Cắn Yêu Cả Một Đời

Chương 2



PHÒNG TẮM ƯỚT ÁT.

Khách sạn Dạ Hoa, phòng số 007.

Hơn chín giờ tối, Mộng Linh Chi đến đúng điểm hẹn.

Dáng người cô vô cùng chuẩn đẹp, vòng nào ra vòng đó. Trên người cô mặc một bộ váy lụa màu trắng, điểm nhấn là chiếc nơ xinh đẹp ở bờ vai, vạt váy xoã xuống ngang bụng chân, dáng váy tôn lên cơ thể kiều diễm cùng với đôi chân dài nuột nà, trắng trẻo.

Đứng trước cửa phòng, Mộng Linh Chi không ngừng đắn đo suy nghĩ.

Lựa chọn lần này không biết bản thân mình có đi đúng hướng hay là không, cô chỉ sợ người đời chê trách hành động thiếu suy nghĩ của mình.

Mộng Linh Chi hít một hơi thật sâu vào trong lồng ngực, sau đó thở dài để tứ chi thả lỏng.

Cô đặt tay lên tay nắm cửa, vặn xuống một đường, mạnh dạn đẩy cửa bước vào.

Căn phòng chìm trong bóng tối, sau đó một luồng ánh sáng màu vàng nhạt được thắp lên, một giọng nói trầm lắng vang lên.

- Em để tôi đợi hơi lâu rồi đó.

Mộng Linh Chi giật mình, trong lòng bối rối không thôi, vội vàng đóng cửa phòng lại.

- Em xin lỗi!

- Mau lại đây!

Mộng Linh Chi không dám trái lời, ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của người đàn ông, động tác rùa bò đi đến đứng trước mặt.

Trên người Lục Tử Hạo lúc này chỉ quấn một chiếc khăn tắm, để lộ một cơ ngực rắn chắc, từng đường nét cong sắc sảo.

Anh nửa ngồi nửa nằm trên giường, đem lưng dựa vào thành đầu giường, trên tay cầm ly rượu vang lắc lắc vài cái, xong đưa lên miệng nhấp môi thưởng thức hương vị trong rượu.

Ánh đèn ngủ vàng nhạt rơi xuống đỉnh đầu người đàn ông, khiến người ta nhìn vào cũng cảm thấy nhan sắc của anh đẹp trai đến mức lóa mắt.

Mộng Linh Chi lén lút nhìn gương mặt trầm mặc của anh, cảm giác như năm tháng qua người đàn ông thay đổi rất nhiều.

Nhưng cô không nhận ra anh thay đổi ở điểm nào, cảm giác anh dường như lạnh lùng hơn trước, con mắt sâu thẳm khi nhìn vào cô cũng trở nên khác lạ.

Người đời thường hay nói, chia tay một người để bản thân mình nhận ra được điểm không tương xứng với người kia, để từ đó mình khắc phục nhược điểm, thay đổi toàn bộ mọi thứ.

Cũng giống như người đàn ông ở hiện tại, không còn có dáng vẻ hoạt bát vui vẻ, năng động như trước kia nữa mà thay vào đó là một con người luôn trầm mặc, kiệm lời, ngay cả ánh mắt dịu dàng trước kia hay nhìn cô giờ đây cũng không còn nữa.

Thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, nhưng liệu rằng trong tim anh còn lưu giữ hình bóng của cô hay không?

Suy cho cùng, ngày đó cô nói lời chia tay với anh chỉ là do mẹ cô ép buộc. Đến hiện tại trong tim cô vẫn chỉ có mình anh. Trái tìm này đã mở cửa đón nhận tình cảm mà anh trao, đến khi tình phai tàn nhưng lòng cô vẫn luôn hướng về anh.

Căn phòng bỗng nhiên rơi vào trầm lặng, im lặng đến nỗi có thể nghe được nhịp tim đập loạn nhịp trong lồng ngực của ai kia.

Bốn mắt nhìn nhau, không một ai nói lên lời nào.

Mộng Linh Chi cảm thấy ngột ngạt, dường như cô bị ánh mắt của người đàn ông thao túng tâm lý, muốn mở miệng nói để phá vỡ bầu không khí yên lặng này nhưng không biết mở lời nên nói câu gì.

Vào lúc này, giọng nói của người đàn ông vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh.

- Trước khi vào công việc, em nên tắm trước đã.

Lời nói vừa dứt, Lục Tử Hạo ngay lập tức rời khỏi giường, tiến đến lại gần trước mặt cô.

Anh không nói cũng chẳng rằng, vươn tay ra bắt lấy cổ tay của cô.

Mộng Linh Chi chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, cô cảm thấy cơ thể của mình nhẹ tênh bị nâng lên, ngay sau đó bụng cô tiếp xúc vào bờ vai rắn chắc của người đàn ông.

Lục Tử Hạo vác cơ thể nhỏ bé của người con gái lên, sải bước chân bước về phía phòng tắm.

Vừa vào trong phòng tắm, người đàn đã ép cô vào vách tường mát lạnh. Một tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô, tay còn lại vươn ra bật công tắc điều chỉnh nhiệt độ của nước, sau đó cầm vòi hoa sen xối thẳng vào cơ thể Mộng Linh Chi.

- Không!

Mộng Linh Chi bị dòng nước ấm xối xả lên người, chiếc váy lụa màu trắng mỏng manh bị ướt dính chặt lên da thịt mềm mại của cô, tôn lên đường cong sắc sảo vốn có của cơ thể.

- Đừng mà... Lục Tử Hạo...

Lời van xin của cô gái chưa kịp thoát ra hết đã bị người đàn ông mạnh bạo cúi xuống chiếm trọn lấy đôi môi non mềm của cô.

- Ưm...

Mộng Linh Chi sững người, đôi mắt to tròn bất lực trừng về phía trần nhà, hai tay bám chặt lấy bả vai của người đàn ông, trong đầu dường như có vô số pháo hoa nở.

Anh ta đã hôn cô!

Một nụ hôn cuồng nhiệt mà năm tháng qua chưa được nếm thử.

Khi đôi môi của cô bị lấp kín, dường như bao nhiêu ký ức trước kia không hẹn mà ùa về.

Vẫn là nụ hôn cuồng nhiệt của ngày nào, vẫn là người đàn ông mình yêu nhưng dường như kỹ thuật hôn cũng chẳng còn giống như trước.

Không còn dịu dàng cũng chẳng còn nâng niu, thay vào đó là động tác vô cùng cuồng bạo.

Lục Tử Hạo phác hoạ khuôn môi xinh đẹp của ai kia, hàm răng đều đặn nghiến mạnh vào khoé môi. Mộng Linh Chi mở miệng định kêu đau, nhân cơ hội đó anh trượt đầu lưỡi vào sâu trong khoang miệng ướt át, cuốn lấy đầu lưỡi đang tìm đường lẩn tránh của cô gái.

Gương mặt trắng hồng trong giây lát đỏ ửng vì nụ hôn cuồng bạo kia. Bàn tay mảnh khảnh siết chặt thành đường quyền đặt trước khuôn ngực tráng kiện của người đàn ông, ra sức đẩy anh ra xa.

Bao nhiêu dưỡng khí đều bị người đàn ông nuốt trọn, Mộng Linh Chi khó khăn lắm mới rút khỏi đầu lưỡi đinh hương của mình rời khỏi khoang miệng của hắn, sau đó cô mím chặt lấy môi mình lại, không cho đối phương tiếp tục cưỡng hôn mình
Thấy cô gái thở gấp gáp, người đàn ông mới chịu buông tha cho cô. Đôi môi ấm nóng của anh di chuyển xuống cần cổ thon dài, lướt qua bờ vai gợi cảm sau cùng dừng lại xương cánh bướm của cô.

Những nơi môi Lục Tử Hạo lướt qua, trên làn da trắng ngần ấy lưu lại vài dấu vết mờ ám, minh chứng cho quyền sở hữu của người đàn ông.

Lúc này, Mộng Linh Chi lấy lại dưỡng khí. Khuôn mặt đỏ ửng nhìn về nơi người đàn ông lưu lại dấu hôn, con tim không ngừng đánh trống loạn nhịp trong lồng ngực.