Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 714: Giận dữ vì hồng nhan



Ai trong trướng lục mây mưa, như thụ mộc được tưới tắm.

Tràn ngập khoan thai, lúc căng lúc chùng.

Ai như trong mây mưa mà sướng ngâm.

Như hoa rơi lả tả, như nước chảy ào ào.

Lúc lay động dồn dập, lúc khoan thai.

Khiến người ta không khỏi bị kích thích.

Diệp Thu bá đạo công kích mà kích phát nhưng ẩn ức ẩn dấu sâu trong tâm hồn Giang Yến Tử hơn hai mươi năm qua. Hai người giao hòa, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, thân thể hợp hai làm một. Nàng liều mạng ôm lấy Diệp Thu, cơ hồ muốn đem cả người nam nhân này tiến vào trong thân thể của mình.

Trên bàn làm việc hai người như điên như cuồng chinh phạt. Mặt bàn bằng đá cẩm thạch cứng rắn cũng phát ra thanh âm kẽo kẹt. Giang Yến Tử rên rỉ tựa như kêu khóc làm cho ai nghe thấy xương cốt cũng mềm nhũn.

Được Diệp Thu yêu thương uyển chuyển hầu hạ. Giang Yến Tử vốn là cực phẩm nữ nhân hơn nữa là nữ nhân rất kiên cường, vậy mà lúc này lại nhu nhược đến trình độ này. Nữ nhân, cuối cùng vẫn là nữ nhân!

Lúc Diệp Thu cảm giác được nàng vẫn còn tấm thân xử nữ thì cũng muốn hoãn lại một chút nhưng không ngờ nàng lại chủ động nâng ưỡn mông đến phối hợp. Cảm giác phá quan đau nhức cũng làm cho nàng khẽ nhíu mày, tuy nhiên đau đớn như vậy với nàng thật sự mà nói không tính là cái gì. Khi Diệp Thu tại trong cơ thể Giang Yến Tử phóng xuất ra toàn bộ tinh lực thì hai người như một bãi bùn nhão yếu đuối nằm vật ra trên mặt bàn.

Mặt bàn trơn bóng, nhất là tính chất đặc biệt của đá cẩm thạch khiến cho sau lưng hai người có chút lạnh buốt nhưng đối với một đôi vừa làm chuyện nam nữ như vậy không cho là cái gì?

Trên mặt bàn bừa bộn một đống văn kiện giấy tờ. Ngoài ra tại một góc bàn còn có một bãi máu, màu hồng tươi cơ hồ đâm bị thương con mắt Diệp Thu. Nữ nhân này thật đúng là làm cho người ta khâm phục.

Nhưng mà càng khiến cho Diệp Thu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi là mặc dù nàng chưa hưởng thụ qua việc nam nữ hoan ái nhưng bình thường khối lượng vận động lớn như vậy thì làm sao có thể còn giữ được màng trinh kia?

Giang Yến Tử vươn tay sờ đến thuốc lá, châm lửa rồi hít một hơi thật sâu. Diệp Thu từ trong miệng nàng đoạt lấy nói: "Nữ nhân nên hút ít đi, đối với làn da không tốt. Em sau này là nữ nhân của anh, làn da kém sắc anh rất không thích".

"Sau khi làm xong hút thuốc lá có tư vị đặc biệt." Yến Tử nhỏ giọng đáp. Diệp Thu kinh ngạc từ trên mặt bàn lăn xuồng. Trong ấn tượng của hắn thì khi mình nói nàng thì hầu như nàng không thèm để ý tới.

Phảng phất phát giác được vẻ mặt Diệp Thu. Giang Yến Tử nhẹ nhàng thở dài, nói:"Không có nữ nhân nào nguyện ý già nhanh như vậy. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi phát hiện ra nếp nhăn nơi khóe mắt thứ nhất thì vẫn cảm thấy trở tay không kịp.". "Em cuối cùng cũng coi mình là nữ nhân." Diệp Thu tấm tắc tán thưởng.

Hắn phì ra một ngụm khói rồi lại ca ngợi nói: "Nhưng mà em cũng xác thực rất có tư vị nữ nhân". Được Diệp Thu khích lệ. Giang Yến Tử trong nội tâm mừng thầm nhưng trên mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường. Nàng rất ít khi cười, có đôi khi chính nàng cũng hoài nghi có phải là thân thể này đã mất đi khả năng mỉm cười. "Mặc quần áo vào thôi. Sợ có người hội đến." Giang Yến Tử nói.

Diệp Thu nghĩ thầm cũng phải, vừa rồi hai người chiến đấu. Vô luận là âm thanh vận động hay là tiếng rên rỉ của Giang Yến Tử đều cực kỳ to, ít có khả năng che dấu. Mặc dù căn phòng này có khả năng cách âm vô cùng tốt nhưng cũng không thể không đề phòng có ngoại nhân nghe được.

Diệp Thu từ trên mặt bàn nhảy xuống, mặc quần áo sau đó nhặt quần áo trên mặt đất ném cho Giang Yến Tử. Sau đó lại kéo cái ghế dựa ngồi xa xa thưởng thức cảnh Giang Yến Tử mặc quần áo.

Lúc bộ đội đặc chủng luận võ. Diệp Thu vì trị liệu thương tích cho Giang Yến Tử mà đã được thưởng thức cảnh Giang Yến Tử xích lõa nữa người trên. Lúc này thăm lại chốn xưa vẫn cảm thấy xinh đẹp không gì sánh được.

Toàn thân nàng không có một vết sẹo, vòng eo vận động nhiều mà mềm mại thon thả, bộ ngực to lớn động lòng người. Thân thể hơi có chút gầy gò nhưng thật sự được xưng tụng là một trong tuyệt đại giai nhân thì vẫn đáng giá cho bất luận nam nhân nào mê mệt.

Giang Yến Tử ngược lại lại hào phóng, không có trốn tránh ánh mắt Diệp Thu. Nàng ngồi ở trên mặt bàn mặc vào, động tác mau lẹ. Theo quá trình vải vóc tên người tăng lên thì lại sinh ra một loại mỹ cảm khác.

"Lâm Bảo Nhi vẫn đang ở Hồng Kông à?" Giang Yến Tử vừa đi giày vừa hỏi.

"Đúng vậy. Có phải là muốn gọi nàng trở về không?" Diệp Thu vừa cười vừa nói. Hành động này của Lâm Bảo Nhi rất nghiêm trọng, ngay cả thủ trưởng của nàng cũng xem không thuận mắt. "Nếu như có thể thì bảo nàng nhanh chóng trở về. Chúng ta đang tiếp nhận một đề tài nghiên cứu. Nêu như nàng không tham dự thì về sau này sẽ không theo kịp nghiệp vụ, từ đó sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ sau này".

"Mặt khác, đoạn thời gian này có rất nhiều đợt công kích nhằm vào website của Chính phủ Hoa Hạ, số lượng bình quân có tới mười sáu vạn lần mỗi ngày. Những công kích này xuất phát chủ yếu từ Nhật Bản. Có lẽ, một cuộc chiến phòng ngự trên thegioitruyen.com cũng sẽ bắt đầu khai hỏa".

"Vì sao không đem những việc này nói cho Lâm Thương Lan?" Diệp Thu hỏi.

"Nói a. Hắn bảo em điện thoại cho anh. Lâm Bảo Nhi là hôn thê cùa anh, anh nói chuyện thì nàng sẽ nghe lời". Diệp Thu vẻ mặt cười khổ, nói:"Lời này là Lâm Thương Lan nói ư? Hắn không dám đi đắc tội với vị muội muội bảo bối của mình lại để anh đi làm kẻ xấu. Anh ngày mai trở lại Hồng Kông, thuận miệng sẽ giúp em nhắc tới còn nàng có trở về hay không thì anh cũng không dám cam đoan.

"Nếu như nàng không trở lại, em sẽ từ chối nàng." Giang Yến Tử không khách khí chút nào nói. Nàng sẽ không cố kỵ mặt mũi của Lâm gia mà làm theo ý mình. Đây cũng là một số điểm khiến Diệp Thu thưởng thức nàng.

Từ văn phòng của Giang Yến Tử đi ra, Trần Na một lần nữa vẻ mặt vui vẻ đón chào, vừa cười vừa nói: "Diệp tiên sinh, không ngồi thêm chút nữa sao?" Không biết có phải do chột dạ hay không mà Diệp Thu cảm thấy vẻ cười trên mặt Trần Na có thâm ý khác.

"Không cần. Tôi còn một số việc phải làm." Diệp Thu vừa cười vừa nói đồng thời nghĩ thầm, nàng sẽ không vì một hồi đại chiến giữa mình và Giang Yến Tử mà làm báo cáo a? "Hảo. Tôi tiễn anh đi ra ngoài. Không có thẻ viên chức thì cửa chính sẽ không mở ra." Trần Na giải thích nói.

"Cảm ơn. Phiền toái rồi." Diệp Thu gật nhẹ đầu.

Hắn mở cửa xe, đang muốn khởi động xe rời đi thì một con BMW màu bạc chậm rãi đi tới. Diệp Thu dừng lại, vẻ mặt vui vẻ nhìn về phía con BMW đang đi về phía tiểu lâu này. Người lái xe Diệp Thu có quen biết, chính là Yến Thanh Phong. Diệp Thu chỉ không rõ là lúc này hắn tới đây để làm gì?

Yến Thanh Phong cũng đồng dạng thấy được Diệp Thu, nét cười trên mặt từ từ hiện lên, như là có người buộc dây vào khóe miệng của hắn mà đem cơ mặt cứng ngắc kéo ra. Yến Thanh Phong không muốn cười bởi vì hắn thật sự không cười nổi. Mấy ngày nay mọi việc của hắn cực kỳ không thuận lợi. Liên tiếp gặp đả kích, mặc dù năng lực thừa nhận của hắn vượt quá thường nhân nhưng cũng có chút không chịu nổi áp lực. Gã thiên chi kiêu tử này ở tại Yến Kinh một thời phong quang vô hạn giờ đây đã ảm đạm thất sắc, rất nhanh bị người đời quên lãng.

Giang sơn đại hữu nhân tài xuất

Các lĩnh phong tao sổ bách niên.

Giờ đây, Yến Kinh đã không còn có người đàm luận về "Nam Mộ Dung Bắc Kiều Phong" nữa mà người ta đang bàn luận về cái gì "danh môn tam thiếu". Được gia gia khuyên bảo nhưng một mảnh tình cảm chân thành này thì hắn không thể buông tha cho. Lúc này, hắn hoài nghi Yến gia sợ là thật sự đã muốn trầm luân.

Hôm nay sau khi đến bệnh viện thăm gia gia, tâm tình buồn bực nên Yến Thanh Phong muốn đến gặp Giang Yến Tử xem nàng sau khi biết Yến gia là kẻ chủ ác sau lưng vụ án Diệp Trọng thì có thể tha thứ cho mình hay không?

Ngày đó, lần đầu tiên hắn đến đưa tin cho tiểu đội Tử La Lan thì đã liền yêu mến ánh mắt trống rỗng phảng phất như cất giấu tâm sự nữ nhân vô cùng kia. Tuy nàng lớn hơn mình, nhưng thì thế nào? Nàng chỉ là nữ nhân mình thích mà thôi. Nàng chưa từng để ý tới mình nhưng Yến Thanh Phong lại không tức giận, cũng không nản lòng. Chỉ cần nhìn thấy nàng là trong lòng hắn cảm giác yên bình. Tình yêu luôn là như vậy, không có bất kỳ quy luật nào có thể tìm ra.

Hắn nguyên vốn định đến tìm Giang Yến Tử trò chuyện, giải quyết nỗi khổ sở trong nội tâm thì lại không ngờ tại cửa ra vào lại gặp đại đối đầu của chính mình. Nếu như không phải hắn, nếu như không có chính hắn thì Yến gia không có thể như vậy? "Biết vậy thì chẳng làm a!." Yến Thanh Phong cảm thán thật sâu.

Lúc Diệp Thu vừa mới đến Yến Kinh thì nên đem hắn giết chết. Sợ cái gì miệng người đời đáng sợ? Người thắng mới có tư cách nghị luận người khác. Sự thất bại này rất nhanh cũng sẽ bị người đời lãng quên mà thôi. Đây là một quốc gia dễ quên!

Yến Thanh Phong xe hơi chạy nhanh đến đối diện Diệp Thu sau đó đứng lại. Hai chiếc xe đối mặt nhau, ánh mắ hai người qua hai tầng kính chắn gió một lần nữa đan vào nhau.

"Thật là trùng hợp." Diệp Thu vừa cười vừa nói.

"Đúng vậy." Yến Thanh Phong gật nhẹ đầu.

Ngươi tới làm gỉ?".

"Đến gặp nữ nhân ta yêu mến" Yến Thanh Phong thẳng thắn nói. Nguyên bản hắn muốn nói lý do khác nhưng không biết chuyện gì xảy ra mà lời nói đến bên miệng lại thành như vậy, không kịp thu trở lại. Là hắn muốn thổ lộ với nàng. Vô luận nàng có tiếp nhận hay không cũng vẫn nói.

"Thật đáng tiếc. Ta không thích ngươi đi gặp nàng." Diệp Thu vừa cười vừa nói.

"Lý do?" Yến Thanh Phong trên mặt nét cười càng đậm.

Cái này hoàn toàn giống Diệp Thu. Hai người đều là loại khi trong lòng tức giận thì nét cười trên mặt lại càng đậm đặc.

"Bởi vì nàng là nữ nhân của ta." Diệp Thu vẻ mặt đắc ý nói.

Yến Thanh Phong ngẩn ra sững sờ sau đó cười lạnh nói:"Chẳng lẽ ngươi không biết thân phận nàng sao?".

"Đương nhiên.".

"Nghiêm khắc mà nói thì nàng là nữ nhân của phụ thân ngươi. Khó trách ta nghe đồn trên phương diện nữ nhân ngươi không câu nệ tiểu tiết, dạng nữ nhân nào cũng đều không buông tha." Yến Thanh Phong nói.

Diệp Thu lắc đầu, nói: "Ngươi sai rồi. Nàng là nữ nhân của ta. Hoàn hoàn thuộc về ta. Trước ta nàng không có bất kỳ nam nhân nào". Yến Thanh Phong minh bạch ý nghĩa trong lời nói của Diệp Thu thì bỗng chốc tỉnh mộng. Chẳng lẽ hắn đã chiếm đươc thân thể Giang Yến Tử? Bằng không, vì sao nói, trước ta nàng không có bất kỳ nam nhân nào?

"Lời ngươi nói đều là thật?" Yến Thanh Phong cảm giác được không đúng lắm. Trong nội tâm lệ khí tăng vọt, máu huyết sôi trào toàn thân. Hắn hiểu rõ đây là xác thực nhưng hắn không khống chế được tâm tình.

''Đương nhiên " Diệp Thu híp mắt trả lời.

"Tại câu lạc bộ Thiên An ngươi đã khiêu chiến với ta?"

"Thì như thế nào?".

"Nếu ngươi muốn chiến thì chiến a." Yến Thanh Phong hung ác nói, ánh mắt chăm chú nhìn Diệp Thu, phảng phất như muốn đâm thủng lục phủ ngũ tạng Diệp Thu.

Lực vương. Tại Yến Kinh là hội sở Hắc quyền lớn nhất.

Bởi vì tại Hoa Hạ, tư đấu là hành vi bị cấm cho nên mặc dù một số người rất có thân phận nhìn trúng thị trường béo bở này cũng chỉ có lặng yên ngầm buôn bán kiếm lời mà không dám trắng trợn tuyên truyền lôi kéo nhân khí.

Người có thê tiến vào đây hưởng thụ phần lớn đều là nhân vật có chút thân phận tại Yến Kinh. Cũng có không thiếu các em sinh viên được nhìn trúng thân thể mà được mang đến đây mở mang tầm mắt.

Sinh tử do mệnh, đánh chết đáng đời. Đây là chân lý của Hác quyền.

Hội sở Lực vương mỗi ngày đều có người bị đánh chết hoặc là đánh cho tàn phế nhưng những khoản tiền kếch xù khi thắng lợi vẫn đang hấp đẫn quyền thủ toàn thế giới kéo đến.

Đương nhiên cũng có càng nhiều sở phái trên thế giới đến đây đò xét đào móc cao thủ. Tại hội sở Lực vương người mới tới cần được hội viên tiến cử thì mới có thể tiến vào.

Tại cửa lớn hội sở Lực vương luôn có vài tên bảo tiêu sẵn sàng đón địch. Ngoài ra còn có hai nữ hài tử xinh đẹp mặc quần áo màu đen cẩn thận thẩm tra tìm hiểu thân phận khách nhân.

Hoàn toàn khác những loại hắc đài loại nhỏ khác. Hắc quyền nơi đây một ngày hoạt động mười tám giờ. Chỉ có từ 4h sáng đến mười giờ trưa là thời gian nghi ngơi. Chi có điều, ban ngày phần lớn dành cho các cuộc triển lãm còn buổi tối các trận đấu mới thêm chút bạo lực mà thôi.

Đúng lúc này, một chiếc ô tô màu bạc nhanh như điện chớp vọt tới. Đám nhân viên canh cửa hội sở Lực vương chỉ thấy hoa mắt thì xe đã vọt vào.

''"Ai. Hắn còn chưa có đưa thẻ hội viên ra" Nữ hài tử hô to.

"Mẹ. Dám xông vào chỗ này. Đi cho hắn biết Mã vương gia có mấy cái mắt."

Một nam nhân đầu trọc vẫy tay hô với vẻ mặt hung hăng.

Bốn hắc y nam nhân đang muốn đuổi theo thì một chiếc xe hơi khác với tốc độ rất nhanh vọt lên. Chiếc xe này càng thêm càn rỡ, căn bản không nhìn sự tồn tại của bọn họ mà thẳng tắp lao. Mấy người chật vật nhảy ra hai bên, có người động tác hơi chậm bị ô tò hất lên hè, dùng tư thế như con chó đói giành ăn bổ nhào trên mặt đất. Nguồn: http://thegioitruyen.com

"Mẹ nó. Phế hai tên khốn kiếp này đi." Một tên hắc y nam nhân hùng hùng hổ hổ hét lên. Tên nam nhân đầu bóng loáng kia nhìn kỹ cái xe hơi thì vỗ vào đầu tên tiểu đệ mắng:"Phế con mẹ ngươi a. Nhỏ giọng một chút dùm ta. Nếu không lại khiến ta rước lấy phiền toái, xem ta cắt cái trong đũng quần ngươi cho chó ăn".

"Đầu bóng lưỡng ca, bọn họ là ai vậy? Ngươi nhận ra a?" Một gã đại hán nịnh nọt hỏi

"Nhận thức cái rắm nhưng mà lão tử ta hiểu rõ, dám ở trong hội sở Lực vương chạy xe lại căn bản không đem mấy cái mạng nhỏ chúng ta để vào mắt thì chúng ta đúng là không thể trêu vào được. Được rồi được rồi. Mẹ nó, các ngươi đứng dậy làm việc cho ta. Ta còn phải đi vào báo cáo cho lão đại tình huống đây". Gã đầu bóng vẻ mặt buồn bực nói. Bình thường bọn họ cực kỳ hung hãn nhưng khi đối mặt với kẻ càng cường đại hơn thì cũng chỉ có thể vẫy cái đuôi làm người.

Mạnh hiếp yếu. Đây là chân lý không thay đổi.

Yến Thanh Phong sau khi nói tiếp nhận khiêu chiến của Diệp Thu xong thì liền phóng đi. Diệp Thu không biết Yến Thanh Phong muôn dẫn mình muốn đi đâu nhưng cũng không lo lắng mình sẽ bị hắn mai phục.

Hắn lái xe hơi chăm chú theo sát đuôi xe Yến Thanh Phong, một đường đuổi theo, một mực vọt tới đuổi theo. Kỹ thuật lái xe của Yến Thanh Phong không tệ, thậm chí so với vô địch đua xe Trương Khuyết cũng không phân cao thấp. Nêu như Diệp Thu không xuất toàn lực thì thật đúng là bị hắn cho hít khói bỏ rơi. Đến lúc đó tin tức truyền đi thì người khác còn tưởng rằng là chính mình khiếp đảm trên đường bỏ chạy mất.

Két!

Con BMW màu bạc phanh trước cầu thang tiểu lâu. Yến Thanh Phong hùng hổ xuống xe rồi cũng không nhìn Diệp Thu một cái mà liền nhấc chân về phía trong tiểu lâu. Hắn hiểu rằng Diệp Thu nhất định sẽ đi vào. Diệp Thu ngừng xe hơi rồi đúng như hắn sở liệu từng bước đi vào.

Sau khi tiến vào tiểu lâu, Diệp Thu liếc mắt nhìn thấy có hai gã đại hán áo đen đang nằm trên mặt đất còn Yến Thanh Phong chẳng biết đã đi đâu. Hiển nhiên, bọn họ có ý đồ ngăn cản Yến Thanh Phong đang bốc hỏa nên ăn thiệt thòi không nhỏ. Hôm nay Yến Thanh Phong đã mất đi hình tượng công tử gia tao nhã mà ra tay một cách không chút khách khí.

''"Người đâu?" Diệp Thu lên tiếng hỏi vài tên còn lại đang câm như hến kia.

Một gã đeo kính đưa tay chỉ sang bên trái, chỗ lối đi thông xuống thế giới dưới lòng đất. "Cám ơn." Diệp Thu nhìn gã đeo kính mát cười cười, gã nãy bị nhìn hoảng sợ vội rời con mắt đi.

Thang lầu này dẫn xuống rất sâu, sau khi tiến xuống dưới mặt đất năm sáu thước thì mới nhìn thấy một cánh cửa thủy tinh. Đồng dạng, tại cửa thủy tinh cũng có vài tên đại hán áo đen đang nằm đấy. Sau khi đẩy cửa thủy tinh ra, bên trong truyền ra tiếng ồn ào náo động rung trời.

Một cỗ âm thanh cường đại vọt tới như đánh úp vào mặt. Đó là tiếng nam nhân gào thét, nữ nhân thét chói tai cùng với tiếng nam nữ vỗ tay và huýt sáo. Diệp Thu liếc mắt nhìn sang, đây là một cái đài thi đấu to lớn. Chính giữa là một cái đài đấu quyền anh, bốn phía tràn ngập người xem, thần sắc phấn khởi kích động. Những đám tiểu tử rỗi việc này ngày nào cũng chạy đến nơi này tìm kích thích.

Diệp Thu đứng ởchỗ cửa thủy tinh nhìn quét qua toàn trường, rốt cuộc đã tìm được hành tung của Yến Thanh Phong. Hắn đang đi thông qua một con đường nhỏ giữa phòng mà tiến về phía đài quyền anh, mà trên đài quyền anh lúc này đang tiến hành một trận đấu kịch liệt.

Một bên là một người da vàng mặc quần ngắn màu hồng, một gã khác là người da đen mặc quần ngắn màu đen. Hai người ngươi tới ta đi quyền đấm cước đá công kích tới đối thủ. Người đa đen trên mặt bị xé rách một đường, mà người da vàng thì trên người vết thương lại càng chồng chất. Hai người chiến đấu đang đến lúc gay cấn. Mỗi một lần công kích thành công, cả thính phòng liền phát ra tiếng trầm trô khen ngợi như sấm. Hai gã tuyển thủ đều bị thương tổn để đổi lấy cảm giác kích thích của người xem dưới trận.

Không có bất kỳ dấu hiệu nào, Yến Thanh Phong đi đến bên đài. Nhẹ nhàng cởi dây lưng rồi liền nhún mình bay lên đài quyền anh. "Ngươi làm gì? Lăn xuông đi." Trên đài, trọng tài nhìn thấy thì chỉ vào Yến Thanh Phong mắng.

Ba!

Yến Thanh Phong bạt tai một cái, gã trọng tài da trắng sau khi đứng tại chỗ quay hai vòng thì ngã vật xuống mà hôn mê.

Đang giao thủ, hai gã tuyển thủ kia cũng phát hiện ra vị khách không mời Yến Thanh Phong vừa đến. Bọn họ cảm thấy gã tiểu tử này thật sự là quá đáng ghét, tự nhiên gây rối loạn tiết tấu trận đấu của bọn họ. Người da đen hét lớn một tiếng đánh một quyền về phía Yến Thanh Phong.

Sưu!

Yến Thanh Phong đi sau mà đến trước, hắn đưa tay giữ chặt nắm tay gã tuyển thủ da đen. Người da đen sử xuất toàn bộ khí lực, thậm chí màu da đen xì của hắn biến thành màu đỏ tím mà vẫn không thể đi tới được phân hào.

Bốp!

Chân Yến Thanh Phong như thiểm điện quất ra, người da đen liền bay vọt lên ra ngoài đài thi đấu rồi nặng nề ngã xuống sàn nhà không nhúc nhích. Lôi đình vạn quản, một kích giẽt chết.

Người xem đầu tiên là ngẩn ra sau đó tiếng vỗ tay cùng trầm trồ khen ngợi vang lên long trời lở đất. Bọn họ không rõ chân tướng, còn cho là tiẽt mục do ban tổ chức an bài.

Người da vàng nhìn thấy đối thủ cùng mình đánh nửa ngày mà không làm gì được như con cừu nhỏ bị người ta một chiêu đánh chết thì cũng phân biệt được chênh lệch giữa bản thân và Yến Thanh Phong nên nhìn Yến Thanh Phong cười cười rồi nhảy từ trên đài quyền anh xuống.

Lúc này, trên đài quyến anh chỉ còn lại có Yến Thanh Phong. Không. Còn có gã trọng tài đang khiếp sợ. Chỉ có điều, giờ đây tất cả mọi người đều chỉ chú ý tới Yến Thanh Phong mà xem nhẹ sự tồn tại của người trọng tài.

Mặt như quan ngọc, như ngọc thụ lâm phong.

Ngạo nghễ đứng ở phía trên chúng sinh, rất có khí phách thiên hạ duy ngã độc tôn.

Dưới đài, người xem, đặc biệt là những tên nam nữ thiếu niên kia điên cuồng hò hét trầm trồ khen ngợi.

Các nàng yêu mến nam nhân có khí phách chinh phục bá đạo, lại càng ưa thích một gã đẹp trai chinh phục bá đạo. Yến Thanh Phong vốn lại anh tuấn tiêu sái, lại có thân thủ bất phàm, quả thực chính là nam nhân trong mộng của các nàng.

Diệp Thu nhếch miệng, trong lòng mắng: "Vớ vẩn."

"Phiền toái. Nhường một chút." Diệp Thu vỗ vỗ vai mụ mập đang ngăn lối hắn phía trước cười ha hả nói.

"Cút ngay. Ta đang bận lắm." Mụ đàn bà mập mạp quay đầu lại nhìn Diệp Thu khinh thường nói. Hắn trên mặt tràn đầy vẻ sùng bái nhìn chằm chằm vào Yến Thanh Phong trên đài mà vỗ tay.

"Ta muốn lên đài cùng hắn đánh nhau." Diệp Thu chỉ chỉ vào Yến Thanh Phong nói.

Mụ mập mạp như là nghe được chuyện cười lớn nhất từ trước đến nay, nhìn hắn từ trên xuống dưới mấy lần rồi khinh miệt nói:"Chỉ bằng vào ngươi? Người ta chỉ cần một ngón tay là đủ bóp chết ngươi.".

Bịch

Diệp Thu một đầu gối đụng vào, mụ mập liền ôm bụng lăn ra trên mặt đất. Nãi nãi, lão hổ ta không phát uy thì ngươi tưởng ta là con mèo hen sao. Rượu mời không uống lại uống rượu phạt. Tiện nhân!

Diệp Thu bước qua người mụ mập mạp mà đi, đi đến bên cạnh đài quyền anh. Đi men theo đài quyền anh qua một vòng rồi theo bậc thang dành cho tuyển thủ đi lên. Nhìn thấy gã thư sinh văn nhược Diệp Thu nắm quyền lên đài, vẻ mặt lại vô hại thì nhiều người thiện lương đơn thuần dưới đài đều sợ hãi.

"Tên kia có phải là đi nhầm chỗ hay không?" Một lão nam nhân trên cổ đeo xích vàng, trong ngực ôm một mỹ nhân nóng bỏng cười không thở nổi nói. Ngược lại một số tiểu cô nương tâm địa thiện lương nhìn Diệp Thu cùng Yến Thanh Phong đứng ở cùng nơi thì cho là căn bản không phải cùng một cấp bậc. Ai cũng có thể tưởng tượng, lát nữa người này sẽ bị đánh thành bộ dáng gì nữa.

"Anh đẹp trai. Mau xuống đâỵ. Hắn rất lợi hại. Ngươi đánh không lại hắn đâu". Có nữ hài tử dưới đài nhìn Diệp Thu hô. Diệp Thu nhìn nàng cười cười, tỏ vẻ chính mình cũng không thèm để ý.

Chứng kiến Diệp Thu sau khi bò lên đài còn đang làm trò thì Yến Thanh Phong nhịn không được nhíu mày cười lạnh nói: "Có thể bắt đầu rồi a?"

"Ha ha. Lập tức thôi. Ta trước tiên làm nóng người đã." Diệp Thu mỉm cười gật đầu. Sau đó hắn chạy đến bên cạnh Yến Thanh Phong ngồi xổm xuống nâng người trọng tài đang nằm trên mặt đất lên rồi đưa cho người dưới đài.

Lưỡng hổ tranh chấp tất có một bị thương. Động thủ cũng không thể làm bị thương người ngoài vô tội a! Người này không dưng bị Yến Thanh Phong bạt tai một cái đã đủ xui xẻo rồi.