Cẩm Y Hương Khuê

Chương 52



Hôn sự của Tô Cẩm và Tiêu Chấn được định ra trong chín, bởi vì một phong tấu chương của Ngự sử đã nhanh chóng truyền khắp cả thành Kim Lăng.

Bách tính Kim Lăng bất mãn Vũ Anh hầu sao? Khẳng định là không có, Vũ Anh hầu trẻ tuổi anh tuấn, cao lớn khôi ngô, dân chúng từng gặp Vũ Anh hầu theo vua vào kinh cũng khen hắn tốt, cũng hận không thể gả nữ nhi của mình cho Vũ Anh hầu làm thê tử, vậy mà chuyện tốt quan dân đều lo nghĩ lại rơi trúng một quả phụ đã sinh hai hài tử, còn là một quả phụ chỉ biết bán bánh bao không có Hiền Danh!

Lần này những người xem náo nhiệt không vui, Ngự sử buộc tội Vũ Anh hầu tổn hại đạo nghĩa huynh đệ, nhóm bách tính không coi chuyện này là quan trọng, chỉ đồng lòng chửi bới quả phụ bán bánh bao hư thân mất nết, lợi dụng sắc đẹp quyến rũ Vũ Anh hầu oai hùng phi phàm cương trực công chính! Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, anh hùng "Phạm sai lầm" có thể tha thứ, nhưng một quả phụ không biết xấu hổ quyến rũ người khác, vậy thì không thể nhịn!

Thói đời này là vậy, nam nhân phạm sai lầm có thể dễ dàng tha thứ, nữ nhân thì tuyệt đối không được! Cho dù nhóm nam nhân không mắng, thì cùng là nữ nhân phụ nhân các cô nương cũng muốn cùng một giuộc mắng chết nàng, chỉ có mắng quả phụ hư thân mất nết, mới có thể hiển lộ rõ ràng phụ đức an phận thủ thường theo khuôn phép trên người các nàng.

Cho dù Chính Đức đế hạ chỉ ngợi khen Tô thị và Vũ Anh hầu là ông trời tác hợp cũng ngăn không được những lời thóa mạ của dân chúng với Tô Cẩm.

Dương Châu cách Kim Lăng rất gần, có thương nhân tới Dương Châu buôn bán mang tin cưới này về Dương Châu, rất nhanh đám hàng xóm láng giềng ở quê Tô Cẩm nghe được tin quả phụ mà Vũ Anh hầu muốn kết hôn chính là Tây Thi(*) bánh bao mà họ biết, lập tức nói chuyện hăng say phía sau tiếp trước, thêm dầu thêm mỡ giảng đạo lý về Tô Cẩm.

(*): người con gái đẹp của nước Việt thời Xuân Thu mà vua Việt Câu Tiễn dâng cho vua Ngô Phù Sai làm kế mỹ nhân. Chữ 'Tây Thi' về sau chỉ con gái đẹp

Thương nhân sẽ mang tin tức này đến Kim Lăng, như thế trong mắt nhóm bách tính ở Kim Lăng, trên người Tô Cẩm lại mang thêm tiếng xấu cưới Phùng Thực mà sinh con riêng bên ngoài. Mà khi tin tức truyền về thì phủ Vũ Anh Hầu vừa đưa sính lễ đến Tô trạch không lâu, qua một tháng nữa cũng chính là mười tám tháng chạp, Vũ Anh hầu và Tô thị sẽ đám cưới.

Một quả phụ từng gả cho thợ rèn lại cho thợ rèn đội nón xanh, sau đó sinh cho hai nam nhân này hai hài tử, quả thực là thiên lý khó tha thứ!

Có một bách tính lòng đầy căm phẫn len lén đến trước cửa Tô trạch dội phân ném rau cải thối, ném được một lần, buổi tối ngày hôm sau lại có người đi, lập tức bị thị vệ Vũ Anh hầu phái tới mai phục ở đầu tường bắt được, một phát bắt được hai người vừa đúng làm bạn, cùng nhau ngồi chồm hổm trong nhà giam. Giết gà dọa khỉ là có tác dụng nhất, nhóm bách tính vẫn còn nghị luận nhưng ít nhất không còn ai dám đến trước cửa Tô trạch la lối om sòm nữa.

Đại đa số dân chúng cũng chưa từng thấy dáng vẻ của Tô Cẩm và A Triệt, nhưng A Triệt hầu bên cạnh Tam hoàng tử, các tiểu thái giám, cung nữ trong cung từng gặp hắn, nhóm thần tử đến Càn Thanh điện gặp vua cũng thường gặp phải Tam hoàng tử và A Triệt, khi tin tức A Triệt không phải là con của Phùng Thực truyền ra, lập tức có người lấy A Triệt và thủ phụ Thẩm Phục ra so sánh.

Dung mạo một lớn một nhỏ quá giống nhau, Tô thị, Thẩm Phục đều là người Dương Châu, liên hệ hai đầu mối lại với nhau, các Ngự sử bang Ngự Sử ngầm hiểu lẫn nhau mà chuyển hướng nhìn đến thủ phụ Thẩm Phục trẻ tuổi. Thẩm Phục rất được Chính Đức đế tin tưởng, nhưng hắn bay lên quá nhanh, thủ hạ cũ từ Liêu Đông tới Đế Vương không phục hắn, một nhóm cựu thần Kim Lăng nhất là những người từng có chức quan cao hơn Thẩm Phục càng thêm đỏ mắt nhìn hắn.

Nhưng hoài nghi thì hoài nghi, bọn họ không có chứng cứ, chỉ cần Thẩm Phục hoặc Tô Cẩm không thừa nhận, ai dám nói A Triệt là máu mủ của Thẩm Phục?

Đại thần không vội Hoàng đế đã gấp, ngày hôm đó cùng Thẩm Phục nói xong chính sự, Chính Đức đế đuổi hết bọn hạ nhân không liên quan, một mình đánh cờ với Thẩm Phục.

"Hôn sự của Vũ Anh hầu và Tô thị, Nguyên Đình thấy thế nào ?" Đặt xuống một con cờ, Chính Đức đế giương mắt nhìn Thẩm Phục hỏi.

Thẩm Phục mặt như ngọc, khí định thần nhàn ngồi ở đàng kia.

Chính Đức đế chợt đã cảm thấy, Thẩm Phục như vậy, cho dù hắn không có bất kỳ tài hoa gì, chỉ cần làm một vật trang trí trên triều đình cũng khiến cho người ta vui tai vui mắt. Đế Vương trị quốc, Văn Thần võ tướng không thể không được, Chính Đức Đế không bỏ được Tiêu Chấn cũng không bỏ được Thẩm Phục, không muốn bất kỳ người nào trong cả hai bị những tên Ngự sử khua môi múa mép kia đuổi đi.

Thẩm Phục hiểu được nỗi lo lắng của Đế vương, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng yên tâm, Nguyên Đình sẽ không chủ động dâng nhược điểm vào tay kẻ khác."

Thẩm Phục không muốn Tô Cẩm gả cho Tiêu Chấn, hắn từng ký thác ở Ngự sử, hi vọng Ngự sử đánh mất ý niệm muốn cưới Tô Cẩm của Tiêu Chấn, đáng tiếc hắn đánh giá thấp sức chịu đựng của Tiêu Chấn, Tiêu Chấn lại giống như Tô Cẩm cùng coi lời đồn đại như gió thoảng bên tai. Cho tới bây giờ, tất cả mọi người đều nhìn bọn hắn chằm chằm, nếu lúc này hắn đi tìm Tiêu Chấn hoặc Tô Cẩm, thì tương đương với việc thừa nhận A Triệt là nhi tử Thẩm gia.

Thừa nhận, đối thủ triều đình sẽ đả kích hắn, với Tô Cẩm và A Triệt cũng không có chỗ nào tốt.

Chuyện người thân đau khổ kẻ thù vui vẻ, Thẩm Phục không có ngu như vậy.

Thần tử không kích động, rất tốt, Chính Đức đế lại quan tâm hỏi: "Vậy A Triệt. . . . . ."

Lúc này không thừa nhận, sau này muốn nhận chẳng phải Thẩm Phục tự tát vào mặt của mình sao?

Thẩm Phục dừng động tác hạ cờ xuống một chút, sau đó vững vàng đặt quân cờ màu đen của hắn xuống bàn cờ, rủ mắt nói: "Thần sẽ lặng lẽ đợi thời cơ."

.

Lễ thành hôn của Tiêu Chấn diễn ra vào mười tám tháng chạp, nhưng theo tập tục, mười bảy tháng chạp phủ Vũ An Hầu đã bắt đầu đãi tiệc mời tân khách.

Tiêu Chấn không thích kết giao với quan lớn, tới Kim Lăng lâu như vậy nhưng Tiêu Chấn vẫn không kết giao với bằng hữu mới, hiện tại muốn thành thân rồi, trừ ba vị đại tướng Sài Hùng, Trương Tiến, Hoắc Duy Chương cùng nhau chém giết trên chiến, Tiêu Chấn cũng sẽ gửi thiếp mời cho các quần thần khác trong triều đình, còn những tên quan nhỏ lúc trước nịnh bợ hắn, căm ghét hay hùa theo Tiêu Chấn không để ý tí nào.

Tiêu Chấn cũng gửi thiệp cho những tướng sĩ cấp thấp mà hắn thấy hợp ý.

Vì vậy, phủ Vũ An Hầu vẫn rất náo nhiệt, một đám các tướng sĩ tụ chung một chỗ, Sài Hùng làm lão tướng cũng không có dáng vẻ, mọi người lần lượt ôm từng vò rượu thượng hạng được ban thưởng uống cạn sạch, hò hét ầm ỉ, từ buổi sáng quát đến hoàng hôn mặt trời lặn, uống đến lão tướng Sài Hùng được người ta dìu đi xuống, Trương Tiến đi bộ cũng lắc lư.

Hoắc Duy Chương cũng uống nhiều, cùng Tiêu Chấn tiễn tân khách xong, hắn cũng không nhịn được nữa, vọt thẳng vào tịnh phòng để ói.

Tiêu Chấn thân là tân lang bị người ta mời rượu nhiều lần, cũng không mạnh hơn Hoắc Duy Chương bao nhiêu, Hoắc Duy Chương ói ở phòng khách thì hắn đang ói ở phòng chính.

Từ Văn, Từ Vũ chia ra bưng cho hai người mỗi người một bầu trà giải rượu, uống nhiều như vậy chỉ mỗi ly trà đã không đủ dùng rồi.

Trời sắp tối, cuối cùng Hoắc Duy Chương cũng khôi phục hơi sức, từ trong lòng ngực lấy ra một bản sao tập tranh mà hắn trân quý nhiều năm. . . . . . đi tìm Tiêu Chấn. Bước vào nội thất, Hoắc Duy Chương ngẩng đầu, chỉ thấy Tiêu Chấn đang ngồi trước cửa sổ nghiêng đầu nhìn cảnh vật bên ngoài, vẻ mặt kia giống như một oán phụ khuê phòng đầy bụng ưu sầu.

Hoắc Duy Chương không hiểu, vừa đi tới vừa nhìn chằm chằm Tiêu Chấn hỏi: "Ngươi làm sao vậy, ngày mai cưới nàng dâu rồi mà mất hứng?"

Nếu như Tô thị chịu làm tiểu thiếp của hắn, Hoắc Duy Chương hận không thể mời đoàn hát kịch nhỏ đến nhà biểu diễn rồi.

Tiêu Chấn uống quá nhiều rượu, đầu đau như muốn nứt ra, không lòng dạ nào nghe hắn dài dòng, thúc giục: "Sắc trời không còn sớm, ngươi mau về đi đừng làm cho Tẩu Phu Nhân lo lắng." Hắn muốn cưới thê tử Tô Cẩm, thê tử Hoắc Duy Chương là Hoa thị tốt bụng đưa ra một số ý kiến giúp đỡ hắn một tay, ngày mai cũng Hoa thị cũng sẽ tới trợ giúp chiêu đãi khách nữ, Tiêu Chấn rất kính trọng nàng.
Nếu Hoắc Duy Chương không có chuyện, hắn đã sớm về nhà với thê thiếp rồi, còn tới đây gặp Tiêu Chấn làm gì?

"Cái này cho ngươi." Ngồi vào đối diện Tiêu Chấn, Hoắc Duy Chương vứt sách trong tay xuống bàn.

Tiêu Chấn cúi đầu.

Độ dày của quyên sách này khoảng chừng một đốt ngón tay, bên trên bìa sách viết ba chữ to: 《 Bách Hoa Các 》

Chỉ nhìn tên sách một cách đơn thuần, Tiêu Chấn sẽ nghĩ tới cách vun trồng Hoa Mộc, nhưng đối mặt với dáng vẻ cười tà ý vị sâu xa của Hoắc Duy Chương, Tiêu Chấn mơ hồ đoán được nội dung trong sách, cau mày nói: "Ta không cần, ngươi lấy đi đi."

Hoắc Duy Chương xùy một tiếng, xem thường nhìn hắn: "Đừng giả bộ trước mặt ta, bất kể nam nữ có non nớt hay không cũng không chạy khỏi đôi mắt của ta đây. Đây vốn là đồ tốt, lúc trước ta chỉ có hai quyển, người khác cầm vàng bạc châu báu đến đổi ta cũng không nỡ buông tay. Ta đã nói với ngươi, Tô thị cũng không phải là hoàng hoa khuê nữ tầm thường, người ta từng trải việc đời, nếu như ngươi không chuẩn bị sẵn sàng trước, tối mai đến lúc chuyển động cẩn thận rơi xuống thế hạ phong bị cô nương người ta giễu cợt."

Hắn lại dám tưởng tượng đến chuyện trong phòng của Tô Cẩm, Tiêu Chấn giận dữ bỗng chốc đứng dậy, một tay nhấc cánh tay Hoắc Duy Chương, một tay nắm bản sách rách kia lên lập tức cả người cả sách ra ngoài. Sách nhẹ nên bị Tiêu Chấn ném đến tận không trung, bản thân Hoắc Duy Chương vẫn chưa đứng vững, mắt thấy sách muốn rơi xuống, võ tướng bản lĩnh thoăn thoắt lập tức nhào tới, cuối cùng giành lại được quyển sách đặc biệt khó tìm trên phố.

Vẫn chưa tỉnh hồn, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng "Ầm", Hoắc Duy Chương quay đầu lại chỉ thấy hai cánh cửa phòng đóng chặt.

Tốt bụng bị hắn coi thành lòng lang dạ thú, Hoắc Duy Chương giận dữ mắng: "Được được được, chỉ ngươi là chính nhân quân tử, ta là tiểu nhân được chưa? Ta lại muốn xem tối mai ngươi sẽ trôi qua như thế nào!"

Tiêu Chấn đứng ở bên trong nhíu mày, hắn đã quyết định không động vào Tô Cẩm thì không cần vật không đàng hoàng như vậy.

Quả thật Hoắc Duy Chương rất tức giận, nhưng hắn vẫn lo lắng Tiêu Chấn mất mặt, cố giao 《 Bách Hoa Các 》cho Từ Văn, trịnh trọng dặn dò Từ Văn phải chuyển cho Tiêu Chấn, lúc này mới cáo từ rời đi.

Từ Văn chỉ cảm thấy vật trong tay như củ khoai lang nóng!

Đồ phỏng tay gì đó vẫn nên nhanh chóng đưa ra ngoài cho thỏa đáng, buổi tối thừa dịp Tiêu Chấn đi tắm, Từ Văn toát mồ hôi lạnh đặt sách lên đầu giường Tiêu Chấn.

Tiêu Chấn tâm sự nặng nề, trước khi ngủ mới phát hiện đầu giường nhiều hơn một bản. . . . . .

Tiêu Chấn xoay người nhìn về phía cửa nội thất, vừa muốn kêu Từ Văn, nghĩ đến Từ Văn nhất định là bị Hoắc Duy Chương uy hiếp mới không thể không đưa sách tới đây, Tiêu Chấn lắc đầu một cái, nhặt bản 《 Bách Hoa Các 》 lên đi đến thư phòng, định bụng cất trước, ngày nào Hoắc Duy Chương tới sẽ kêu Hoắc Duy Chương lấy đi.

Để sách vào tầng trên cùng của tủ sách, ánh mắt rơi vào bìa sách, Tiêu Chấn không tự chủ chuyển động hầu kết một cái.

Suy cho cùng vẫn là nam nhân, không thể nào một chút hứng thú cũng không có, đời này Tiêu Chấn chỉ nghe những lời nói thô tục của tướng sĩ, vẫn chưa từng thấy qua.

Nhưng cuối cùng, Tiêu Chấn vẫn thả sách xuống, vẻ mặt nghiêm túc rời đi.

Đêm nay, Tiêu Chấn trắng đêm không ngủ.

Tô Cẩm cũng không ngủ ngon bởi vì quá hưng phấn.

Năm nay Tô Cẩm hai mươi bốn tuổi, đã sinh cho hai người nam nhân hai đứa bé, lần cùng với Thẩm Phục là khi hai người ở trong rừng cây nhỏ, không có gì cả. Sau lại gả cho Phùng Thực, vì ép buộc Đại Bá Phụ Đại bá mẫu đồng ý hôn sự, Tô Cẩm đối với mình rất hung ác, ban ngày mới bàn bạc xong với Phùng Thực gần tối trực tiếp kéo cánh tay Phùng Thực theo hắn đến Phùng gia, từ đầu tới cuối không có người làm mai cũng không có biểu diễn sáo và trống, sau đó đến thẳng nha môn lĩnh hôn thư coi như xong việc.

Cho nên hôm nay gả cho Tiêu Chấn, mới xem như lần đầu tiên Tô Cẩm xuất giá đúng nghĩa.

Trời vừa sáng lên Tô Cẩm đã thức dậy thay giá y nàng tự tay may. Phía trên là áo tay dài đỏ thẩm, hai bên vạt áo thêu chỉ màu hình long phương đối xứng, phía dưới là váy lưới cùng màu đỏ thẫm, trang điểm ăn mặc xong sau đó lại đội mũ phượng khăn quàng vai lên.

"Nương thật là xinh đẹp!" Không có nhiều khách nữ đến tiễn Tô Cẩm xuất giá, nhưng A Mãn là người ngưỡng mộ mẫu thân trung thành nhất, đứng ở một bên ngơ ngác ngước đầu, đã hoàn toàn hãm vào trong vẻ xinh đẹp của nương.

Tô Cẩm cười với nữ nhi, sau đó ánh mắt nhìn vào trong gương, nữ nhân trong gương mặc giá y, xinh đẹp không gì sánh được.

Tô Cẩm rất hài lòng với dáng vẻ ăn mặc của mình, nàng cũng rất chờ mong khi Tiêu Chấn thấy nàng sẽ lộ ra vẻ mặt nào.

Ngày đại hỉ, bầu trời thành Kim Lăng ấm áp, gần buổi trưa, giờ lành đã đến tân lang quan cũng đúng lúc xuất hiện tới đón dâu.

Hỉ bà nở nụ cười rực rỡ giúp Tô Cẩm phủ khăn voan đỏ lên, cẩn thận từng li từng tí đỡ nàng đi ra ngoài.

Trong sân, Tiêu Chấn chỉ nhìn thấy tân nương tử che khăn voan, trái tim không thể khống chế mà đập “thình thịch” liên hồi.

Ánh mặt trời ấm áp sáng rỡ toát ra giữa hai người, một bước hai bước, cuối cùng Tô Cẩm cũng tới trước mặt tân lang quan của nàng.