Cẩm Y Vệ

Chương 1096: Lão thợ mộc



Nhưng vị Hiền Hậu này lại phát tiết oán khí đè nén phía sau khuôn mặt tươi cười của mình lên người đám nô tỳ. Trong mấy năm qua nàng đã phạt trượng đánh chết cung nữ thái giám có mấy chục người, chỉ cần lỡ tay đánh rơi đồ vật là tội bất cung, trả lời chậm một chút là bất kính, lén lút nói vài lời là yêu ngôn hoặc chúng…

Khó trách trong Tử Cấm thành, bọn cung nữ thái giám đều e sợ phải tới phục vụ ở Khôn Ninh cung, phàm bất cứ ai không may bị đưa tới đây thật sự chính là bước một chân vào quỷ môn quan.

May nhờ mấy ngày gần đây tựa hồ tâm trạng Vương Hoàng hậu tương đối tốt, sắc mặt trước kia thường hay dựng lên bất ngờ thỉnh thoảng mỉm cười. Bọn cung nữ thái giám thấy vậy kinh ngạc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ tới tương lai không biết lúc nào tâm trạng nương nương lại sẽ trở nên kém đi, cũng không nén nổi buông tiếng than dài, có cảm giác sáng khó giữ được đến tối.

- Đám nô tài Thần Cung giám mắt chó coi thường người này, sao còn chưa cho người tới sửa lại cửa sổ, chẳng lẽ muốn làm cho bản cung chết rét để thỏa mãn tâm nguyện bọn chúng?! Nếu là Ninh Tú cung có chuyện, chắc chắn sẽ chạy tới thật nhanh!

Giọng nói the thé hơi chói tai vang lên bên trong cung thất, không ai ngờ rằng Vương Hoàng hậu được xưng từ hiếu lại có thái độ như vậy trước mặt tôi tớ, nồng nặc mùi oán phụ.

Đám cung nữ thái giám bên ngoài đều cảm thấy rùng mình, một cơn gió thổi qua ai nấy đều lạnh cả sống lưng.

Một cánh cửa sổ Khôn Ninh cung bị nứt một khe nhỏ, chỉ có một chút gió lạnh thổi vào. Hôm qua Vương Hoàng hậu đã phái người tới báo Thần Cung giám sửa chữa, thế nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thấy một bóng người nào tới, không trách nương nương tức giận.

Nghe Vương Hoàng hậu nổi giận, trong lòng cung nữ thái giám cảm thấy nơm nớp không yên, thầm mắng bọn Thần Cung giám chết tiệt dám đắc tội Vương nương nương, hại lây tới chúng ta, chờ lát nữa xem ai là người xui xẻo…

Bất ngờ có người đến, chỉ thấy phía Bắc có ba người đang đi tới, hai tiểu hoạn quan trẻ tuổi là người của Thần Cung giám, phía sau là một lão thái giám tóc bạc. Lúc này trời lạnh, lão mặc chiếc áo bông cũ kỹ đã vá vài chỗ, lưng đeo một chiếc rương gỗ bạc màu, thì ra là thợ mộc. Đến khi lão tới gần nhìn kỹ mới thấy mặt mũi đầy nếp nhăn.

Ôi chao, thật đúng là Thần Cung giám đã phái người đến! Đám cung nữ thái giám Từ Ninh cung thảy đều buồn cười, ai nấy lui về phía sau mấy bước, ra sức cách xa lão thợ mộc này một chút, còn nghiêng mặt sang bên không nhìn tới lão.

Trong lòng bọn họ đang không ngừng suy đoán xem Vương nương nương sẽ trút giận lên lão thợ mộc này thế nào, phải tránh lão càng xa càng tốt.

Một tên tiểu thái giám đi vào thông truyền, rất nhanh tâm phúc của Vương Hoàng hậu đã bước ra:

- Mau mau mau, vì sao chậm chạp như vậy, nương nương đã nổi giận rồi!

Lão thợ mộc cúi đầu cười bồi, loạng choạng đi vào cung thất, được tâm phúc bên người nương nương dẫn đi thẳng vào nội thất.

Dung mạo mỹ lệ đoan trang của Vương Hoàng hậu lúc này có vẻ u uất, nếp nhăn từ cánh mũi đến khóe miệng càng sâu hơn. Nàng ngồi trên chiếc ghế gỗ tử đàn trải đệm thật dày, bên người chỉ có hai tên thái giám, hai tên cung nữ hầu hạ, đều là tâm phúc của nàng.

Vốn đã chờ đến đứng ngồi không yên, thấy lão thợ mộc kia đi tới, Vương Hoàng hậu liền đưa mắt ra hiệu cho tên tâm phúc, tên nọ cố ý lớn tiếng quát:

- Cẩu nô tài Thần Cung giám cố ý khinh mạn nương nương sao, chần chờ mãi tới lúc này mới đến, há đâu có lý như vậy?!

Tuy rằng miệng quát mắng nhưng y lại nghiêng mình thi lễ lão thợ mộc nọ, sau đó đón lấy rương công cụ của lão, lấy búa ra bắt đầu gõ gõ lên cửa sổ, đám cung nữ thái giám còn lại vô cùng phối hợp khép cửa phòng lại.

Lão thợ mộc thủy chung vẫn ngây ngươi ra tại chỗ, dường như không đếm xỉa tới mọi chuyện xảy ra.

- Trương Kình, đến chỗ bản cung rồi, ngươi còn giả bộ cái gì nữa?

Vương Hoàng hậu có vẻ bất mãn đặt mạnh chén trà xuống khay.

Lão thợ mộc cười hắc hắc, đứng thẳng người dậy, thân thể vốn còng lưng chợt cao hơn trước. Sau khi lột mặt nạ da người ra, ánh mắt ngây dại toát ra vẻ âm hiểm giảo hoạt, chính là đương kim chưởng ấn thái giám Ty Lễ giám Trương Kình!

Y quỳ xuống hành lễ với Vương Hoàng hậu:

- Lão nô thỉnh an nương nương, nương nương thiên tuế...

- Đủ rồi!

Vương Hoàng hậu phất tay một cái rất không khách sáo, thân thể đã nghiêng về phía trước, gấp không thể đợi hỏi:

- Lần trước ngươi khiến người đến nói với ta chuyện kia, phải chăng là thật?

- Ngàn lần là thật.

Trương Kình nói từng tiếng một.

Thân thể căng thẳng của Vương Hoàng hậu đột nhiên buông lỏng, cả người lui về phía sau ngã ngồi trên ghế, ngây ngốc hồi lâu, cuối cùng cắn răng nghiến lợi nói:

- Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy, họ Tần đã cố ý làm ra chuyện như vậy, bản cung quyết không đội trời chung với hắn!

Trương Kình cười, phản ứng của Vương Hoàng hậu đã sớm nằm trong dự liệu của y.

Chuyện Vương Hoàng hậu thất sủng bắt đầu từ vụ án Tôn Hoài Nhân thật giả, kết thúc là Trịnh Trinh được sủng ái nhất lục cung, mà hai chuyện này liên quan không nhỏ với Tần Lâm, nàng có thể không nghiến răng thống hận sao… Huống chi Trương Kình phát hiện Tần Lâm cấu kết cùng giáo chủ Ma giáo (bọn họ vẫn chưa biết Ma giáo đã thay giáo chủ), Vương Hoàng hậu suy đi nghĩ lại, lập tức nhận định vụ án Tôn Hoài Nhân thật giả là Tần Lâm đã gài bẫy mình.

Thật ra thì Tần Lâm thật sự oan uổng, lúc trước hắn và Bạch Sương Hoa còn là cường địch với nhau, ai có thể ngờ được hiện tại hắn có thể lấy được trái tim mỹ nhân như vậy.

Trương Kình tiến lên trước một bước, nở một nụ cười nịnh hót:

- Tần Lâm cùng Trịnh phi lén lút cấu kết với nhau, bên trong bên ngoài cung hỗ trợ lẫn nhau, lão nô có một kế có thể giúp nương nương trừ đi tâm bệnh này.

Vương Hoàng hậu thoáng vẻ kinh ngạc trong mắt:

- Nói ta nghe thử.

Sau khoảng thời gian tàn hai nén nhang Trương Kình lại giả trang thành thợ mộc đi ra khỏi Khôn Ninh cung, khóe miệng vẫn còn nụ cười đắc ý.

‘Đại khái Tần Lâm cùng Trịnh Trinh vẫn chưa hay biết gì, hoặc là Trịnh Trinh còn tưởng rằng nhà ta sẽ trù mưu phế trường lập ấu thay nàng… Nằm mơ! Ha ha ha...’

Trương Ty Lễ đang thầm thoải mái trong lòng, chợt nghe sau lưng có người mắng:

- Lão yêm nô, chớ cản đường!

Con bà nó, ai dám mắng nhà ta như vậy?! Trương Kình quay đầu nhìn lại, toát mồ hôi lạnh toàn thân, kẻ vừa thóa mạ không ai xa lạ, đúng là Tần Lâm Tần Bá gia mà y mới vừa thương lượng với Vương Hoàng hậu muốn đối phó!

Tần Bá gia làm gì đấy? Hai tay ôm một chiếc chuông Tây Dương cao bằng người, đang loạng choạng đi tới, có vẻ mệt mỏi. Hiện tại là mùa Đông nhưng đầu hắn bốc lên khí trắng, Trương Kình đang chắn ngang đường hắn, có câu chó ngoan không cản đường, rõ ràng mắng Trương Kình là chó.

Bàng Bảo, Lưu Thành đi theo sau vô cùng kính nể Tần Lâm, không để lỡ cơ hội lập tức vuốt mông ngựa hắn một trận:

- Bệ hạ chỉ thuận miệng nói ra một câu, nương nương cũng bất quá chỉ bảo hai chúng ta đi hỏi thử. Bá gia vừa nghe đã đích thân mang vào, tấm lòng trung quân đền nợ nước như vậy thật sự khiến cho chúng ta vô cùng kính phục.