Cảm Xúc Kì Lạ

Chương 2



Hôm đi nhận lớp, dựa vào thông báo của nhà trường trên fanpage và sơ đồ lớp học được dán trên bảng tin, tôi đã nhanh chóng tìm được lớp học của mình.

Là lớp 10a2, nằm ở tầng 1 dãy nhà B.

Bây giờ vẫn còn rất sớm nên hiện tại vẫn chưa có ai đến. Tôi ngồi xuống, đưa mắt nhìn ra cửa sổ bên ngoài, ngắm nhìn ngôi trường mới của mình một lượt, tự hứa với bản thân nhất định sẽ có bạn trai đẹp mã học giỏi nhiều tiền.

Nhưng chưa mơ mộng được bao lâu, tôi phát hiện có một bóng dáng vừa quen vừa lạ đang đi về phía khu học này. Người đó đi tới gần thêm chút nữa, tôi phát hiện ra, không ai khác mà chính là Kiều Anh Hoàng.

Đừng nói là học cùng lớp đấy nhé? Chắc không đâu, làm gì phải tiểu thuyết mà trùng hợp đến vậy được.

.

.

.

Sau đó Kiều Anh Hoàng thật sự bước vào lớp học 10a2.

Tôi mở bảng danh sách lớp lên, soát lại một lượt. Đúng là có tên của Kiều Anh Hoàng.

Chung lớp với crush cũ cũng không sao, nhưng mà chung lớp với tên biết mình thích nó thì đéo ổn tí nào.

Tôi cứ mải nhìn Hoàng mà đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không hay biết Hoàng cũng đã nhìn tôi từ lúc nào. Đến khi nó đi tới chỗ tôi, lúc ấy tôi mới nhận ra điều đó mà vội thu hồi ánh mắt lại, cúi xuống giả vờ bận rộn bấm điện thoại.

Hoàng híp mắt cười nhìn tôi nói: "Đỗ Nhật Hạ! Lâu rồi mới gặp mày, tao ngồi ở đây nhé? "

Tôi không nhịn được mà quay đầu nhìn Hoàng lần nữa, sau 1 năm hơn thì đây được tính là lần đầu tiên tôi thấy khuôn mặt Hoàng gần đến như vậy, tôi trả lời lại: "Mày cứ tự nhiên."

Hoàng mỉm cười với tôi thêm lần nữa, trông vừa thận trọng vừa ngại ngùng.

Ngắm nhìn gương mặt tươi cười như thiên thần của Hoàng, tôi lại đắm chìm trong ký ức xưa của bản thân.

Tôi nhớ đến nụ hôn đầu tiên mà vụng về trao cho cậu ấy, nhớ cả mùi hương thơm thoảng của Hoàng. Chà, một lần nữa tôi phải cố ngăn cho con tim không đập mạnh khi ở gần Hoàng.

Bầu không khí im lặng đến khó chịu, cuối cùng cậu ấy vẫn là người mở lời trước.

-Không ngờ lại có thể chung lớp với mày.

-Quả thật là không ngờ tới.

Hoàng như định nói thêm gì đó, thì tôi ngắt lời cậu ấy.

-Chuyện năm đó,... tao xin lỗi.

Hoàng có vẻ bối rối nói: " Gì cơ?"

Tôi lặp lại lần nữa:

- Tao xin lỗi vì năm đó đã hôn lén mày..

Tôi hơi ngập ngừng không dám nói tiếp khi thấy ánh mắt Hoàng nhìn tôi, nó lạ lẫm lắm, tôi không diễn tả được.

-Tao làm mày khó chịu đến mức mày phải chuyển trường, tao đã không nghĩ tới cảm xúc của mày, là bạn thân mà tao lại...Chắc mày đã ghét tao lắm.

Hoàng im lặng nghe tôi nói rồi khẽ cười, đột nhiên cậu ấy luồn tay qua tóc tôi xoa vài cái, còn cố tình mà chạm nhẹ vành tai tôi: "Sao mày lại nghĩ tao thấy khó chịu?"

Khoan đã, ý của nó là sao cơ?

Hoàng ngừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt tôi, nói bằng chất giọng nhẹ nhàng:

-Chuyện chuyển trường là do nhà tao có việc, còn chuyện đó tao cũng không thấy phản cảm, cũng không ghét mày.

Hoàng không ghét tôi ư?

-Tao vẫn muốn làm bạn với mày.

Nhất thời tôi không biết phải phản ứng như thế nào, tôi hất nhẹ tay Hoàng ra.

Ý của nó là chúng tôi sẽ tiếp tục chơi với nhau như chưa có gì xảy ra à?

Khó xử vãi ***. Tôi phải làm bạn với crush cũ và giả vờ như chẳng có tình cảm đéo gì. Thằng Hoàng cứ vậy mà im lặng chăm chú nhìn tôi. Còn tôi thì lờ đi chỗ khác.

.

.

.

Một lúc sau cũng có nhiều bạn học đến hơn, khuôn mặt ai cũng lạ lẫm. Tôi để ý rằng, có một đám con gái từ nãy giờ cứ chăm chăm nhìn Hoàng.

Hoàng là người có sức hút, nên việc nó nổi bật hay việc nó có nhiều gái để ý cũng là điều dễ hiểu. Mà thôi sao cũng được, chẳng phải chuyện mà tôi nên quan tâm, nói trắng ra là không có tư cách quan tâm.

Có một nhỏ con gái tóc dài xoăn sóng lơi ngồi bàn bên cạnh, trông mặt cũng xinh xắn, dáng người chuẩn không chê vào đâu được, mở màn hình điện thoại đưa về phía Hoàng. Cất lời lên là một tiếng nói mềm mại, dễ nghe.

- Cậu ơi, tớ có lập nhóm chat lớp trên messenger đấy, cậu cho tớ xin facebook để tớ thêm vào nhé.

Hoàng khẽ gật đầu, gõ phím nhập tên nick facebook của mình, sau đó khẽ thấp giọng nói gì đó với nhỏ kia.

Tự giới thiệu là member cứng của fanpage "Hội người điếc Việt Nam". Tôi chẳng nghe được Hoàng nói gì cả. Chỉ thấy nhỏ con gái đó ngại ngùng mà đỏ cả mặt.

Tôi lén cảm thán trong lòng một chút, cách xin in4 này quả thật là hiệu quả, phải áp dụng cách này để xin facebook trai mới được.

Lúc này giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi đã vào lớp.

Là giáo viên nữ, cô rất trẻ, khoảng tầm 23 đến 25 tuổi, tóc dài màu nâu hạt dẻ, cô rất biết cách phối đồ, khoác một chiếc áo blazer đen ở ngoài, bên trong là áo thun trắng cùng chiếc quần kaki màu sữa ống suông, đi đôi giày coverse đen. Trông vừa trẻ trung vừa thanh lịch.

Cô đứng trên bục giảng, mỉm cười, dịu dàng nói với chúng tôi:

-Xin chào các em, cô được nhà trường phân công phụ trách chủ nhiệm lớp mình, cô hy vọng chúng ta sẽ có những kỉ niệm thật đẹp trong 3 năm tới.

Cô vừa dứt lời, cả lớp liền vỗ tay thể hiện sự tôn trọng.

Cô mỉm cười có vẻ rất hài lòng, sau đó liền giới thiệu:

-Cô tên là Dương Mai Lan, giáo viên dạy văn, cung thiên bình, thích mua sắm, hát hò và hiện tại đang 18 tuổi, sau này cũng chỉ 18 tuổi.

Nhờ màn giới thiệu có chút "dí dỏm" của cô mà lớp sôi động hẳn lên, sau đó cô Lan yêu cầu từng bạn đứng lên giới thiệu.

Nạn nhân đầu tiên: Kiều Anh Hoàng.

-Vậy cô mời bạn nam bàn 2, ngồi ngoài cùng phía gần cửa lớp học giới thiệu trước nhé.

Mọi ánh mắt như đổ dồn về phía chúng tôi, chính xác hơn là phía Hoàng.

Kiều Anh Hoàng vừa giới thiệu vừa nở nụ cười SIÊU ĐẸP TRAI.

Trai đẹp không đáng sợ, trai biết mình đẹp mới đáng sợ.

Tôi đã nhìn thấy nụ cười này vô số lần, cũng gọi là có chút lớp phòng vệ, nhưng nhìn mà xem, mấy bạn nữ xung quanh như bị nó hớp hồn rồi ấy. Thằng Hoàng giới thiệu xong thì cả lớp sôi nổi hơn hẳn, còn có thêm tiếng trầm trồ to nhỏ của các bạn nữ.

Well, sức mạnh của trai đẹp đấy.

Nạn nhân thứ hai: Tôi.

Tôi đứng lên, mỉm cười nhẹ sau đó nói: "Em là Đỗ Nhật Hạ...Em xin hết ạ."

Cả lớp không dè dặt gì mà cười ra thành tiếng. Tôi cũng không ngại lắm đâu cơ nhưng mà sao thằng Hoàng cứ nhìn tôi mãi thế? Nó muốn tôi giới thiệu: "Em là Đỗ Nhật Hạ, em là gay và thích bạn Hoàng" à??

Ghét thật.

Tiếp theo là bạn nữ vừa xin in4 Hoàng, tên là Lê Huyền Châm, cao tầm 1m6, lúc giới thiệu còn hơi thẹn thùng, nhìn như chú gà bông, rất đáng yêu.

Sau khi cả lớp đã giới thiệu xong, cô Lan xếp chỗ ngồi theo hình thức bốc thăm số.

Tôi ngồi ở tổ 2 bàn 4, Hoàng và Châm ngồi ngay sau tôi. Ngay lúc này tôi muốn gào thét trong lòng kịch liệt mà phản đối. Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Bạn cùng bàn tôi là Nguyễn Minh Việt, hoạt bát, cởi mở, có gu ăn mặc, mùi body mist có hơi ngọt, vibe đúng kiểu "tiểu thịt tươi" ấy. Nhưng mà, cái rada dò "bóng" của tôi nó cứ kêu ò í e nè trời.