Cẩm Y Vệ

Chương 255: Khí Bá Vương Của Tần Lâm



Mọi người rời đi, Tần Lâm cùng Từ Văn Trường ngồi lại trong sảnh.

Uống một hớp trà, Tần Lâm cười tiếp tục hỏi:

- Mới vừa rồi Từ tiên sinh nói ‘Mượn thế’ cùng ‘Dùng sức’, trong thủ đoạn ‘dùng sức’, căn cơ bản quan còn thấp, chưa đủ lực, như vậy theo kiến giải của tiên sinh phải làm như thế nào?

- Tướng quân lại đùa với lão phu!

Từ Văn Trường đứng lên vái chào thật sâu tới đất:

- Tướng quân mưu sâu tính kỹ, quả không phải người thường có thể bì kịp, đã sớm làm ra an bài trước cả lão phu.

Tần Lâm mở nữ y quán là vì danh hay là vì lợi? Danh, Thanh Đại đã là nữ y tiên Kỳ Châu, một trong người chấp bút Bản Thảo Cương Mục, lại thêm cho dù là lấy vợ thành thân cũng không cần danh tiếng bao nhiêu. Lợi, cho dù là nữ y quán tiếp thu bệnh nhân lấy phu nhân tiểu thư nhà quan hoạn quyền quý chiếm đa số, mỗi lần tiền xem bệnh cũng bất quá mười lượng mấy chục lượng, nhưng mua mười nữ nhân Dương Châu làm hộ lý, đã tốn một vạn lượng bạc trắng.

Tần Lâm là loại người chiếm phần hơn không chê nhiều, thua thiệt nửa phần không chịu, có thể nào làm ra một mối mua bán lỗ vốn?

Chắc chắn là có mưu đồ khác!

Những phu nhân tiểu thư gom lại một chỗ, thích nhất tán chuyện với nhau, nói đủ chuyện trên trời dưới đất, chắc chắn không thể nào kín miệng như phụ thân hay trượng phu các nàng. Tỷ như công tử Trương Thị Lang định làm đám hỏi với tiểu thư của Lý Cấp Sự, Thân Các Lão hôm đó vào triều trở về mắng lão bà…

Người ngoài nghe thấy cũng chỉ cho là những lời hàn huyên vô bổ của nữ nhân, nhưng nếu bị kẻ có lòng thu thập chắc chắn sẽ là tình báo cơ mật, chỉ cần nghiên cứu thêm một chút sẽ có được rất nhiều bí mật không muốn người biết.

Thử nghĩ trong thời gian ở y quán chờ đợi hội chẩn, trị liệu các loại, các tiểu thư phu nhân quen biết có thể nào vô tình nói tới những nội dung này không? Còn có nha hoàn phó phụ vú em các nhà theo tới, có thể bàn tán với nhau Đông gia thế này Lý gia thế nọ, lão gia nhà ngươi hào phóng, chủ mẫu nhà ta hẹp hòi hay không?

Người hữu tâm chỉ cần chờ ở nữ y quán, nhớ kỹ những lời hàn huyên nhìn qua tạp nhạp lẫn lộn này, từ đó có thể rút ra được tin tình báo có chất lượng cực cao, nhờ đó đứng vào thế bất bại trong tranh chấp triều chính.

Đông Xưởng hay sai phái đặc vụ giám thị các nha môn, Cẩm Y Vệ thích an bài mật thám mặc thường phục hỏi thăm tin tức. Mà các quan văn là bằng vào mối quan hệ do khoa cử hình thành như đồng hương đồng học đồng niên đồng bảng, tọa sư phòng sư, kết thành mạng lưới liên lạc dây mơ rễ má chằng chịt, liên hệ chặt chẽ với nhau.

Tần Lâm chỉ là Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ, còn xa chưa thể tự do tự tại lợi dụng hệ thống tình báo Xưởng Vệ, vả lại Xưởng Vệ thuộc về triều đình, không thể muốn sao được vậy giống như dùng lực lượng tư nhân. Ngoài ra hắn thân là quan võ, có ngăn cách với các quan văn thanh lưu, tuy rằng đã kết minh với Trương Công Ngư, nhưng y mê muội hồ đồ không trông cậy nổi.

Mà bọn Vương Thế Trinh là nể mặt Trương Cư Chính mới bằng lòng tương trợ, cũng không phải là ban bệ chân chính của Tần Lâm. Muốn có được liên hệ chặt chẽ, tiếp ứng lẫn nhau giống như mạng lưới quan văn, xét từ góc độ lâu dài là không thể nào.

Tần Lâm đi đường tắt mở nữ y quán thu thập tình báo, quả thật là kế sách hết sức tuyệt diệu.

- Tướng quân làm như vậy quả thật là làm ít ăn nhiều, nói ra không chừng sẽ có rất nhiều tin tức ngay cả Xưởng Vệ cũng không dò xét được…

Từ Văn Trường không nói tiếp nữa, cùng Tần Lâm nhìn nhau cười. Vì vậy tiếng cười gian trá bỉ ổi âm hiểm sắc bén, vang vọng trong phòng khách...

-----------

Hôm ấy Thanh Đại ở hậu viện dạy các cô nương mới tới kỹ thuật hộ lý cùng trị liệu đơn giản. Vào thời này chủ nhân có quyền lực tuyệt đối đối với tôi tớ mua được, thân phận Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ của Tần Lâm lại đủ khiến cho người ta nghe thấy phải biến sắc, cho nên các cô nương học tập vô cùng nghiêm túc, không ai dám xem thường lão sư non nớt trẻ tuổi này.

Bốn nữ binh Giáp Ất Bính Đinh đã làm gần nửa năm ở y quán Huyền Diệu quán Kỳ Châu, những thứ này đã sớm quen thuộc vô cùng, không cần học lại. Bọn họ đứng ngoài xa quan sát, thấy những người mới tỏ ra bối rối tay chân, bốn nàng tự xưng tiền bối cười không ngớt, nhớ lại lúc trước ở Kỳ Châu, mình cũng được Thanh Đại tận tay dạy dỗ như vậy.

- Này, Đại tỷ...

Nữ binh Ất thần thần bí bí tiến tới hỏi:

- Ngày hôm qua tên mập chết bầm lại tặng đồ cho tỷ phải không?

Bính cùng Đinh đồng thời dỏng tai lên nghe.

- Hừ, ta không thèm để ý tới y!

Nữ binh Giáp ngẩng đầu ưỡn ngực, bĩu môi khinh thường.

Nữ binh Ất cùng Bính bèn nhìn nhau cười, dùng lời khéo léo nói:

- Đại tỷ, thật ra thì loại chuyện như vậy nói cho Tần trưởng quan cũng không có gì. Theo chúng ta thấy Tần trưởng quan cũng không phải người hẹp hòi, hắn đối đãi với Lục Tổng Kỳ cũng như thân huynh đệ...

- Tất cả nói sai rồi!

Nữ binh Giáp đỏ bừng mặt mũi, xua tay lia lịa, bộ ngực đầy đặn ba đào mãnh liệt một trận, đầu từ trước tới nay vẫn ngẩng cao, lần này cúi xuống thật thấp.

- Thật là khó chịu.

Tiểu Đinh nhàm chán uể oải đá một hòn đá trên mặt đất.

Một vị nha hoàn hầu hạ Tần Lâm đi tới, gió Xuân đầy mặt nói:

- A Giáp tỷ tỷ, lão gia bảo tỷ tới thư phòng hắn một chuyến.

A… dường như trước đây Tần trưởng quan có chuyện gì căn dặn, toàn là gọi bốn người bọn họ cùng đi kia mà? Ba nàng Ất Bính Đinh đều kinh ngạc nhìn Đại tỷ, dường như trên mặt nàng nở hoa.

Nữ binh Giáp cũng cực kỳ giật mình, hỏi nha hoàn kia có biết là chuyện gì hay không, nha hoàn tất nhiên lắc đầu không biết.

Kỳ quái, nữ binh Bính gãi đầu một cái:

- Chẳng lẽ là trưởng quan đã biết chuyện tên mập chết bầm tặng quà cho Đại tỷ?

- Chẳng lẽ là muốn chỉ phối ban hôn?

Nữ binh Ất vừa mừng vừa sợ.

Hừ hừ, tiểu Đinh cố làm ra vẻ lão thành cười lạnh:

- Các tỷ biết cái gì? Vị trưởng quan này của chúng ta thiếu niên anh hùng, trời sanh phong lưu, gọi Đại tỷ đơn độc tới đó đương nhiên là có chuyện tốt... Thu phòng, thu phòng các tỷ có hiểu hay không!

Hừ... Giáp Ất Bính đồng thời khinh bỉ nàng:

- Chỉ có kẻ ngu ngốc như muội mới có thể mong đợi được thu phòng.

Nữ binh Giáp cất đầy bụng nghi vấn tới thư phòng, mới vừa vào cửa lập tức sợ hết hồn.

Chỉ thấy bên trong phòng sơn đen, Tần Lâm ngồi phía dưới cửa sổ đang đóng, chỉ có ánh sáng xuyên qua khe cửa chiếu vào trên mặt của hắn, lộ ra vẻ hết sức âm trầm đáng sợ. Nụ cười trên mặt y cũng đặc biệt âm trầm, cặp mắt khép hờ toát ra hàn quang sáng chói.

Vốn là nữ binh Giáp không tin thu phòng gì đó, đến đây trong lòng thật sự có chút nơm nớp không yên.

Bình thời Tần Lâm đối với trong nhà mọi người không có dáng vẻ uy nghiêm gì, lần này muốn nói chính sự mới cố ý bày ra dáng vẻ thâm trầm như vậy. Thấy nữ binh Giáp sợ, tự cho là khí bá vương của mình sinh ra tác dụng bèn cười hăng hắc nói:

- Bản quan tìm nàng tới đây thật ra là muốn nàng làm một chuyện không thể để cho người ngoài biết được. Cho dù là hảo hữu chí thân, bao gồm Thanh Đại tiểu thư của các ngươi cũng không thể nói...