Cẩm Y Vệ

Chương 1089: Thắng bại sắp phân



Cho dù Lý nương nương là Thái hậu tôn sư cũng vô kế khả thi, trong lòng âm thầm hối hận không thôi, chỉ có thể thường thường cho đòi nàng tới, hai mẹ con tâm sự giải sầu với nhau. Nhưng nỗi chua xót trong lòng vẫn còn đó, bản thân nàng thanh đăng cổ Phật không nói, chẳng lẽ nữ nhi như hoa như ngọc đang tuổi thanh xuân mơn mởn cũng phải làm ni cô để tóc tu hành hay sao?!

Dĩ nhiên, dù sao cũng là Công chúa, số người tha thiết leo rồng dựa phượng vẫn không ít, nhưng với tinh tình ngây thơ cao khiết của Vĩnh Ninh, gả cho những người này quả thật là sống không bằng chết.

Trong Phật đường Từ Ninh cung, Lý Thái hậu ngồi trên bồ đoàn, miệng niệm lâm râm, tay lần từng hạt trong chuỗi niệm châu, nghĩ tới chung thân đại sự của Vĩnh Ninh lại cảm thấy lo buồn không dứt.

- ì sao lúc này điện hạ còn chưa tới?

Đám cung nữ theo hầu đưa mắt nhìn nhau, bởi vì Thái hậu đã mấy lần nhìn ra cửa.

Thường ngày vào lúc này, Vĩnh Ninh đã sớm tới chỗ mẫu thân.

Đám cung nữ ngoài cửa khẽ lắc đầu nhẹ tới mức người thường khó lòng phát hiện. Trên thông đạo thật dài trên quảng trường trước của cung vẫn chưa thấy bóng dáng yểu điệu của Vĩnh Ninh.

Trong lòng Lý Thái hậu không khỏi phiền loạn, dù sao cũng là mẹ con, trong chỗ u minh tồn tại cảm ứng nào đó, bắt đầu từ chạng vạng tối hôm qua, nàng cũng cảm thấy tâm tư không yên, bây giờ hy vọng thấy được nữ nhi cấp tốc.

Tiếng niệm Phật chợt dừng lại, Lý Thái hậu dặn dò cung nữ:

- Đi tới chỗ Vĩnh Ninh mời nó tới đây.

Cung nữ lãnh mệnh đi ra, bước chân mới vừa ra khỏi ngưỡng cửa Từ Ninh cung, đám cung nữ thái giám theo hầu bên ngoài bắt đầu châu đầu ghé tai, sau đó có mấy vị bước chân vội vã rời đi, chỉ vừa đi được vài bước đã hấp tấp gia tăng tốc độ đi nhanh như chạy.

Các phe thế lực trong Tử Cấm thành chú ý tới chuyện này, nhận được tin tức Lý Thái hậu truyền đòi Vĩnh Ninh rất nhanh.

- Trương Kình, lão thất phu yêm nô!

Trịnh Trinh tựa người vào giường mềm ở Ninh Tú cung, hai tay chống cằm, ngón giữa gõ nhẹ huyệt Thái Dương, gân xanh ẩn dưới lớp da mịn màng trên trán thỉnh thảng

Trịnh Trinh không phải là kẻ ngốc, dần dần phát giác Tần Lâm có dã tâm to lớn, đã hoàn toàn vượt qua phạm vi nàng có thể tưởng tượng, thậm chí làm cho nàng mơ hồ sợ hãi. Đúng lúc này Trương Kình muốn hợp tác với nàng, dĩ nhiên cầu còn không được: có thể ngồi không mượn tay Trương Ty Lễ trị Tần Đốc Chủ, có gì không tốt!?

Ai ngờ Trương Kình ẩn tàng dã tâm, lại muốn đẩy Tần Lâm vào chỗ chết. Dưới tình thế bắt buộc, Trịnh Trinh còn nhất định phải che chở, ra sức bảo vệ Trương Kình trước mặt Vạn Lịch, mới có thể giữ lại một phần lực lượng giúp cho Chu Thường Tuân trong tương lai.

Dù sao từ trước tới nay nàng vẫn phối hợp ăn ý với Tần Lâm, đổi lại là Trương Kình, e rằng chưa chắc…

Trong lúc Trịnh Trinh đang suy tư đến nỗi vỡ đầu sứt trán, Trương Kình đang ngồi ngay ngắn ở Ty Lễ giám, cho dù là y tâm cơ thâm trầm, trên gương mặt âm hiểm thỉnh thoảng cũng lộ vẻ vui mừng. Thỉnh thoảng còn làm bộ ngẩng đầu nhìn chiếc chuông Tây Dương mới gắn trong nha môn xa xa, sau đó thu hồi ánh mắt thật nhanh, lại bày ra dáng vẻ cao thâm khó lường.

Đề Đốc Đông Xưởng Vũ Xương Bá Tần Lâm, một đối thủ hùng mạnh như vậy sắp ngã xuống, bất kể thế nào cũng đáng để cười to ba tiếng.

Quan trọng nhất là không để mình dính dấp quá sâu trong đó, tránh cho phát sinh chi tiết rườm rà phiền phức không cần thiết, ngoài ra y còn băn khoăn về cừu hận của Trịnh Trinh. Thậm chí sáng nay Trương Kình còn hận không thể vọt tới Từ Ninh cung, lớn tiếng nói cho Lý Thái hậu biết: nữ nhi Vĩnh Ninh của ngài trắng đêm không về, ở chung với tiểu tử Tần Lâm kia, suy đoán đã không còn là hoàng hoa khuê nữ nữa rồi.

Chỉ nghĩ tới thôi, trong lòng Trương Kình đã thoải mái vô cùng.

Dĩ nhiên chuyện đó là không thể nào, cho nên vào khoảnh khắc thắng bại sắp sửa phân ra, y vẫn còn ngoan ngoãn ngồi ở Ty Lễ Giám. Tối thiểu ở chỗ này, y còn có thể thưởng thức vẻ buồn bực và tuyệt vọng vào thời khắc tối hậu của đối thủ lâu năm Trương Thành.

Trương Kình ngồi trên công tọa chính giữa Ty Lễ giám, người thứ nhất phía dưới chính là Trương Thành đứng hàng kế dưới y, Giờ phút này tiểu Trương Bạn Bạn cố gắng giả bộ như vân đạm phong khinh, nhưng trán y đã hơi rịn mồ hôi, thường xuyên nâng chung trà lên hơn bình thường, càng để lộ vẻ nôn nóng trong lòng.

Trương Tiểu Dương cùng một tên thái giám trẻ tuổi khác bước chân vội vã đi vào nha môn, người trước hết sức đè nén hốt hoảng, người sau vui mừng ra mặt, hai người đi tới bên cạnh Trương Thành cùng Trương Kình, kê vào tai nói nhỏ mấy câu.

Sắc mặt Trương Thành đại biến, rốt cuộc Lý Thái hậu đã phái ra cung nữ đi thúc giục, một khi không tìm được Vĩnh Ninh, chuyện này sẽ không có cách nào cứu vãn được nữa.

- Mau, mau nghĩ biện pháp trì hoãn thời gian!

Trương Thành lập tức đuổi Trương Tiểu Dương ra ngoài, có thể kéo dài chút nào hay chút ấy.

Đáng tiếc ngay cả chính y cũng gần như sắp tuyệt vọng, rốt cục giấy không gói được lửa, Lý Thái hậu đã sinh nghi, cho dù là thủ đoạn gì có thể kéo dài được bao lâu? Huống chi nếu như làm quá nhiều trong thời khắc mấu chốt này, e rằng sẽ gây ra mối họa lớn hơn cho mình.

Thôi thôi thôi, nghe theo thiên mệnh làm hết sức mình đi!

-----------

Trước cửa Từ Ninh cung, không khí lộ ra vẻ vô cùng quỷ dị, dường như đám cung nữ thái giám đang sợ hãi chuyện gì, lại đang mong đợi chuyện gì.

Rốt cục lão cung nữ Lý Thái hậu phái ra đã trở lại, bên người còn có hai tên cung nữ chỗ Vĩnh Ninh đi theo, một tên trong đó là Tích Họa, được cưng chìu nhất bên người Vĩnh Ninh.

Thần sắc lão cung nữ nóng nảy, mặt méo xệch, vừa căm phẫn lại vừa sợ hãi, hoàn toàn không biết làm sao.

Sắc mặt Tích Họa và tỷ muội trắng như tờ giấy, lệ lăn dài trên má, thân thể khẽ run rẩy. Nếu chuyện xấu Vĩnh Ninh trắng đêm không về truyền ra, bọn cung nữ các nàng sẽ không sống được.

Đám cung nữ thái giám đưa mắt nhìn các nàng đi vào Từ Ninh cung, ai nấy có biểu lộ khác nhau.

Không được phụng chiếu mệnh Lý Thái hậu, hai tên tiểu cung nữ bên cạnh Vĩnh Ninh ở lại trong sân, một mình lão cung nữ đi vào phục mệnh.

Lão cung nữ này hầu hạ Lý Thái hậu đã lâu năm, Thái hậu thấy thần sắc nàng cũng biết có chuyện khác thường, chân mày khẽ nhướng, thanh âm lại có hơi phát run:

- Vĩnh Ninh đâu, vì sao nó không cùng tới với ngươi?

Lão cung nữ dạ một tiếng quỳ xuống, dập đầu liên tiếp, mồ hôi hột tuôn xuống, bị dọa sợ đến không dám mở miệng trả lời.

- Nói! Vĩnh Ninh rốt cuộc thế nào?!

Lý Thái hậu ra vẻ nôn nóng khẽ quát.

Lão cung nữ bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng nói:

- Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa, Trưởng Công chúa nàng...

- Mẫu hậu, bất quá nhi thần thỉnh thoảng nhiễm phong hàn, không muốn người lo lắng vô ích mà thôi!

Mọi người trong cung nhất tề nhìn ra cửa, chỉ thấy Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Anh mỉm cười đi tới, mặt trái xoan tuyết trắng hơi đỏ ửng, trán hơi đổ mồ hôi, miệng anh đào nhỏ khẽ mở ra thở hào hển, hiển nhiên đi có vẻ gấp.