Cẩm Y Hương Khuê

Chương 44



Đoàn người Tân hậu bắt đầu lên đường ở Phượng Dương Liêu Đông từ tháng sáu, đến cuối tháng tám mới trùng trùng điệp điệp tới thành Kim Lăng.

Hoàng hậu, phi tần, các hoàng tử ngồi trong xe phía trước, quan viên và gia quyến ở xe ngựa phía sau.

Tô Cẩm không tính là quan phu nhân nghiêm chỉnh, nhưng A Triệt là thư đồng của Tam hoàng tử Chu Nguyên Phưởng, nên Liêu Vương phi đặc biệt cho một nhà ba người Tô Cẩm đi theo.

Trong một chiếc xe ngựa cuối đoàn xe, Tô Cẩm lặng lẽ đẩy một góc rèm cửa sổ ra để thỏa lòng hiếu kỳ của nữ nhi, cứ như vậy A Mãn năm tuổi ghé đầu vào khe hở phía dưới nhìn, Tô Cẩm đặt cằm lên đầu nữ nhi cùng nhìn. Nàng sinh ra ở Dương Châu, quê nhà cách Kim Lăng chỉ hơn hai trăm dặm, ngồi xe lừa năm sáu ngày là có thể đến nơi, cho nên đến Kim Lăng đối với Tô Cẩm mà nói cũng giống như đang về nhà vậy.

Không khí Giang Nam ẩm ướt, gió nhẹ quất vào mặt, không lạnh không nóng, cực kỳ thoải mái.

"Nương, nghĩa phụ ở đâu?" A Mãn tìm một vòng cũng không thấy nghĩa phụ, trông mong hỏi.

Tô Cẩm cười nói: "Nghĩa phụ ở phía trước đấy, đến chiều là chúng ta là có thể gặp ngài ấy rồi."

Hoàng hậu tới, hoàng thượng dẫn theo bách quan ra khỏi thành chào đón, hiện giờ Tiêu Chấn là Vũ Anh hầu nhất định cũng tới.

Nghĩ tới đây, Tô Cẩm không nhịn được nhếch khóe miệng lên. Trước khi Liêu Vương thành công, nàng ngày đêm kinh hồn bạt vía, sợ Liêu Vương thất bại sợ Tiêu Chấn chết, đau khổ dài đến một năm, khi cuối cùng phương Nam truyền đến tin vui Liêu Vương lên ngôi Tiêu Chấn phong Hầu, Tô Cẩm đột nhiên như vạn quân tan rã, vui mừng như muốn bay lên!

Nàng thích Tiêu Chấn, bởi vì Tiêu Chấn từng cứu nàng khỏi khó khăn, bởi vì Tiêu Chấn chính trực có thể tin, chưa từng nghĩ Tiêu Chấn sẽ mưu toan cái gì, nhưng bây giờ đột nhiên Tiêu Chấn làm Hầu Gia được Tân Đế nể trọng, trở thành đại tướng quân vững chắc trong triều đình, Tô Cẩm dĩ nhiên vui mừng theo nha, chỉ chờ Tiêu Chấn lấy nàng làm thê tử thì Tô Cẩm nàng chính là Hầu phu nhân tôn quý rồi !

Từ khi biết được Tiêu Chấn cũng thích nàng thì Tô Cẩm đã xem Tiêu Chấn thành nam nhân của mình, nam nhân có tiền đồ, nàng vẫn lấy làm vinh hạnh!

Ôm lấy nữ nhi, Tô Cẩm hung hăng hôn một cái.

A Mãn cười hì hì, nghiêng đầu tìm ca ca.

A Triệt ngồi một bên khác của mẫu thân, tiểu thiếu niên mười tuổi , vóc dáng cao hơn, mặt mày càng ngày càng tuấn tú, trong mắt cũng càng tỏ ra trầm tĩnh thong dong.

Nữ nhi đáng yêu, nhi tử hiểu chuyện, mỗi tay Tô Cẩm nắm một người, tâm tình nhẹ nhõm trước nay chưa từng có, dù đoàn xe di chuyển còn chậm hơn rùa. . . . . .

Phía trước nghi trượng(*), cuối cùng Chính Đức đế cũng gặp được người nhà mà hắn đã nhớ rất lâu.

(*): vũ khí, quạt, dù, cờ... mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa

Hoàng hậu dẫn Đại hoàng tử, Tam hoàng tử bái kiến Tân Đế, những phi tần khác xếp theo thứ hạng cao thấp phía sau.

Nam nhân kiến công lập nghiệp, vừa vì mình cũng vì gia quyến, Chính Đức đế toại nguyện ngồi lên long ỷ, hiện tại chuyện muốn làm nhất là chia sẻ niềm vui sướng thành công của hắn với người nhà. Tự tay đở hoàng hậu đoan trang của hắn dậy, Chính Đức đế cười nói: "Đi đường mệt nhọc, hoàng hậu cực khổ."

Trong mắt Đế Vương là niềm vui sướng thật tâm, nhưng hoàng hậu biết, vị hoàng đế này cũng không phải vui mừng vì nhìn thấy thê tử, mà vui mừng vì cuối cùng cũng có thể hiển lộ quyền thế và quang vinh của hắn với thê tử. Ý niệm chợt lóe lên, hoàng hậu ngửa đầu nhìn hoàng đế trượng phu của nàng, vừa vặn toát ra vẻ khâm phục và thỏa mãn của thê tử, giống như hắn chính là ông trời của nàng.

Nụ cười của Chính Đức đế càng sâu, săn sóc hoàng hậu xong, hắn tiếp tục ôn chuyện với hai hoàng tử.

Đại hoàng tử Chu Nguyên Cẩn hai mươi hai tuổi, bộ dáng vẫn Ôn Nhã Như Ngọc không thay đổi quá lớn, Chính Đức đế vỗ vỗ bả vai trưởng tử, tán dương: "Nguyên Cẩn thay trẫm trấn thủ Liêu Đông, một năm nay Liêu Đông mưa thuận gió hòa, biên cương Thái Bình, có công." Nói xong, Chính Đức đế lại nghĩ, cũng đến lúc chọn hiền thê cho lão đại, lão nhị rồi.

Chu Nguyên Cẩn khiêm tốn nói: "Nhi thần vẫn còn bé, gặp chuyện toàn dựa vào mẫu hậu chỉ điểm, nhi thần chỉ dựa theo sắp xếp của mẫu hậu mà làm việc, không dám tranh công."

Chính Đức đế nhìn về phía hoàng hậu.

Hoàng hậu cười nói: "Hoàng thượng đừng tin Nguyên Cẩn, thiếp chỉ là một phụ nhân thì biết cái gì."

Mẫu từ tử hiếu, Chính Đức đế hết sức vui mừng, dĩ nhiên hắn cũng biết, Liêu Đông ổn định thì hoàng hậu và Đại hoàng tử đều có công.

Chính Đức đế cúi đầu, nhìn về phía hắn tiểu nhi tử, Tam hoàng tử.

Chu Nguyên Phưởng nghe phụ hoàng khen mẫu hậu xong lại khen đại ca, trong lòng các loại mùi vị, miệng nhỏ mím thật chặt. Mẫu hậu đại ca nhị ca đều có công lao, hắn chỉ là một đứa bé không giúp được gì cho phụ hoàng, coi như phụ hoàng có khen hắn thì cũng chỉ là lừa gạt đứa bé.

Tam hoàng tử Chín tuổi, gương mặt non nớt âm u như trời sắp mưa.

Chính Đức đế hơi thu nụ cười lại, sờ sờ đỉnh đầu ấu tử: "Nguyên phưởng cao hơn rồi, mẫu hậu con gởi thư khen con hiếu thuận hiểu chuyện, trong lòng trẫm rất an ủi."

"Đây là nhi tử nên làm." Chu Nguyên Phưởng cúi đầu, cố gắng che giấu chua xót trong mắt.

Chính Đức đế nhìn nhóm phi tần trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp phía sau, không nói chuyện với từng người nữa mà sai người lên xe hồi cung.

Loan giá của các quý nhân đi trước, Văn Võ Bá Quan theo sát phía sau, Tiêu Chấn nhìn đoàn xe ngựa màu đen phía xa xa, mặc dù nóng lòng muốn gặp ba mẫu tử Tô Cẩm, nhưng lại không thể không đưa giá với các quan viên khác. Chỉ có điều hắn đã phái Từ Văn tới đón rồi, Từ Văn nhận ra xe ngựa Tiêu phủ, trực tiếp đưa ba mẫu tử Tô Cẩm đến Hầu phủ.

Phủ Vũ Anh Hầu, từ nay về sau, Tiêu Chấn Tiêu đại nhân đã từng là một Thiên hộ nho nhỏ sẽ phải đổi tên thành "Hầu Gia" rồi!

"Nương, nhà của nghĩa phụ thật to nha!" Xuống xe ngựa, đứng ngoài cửa Hầu phủ khí phái, A Mãn mở miệng nhỏ nói.

Tô Cẩm cũng rất hưng phấn, qua không lâu nữa đây chính là nhà của nàng.

Viện Hầu phủ hơi nhiều, Từ Văn dẫn ba mẫu tử Tô Cẩm đến một tiểu viện lịch sự tao nhã cách chính viện rất gần, giải thích với Tô Cẩm: "Hầu Gia vốn định an bài phu nhân ở phía sau ngài ấy giống như ở Phượng Dương, nhưng ta sợ truyền đi khiến người ta hiểu lầm, dù sao nơi này cũng là Kinh Thành, triều đình bồi dưỡng một bang Ngự sử, không có việc gì chỉ thích bắt được một bím tóc của quan viên nào để buộc tội, nên ta khuyên Hầu Gia sắp xếp cẩn thận một phen."

Từ Văn vừa nói vừa lo lắng nhìn hai mắt Tô Cẩm, sợ tiểu phụ nhân bất mãn tức giận.

Tô Cẩm lại cười nói: "Phải, tính tình của đại. . . . . . Hầu gia ngươi cũng biết, sau này gặp phải chuyện gì, còn phải dựa vào huynh đệ các ngươi nhắc nhở hắn nhiều hơn."

Lời nói này khiến Từ Văn cảm thấy như có một luồng gió xuân thổi trúng hắn cả người thoải mái, có một chủ tử hiểu sáng suốt, bọn họ làm việc cũng hài lòng.

Về phần ba mẫu tử Tô Cẩm không mang bọc hành lý, Từ Văn tự lý giải là Tô Cẩm ghét bỏ đồ cũ đã từng dùng nên chuẩn bị mua đồ mới.

Tô Cẩm đi tiểu viện mình được phân trước một chút, sau đó lại cùng đi dạo hết Hầu phủ với hai đứa nhỏ mới vừa trở lại tiểu viện uống trà, Tiêu Chấn đã về.

A Mãn lập tức vui vẻ chạy ra ngoài, giống như một con bướm nhỏ trắng nõn nà, Tô Cẩm bảo A Triệt đuổi theo muội muội, nàng sửa soạn tóc mai từ từ đi tới trước cửa tiền viện, nhìn thì như trấn định nhưng thật ra trong lòng như đánh trống thùng thùng. Nam nhân ngốc lắc mình một cái đã thành Hầu Gia, tình ý đối với nàng sẽ không thay đổi chứ? Nhưng mà, một Hầu gia ba mươi tuổi chưa cưới, tới Kinh Thành ba tháng nhất định có người muốn gả nữ nhi cho hắn, Tiêu Chấn không bị những khuê tú kia mê hoặc đấy chứ?

"Nghĩa phụ!"

Tiền viện, A Mãn đâm thẳng đầu vào trong ngực nghĩa phụ đang ngồi chồm hổm trên mặt đất đón nàng, cánh tay nhỏ ôm lấy cổ nghĩa phụ thật chặt: "Nghĩa phụ, con rất nhớ người nha!"

Tiêu Chấn đã không gặp nghĩa nữ hơn một năm rưỡi rồi, nỗi nhớ của người lớn nhiều hơn đứa bé, một tay ôm A Mãn, một tay theo bản năng đưa về phía tiểu thiếu niên đang đứng cách đó không xa. A Triệt nhớ hắn, nhưng. . . . . .

Nhìn gương mặt Tiêu Chấn gầy đi, A Triệt nắm nắm tay nhỏ bé, ngoan ngoãn đi tới trước mặt Tiêu Chấn.

Thật ra thì trong khoảnh khắc tiểu thiếu niên ngơ ngẩn, Tiêu Chấn mới nhận ra mình quá mức vui mừng, A Triệt nào phải đứa trẻ hở một chút là muốn ôm? Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị tìm lý do thu tay lại thì A Triệt lại đi tới, Tiêu Chấn vừa mừng vừa sợ, bàn tay chợt ôm tiểu thiếu niên vào trong ngực, nam nhân khôi ngô mạnh mẽ mỗi tay ôm một đứa trẻ, dễ dàng đứng thẳng người.

A Mãn cười vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn của A Triệt lặng lẽ đỏ lên.

Tiêu Chấn còn muốn ôm hai huynh muội xoay hai vòng, chợt thấy một bóng dáng mặc áo trắng váy đỏ đi tới khúc quanh hành lang, tay Tiêu Chấn mềm nhũn, khi nhìn rõ mặt mũi Tô Cẩm, vội cúi đầu thật nhanh giả bộ để hai huynh muội xuống.

Hai chân vừa chạm xuống đất , A Triệt lập tức lui ra hai bước, A Mãn chưa thân thiết với nghĩa phụ đủ, nên vẫn tựa vào trong ngực nghĩa phụ muốn ôm.

Tiêu Chấn ôm A Mãn đứng lên lần nữa.

A Mãn nghiêng đầu cười với mẫu thân: "Nương, nghĩa phụ đã trở về."

Tô Cẩm gật đầu một cái, cười nhìn về phía Tiêu Chấn.

Gương mặt tiểu phụ nhân mềm mại, xinh đẹp tươi sáng tràn đầy sức sống, thật giống như một đóa Hải Đường vừa mới nở trong viện của hắn, cổ họng Tiêu Chấn chuyển động, rũ mắt xuống nói: "Đã lâu không gặp, một năm nay đệ muội sống tốt không?"

Nam nữ đều ở bên cạnh nên Tô Cẩm không trêu chọc hắn, chính đáng hợp tình mà nói: "Tất cả mọi người trong nhà đều mạnh khỏe, Hầu Gia ở bên ngoài dốc sức đánh giặc mới cực khổ."

Hai chữ "Hầu Gia" được nói ra từ trong miệng nàng khiến Tiêu Chấn không khỏi không được tự nhiên, chỉ nói qua loa: "Cũng may cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng."

Sau khi nói những lời khách sáo xong, bốn người dời bước đến nhà chính.

Tô Cẩm hỏi Tiêu Chấn một năm này có bị thương không, Tiêu Chấn nói không có, sau đó hỏi ngược lại tình hình của ba mẫu tử bọn họ. Tất cả những lời xã giao có thể nói đều đã nói, Tô Cẩm an tĩnh lại để Tiêu Chấn một lòng nói chuyện với bọn nhỏ. A Triệt là một tiểu hũ nút, Tiêu Chấn hỏi cái gì hắn mới trả lời cái đó, A Mãn nho nhỏ nhưng trong bụng lại có rất nhiều rất nhiều vấn đề, ngồi ở trên đùi nghĩa phụ liên tục hỏi không ngừng.

"Nghĩa phụ, Hầu Gia là quan lớn gì hả? Mỗi tháng kiếm bao nhiêu tiền?"

"Nghĩa phụ, trong hoàng cung vui không ? Con còn chưa đi qua đấy."

"Nghĩa phụ, con cao hơn trước rồi, không tin người xem một chút!"

Nữ oa oa xinh đẹp, linh động như một con Hoàng Oanh nhỏ.

Tiêu Chấn nghe nữ nhi hỏi, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười.

Thấm thoát sắc trời dần tối, cuối cùng Tô Cẩm uống một ngụm trà, ngẩng đầu nói với Tiêu Chấn: "Hầu Gia, mùng tám là sinh thần A Mãn, năm ngoái tình hình căng thẳng ta cũng không có tâm trạng chúc mừng cho nàng, năm nay ổn rồi, Hầu Gia thăng quan Phong Hầu, cũng là chuyện vui lớn, ta sẽ chuẩn bị một bàn tiệc rượu, nếu hôm đó Hầu Gia rảnh rỗi thì đến chỗ chúng ta tham dự nha."

Sinh thần nghĩa nữ, đương nhiên Tiêu Chấn muốn ăn mừng, gật đầu một cái đáp, cho rằng “Bên chúng ta” trong miệng Tô Cẩm là chỉ viện của nàng.

Tô Cẩm rời khỏi chỗ ngồi, thuận miệng nói: "Đúng rồi, chúng ta ở tại căn nhà thứ năm hẻm Hồ Lô, phố Đông, Hầu Gia đừng đi sai chỗ."

Tiêu Chấn còn muốn gật đầu mới phản ứng kịp, khó có thể tin nhìn nàng.

Tô Cẩm xấu hổ liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Ở Liêu Đông ta muốn tái giá nhưng vẫn chưa gặp được người thích hợp, Giang Nam nhân kiệt Địa Linh, ta muốn thử lại lần nữa, đến lúc đó gặp nhau cũng có chút bất tiện, cho nên ta sai A Quý tới trước thuê một tiểu viện ở hẻm Hồ Lô, Như Ý Cát Tường cũng đều ở nơi đó."

Lâu ngày mới gặp, trái tim của Tiêu Chấn mới nóng lên đột nhiên như dính một chậu nước lạnh.

Gặp mặt lâu như vậy, nàng không cũng không biểu hiện tình ý gì, Tiêu Chấn còn tưởng rằng nàng cố ý thu lại trước mặt bọn nhỏ, không ngờ nàng đã sớm có lòng tái giá, ngay cả nhà ở cũng đã thuê trước rồi, hoàn toàn không muốn ở trong Hầu phủ khí mà Hoàng đế ban cho hắn. Là bởi vì năm ngoái hắn kiên định từ chối trước khi chia tay sao?

Tiêu Chấn, thật là khổ.

Nhưng hắn đã sớm dự liệu được sẽ có một ngày này, hắn không thể cưới, dĩ nhiên sẽ có người khác cưới.

Trước mắt xẹt qua gương mặt tuấn mỹ của Thẩm Phục, ánh mắt Tiêu Chấn phức tạp, muốn nói lại thôi.

Tô Cẩm cũng không trông cậy vào hắn sẽ giữ lại, cười khanh khách hành lễ: "Hầu Gia nghỉ ngơi đi, chúng ta cáo từ."

.

Hôm sau vừa lúc là ngày nghỉ cuối tháng, Hoắc Duy Chương tìm đến Tiêu Chấn uống rượu, biết được sắp xếp của Tô Cẩm, Hoắc Duy Chương cả kinh suýt nữa rớt cằm: "Rốt cuộc hai người các ngươi xảy ra chuyện gì? Ngươi không dám cưới nàng ít nhiều gì ta cũng hiểu, nhưng ngươi dáng vẻ đường đường, hiện tại lại có thân phận Hầu gia hiển hách, tại sao nàng lại buông tha miếng thịt béo là ngươi chứ? Có phải là ngươi cố ý đuổi người ta đi không?"

Tiêu Chấn thầm nghĩ hôm qua hắn không đuổi, nhưng trước khi rời khỏi Phượng Dương từng nói để nàng ở tạm bên tòa nhà kia, đợi đại cục ổn định rồi hãy chuyển đi. Nhưng hắn chỉ sợ Tô Cẩm hiểu lầm hai người vẫn còn có cơ hội nên mới nói như vậy, chứ cũng không phải không muốn sống cùng nàng.

Phiền muộn khó giải, Tiêu Chấn ngửa đầu uống rượu.

Mấy chuyện rắc rối này khiến Hoắc Duy Chương nhức đầu, vỗ bàn nói: "Ngươi tạm thời viết một phong thử đến thẳng cầu hôn, nhanh chóng lấy về nhà sinh con!"

Tiêu Chấn cười khổ, không trả lời.

Trong lúc Tiêu Chấn buồn buồn uống rượu, Thẩm Phục mới nhậm chức Nội Các thủ phụ dẫn hai gã sai vặt, cởi ngựa ra khỏi thành.

Đoạn đường hơn hai trăm dặm, ra roi thúc ngựa chạy mãnh liệt, buổi sáng lên đường, buổi trưa Thẩm Phục đã đến Dương Châu.

Gần đến quê nhà, Thẩm Phục thả chậm tốc độ, ánh mắt phức tạp nhìn trấn nhỏ Giang Nam phía trước.

Hắn là thư sinh thôn sơn vắng vẻ ở Dương Châu, phụ mẫu đều mất, hắn đối với cố hương không hề lưu luyến, dùng toàn bộ chút tích góp lên trấn trên. Tại nơi phong cảnh như vẽ đó là một trấn nhỏ dân chúng giàu có và đông đúc, Thẩm Phục gặp được một cô nương mắt phượng rất đẹp, các nam nhân đều thích đến cửa hàng bánh bao của nhà nàng để mua, Thẩm Phục đứng xa xa nhìn nàng còn nhỏ tuổi đã biết cười đùa tức giận trách mắng với thực khách như người lớn, giống như chuyện gì cũng không làm khó được nàng, tim Thẩm Phục đập thình thịch.

Thư sinh nghèo mười tám tuổi, thích tiểu cô nương mười ba tuổi, hắn nghĩ tất cả biện pháp đối tốt với nàng, nhưng hắn không có tiền, có được một chút đều phải dùng để đi học thi công danh. Chỉ có đã từng trôi qua những ngày nghèo khổ mới biết buồn rầu phiền não vì tiền, mới biết thấy nàng hâm mộ người khác đeo vàng đội bạc nhưng bản thân lại không làm gì được mà xấu hổ và tự trách.

Một người hèn mọn nghèo khó như hắn, khi cơ sẽ sắp đến thì đương nhiên sẽ lựa chọn tiền bạc và đường tắt.

Lúc Thẩm Phục sắp hai mươi tuổi không biết rốt cuộc nghĩ như thế nào, nhưng hắn nhớ rất rõ ràng, hắn vô cùng dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ với Tô Cẩm. Hắn rời khỏi Dương Châu cưới tiểu thư nhà Tri Phủ, hắn an phận làm trượng phu của người khác, một lòng bò lên trên, về phần trấn nhỏ đó, sau khi cưới hắn chỉ trở lại một lần, biết được nàng gả cho một thợ rèn đôn hậu chất phác, Thẩm Phục đã dằn bóng dáng của nàng xuống đáy lòng, bắt buộc mình không được nghĩ đến nữa.

Năm trước, thê tử qua đời Thẩm Phục cũng không đau khổ, bởi vì hắn không yêu nữ nhân kia, hắn chỉ có áy náy vì đã lợi dụng nàng. Nàng yếu ớt nhiều bệnh, nàng không cách nào sinh con nối dõi, hắn vẫn đối tốt với nàng trước sau như một, đó là điều duy nhất hắn có thể bồi thường cho nàng. Sau khi thê tử qua đời, cuối cùng Thẩm Phục cũng có thể để mặc cho mình hoài niệm Tô Cẩm, hắn muốn trở về Dương Châu xa xa xem nàng có sống tốt hay không, nhưng triều cục rung chuyển, hắn không có cách nào thoát thân cũng không muốn bỏ qua cơ hội lần này.

Thẩm Phục ôm dã tâm đi tìm Liêu Vương nương tựa, hắn giúp Liêu Vương lên ngôi, hắn dựa vào chính mình để làm Nội Các thủ phụ, rốt cuộc hắn cũng có thời gian đi gặp nàng.

Nhưng Thẩm Phục về vô ích, cửa hàng bánh bao Tô Ký đóng cửa, bụi bẩn bám đầy giống như nhiều năm chưa từng dọn dẹp, lại đến trước cửa thợ rèn, cũng là người đi nhà trống. Thẩm Phục không khỏi hốt hoảng, phái gã sai vặt đi nghe ngóng.

"Đại nhân, bọn họ nói Phùng Thực đầu quân ở Liêu Đông, năm năm trước Dương Châu gặp hoạ, nàng dâu Phùng Thực dẫn theo nhi tử đến Liêu Đông tìm phu, từ đó không còn tin tức."

Liêu Đông?

Thẩm Phục cau mày, cuối cùng mắt nhìn khóa lớn loang lổ vết rỉ sét trên cửa Phùng gia, hắn cởi ngựa trở về Kim Lăng.

Chỗ khác, có lẽ Thẩm Phục khó hỏi thăm nhưng Tân Đế chính là đến từ Liêu Đông, một số tướng lĩnh bên cạnh đều là người ở Liêu Đông, vừa hồi phủ Thẩm Phục đổi xiêm áo khác, lập tức đến phủ đệ của Vĩnh An hầu Sài Hùng. Ban đầu, bên cạnh Liêu Vương có bốn Viên đại tướng, Tiêu Chấn và Hoắc Duy Chương đều xem thường hắn, trong lòng Thẩm Phục biết rõ, vì vậy hắn lựa chọn tthăm dò tin tức từ lão tướng Sài Hùng – người vẫn luôn khiêm tốn xưa nay.

Thủ phụ đại nhân tới cửa, Sài Hùng nhiệt tình chiêu đãi Thẩm Phục.

Nghe xong mục đích đến của Thẩm Phục, Sài Hùng trầm tư một lát, hỏi: "Người trong miệng ngươi là thợ rèn Phùng Thực, thê tử hắn họ Tô?"

Lúc trước bởi vì Lý Ung mà Tiêu Chấn bị triều đình giáng tội cách chức quan, chuyện tư tình của hắn và Tô thị rất xôn xao, Sài Hùng đều có nghe thấy.

Nhịp tim Thẩm Phục bỗng chốc tăng nhanh, trên mặt lại bình tĩnh nói: "Đúng vậy, Hầu Gia biết nàng ấy?"

Võ tướng cũng sảng khoái, Sài Hùng không suy nghĩ nhiều, cười nói: "Biết, dân chúng Liêu Đông đều biết, nhớ năm đó Vũ Anh hầu vẫn chỉ là một Thiên hộ, cùng với Phùng Thực gọi nhau huynh đệ, lúc Bắc phạt Lương Quốc, Phùng Thực theo Vũ Anh hầu xuất chinh, cuối cùng vì cứu hắn mà chết. Vũ Anh hầu trọng tình trọng nghĩa, nhận hai con của Phùng Thực làm nghĩa tử nghĩa nữ, còn đối xử với Tô thị như đệ muội, đến đâu nhậm chức cũng dẫn theo bên canh vào phủ cùng sống, vào lúc này chắc chắn hắn đã đưa ba mẫu tử Tô thị vào phủ rồi đấy."

Thẩm Phục nghe vậy, nhớ tới dáng vẻ Vũ Anh hầu Tiêu Chấn, trong lòng nhất thời trầm xuống.

"Đúng rồi, đại nhân hỏi thăm Phùng Thực làm gì?" Lão tướng quân tò mò hỏi.

Thẩm Phục xấu hổ nói: "Ta cũng là nhận ủy thác của người khác, không thể nhiều lời."