Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 290: Phát ra thanh âm của mình



Ánh mắt Yến Thanh Phong vẫn dừng lại ở trên người Diệp Thu, vào lúc Diệp Hổ kéo Diệp Thu đi về phía hậu viện, gã liền chú ý đến. Chỉ là lúc ấy mọi người vẫn đang thảo luận đề tài thảo luận hôm nay mình cũng không thể cứ như vậy phủi tay bỏ đi.

Đề tài thảo luận này tương đối rộng, cũng không trông cậy mọi người chỉ trong chốc lát có thể nghĩ ra ba năm mươi cái thượng sách. Chỉ có người có chút kiến giải thì còn nói mấy câu, còn những người khác đại bộ phận đều là trầm mặc không nói lời nào.

Mặc dù là thương thảo không nghi thức, nhưng cũng không thể xem nhẹ quá mức. Tuy đây là một buổi Sa Long không phân biệt tôn ti quân sự, nhưng ở đây có không ít sĩ quan cao cấp, nếu lưu lại một ấn tượng lỗ mảng cho bọn hắn, tiền đồ từ nay về sau liền xong đời.

Nếu là vào lúc bình thường, Yến Thanh Phong còn có thể ở giữa khuấy động một phen, điều động tính tích cực của mọi người. Nhưng không biết tại sao, hôm nay gã ngược lại muốn kết thúc thật sớm.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cũng biết, tâm cảnh của mình rối loạn. Cũng không biết mình đang lo lắng cái gì, mình rõ ràng là đang chiếm thượng phong mà.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, toàn bộ đều ở cạnh mình, chẳng lẽ lại thất bại?

Vội vã kết thúc buổi thảo luận hôm nay, Yến Thanh Phong liền dẫn đoàn người đi về phía hậu viện. Hậu viện là một cao ốc huấn luyện tổng hợp, không chỉ có sân quyền anh lớn vừa nhỏ, mà thiết bị huấn luyện cũng trang bị đầy đủ.

Có đôi khi Yến Thanh Phong cũng thường mang bạn đến chỗ này bắn súng một chút hoặc là đánh quyền, chỗ như vậy nếu một tháng chỉ dùng một lần thật sự là có chút quá lãng phí.

Nhìn thấy hai nhân viên phục vụ đứng ở cửa phòng, Yến Thanh Phong cũng biết bọn Diệp Hổ chắc chắn ở trong căn phòng này.

Gã đi tới rất bình tĩnh, khiển trách hai nhân viên công tác kia. Thanh âm nghiêm khắc nói: "Ai bảo các người lười biếng hả? Không phục vụ ở bên trong cho tốt mà chạy ra ngoài làm gì?"

Hai nhân viên công tác kia cũng biết địa vị của Yến Thanh Phong, nào dám làm biếng dưới mắt gã. Mặc dù chấn kinh, nhưng hai người vẫn giải thích lắp bắp là khách bảo bọn họ canh giữ ở cửa.

Yến Thanh Phong cũng không đợi bọn hắn nhiều lời, đã thuận tay đẩy cửa ra. Hai nhân viên công tác kia lúc này mới nhớ tới khách nhân bên trong ra lệnh không cho phép người khác đi vào. Nhưng bọn họ nào lớn gan đến độ đuổi Yến Thanh Phong ra chứ?

Chỉ có thể cúi đầu khom người núp ở phía sau cùng của đội ngũ, hy vọng không có mâu thuẫn xung đột gì. Nếu không bọn họ nhất định là người chịu tội thay, không chết cũng phải lột lớp da.

Lúc Yến Thanh Phong tiến vào, đúng ngay lúc Diệp Hổ quỳ gối dập đầu trước mặt Diệp Thu. Hình ảnh này cực kỳ có tính rung động, khiến suy nghĩ của gã trong nháy mắt cũng đình chỉ trong chốc lát.

Người có thể tiến vào câu lạc bộ Thiết Huyết là con cưng của trời, cho dù là thân thế hay là tiền cảnh phát triển sau này đều phi thường tốt. Những người này đều là hạng người tâm cao khí ngạo, rất hiếm khi ăn nói mềm mỏng với người khác, Diệp Hổ hôm nay uống lộn thuốc ư?

Nam nhân Diệp gia sao có thể quỳ xuống chứ?

Nam nhân Diệp gia sao có thể dập đầu với một kẻ xa lạ chứ?

Chẳng lẽ Diệp gia đã đứng về phía Diệp Thu sao?

Không chỉ là Yến Thanh Phong. Những người khác cùng đi vào theo cũng đều trợn mắt há mồm. Đầu năm nay ngay cả nam nhân van xin tình yêu cũng trợn mắt há hốc mồm, Diệp Hổ này đầu vô nước sao?

Yến Thanh Phong biết mình đột nhiên xông vào hẳn là nên giải thích chút gì đó, cố gắng nén dao động ở trong lòng, cười nói: "Đang làm gì thế? Người anh em Diệp Hổ sao lại làm vậy? Quỳ ở nơi này còn ra thể thống gì nữa? Mau đỡ đứng dậy".

Nhân viên công tác núp ở phía sau muốn đi tới đỡ Diệp Hổ, lại bị chính Diệp Hổ đẩy ra.

Ngoan cường nhìn Diệp Thu trên đài cao, nói: "Xin thu tôi làm đồ đệ. Hôm nay anh dạy điều đó cho tôi, đã vượt trên cả chuyện một thầy giáo nên làm".

Diệp Thu cười lắc đầu, nói: "Tôi không thu đồ đệ. Anh có thể hiểu được lời nói của tôi nói là tốt rồi".

Yến Thanh Phong không nói thêm gì nữa, đứng ở dưới đài cười tủm tỉm mà quan sát biểu diễn của hai người.

Người cùng đi đến với Diệp Hổ rõ ràng nhìn ra Diệp Hổ bị thương, định đi tới trước đỡ gã dậy. Nhưng nhìn thấy bộ dạng kiên trì của gã lại do dự. Nữ đội trưởng tiểu đội Violet đứng ở một bên vẻ mặt đờ đẫn, không nhìn Diệp Thu trên khán đài, cũng không nhìn Diệp Hổ quỳ trên mặt đất, ánh mắt vẫn rất mông lung.

Con mắt tam giác của Thanh Xà lóe ra sắc thái khiếp người, còn Lạc Đà cũng đang nhỏ giọng nói với Cuồng. "Dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, những lời này có phải là cũng có thể đảo vế không? Thân thủ Tu La bất phàm, không ngờ chủ tử của hắn cũng rất cao cường".

Cuồng hừ lạnh một tiếng, nhảy tới trước ba bước, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói: "Tôi muốn khiêu chiến anh".

Lần trước thua ở trên tay Tu La, vẫn như một cây gai mắc ở cổ họng Cuồng. Đặc biệt là thủ lĩnh bọn hắn... cô gái chán chường kia nói muốn gã trở nên mạnh hơn.

Có thể đánh bại chủ tử Tu La, thù này hẳn là có thể báo được triệt để.

Diệp Thu không muốn giống như gấu mèo vườn bách thú bị người vây xem, lúc đang muốn xuống đài, nghe được phía dưới có người khiêu chiến nhìn thấy là Cuồng, cười lắc đầu.

"Tại sao?" Cuồng giận dữ, người khởi xướng khiêu chiến bị cự tuyệt là một chuyện rất hổ thẹn.

"Bởi vì anh thua ở trên tay thuộc hạ của tôi. Đối với anh, tôi không có chút hứng thú nào". Diệp Thu xua tay nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Cuồng sắc mặt giận dữ, lúc đang muốn xông lên liều mạng với Diệp Thu, cánh tay lại bị người bên cạnh kéo lại.

"Thanh Xà, anh muốn làm gì?" Mắt Cuồng lộ ra sát khí nói. Hắn chỉ trung thành với đội trưởng Violet, những đồng đội khác cho tới bây giờ cũng không trong mắt hắn, thậm chí, nếu cần, gã sẽ giết chết bọn họ không chút lưu tình.

Trận đánh này giao cho tôi". Thanh Xà cười nói. Nụ cười trong đôi mắt tam giác làm cho lòng người phát lạnh. Gã vốn không muốn ra tay sớm như vậy, nếu như có thể đứng ở phía dưới nhìn thân thủ Diệp Thu một chút rồi lên đài, cơ hội thành công cũng lớn hơn một chút.

Chỉ là Yến Thanh Phong vừa mới đánh mắt cho gã, gã cũng không thể không lên đài.

Gã mặc dù là thành viên tiểu đội Violet, nhưng sự trung thành của gã lại đặt trên người Yến Thanh Phong. Gã muốn trở thành đội trưởng nhiệm kỳ tiếp của tiểu đội Violet đây là lựa chọn tốt nhất của gã.

Vù!

Đây là cảm giác Thanh Xà tạo cho người khác lúc lên đài, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, Thanh Xà đã chạy lên trên đài quyền anh lặng yên không một tiếng động, giống như là một con rắn độc tiềm phục ở sâu trong cỏ.

Yến Thanh Phong vốn còn muốn mời mọi người tới sân đấu quyền anh lớn hơn một chút, nhưng bây giờ hai bên giương cung bạt kiếm, làm như vậy cũng có chút dư thừa.

Nếu Thanh Xà có thể giết chết hắn thì tốt, mình cũng không cần phải giữ lại hậu chiêu.

Thấy một màn Diệp Hổ vẻ mặt kiên quyết quỳ gối trước mặt Diệp Thu, nội tâm Yến Thanh Phong chấn động rất lớn. Cho tới nay, gã đều luôn theo dõi mọi động tĩnh của Diệp Thu, giống như là kiến thợ trữ thực lực từng chút từng chút một, chờ đợi có một ngày có thể quật ngã voi.

Nhưng voi thật sự là quá mức cường tráng, chỉ biết giẫm nó đến tan xương nát thịt. Hiện tại xem ra Yến Thanh Phong cũng hoài nghi mình có phải là quá mức nhân từ và xem nhẹ hắn không.

Hắn xứng làm đối thủ của mình.

Diệp Thu chỉ nhìn thoáng qua Thanh Xà, cũng không nhẫn tâm nhìn nữa. Đầu tam giác mắt tam giác, khuôn mặt này thật là chẳng hơn gì cái mặt bàn. Hơn nữa đầu trơn bóng dưới ánh đèn rọi xuống lóe lên thanh quang, giống như da rắn, khiến người ta cực ngán.

Hơn nữa tính rắn cực dâm, người này hốc mắt xanh đen, mí mắt sưng vù, xem ra nhất định là một người say mê nữ sắc.

"Chúng ta đã từng gặp nhau". Diệp Thu cười nói trong lòng đã hạ quyết tâm lấy người này khai đao.

Ở dưới sự bức bách của đối thủ hắn phải dùng thủ đoạn mạnh mẽ để phát ra thanh âm của mình ở Yến Kinh.

"Lần này, anh sẽ không có vận khí tốt như vậy". Ánh mắt Thanh Xà giống như kim châm quan sát trên người Diệp Thu, khiến Diệp Thu cả người rất không thoải mái.

"Lần trước hình như cũng là anh ném xe chạy trốn mà?" Diệp Thu híp mắt nói. "Có thể bắt đầu rồi chứ? Hay là cần trọng tài?"

"Bắt đầu đi". Thanh Xà nói xong, thân thể đã linh hoạt vô cùng công kích về phía hạ bàn Diệp Thu. Vóc người gã không cao như Diệp Thu, động tác lại nhanh kinh người, công kích hạ bàn là lựa chọn rất tốt.

Khi bất động thì thôi, nhưng khi động lại như cỡi áo. Khó trách người này có thể trở thành vương bài ở trong tiểu đội Violet người mạnh xuất hiện lớp lớp.

Khi hắn toàn lực xông lại, Diệp Thu cũng cảm thấy hai mắt của mình sắp theo không kịp tốc độ của hắn.

Võ công thiên hạ, chỉ nhanh không phá. Diệp Thu cũng là võ giả thuộc dạng tấn công nhanh, nên tốc độ so với Thanh Xà vẫn hơn một chút.

Bá!

Tay Thanh Xà định nắm dây lưng Diệp Thu, bị Diệp Thu hóp bụng vào tránh đi. Không ngờ một kích chưa xong, một kích khác của gã đã chuẩn bị xong. Lúc hai tay tập kích con ngươi của Diệp Thu, hạ bàn chân phải đã muốn nhanh như chớp đá xuống âm hộ của Diệp Thu.

Có thể là vì Đường Quả đứng ở dưới đài, hoặc có thể là do mình linh cảm đột phát, Diệp Thu cũng cùng lúc dùng đến chiêu này.

Phanh!

Một tiếng trầm muộn vang lên, bắp chân hai người va mạnh vào nhau.

Lực đạo Thanh Xà không đủ, thân thể hơi lay động hai cái. Nhưng Diệp Thu lại không bị gì cả, không muốn bỏ qua cơ hội này, hóa bị động thành chủ động, vọt tới Thanh Xà.