Cạn Tình

Chương 5



Cũng vì bộ quần áo đang ướt sũng khiến cả người tôi bị lạnh đến run rẩy nên câu trả lời của Thành Phong thốt ra khiến cho tôi không kịp nghe rõ, chỉ là khi xe anh rời đi, cả cơ thể tôi lảo đảo rồi nhanh chóng ngã nhào luôn xuống nền đất.


Đến khi tôi tỉnh dậy đã được nằn ngay ngắn trên chiếc giường quen thuộc. Căn phòng màu hồng phấn giờ đây có cả mẹ tôi, ba tôi và cả bác Tú, còn cả người mà tôi không nghĩ đến sẽ đứng đây đó là Thành Phong. Hôm nay anh mặc vest đen lịch lãm, tóc được vuốt keo thẳng nếp mùi hương nước hoa đặc trưng quen thuộc trên người anh phảng phất khắp phòng lan tỏa bay đến mũi khiến cho tôi có một cảm giác thật dễ chịu, trái tim trong lồng ngực vì sự xuất hiện của anh lại nhảy loạn xạ khiến cho tôi không cách nào kìm nén cảm xúc được, trên gương mặt cũng vì thế tự nhiên đỏ bừng lên cảm giác ngượng ngập khó tả…Thế nhưng trái lại với những gì cảm xúc đang chi phối tôi, thì Thành Phong lại trưng ra bộ mặt vô cùng hờ hững. Có lẽ hôm nay anh đến cũng là vì bị ép …

Mẹ đứng bên cạnh phát hiện tôi đã tỉnh liền đi tới rồi quan tâm hỏi tôi

-Con thấy sao rồi Nhật Hạ, còn đau chỗ nào không?

Tôi đưa tay lên day day vầng trán của mình, dù vẫn còn đau ê ẩm, trong người vẫn còn nóng bừng nhưng đành nói để mẹ an tâm

-Con không sao ạ. Mẹ yên tâm nha.

Mẹ tôi thở mạnh một cái phù

-May quá. Con làm mẹ cứ lo.

Vừa lúc này bác Tú và ba tôi đi tới, hai người hỏi thăm tôi đủ thứ chuyện chẳng như ai đó cả khuôn mặt đáng ghét lạnh như băng chỉ đưa mắt nhìn ra cửa sổ mà thôi

Bất chợt tôi nghe bác Tú cất giọng trầm ồn nói với ba tôi

-Thằng Phong cũng đã đồng ý lấy Nhật Hạ rồi, thôi thì ngày 19 tới chúng ta tổ chức đám cưới luôn cho bọn chúng. Hai em nghĩ sao?

Bạn me tôi nghe thế hai người chỉ liếc sang nhìn tôi một cái , cũng không hỏi tôi nghĩ sau mà lập tức tự quyền định đoạt

-Được, cứ làm như anh đã tính đi.

-Vậy anh về để chuẩn bị.

Nói đoạn bác Tú ngó nhìn sang tôi mỉm cười nói

-Bác về nha Nhật Hạ. Cháu giữ sức khỏe nhé.

Tôi dở khóc dở cười trước tình huống này nhưng rồi vẫn đành lễ phép lên tiếng

-Vâng con cảm ơn bác ạ

Từ đầu đến cuối Thành Phong không nói và nhìn tôi lấy một lần, chỉ khi ra về anh ta chào hỏi ba mẹ tôi thôi. Đúng là con người máu lạnh, dù không ưa tính cách này của anh một chút nào thế nhưng không hiểu sau tôi vẫn không dứt ra được những gì liên quan đến anh.


Dù ban đầu tôi không nghĩ rằng mình sẽ ép buộc Thành Phong cưới mình cho bằng được thế nhưng vì muốn trả đũa Như Ý, vì bản chất cố chấp và cả nghe được chuyện ba anh ép anh lấy tôi không thì ba anh sẽ tự tử chết vì món nợ mấy chục tỷ đang ghánh trên vai thì tôi cũng đành chấp nhận cái đám cưới này, một mặt tôi muốn chuyện người lớn được giải quyết ổn thoả, coi như lấy tôi gia đình bác Tú sẽ đỡ gặp phải khó khăn vì dù sao thì khi kết thông gia chắc chắn ba tôi sẽ đứng ra lo giúp Thành Phong vượt qua hoạn nạn.

Vì để Như Ý thấy được vẻ chiến thắng của tôi mà dù ghét cay ghét đắng nó đến tân xương tuỷ tôi vẫn đưa thiệp mời cưới cho nó, tôi muốn nó đến để thấy tôi và Thành Phong nắm tay bước lên lễ đường, muốn được xem vẻ mặt thất bại của nó. Thế nhúng cuối cùng điều tôi suy nghĩ thật đơn giản khi mà vốn dĩ Như Ý bây giờ nó không hề đơn giản một chút nào

Ngày cưới tôi được trang điểm thật lộng lẫy, kiêu hãnh bước cùng nhau bên chàng trai tôi si mê từ năm 8 tuổi. Thế nhưng niềm vui to lớn của tôi bao nhiêu thì nổi buồn trong mắt của Thành Phong to lớn bấy nhiêu. Anh chẳng nhìn tôi, đi bên cạnh chỉ như một con robot. Ánh mắt anh chỉ nhìn chăm chú vào một người, đau lòng đến mức chỉ cắn một chút xíu thôi, chỉ cần ba anh rồi mắt khỏi anh một chút xíu thôi là anh sẽ sẵn sàng chạy đến và đưa Như Ý đi đến một chốn thật xa còn tôi sẽ mãi chỉ là một chiếc bóng mà không bao giờ anh chạm đến.

Vì Thành Phong bây giờ đã là chủ một công ty, anh có cuộc sống riêng thế nên đám cưới xong tôi cũng không ở chung nhà ba mẹ chồng mà theo anh về bên nhà riêng của anh. Bắt đầu một cuộc hôn nhân riêng tư, và cũng là bắt đầu chuỗi ngày bi kịch của tôi sảy đến.

Trong căn phòng cưới xa hoa lộng lẫy, tôi ngồi một mình trên giường, khoác trên người chiếc váy cưới trị giá 700 triệu do ba tôi đặt biệt thuê nhà thiết kế giỏi nhất thành phố để thiết kế riêng tặng cho tôi.
Trong buổi lễ tôi đẹp như một nàng công chúa, sánh bước bên chàng hoàng tử mà mình yêu thầm suốt mười mấy năm. Có lẽ đối với người khác trong ngày cưới, được lấy người mình yêu họ sẽ hạnh phúc đến mức trên đôi môi tràn ngập nụ cười đến không khép miệng lại được. Thế nhưng đối với tôi thì ngược lại hoàn toàn khi mà đến giờ phút cầm tay Thành Phong tiến vào lễ đường, tôi mới hiểu ra tôi chỉ đang giữ được thân xác của anh thôi. Tâm hồn của anh bây giờ đang dành cho người khác thế nên dù tiệc cưới hàng tỷ đồng, xa hoa lộng lẫy với ngàn lời chúc phúc tốt đẹp thì với tôi nụ cười hôm nay vốn dĩ chỉ để trưng bày.

Ngó quanh phòng tân hôn, khoảng trống lấp đầy đến ngột ngạt khi thiếu đi hình bóng của ai đó. Tôi cười khổ với chính mình. Đưa tay cầm lấy ly rượu vang đỏ đặt trước mặt mình, tôi nâng lên đưa vào miệng nhấp cạn. Hương rượu xông lên tận mũi, vị cay xè từ từ thấm vào cổ họng rồi chảy xuống ruột gan. Phút chốc không kìm lòng được với sự phũ phàng này, trong căn phòng xa lạ tôi bật khóc thật lớn, tôi khóc cho chính mình vì sự ngu si khờ dại, khóc vì cô đơn trống vắng chẳng có một ai bên cạnh để tôi xả hết những ấm ức trong lòng. Và khóc vì sự phũ phàng mà Thành phong đang dành cho tôi. Nó như một cái tát giáng xuống mặt tôi để cho tôi thức tỉnh, thứ đã không thuộc về mình, càng cố chấp chỉ nhận về sự đau thương.

-Anh từ từ nào, coi chừng té em!

Bỗng tôi bị giật mình bởi tiếng nói quen thuộc. Rồi tiếng mở cửa phòng bên cạnh sau đó đóng mạnh lại cái rầm. Tôi ngẩng đầu lên, vô thức hai mắt nhìn phát ra cửa.

Trong tức khắc phòng bên ấy lại có tiếng nói, tôi còn cảm nhận được họ đang âu yếm cùng nhau

-Anh nhẹ thôi, rách áo em bây giờ.

-Xong việc anh đền lại em cái váy khác.

-Anh nói thật không đó? Phải là váy hiệu em mới chịu đó nha

-Với em không bao giờ anh tiếc tiền. Chỉ cần em ngoan.

-Ngoan thì em có thừa. Nhất là đối với một người hoàn hảo như anh

Là Như Ý, là Thành Phong, hai người họ… Thành Phong đang ngang nhiên dẫn gái về tận nhà khi mà hôm nay là đêm tân hôn của tôi và anh.

-Á…anh ơi từ từ,. Chịu hết nổi rồi, anh … lấp đầy trong em đi anh …

Tiếng rên rỉ hoan lạc, tiếng va chạm da thịt vang lên càng lúc càng rõ mồn một khiến cho tôi vừa tức giận, vừa đau lòng đến mức chỉ muốn ngay lập tức chạy thật nhanh qua đó rồi xông vào mà gi..ết ch.ế.t hai con người khố.n n.ạ.n đã làm tim tôi tan nát.

Ép Thành Phong lấy tôi, đâu phải tôi chưa từng nghĩ ra những tình huống xấu nhất mà khi về với anh tôi phải chịu đựng, bởi vì anh chưa yêu tôi, chắc chắn sẽ không ngoại trừ tôi bị anh đối xử lạnh nhạt… tôi đã nghĩ và đặt ra rất nhiều tình huống nhưng tôi nghĩ đơn giản rằng chỉ cần được ở bên anh, rồi thời gian tôi sẽ làm anh thay đổi. Đâu thể ngờ, cho dù tôi đã chuẩn bị rất nhiều tình huống xấu nhất mình phải đối mặt nhưng tôi vẫn không thể tưởng tượng và lường trước được rằng cuộc hôn nhân mà tôi muốn cho bằng được bây giờ lại tồi tệ đến mức này. Người là chồng tôi bây giờ lại đang lên giường với người con gái từng là bạn thân của tôi.

Tim tôi đập mạnh, cảm giác trong lòng khó chịu đến mức cả người tôi run lên. Nhưng rồi tôi đành phải đè nén tâm tính mình lại để không phải bay qua mà xé xác hai con người đó ra được.

Tôi ngồi bó gối, cô độc trong chính căn phòng cưới. Nức nở chịu đựng từng tiếng hoan lạc đầy ái tình bên kia. Để rồi khi thời gian trôi qua. Tiếng cửa phòng bên đó bật mở…hai mắt tôi trở nên sưng húp và khô rác đi vì không khóc nổi nữa thì từ bên ngoài Thành Phong ngang nhiên bước vào.

Anh đứng nhìn tôi, đôi mắt màu hổ phách chỉ toát lên ánh nhìn đầy lạnh lẽo.
Tôi nhìn anh mỉm cười cay đắng thốt ra một câu

-Đây là điều mà một người chồng cần làm để đối xử với vợ mới cưới của mình đây sao?

Nghe câu hỏi của tôi, Thành Phong chỉ cười mạnh một tiếng. Trong căn phòng cưới, tôi và anh đối diện. Tôi đau đớn, còn anh thì thể hiện sự thích thú khi đã làm tôi đau lòng.
Một tay anh từ từ vươn tới rồi bóp mạnh cằm tôi. Ép buộc tôi phải ngẩng mặt lên nhìn trực tiếp vào anh. Chẳng một chút thương xót khi nhìn thấy gương mặt tôi đầy nước mắt. Anh chỉ lạnh giọng buông lời

-Cô thấy sao? Thích không? Hài lòng lắm không khi mà bây giờ cô được làm vợ tôi rồi đó. Cô đã toại nguyện hay chưa?

-Anh? Kh.ố.n n.ạ.n.

-Cô hối hận rồi à? Chẳng phải cô một hai ép tôi phải lấy cô sao? Thế thì bây giờ tôi đã là chồng cô rồi đấy? Cô phải vui lên mới đúng chứ? Tại sao lại để nước mắt rơi ướt má thế này?

Vừa nói Thành Phong vừa đưa tay lên chạm vào mặt tôi, thế nhưng giờ phút này tôi ghê tởm anh ta nên cũng không muốn bàn tay đó đụng vào người mình

Tôi lạnh lùng gạt phắt tay anh ta ra. Tôi nói

-Tôi không ngờ một người thành đạt với vẻ ngoài tri thức như anh lại có thể làm ra chuyện dơ bẩn đến vậy. Tôi đã nhìn lầm rồi.

Thành Phong cười lớn, ngữ điệu lạnh như băng.

-Cô không lầm, bản tính tôi vẫn thế. Chỉ là do tôi không yêu cô mà thôi. ĐỐI VỚI NGƯỜI MÌNH KHÔNG YÊU TÔI KHÔNG CẦN PHẢI ĐỐI XỬ TỐT.

-Anh…? Ba tôi sẽ không để yên cho anh đâu.

-Cô nghĩ tôi sợ ba cô à? Nói cho cô biết ngoài ba mẹ tôi ra trên đời này tôi không nhân nhượng một ai cả?

-Được để coi anh ngông cuồng được tới mức nào. Tôi đi về, tôi không muốn lấy anh nữa. Tránh ra.

Tôi gân cổ lên đối đáp với Thành Phong rồi quyết định sẽ bỏ tất cả để về bên vòng tay của ba mẹ mình. Đau lòng lắm, vốn dĩ cứ nghĩ mọi chuyện sẽ trong tầm kiểm soát của mình thế nhưng tôi không ngờ Thành Phong mà tôi biết anh ta không tốt đẹp như những gì tôi đã lầm tưởng.

Thế nhưng tôi chưa kịp bước đi thì đã bị Thành Phong đưa tay ra mạnh mẽ kéo tôi trở lại. Anh quăng mạnh tôi lên giường. Đẩy tôi ngã xuống sau đó anh dùng cả tấm thân to lớn của anh đè hết lên người tôi.

Anh nghiến răng trừng mắt nhìn tôi rồi bấu chặt cổ tôi đưa ra lời đe dọa

-KỂ TỪ HÔM NAY CÔ ĐÃ LÀ VỢ TÔI. MUỐN ĐI HAY Ở QUYỀN QUYẾT ĐỊNH LÀ Ở TÔI. MỘT KHI TÔI KHÔNG CHO PHÉP NỮA BƯỚC CÔ CŨNG ĐỪNG MONG RỜI KHỎI.