Cạn Tình

Chương 7



Khi tôi nói ra câu này, là lúc tôi quên mất những gì mà đêm nay anh đã từng đối xử tệ bạc với tôi, quên mất Như Ý là ai và quên luôn cái vết thương trên cổ mình do anh ban tặng. Vừa nhớ lại bất giác tôi đưa tay lên chạm vào cổ. Vết thương nơi đây vẫn còn đang đau nhức nhối.

Thành Phong ngẩng người nhìn tôi, khi tôi vừa dứt lời thì ý cười trên mắt anh càng thêm sâu đậm. Đang lúc lý trí tôi chưa được bình tĩnh anh đã cố chấp khom sát xuống mặt tôi rồi phun ra một câu lạnh nhạt

-Cô muốn tôi đến vậy à, sợ tôi quên cô đang là vợ tôi sao?

-Ý tôi không phải vậy, ý tôi là dù sao tôi và anh cũng ở chung nhà, anh nhờ tý việc tất nhiên tôi cũng không nên ích kỷ mà không đồng ý được.

-Biết suy nghĩ như vậy là tốt.

-Nhưng mà hôm trước tôi qua công ty còn chưa được nhận việc, lần này anh lại không có nhà, thì làm sao tôi đi vào phòng anh được.

-Cô lo gì? Bây giờ cô đã là phu nhân của Tổng giám đốc thì phòng của chồng mình cô có quyền đi vào mà không một ai dám cấm cản.

-Đấy là do anh nói chứ lần này tôi không có nói tôi là vợ anh nữa đâu nha.

-Ừ thì…do cô nhắc trước nên tiện thể tôi thừa nhận luôn cho cô đỡ quê.

Điệu bộ vừa khoái chí vừa ban cho tôi một câu khinh bỉ vô thức làm đầu óc tôi đang trầm luân vì anh ta chợt tỉnh táo lại hẳn. Tôi né Thành Phong rồi đi tới ngồi xuống cạnh giường. Không muốn bị anh ta coi thường mình mãi nên tôi đành cứng giọng nói

-Thì tôi phải nhắc cho anh nhớ chứ, vì nhờ cưới tôi mà anh mới có được 30 tỷ đó

Tôi cứ nghĩ Thành Phong nghe xong sẽ không còn nói gì được nữa, chí ít anh ta sẽ nhún nhường tôi. Thế nhưng tôi sai rồi Thành Phong khác người lắm. Anh ta có sự kiêu ngạo của bản thân, có bản lĩnh ngút trời để dẫn dắt một tập đoàn lớn, thì đối với câu tôi vừa nói, lại chỉ giúp anh ta có thêm một trận cười khoái chí

Trước khi anh ta rời khỏi phòng. Phong đặt lên bàn trang điểm tôi một chiếc chìa khóa. Rồi hắng giọng buông lại cho tôi một câu

-Có thể em cũng nên biết tôi có thừa khả năng mua lại cái công ty của nhà em. Chuyện ba mươi tỷ chỉ là một phần trong công cuộc tôi dọn đường để sạch rác mà thôi.
Chìa khóa phòng. Em cầm lên công ty sẽ có người cho em lên.

Anh ta ra ngoài tôi vẫn ngây ngốc ngồi nhìn theo, không hiểu ý Thành Phong đang nói là thế nào. Câu chuyện 30 tỷ khi ba Tú đến năn nỉ ba tôi cho mượn, và câu Thành Phong vừa nói hình như bị đối lập nhau thì phải.

Suy nghĩ mãi vẫn không ra, lại thêm vết đau ở cổ giờ càng về đêm, ngoài trời sương xuống lạnh lại làm vết thương đau lên tê tái.

Ngồi mãi vẫn không ngủ được, lại thấy khát nước nên tôi quyết tâm mở cửa phòng đi xuống nhà uống nước. Uống xong đã cổ họng tôi liền vội đi lên phòng. Định bụng là sẽ xua đi mọi suy nghĩ trong đầu để dỗ mình vào giấc ngủ thì bất chợt tầm mắt tôi lại dừng nơi căn phòng cạnh bên đang vẫn còn sáng đèn.

Ngó đồng hồ đã gần 3h sáng, cánh cửa phòng hé mở. Bên trong đó trước bàn làm việc Thành Phong vẫn ngồi say sưa bên chiếc laptop. Bàn tay anh liên tục lướt phím. Đôi mày rậm vài phút lại nhíu chặt một cái.

Vô thức vì hình ảnh này mà tôi đứng im lại luôn. Trong thư phòng ấy, có người con trai tôi thầm yêu, bất giác trái tim trong lồng ngực tôi lại vô tình nhức nhối trước anh. Đàn ông như Thành Phong đúng là cực phẩm. Ngay cả cái nhíu mày thôi cũng vô cùng quyến rũ. Vẫn giữ vững một câu nói đã theo tôi từ nhỏ đến lớn, đối với anh tôi chỉ có si mê bất chấp, chứ vô phương mà dứt được anh.

Đã hơn 3h vốn dĩ với những người khác thì đây là lúc giấc ngủ của họ thật ngon. Thế mà Thành Phong vẫn phải ngồi giải quyết trước một đống công việc để tranh thủ cho kịp ngày mai đưa mẹ anh bay qua Mỹ trị bệnh nữa. Dẫu biết người thành công phải nỗ lực gấp trăm ngàn lần người khác, thế nhưng không hiểu sau nhìn hình ảnh này của anh tôi lại thấy khá xót xa…

Tôi đứng tần ngần ở cửa, đấu tranh tư tưởng một lúc , không hiểu cảm giác của tôi bây giờ là gì nữa ghét anh, nữa hận anh, nữa không muốn quan tâm đến anh, còn cả việc muốn buông bỏ cái gọi là vợ anh để chạy về với ba mẹ tôi, kể hết những ấm ức mà anh đã làm với mình. Thế nhưng bây giờ khi nhìn anh bằng hình ảnh này, tôi nữa lại muốn quan tâm, nữa lại muốn bỏ qua mọi chuyện để từng phút từng giờ nhẫn nhịn tiếp tục yêu anh. Để rồi lý trí bảo nên dừng lại vì nó đã bị tổn thương rồi, nhưng trái tim thì lại không nghe lời, vẫn mãi thổn thức vì một người như anh

Cuối cùng sau một lúc phân vân tôi lại quay xuống nhà, pha cho anh một ly lipton nóng rồi đem lên. Đưa tay gõ cửa ba cái, không nghe anh trả lời tôi đành bạo dạn đi thẳng vào luôn.

Khi tôi đặt tách trà nóng đang nghi ngút khói lên bàn, bất giác Thành Phong có ngước lên nhìn nhíu mày với tôi. Còn Tôi thì cười cười rồi nói cho qua

-Tôi thấy anh làm việc khuya, sợ anh buồn ngủ nên sẵn pha cho anh một tách trà.

Thành Phong gật đầu, đôi môi mỏng thốt ra lời thật nhỏ

-Cảm ơn.

Tôi mỉm cười, bất chợt vì giây phút này như có một dòng cảm xúc ngọt ngào dâng tràn lên trong lòng, cả gương mặt phút chốc đỏ bừng lên. Sợ anh phát hiện ra nên tôi nhanh chân đi luôn về phòng mình. Mà không hề biết được, cái khoảnh khắc tôi rời đi động tác tay của Thành Phong cũng đã dừng hẳn trên bàn phím. Ánh mắt anh nhìn tôi đến khi tôi đi khuất hẳn sau đó đem cả tâm tình uống cạn cả ly trà.



Vì ngủ trễ nên sáng tôi thức giấc cũng là lúc ánh nắng chiếu cả lên đến đỉnh đầu. Sau khi vệ sinh cá nhân xong tôi đi quanh nhà mới biết Thành Phong đã đi rồi. Trước khi đi dưới bàn ăn còn để một ly sữa đầy và một ổ bánh mì, kèm theo vài dòng chữ trên mảnh giấy nhỏ bảo tôi đừng bỏ bữa.

Chỉ bấy nhiêu sự quan tâm thế thôi mà cũng khiến tôi vui cả ngày. Ăn sáng dọn dẹp xong tôi hí hửng bắt xe về nhà mình.

Vừa vào đến sân đã thấy mẹ cùng ba đang cùng uống trà bên nhà mát. Thoáng trông tôi về, ba mẹ ngay lập tức vẫy tay bảo tôi đi đến

-Thưa ba mẹ con mới về.

Ba tôi gật đầu, còn mẹ đưa tay kéo tôi lại gần, vừa hay mẹ đảo mắt một vòng rồi hỏi tôi

-Chồng con đâu, nghe bảo bà sui bên nhà bị bệnh hả con.

Ba nhìn tôi chờ đợi câu trả lời. Tôi cũng gật đầu đáp lại

-Dạ mẹ chồng con đột ngột bị tai biến, bác sĩ nói có thể vì biến chứng này mà bà sẽ bị liệt nửa người.

Ba tôi thở dài

-Thôi để ba mẹ sắp xếp rồi sang thăm.

Tôi xua tay

-Hôm nay anh Phong với ba Tú đã đưa mẹ sang mỹ điều trị rồi ba ạ. Để khi nào mẹ về thì con báo cho ba mẹ biết rồi sang.

-Vậy cũng được. Thôi con ngồi với mẹ, ba qua công ty có chút việc.

-Dạ ba đi đi ạ.

Ba đi rồi chỉ còn lại tôi với mẹ, mẹ nhìn tôi vuốt ve rồi hỏi thăm tình hình đêm đầu tiên giữa tôi và Thành Phong. Nghe mẹ nhắc đến tôi lại thấy đau lòng, chỉ muốn gục đầu vào lòng mẹ kể hết những ấm ức của mình ra cho mẹ nghe, thế nhưng khi nhìn thấy đôi mắt mẹ nhìn tôi đầy lo lắng, thì những ấm ức của tôi vô thức cũng buông bỏ. Bởi vì tôi không muốn vì tình cảm của mình lại làm phiền đến mẹ. Thế nên cuối cùng tôi lại giả vờ mình thật hạnh phúc để trả lời cho mẹ yên tâm.

Hai mẹ con trò chuyện một lúc, tôi định bụng sẽ ở lại nhà ăn cơm cùng mẹ rồi tối mới về. Nhưng chợt sực nhớ ra Thành Phong có nhờ tôi qua công ty đem cái hợp đồng về nhà giúp anh ta. Nhớ ra tôi vội chào tạm biệt mẹ rồi bắt xe qua công ty luôn.

Hôm nay đứng trước Thành Phong, trong lòng bàn tay bóp chặt chiếc chìa khóa anh giao. một lần nữa đến nơi này nhưng lần này tôi không còn hồi hộp bởi lần đầu đứng trước một tập đoàn lớn mạnh như vậy nữa, mà hôm nay tôi hoàn toàn tự tin, vì tôi không muốn mình phải giấu giếm đi cái thân phận của mình, không muốn phải sợ sệt khi vào công ty mang thân phận một nhân viên mới. Mà Tôi muốn mọi người biết đến tôi là phu nhân của Thành Phong, muốn Như Ý biết được, tư cách của nó chưa bao giờ là xứng tầm với tôi. Và muốn mình đường đường chính chính đi bên cạnh hỗ trợ cho Thành Phong. Giống như cái cách mà lúc tối anh nói với tôi. Tôi là phu nhân của tổng giám đốc, là người nắm giữ 50% cổ phần thì khi tôi bước chân vào tập toàn sẽ chẳng có ai ngăn bước tôi được.

Tôi đi vào, không hiểu sau chưa nói gì hết mà anh bảo vệ đã đi tới gật đầu chào tôi rất nhiệt tình rồi dẫn tôi lên thẳng phòng Tổng giám đốc luôn. Lúc đầu tôi thấy sự nhiệt tình này cũng hơi khó hiểu, nhưng khi suy nghĩ lại có khi Phong đã sắp xếp trước rồi nên họ mới nhiệt tình với tôi đến vậy.

-Thưa cô đã tới phòng TGĐ rồi ạ.

Anh bảo vệ lịch sự nói với tôi tôi cũng lịch sự gật đầu đáp lại

-Cảm ơn anh, phiền anh quá

-Không có gì ạ. Chào cô tôi xuống dưới.

Sau khi anh ta đi xuống. Tôi nhanh chóng bước đến phòng. Định cầm chìa khóa mở cửa thì bất ngờ tôi phát hiện ra cửa phòng chỉ đóng tạm. Hơi khó hiểu không biết là ai ở trong đó, hay là Thành Phong chưa đi nên anh tạt qua đây. Vì dù sau thì phòng của anh ta chắc chắn cũng sẽ không nhân viên nào dám tự ý vào đâu. Với lại chìa khóa phòng anh cũng đã đưa tôi từ tối. Chắc chắn chỉ có thể là anh ở trong đó mà thôi.

Nghĩ vậy nên tôi lập tức định đẩy cửa bước vào luôn, vì đối với Thành Phong dù sau tôi và anh cũng không phải người xa lạ, tiện thể hỏi coi sao anh chưa đi.

Thế nhưng khi cánh tay tôi giơ lên định chạm vào cánh cửa thì bên trong đã có vội vội vã mở bật cánh cửa rồi lén lút đi ra.

Tôi bất ngờ với tình huống này nên vô thức cũng vội né sang một bên nhường đường cho người ta nhưng khi hoàn hồn lại tôi đã không khỏi ngạc nhiên tột độ khi mà người trong đó đi ra lúc này lại chính là Như Ý.