ngờ chính mình có phải không thích hợp làm diễn viên hay không, nghi ngời mình đến cùng có năng lực lĩnh ngộ học tập hay không, ngẫu nhiên thậm chí còn sẽ nghĩ…trí thông minh của mình có phải thật sự không đạt tới tiêu chuẩn của người bình thường hay không.

Đương nhiên những nghi ngờ này sau mấy lần Tống Linh Linh gặp Giang Trục thì cô đã phủ định tất cả.

Không phải cô không thông minh, cũng không phải cô không thể lĩnh ngộ tri thức mà là vì Giang Trục quá biến thái.

Về phần có thích hợp làm diễn viên không thì cô cảm thấy việc mình có thể tạm thời lấy được vai nữ chính trong phim mới của Giang Trục đã được xác nhận, cô thích hợp.



Về đến nhà, Tống Linh Linh không có hình tượng ngồi phịch trên ghế sa lon.

Mỗi lần sau khóa học biểu diễn cô đều cảm thấy tinh thần mình bị hút đi, cả người trở nên mệt mỏi, không muốn nhúc nhích.

Nằm liệt một hồi, Lâm Hạ sau khi vào nhà liền đến phòng bếp bưng ra một đĩa trái cây đã rửa sạch cắt gọt.

Hai mắt Tống Linh Linh sáng lên, lúc cô đang muốn đứng lên ăn sạch bọn nó thì đột nhiên nhớ đến gì đó, cô nhẹ nhàng chớp mắt, thận từng li từng tí hỏi: “Đây không phải là bữa tối của chị đó chứ?”

“… Không phải.” Lâm Hạ không phải rất nhẫn tâm muốn bóc lột cô nhưng lại không thể không nói cho cô một sự thật tàn khốc, “Đêm nay chị ——”

Cô ấy còn chưa mở miệng nói ra câu kế tiếp Tống Linh Linh đã “cướp” đĩa trái cây qua.

“…”

Lâm Hạ không nói gì đứng một bên.

Đợi cô ăn xong hai quả táo cô ấy mới chầm chậm nói xong lời vừa nói, “Chị Vân nói tối nay phải gặp đạo diễn Giang nên bữa tối hôm nay của chị bị hủy bỏ.”

Kể từ ngày Giang Trục đồng ý tạm thời quyết định cho cô trở thành nữ chính của bộ phim mới, ba bữa ăn một ngày và việc kiểm soát việc điều chỉnh thân hình của cô đã được sắp xếp rõ ràng.

Tống Linh Linh không mập, cũng không phải có thể chất dễ béo. Cô có dáng vẻ tiêu chuẩn nhất, hoàn mỹ nhất của một diễn viên nữ.

Nhưng cô cần phải gầy thêm một chút, cần phải gầy yếu hơn một chút mới phù hợp với nhân vật trong kịch bản.

Tống Linh Linh: “…”

Cô cắn nửa quả táo, bán tín bán nghi nhìn về phía Lâm Hạ.

Sau khi nhận được thông tin khẳng định của Lâm Hạ, cô cúi đầu nhìn đĩa trái cây trong tay, đếm kỹ càng.

“Vậy đĩa trái cây chỉ có bốn quả táo, một múi bưởi và hai quả dâu tây này là món cuối cùng mà chị có thể ăn trong ngày hôm nay sao?”

Nghe cô kể ra số lượng chi tiết làm Lâm Hạ đột nhiên sinh ra chút đồng tình với cô.

Nhưng cho dù có đồng tình với Tống Linh Linh đi chăng nữa thì cô ấy cũng phải chấp hành tốt nhiệm vụ Đường Vân Anh giao cho mình.

Do đó, cô ấy lần nữa kiên định mà gật đầu, “Chị đói bụng cứ uống nước đi.”

Hai người im lặng đối mặt nửa ngày.

Tống Linh Linh cắn miếng táo trong miệng giống đang nhai xương cốt của “kẻ thù”.

Gặm táo xong Tống Linh Linh đặt đĩa trái cây lại bàn.

Lâm Hạ cúi đầu, “Chị Linh Linh, không ăn nữa sao?”

“Tối nay lại ăn.” Tống Linh Linh lại nằm liệt trên ghế sô pha, vẻ mặt đau khổ, “Bây giờ mới 4:30, chị mà ăn hết thì bụng chị sẽ thực hiện vườn không nhà trống 15 tiếng.”

“Thế nhưng —— ” Lâm Hạ mấp máy môi, vô tội nhìn cô, “Nếu ăn trễ lượng calo sẽ tích tụ không thể tiêu hóa.”

Trước nguy cơ bị Tống Linh Linh đuổi ra ngoài, Lâm Hạ nhanh chóng đem dặn dò của Đường Vân Anh nói xong trong một lần,”Chị Vân nói, sau khi chị ăn trái cây xong, em phải giám sát chị chạy trên máy chạy bộ trong 40 phút, dựa theo tiêu chuẩn của đạo diễn Giang, chị còn cần gầy thêm 5 cân.”

Tống Linh Linh: “…”

Môi cô giật giật, những lời thô tục xoay chuyển vài vòng trong miệng cô cuối cùng cũng nhảy ra một câu: “Anh ấy muốn chị biến thành bộ xương khô à?”

Tuy nói thế nhưng Tống Linh Linh vẫn bưng đĩa trái cây lên lần nữa.

Ăn hết đĩa trái cây rồi nghỉ ngơi một chút cô liền tự giác đi đến máy chạy bộ.

Chạy một giờ trên máy chạy bộ, Tống Linh Linh lại lấy dụng cụ yoga ra tập yoga thêm nữa tiếng.

Cô không thích đến phòng tập nên những thiết bị tập thể dục cơ bản đều có trong nhà.

Tập xong, Tống Linh Linh một ngón tay cũng không muốn động.

Ngay cả điện thoại đang sạc pin gần đó liên tục có tin nhắn đến cô cũng lười đứng dậy đến lấy, đến xem.

Chờ lúc Tống Linh Linh chậm chạp đến lấy điẹn thoại đã qua hơn nửa tiếng rồi.

Cô mở Wechat, lại là tin nhắn Giang Trục gửi trong nhóm.

Sau khi Tống Linh Linh đến chỗ Giang Trục để thử vai thành công, Dư Đan liền đem cô, Giang Trục cùng nhà sản xuất, người giám sát đều kéo vào một nhóm.

Vì để tránh lỡ mình bỏ lỡ bất kỳ thông tin quan trọng nào nên Tống Linh Linh không đặt chế độ không làm phiền cho nhóm này.

Cô lướt lên trên, lúc nhìn thấy tin nhắn của Giang Trục nói anh sẽ đến muộn một chút, mọi người không cần chờ anh thì cô đột nhiên tỉnh táo tinh thần.

Lúc cô để điện thoại xuống trong miệng còn ngâm nga bài hát.

Lâm Hạ vừa đến ban công nhận điện thoại, khi trở về vừa vặn nghe được bài hát của cô.

Cô ấy nhướng mày, hơi kinh ngạc, “… Chị Linh Linh, tâm tình chị tốt như vậy?”

Lông mày và khóe môi Tống Linh Linh cong lên nói: “Cũng được.”

Cô nhấc chân đi vào phòng, dặn dò: “Chị đi tắm trước, chúng ta đi sớm một chút, chị muốn thảo luận kịch bạn với chị Dư Đan.”

Lâm Hạ nhìn bóng lưng viết hai chữ vui sướng của cô, mờ mịt gật đầu, “Được ạ.”



Nơi mà Tống Linh Linh và những người khác gặp nhau tối nay là một biệt thự không có chút hơi thở cuộc sống nào trong trung tâm thành phố.

Trước đó cô đã đến một lần nên lần này đến, cảm giác xa lạ đã giảm bớt một chút, thậm chí còn có chút cảm giác quen thuộc.

Lúc Tống Linh Linh đến, nam chính Từ Mãn và biên kịch của bộ phim đã đến.

“Linh Linh.”

Nghe được tiếng động, Dư Đan ngước mắt, vẫy tay với cô, “Trên đường không kẹt xe chứ?”

Tống Linh Linh cười lắc đầu, hưng phấn chạy đến chỗ cô ấy, “chị Đan Đan.”

Cô quay đầu nhìn về Từ Mãn nhẹ gật đầu, “Mọi người đến rất lâu rồi sao?”

Từ Mãn cười với cô, “Tôi đến sớm hơn cô ba phút.”

Đây là lần thứ hai gặp nhau của Tống Linh Linh và Từ Mãn, nhưng vì tuổi tác xấp xỉ nhau nên hai người ngược lại không có cảm giác xa lạ.

Ba người đơn giản hàn huyên vài câu, Tống Linh Linh bị lôi kéo ngồi cạnh Dư Đan.

“Kịch bản em đều xem hết rồi chứ?” Dư Đan hỏi cô.

Tống Linh Linh dạ một tiếng, nhỏ giọng hỏi: “Chị Đan Đan, đạo diễn Giang đêm nay còn muốn thử sức hai bọn em sao?”

Dư Đan nhìn bộ dạng vội vã cuống cuồng của cô, khẽ cười nói: “Có thể, em biết đó, cuối tuần chúng ta phải khai máy rồi, đạo diễn Giang muốn xem em học diễn xuất một tháng này có tiến bộ hay không.”

Nghe vậy, Tống Linh Linh yếu ớt thở dài.

Từ Mãn ngồi đối diện thấy cô như vậy, rất bình tĩnh an ủi cô, “Đừng căng thẳng, lần đầu tiên chúng ta có thể qua được thì lần thứ hai cũng không thành vấn đề.”

Tống Linh Linh chống cằm: “Anh nhất định có thể nhưng tôi thì không nhất định đâu.”

Năng lực trong phương diện này Tống Linh Linh tự biết mình vẫn còn kém hơn Từ Mãn một chút.

Không nói đến việc Từ Mãn có xuất thân chính quy, anh còn là một trong những diễn viên trẻ có thiên phú được người trong giới đánh giá cao hai năm gần đây.

Năm ngoái, anh ấy đã phá vỡ vòng vây chỉ bằng một bộ phim mà mọi người không xem trọng, giành được giải thưởng Người mới xuất sắc nhất.

So sánh một chút, Tống Linh Linh cảm thấy mình thật sự không có gì có thể cầm ra được.

Ba người thảo luận về cốt truyện và quá trình chuyển đổi cảm xúc của các nhân vật, bất tri bất giác đồng hồ đã quay một vòng.

Cho đến khi có tiếng nói chuyện vang lên, mọi người mới đồng thời ngẩng đầu nhìn phía hành lang cửa vào.

Đèn trên hành lang bật sáng nhờ điều khiển bằng âm thanh, dưới ánh đèn, thân hình gầy gò của Giang Trục bị kéo dài, tiến vào tầm mắt của ba người.

Tống Linh Linh ngồi vị trí gần hành lang nhất, cũng gần với chỗ ngồi của Giang Trục nhất.

Cô lần đầu nhìn thấy đôi mắt có chút mệt mỏi của anh sau một quãng đường nhưng vẫn trấn tĩnh.

Ánh mắt hai người giao nhau ngắn ngủi.

Bên tai vang lên giọng nói của Dư Đan, “Đạo diễn Giang.”

Giang Trục gật đầu nhấc chân đi về phía bọn họ.

Sau đó Từ Mãn và Tống Linh Linh cũng lên tiếng lên tiếng chào hỏi với anh.

Giang Trục đi đến cạnh bàn của bọn họ, mắt nhìn về kịch bản đang mở ra trên bàn.

“Thảo luận đến đâu rồi?” Anh kéo một cái ghế bên cạnh ngồi xuống, giọng nói có chút thấp và khàn.

Tống Linh Linh thấy cái ghế anh kéo ra là cái gần mình nhất, cơ thể cô vô thức nghiêng sang một bên.

Cô có thể chịu đựng sự áp bức của Giang Trục nhưng càng ít càng tốt.

Ngay khi cô vừa di chuyển, giọng nói của  Dư Đan vang lên từ phía bên kia của cô.

“Có phải cậu bị cảm hay không?” Cô ấy hỏi Giang Trục.

Giang Trục ừm một tiếng, nâng mắt nhìn Tống Linh Linh, giọng nói nhàn nhạt: “Sắp hết rồi, sẽ không lây.”

Tống Linh Linh: “...”

Không chú ý tới động tác của Tống Linh Linh, Dư Đan bật cười nói: “Ai sợ cậu lây bệnh chứ.” Cô ấy nhìn về phía trợ lý đang chơi điện thoại ở chỗ khác, “Đi rót cho đạo diễn Giang một ly nước nóng.”

Vừa mới nói xong, không đợi trợ lý đáp ứng, Tống Linh Linh vèo đứng lên.

“Tôi đi.”

Cô khẽ cười, “Đúng lúc em cũng có chút khát.”

Nhìn Tống Linh Linh đi vào phòng bếp, Từ Mãn không hiểu lắm nhìn qua chỗ ngồi của cô có một ly trà lúa mạch nói thầm: “Trên bàn Linh Linh không phải vẫn còn nước hay sao?”

Dư Đan: “…”

Giang Trục quét mắt qua, kéo nhẹ khóe miệng.

Đi vào bếp Tống Linh Linh không thể chỉ lấy hai ly nước.

Rót nước cho cả ba người xong, Tống Linh Linh nhìn về phía chỗ ngồi của mình  lúc trước, cô đang suy nghĩ có nên đổi ghế sang ngồi bên cạnh Từ Mãn không thì giọng nói trầm thấp của Giang Trục truyền vào tai cô.

“Tống Linh Linh.”

Tống Linh Linh căng thẳng, cơ thể không tự giác đứng thẳng như khi trả lời câu hỏi của chủ nhiệm lớp lúc nhỏ, “Đạo diễn Giang.”

Giang Trục cảm xúc không rõ nhìn về phía cô, ngón tay thon dài chỉ vào tiểu sử nhân vật cô viết, vẻ mặt thờ ơ, “Cô viết sai một chữ ở chỗ này.”

“…”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Linh Linh: Anh cố ý đúng không.

Đạo diễn Giang: Cô thật sự viết sai một chữ.

Linh Linh: …



Tác giả: Đạo diễn Giang anh còn như thế sẽ không theo đuổi được vợ đâu!!