Cẩm Tú Đan Hoa

Chương 52



“An bài như thế, Thẩm cô nương có vừa lòng không?” Tô Doãn Hiên nhìn về phía Đan Niên.

“Ta làm thế nào có thể tin ngươi thật sự có thể phóng lương?” Đan Niên đưa ra nghi vấn dưới đáy lòng.

“Trừ bỏ tin tưởng ta, ngươi không còn lựa chọn nào khác.” Tô Doãn Hiên gác tay đứng thẳng.

Đan Niên cúi đầu cười ra tiếng, “Đúng vậy, ta trừ bỏ tin tưởng ngươi cũng không còn biện pháp khác. Nếu ta chờ năm ngày vẫn không chờ được lương thảo và quân đội của Hồ Khiêm, vậy ngày Tô đại thiếu gia nhận tổ quy tông cũng không xa.”

“Thẩm tiểu thư, lời của ngươi, ta nhớ kỹ. Hi vọng ngươi còn có mệnh sống đến ngày ta nhận tổ quy tông.” Tô Doãn Hiên lạnh nhạt nói.

Mặt mũi coi tuấn tú như vậy, cái miệng lại quá ác độc! Đan Niên không thèm dây dưa với Tô Doãn Hiên nữa, nói cáo từ liền xoay người đi ra ngoài.

Còn chưa đi ra cửa viện, chợt nghe sau lưng Tô Tấn Điền gọi nàng, Đan Niên quay đầu, mặt mày đề phòng nhìn ông, hay là ông lại đổi ý?

“Đan Niên, ngươi tên là Đan Niên đúng không!” Giọng nói của Tô Tấn Điền có chút chua chát.

Thấy Đan Niên không trả lời, Tô Tấn Điền dường như già đi vài tuổi, thấp giọng nói: “Mấy năm nay, Thẩm Lập Ngôn đối với ngươi tốt không?”

Đan Niên vạn vạn không nghĩ tới Tô Tấn Điền sẽ hỏi vấn đề như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào, một lúc lâu sau, Đan Niên lúng ta lúng túng trả lời: “Cha đối với ta rất tốt, nương và ca ca cũng rất thương ta.”

Tô Tấn Điền chậm rãi vươn tay về phía Đan Niên, ánh mắt mang theo trìu mến, như muốn vuốt đầu Đan Niên, nhưng bàn tay đến nửa đường lại suy sụp buông xuống. Đan Niên nhớ lại ngày nàng sinh ra, Tô Tấn Điền cũng đưa tay sờ nàng lại nửa đường dừng như vậy.

Cơn giận trong Đan Niên bốc lên, nàng gạt bàn tay Tô Tấn Điền lưu lại trong không trung, hừ lạnh một tiếng rời đi. Từ đầu tới đuôi, Tô Tấn Điền đều vì thái tử phi và Tô Doãn Hiên, từ trước đến nay, trong lòng ông, ngay cả một cái góc nhỏ cũng không lưu lại cho một người tên là Đan Niên.

Ra khỏi Tô phủ, Đan Niên liền kêu lão Trịnh đánh xe đến một tiệm thợ rèn. Đan Niên vào trong cửa hàng, dùng hai mươi đồng tiền lớn mua một cây chủy thủ sắc bén.

Lão Trịnh vâng vâng dạ dạ hỏi nàng muốn về nhà chưa, Đan Niên nhắm mắt dưỡng thần ngồi trong xe ngựa, bình tĩnh bảo lão Trịnh đánh xe đến vùng ngoại ô phía Tây kinh thành chơi một chút. Nàng không dám lại về nhà, nàng sợ về nhà thấy Tuệ Nương, liền không còn dũng khí bước lên con đường đến tây thiên.

Ra khỏi cổng thành Tây Môn, Đan Niên chui ra khỏi xe ngựa, ngồi xuống chỗ đánh xa bên cạnh lão Trịnh, cười nói như vậy có thể ngắm phong cảnh tốt hơn. Lão Trịnh luôn có chút kính sợ Đan Niên, nên cũng không dám nói cái gì.

Chờ sau khi rời kinh thành chừng mười dặm, trên đường dần dần không có bóng người, lão Trịnh nói cái gì cũng không chịu tiếp tục đi, nhất định đòi đưa Đan Niên về nhà.

Đan Niên cười tủm tỉm, rút ra cây chủy thủ trong tay áo, kề sát cổ lão Trịnh, “Tiếp tục đi về hướng Tây, đi đến biên cảnh, ta muốn đi tìm phụ huynh của ta, nhớ là phải đi nhanh một chút.”

Lão Trịnh như bị sét đánh, kêu la lên: “Tiểu thư Đan Niên, ngài làm sao vậy? Biên cảnh rất nguy hiểm, không phải là chỗ để chơi, ngài nếu tưởng niệm Nhị gia, chừng thêm vài ngày nữa thì Nhị gia sẽ trở lại!”

Đan Niên bất động thanh sắc dí cây chủy thủ về trước một ít, lưỡi dao lạnh lẽo áp vào cỗ lão Trịnh, “Lão Trịnh, ngươi phải biết rằng, ta là người nói được thì làm được. Ngươi nếu không đi, ta sẽ giết ngươi, nói với đại bá là ngươi dẫn ta đến chỗ này, có mưu đồ gây rối với ta, ta chỉ là đơn thuần tự vệ. Đến lúc đó, ta sẽ không bị chuyện gì, bất quá, vợ, con trai và con gái của ngươi vẫn còn là gia nô của Thẩm phủ, ngươi đoán xem, bọn họ sẽ bị phát mại tới chỗ nào?”

Bàn tay nắm dây cương của lão Trịnh bắt đầu run run, Đan Niên không kiên nhẫn “Hử?” một tiếng, lão Trịnh vội hét lớn một tiếng đánh xe ngựa nhanh chóng đi tới. Đan Niên hài lòng thu hồi chủy thủ trên cổ lão Trịnh, vì bảo hiểm, chuyển chủy thủ xuống sát bên hông lão Trịnh.

Đan Niên vội vã chạy đi, trên đường chỉ ghé sạp trà ăn bánh bao và uống nước trà cho đỡ đói, buổi tối cũng không ngừng lại, cùng lão Trịnh thay phiên đánh xe ngựa. Thấy Đan Niên thành thạo đánh xe ngựa, lão Trịnh rất là ngạc nhiên. Đan Niên cười nhạo nói: “Phụ thân ta là người yêu mã, ta sao có thể không biết lái xe ngựa?!”

Đợi cho đến chiều ngày hôm sau, Đan Niên quyết định nghỉ chân ở một quán trà, vừa uống trà vừa thuận tiện hỏi thăm người qua đường, biết được từ đây đến Mộc Kỳ chỉ có nửa ngày đường. Đan Niên hưng phấn liền định tiếp tục chạy đi.

Người qua đường nghe Đan Niên muốn đi Mộc Kỳ, liền vội vàng kéo lão Trịnh lại, “Này đại huynh đệ, mau khuyên nhủ đại cô nương này đi. Mộc Kỳ hiện tại bị người Lặc Xích vây chặt, ngay cả con chim cũng không bay thoát, các ngươi đến chỗ đó làm gì a, chúng ta chạy nạn còn không kịp đâu!”

Đan Niên vội vàng hỏi: “Vậy còn binh lính trấn thủ Mộc Kỳ, hiện tại thế nào?”

Người qua đường giận dữ nói: “Nghe nói vị đại nhân thủ thành là người họ Thẩm, coi như có chút thủ đoạn, người Lặc Xích đến bây giờ đã nhiều ngày không thể xông vào thành. Nhưng trước mắt, trong thành đã cạn lương thực mấy ngày, dù là Đại La thần tiên, cũng không thủ thành được a. Mà quan lại ở Đông Bình, mắt thấy Mộc Kỳ sắp thất thủ, cũng không chịu đi cứu viện! Mọi người đều ngóng trông Thẩm đại nhân có thể thủ thành thêm hai ngày, để chúng ta có thời gian chạy trốn a!”

Lão Trịnh hàm hàm hồ hồ đồng ý, đợi người qua đường lắc đầu thở dài đi rồi, lão Trịnh “Bùm” một tiếng quỳ xuống mặt đất, than thở khóc lóc, “Đại tiểu thư Đan Niên, van cầu ngươi trở về đi! Ngài nếu có gì không hay xảy ra, mạng của cả nhà lão nô có muốn đền cũng đền không nổi a!” Dứt lời liền bắt đầu bùm bùm dập đầu dưới chân Đan Niên.

Đan Niên không để ý tới lão Trịnh, tự mình tháo ngựa khỏi xe, rồi treo túi hành lý lên trên lưng ngựa. Lão Trịnh nghẹn họng trân trối nhìn Đan Niên, “Tiểu thư, ngài làm cái gì vậy? Ngài bỏ xe ngựa, chúng ta biết trở về thế nào?”

Đan Niên thắng dây cương cho ngựa, gọi chủ quán trà cho ngựa nước uống. Đến lúc móc túi trả tiền, Đan Niên phát hiện sau khi trả tiền cho chủ quán, trên người mình cư nhiên không còn một đồng tiền nào. Đan Niên cười lắc lắc đầu, tháo xuống chiếc vòng vàng khảm ngọc do Thẩm Đại phu nhân tặng, ném qua cho lão Trịnh, thuận tiện cầm lấy tấm áo bào của lão Trịnh đặt trên xe ngựa.

Thấy ngựa đã uống nước đầy đủ, Đan Niên xoay người lưu loát nhảy lên lưng ngựa, nhìn xuống lão Trịnh còn đang quỳ thất thần, nói: “Cứ đem bán vòng tay này, nhanh trở về kinh thành đi. Cám ơn ngươi đã đưa ta đến đây.”

Lão Trịnh thấy hai chân Đan Niên thúc vào bụng ngựa định chạy đi, cuống quít tiến lên ngăn cản Đan Niên, cầu khẩn Đan Niên chớ phát cáu, mau theo lão trở lại kinh thành.

Đan Niên cười tủm tỉm, cúi người từ trên lưng ngựa xuống, nói: “Lão Trịnh, thật ra ta còn có việc muốn nhờ ngươi. Sau khi ngươi trở lại kinh thành, hãy nói với nương của ta, ta sẽ đem phụ thân cùng ca ca bình an trở về cho bà. Nếu ta cũng không về, thì bảo Triệu Phúc mở tiệm cơm dựa theo kế hoạch của ta, có làm ăn mới có thể duy trì sinh kế, đừng đi cầu tên Thẩm Lập Phi kia.”

Đan Niên như nhớ ra cái gì, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nga, còn có, phiền toái chuyển cáo đại bá và bá mẫu ta, muốn giết người thì cứ chặt đầu, chớ khinh người quá đáng! Muốn Thẩm Đan Niên ta đi làm tiểu thiếp cho nhà chồng của khuê nữ hắn, loại chuyện ghê tởm này mà cũng nghĩ ra được! Nếu sau này dám dùng ám chiêu gì với nương của ta, cho dù ta thành quỷ, cũng sẽ khiến Thẩm phủ của hắn ngày ngày đêm đêm không được an bình!”

Nhìn bộ dạng Đan Niên híp mắt lạnh lùng nói chuyện, lão Trịnh rợn cả người. Còn chưa chờ lão Trịnh phản ứng kịp, Đan Niên liền thúc chân vào bụng ngựa, cúi thấp người trên lưng ngựa, chạy thẳng về phương hướng mới vừa hỏi thăm.

Hồi lâu sau, lão Trịnh mới phản ứng được, chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống về hướng Đan Niên đi. Chủ quán trà cuống quít kêu hai người đến nâng lão vào, nghỉ ngơi hơn nửa ngày, mặc cho người khác hỏi thế nào, lão Trịnh vẫn cắn chặt răng không nói lời nào.

Ngồi nghỉ một hồi lâu, lão Trịnh cảm thấy có lại chút khí lực, đi nhờ một chiếc xe bò chở đầy nông dân chạy nạn đi ngang qua, chậm chạp đi về hướng đông.

Đan Niên ngồi trên lưng ngựa không biết bao lâu, sắc trời đã dần dần tối xuống, xa xa xuất hiện ánh đuốc lập lòe, Đan Niên vội vàng ngừng ngựa, dắt ngựa đi lên trên triền núi quan sát hồi lâu. Từ chỗ này, nàng thậm chí có thể nhìn thấy binh lính Lặc Xích đi tuần đêm.

Đan Niên hít một hơi thật sâu, đã sớm nghe nói người Lặc Xích là người du mục phương Bắc, thân hình cao lớn, mũi cao mắt sâu. Nhìn đám binh lính tuần đêm kia, cho dù có mười Đan Niên, cũng không đủ đánh một tên.

Đan Niên xé áo mình thành mấy khối, bọc dưới vó ngựa, dắt ngựa đi vòng quanh doanh địa của người Lặc Xích, thẳng đến đêm khuya, cũng không tìm được lỗ hổng có thể đi vào. Rõ ràng chỉ cần đi sâu thêm sáu dặm vào trong chính là trấn Mộc Kỳ – nơi phụ thân và ca ca đang trấn giữ! Đan Niên không cam lòng cắn môi.

Chỉ cần có thể nhìn thấy phụ thân, có thể nói cho phụ thân kiên trì thêm hai ngày, viện quân sẽ đến. Phải làm thế nào mới có thể xuyên qua hàng phòng vệ như thùng sắt của quân doanh Lặc Xích đây? Vùng ráp gianh giữa trấn Mộc Kỳ và nơi ở của người Lặc Xích chính là một khu rừng lớn, địa hình phức tạp, được gọi là “Lạc Lâm”, lá cây nhiều năm tích lũy, che phủ mọi lối mòn trên đất rừng, người nếu không quen thuộc địa hình, nhất định sẽ bị lạc trong rừng, nàng không thể mạo hiểm đi vào đó.

Đan Niên kéo vó ngựa lên, buộc lại vải, phủ thêm tấm áo khoác xanh của lão Trịnh, phủi bụi đất dính trên mặt, cột gọn lại mớ tóc rối tung, xoay người lên ngựa, phi nước đại về hướng quân doanh Lặc Xích. Nếu người Lặc Xích canh chừng nghiêm ngặt như thế, đành để người Lặc Xích mang mình đi gặp phụ thân vậy!

Hai binh lính Lặc Xích gác ở cửa quân doanh là những người đầu tiên phát hiện Đan Niên, quát lớn có biến có biến. Vài tên lính xông ra, giơ trường mâu vây thành vòng xung quanh Đan Niên, không biết là ai kêu lên: “Hình như là một ả đàn bà!” Trong nháy mắt, gần như toàn binh lính trong quân doanh đều chạy ra, chặt chẽ bao vây lấy Đan Niên.

Trám tim Đan Niên gần như muốn nhảy ra, khi nàng nhìn thấy ánh mắt tham lam của bọn người Lặc Xích cao lớn, trong lòng dâng lên nỗi hoảng hốt khó có thể nói hết.

Con ngựa của Đan Niên bất an ngọ nguậy, Đan Niên dùng hết khí lực mới đè xuống con ngựa xao động bất an. Lúc này có một tên Lặc Xích khổng lồ nhào lên đụng mạnh vào người, khiến Đan Niên nhất thời bị rơi xuống mặt đất, té đau đến trước mắt toàn là sao. Còn chưa chờ nàng đứng lên, trên cổ đã có tầng tầng lớp lớp mấy chục thanh đao hình cung chỉa sát vào.

Đan Niên cố đè xuống hoảng hốt, hướng đám người kêu lớn: “Ta muốn gặp tướng quân của các ngươi!”

Đúng lúc này, đám binh lính vây quanh Đan Niên giống như biển Hồng Hải được Moses tách ra, an tĩnh chia ra làm hai bên, nhường đường cho một người mặc áo giáp đeo mặt nạ màu xám bạc mặt nạ đi đến trước mặt Đan Niên, phía sau hắn còn có vài tên rất cao lớn, có khả năng là hộ vệ.

“Nga, nguyên lai là người Đại Chiêu. Kẻ tự tiện xông vào quân doanh, ắt phải phán tội chết!” Đan Niên không nhìn thấy vẻ mặt dưới lớp mặt nạ của người nọ, thanh âm nghe qua có vẻ ôn hòa, nhưng lại lộ ra vô hạn băng lãnh sát ý.

Nhất thời, hai binh lính Lặc Xích đi lên kéo Đan Niên ra ngoài, Đan Niên ra sức vùng vẫy, trương cổ họng hét lớn vào tên mặt nạ: “Ta không phải người Đại Chiêu thông thường! Ta có chuyện quan trọng muốn làm! Mau cho ta gặp thống soái của các ngươi!”