Cấm Tình

Quyển 3 - Chương 3



Lại làtrên hành lang bên ngoài phòng giải phẫu, những tiếng bước chân đầy chết chócvang lên giữa không gian im ắng làm cho người ta không sao thở nổi. Nỗi sợ hãidâng trào buộc tôi quay về với khoảng thời gian ba năm trước đây, tôi dường nhưđã bắt đầu nghe được tiếng hít thở trầm trọng, kinh hoảng của chính mình.

ĐườngDiệc Diễm đỡ lấy người tôi, từng bước một đi tới, càng ngày càng gần, ánh đènmàu đỏ của phòng giải phẫu loé ra thật chói mắt, tựa như tùy thời có thể cắnnuốt máu người.

QuaNhan... Qua Nhan... Em không thể có gì bất trắc được!

Tôi tựavào vai Đường Diệc Diễm, nhìn chằm chằm cửa phòng giải phẫu, khóc không thànhtiếng. Qua Nhan, cuối cùng, chị vẫn không thể bảo vệ được em, em rõ ràng là vôtội, nhưng lại bị liên lụy kéo vào. Vì chị, em mới phải nằm trong phòng giảiphẫu. Em muốn chị... muốn chị đối mặt như thế nào đây, như thế nào đây QuaNhan!

“DuyệtDuyệt...” Đường Diệc Diễm ôm chặt tôi, nhưng trong lòng tôi tất cả đều là bănghàn, như thế nào cũng không thấy ấm áp, Qua Nhan không thể có chuyện gì được!

Nhữngtiếng bước chân dồn dập, Giang Minh đang đến gần, nặng nề thở dốc, trong mắt lộra vẻ bối rối, dần dần bước chậm lại.

Tôingẩng đầu, ánh mắt hung tợn.

“Làngươi, tất cả đều do ngươi!” Tôi hồng mắt hướng về phía hắn rít gào. “Tại saongươi lại độc ác như vậy? Tại sao?”

Giangminh không nói gì, chỉ bi thiết nhìn tôi. Cho dù không phải hắn cố ý, cho dùhắn cũng bị bất ngờ, hoặc là, hắn chính là hung thủ, làm hại Qua Nhan rơi vàotình cảnh như như bây giờ. Hung thủ còn lại chính là tôi... Nếu không phải vìtôi, Qua Nhan sẽ không đi tìm Đường Diệc Diễm xin giúp đỡ, thế mà chúng tôi...vẫn luôn miệng nói rằng phải bảo vệ con bé, bảo vệ cô em gái yêu thương nhất!

“Ngươilà thằng khốn, ngươi là thằng chẳng ra gì!” Tôi phẫn hận xông lên, hai tay hunghăng đánh tới tấp lên thân thể hắn, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa.“GiangMinh, ngươi không phải là người, tại sao lại làm như vậy, hung thủ!” Tôi gầnnhư phát điên đánh hắn, không ngừng gầm rú, nước mắt trào ra. “Hung thủ, hungthủ!”

GiangMinh đờ đẫn để mặc cho tôi đánh hắn, thân mình suy sụp dựa vào vách tường, bàntay gắt gao nắm chặt, tôi vẫn không chịu dừng tay, tất cả mọi thù hận, tức tối,bi thống đều phát tiết trên người hắn.

“Đủrồi, Duyệt Duyệt...” Đường Diệc Diễm tiến lại ôm lấy tôi, kéo ra. “DuyệtDuyệt!”

“Ta hậnngươi, hận ngươi...” Giang Minh đang dựa vào tường bỗng nhiên nở nụ cười, buồnbã nhìn tôi.

“Đăng!”Đèn phòng giải phẫu đột nhiên tắt, tất cả mọi người đều dừng lại, tôi tưởng nhưngừng thở, quay đầu.

Một lúclâu sau, cửa mở. Bác sĩ cuối cùng cũng đi ra, kéo khẩu trang xuống, ánh mắt, ánhmắt ý là... Vẻ mặt đó, ánh mắt đó... Ba năm trước đây cũng là ánh mắt như vậy.Tiếc hận, bất lực?

Không...Sẽ không... Qua Nhan, không!

“Thựcxin lỗi…mọi ngươi hãy vào gặp mặt lần cuối cùng...”

“Không…”Bác sĩ thậm chí còn chưa nói hết câu, tôi đã xông lên, nắm lấy cánh tay ông ta.“Bác sĩ, không thể nào, không, cầu xin bác sĩ, xin bác sĩ hãy thử lại một lầnnữa, không... Bác sĩ, tôi cầu xin bác sĩ!”

“DuyệtDuyệt…”

“Xin…xin bác sĩ... Con bé mới có 16 tuổi!” Con bé vẫn còn trẻ như vậy, tương laiđang tốt đẹp như vậy!

“Cầuxin bác sĩ, cầu xin bác sĩ...”

“Không...”Tại sao, tại sao bắt tôi mất đi hết lần này đến lần khác, tại sao?

Đã muốnkhóc không nổi nữa, tôi vô lực giương khoé miệng lên, như thế nào cũng khôngthể phát ra tiếng, đau đớn đến không thể hô hấp, Qua Nhan, Qua Nhan!

“DuyệtDuyệt, Duyệt Duyệt, em còn có anh!” Đường Diệc Diễm nhẹ nhàng nghiêng đầu tôidựa vào vai anh. “Duyệt Duyệt... Anh vẫn luôn bên em!”

“QuaNhan, Qua Nhan…” Tôi khàn cả giọng kêu, Qua Nhan, chị xin lỗi... Chị DuyệtDuyệt đã không thể bảo vệ em, là chị đã hại chết em...

oOo

QuaNhan... Tôi nằm ở trên giường, không ăn không uống, đờ đẫn mở to mắt, nước mắtyên lặng rơi xuống. Tại sao lại đối với tôi tàn nhẫn như vậy? Mỗi lần... đềutuyệt tình cướp đi những người tôi quý trọng, tại sao chứ?

“DuyệtDuyệt...” Đường Diệc Diễm ngồi xuống bên người tôi. Anh đã ở cạnh tôi suốt mộtngày một đêm, kể từ khi từ bệnh viện trở về, anh một tấc cũng không rời khỏitôi.

“DuyệtDuyệt...” Anh nắm lấy bàn tay tôi, đưa tới bên môi. “Duyệt Duyệt... Cố gắng ănchút cháo được không?”

Tôi vôlực nhắm mắt lại, nước mắt lại chảy xuống hai bên má.

“DuyệtDuyệt...” Bàn tay ấm áp của anh giúp tôi lau đi nước mắt, giọng anh khàn khàn:“Duyệt Duyệt, em còn có anh... Còn cả... con của chúng ta nữa... em nhớ không?”

“DiệcDiễm...” Tôi khẽ gọi, đau đỡn cuộn thân mình lại, Diệc Diễm ôm chầm lấy tôi.“Duyệt Duyệt, vì con, vì Qua Nhan, chắc hẳn cô ấy cũng muốn em được vui vẻ!”

“Chonên phải đánh đổi bằng mạng sống sao? Có phải những người đối tốt với em sẽkhông bao giờ có kết cục tốt đẹp? Tất cả đều bởi vì em, bởi vì em...” Còn chưanói hết, tôi đã không thể phát ra bất cứ âm thanh nào nữa, run run dựa vào anh.“Diệc Diễm... Em là điềm xấu, những người tốt với em đều phải trả giá bằng tínhmạng! Em là kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện!”

“Khôngphải, không phải như thế! Duyệt Duyệt, tất cả đều đã kết thúc, chúng ta sẽ hạnhphúc!”

“DuyệtDuyệt, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc!”

oOo

Ba ngàysau, lễ tang của Qua Nhan được cử hành ở nhà tang lễ. Chỉ trong một ngày, tấtcả các tờ báo hàng đầu của thành phố đều đồng loạt đưa tin tập đoàn GiangNguyên đang lâm vào nguy cơ, khẩn cấp tổ chức họp cổ đông. Tổng tài Giang Minhmất tích trở thành chủ đề nóng hổi để bàn tán.

Hômnay, Giang Minh cũng không xuất hiện, từ ngày đó ở bệnh viện, hắn thậm chí ngaycả lần cuối cùng được nhìn Qua Nhan cũng không gặp, cứ biến mất như vậy. Hiệntại... hắn nhất định rất đau khổ, rất tự trách!

Đánglắm! Hắn cả đời đều phải sống trong sự khiến trách của lương tâm, giống nhưtôi. Bởi vì đều do chúng tôi, đều do chúng tôi khiến Qua Nhan bị liên lụy, làchúng tôi đã hại chết con bé, chúng tôi... đã tự tay bóp chết sinh mệnh nhỏnhoi của Qua Nhan, cả đời này, chúng tôi đều phải sống trong đau khổ!

“Bà tớiđây làm gì?” Tôi bỗng nhìn thấy một bóng người quen thuộc, Lí Hồng mặc một bộtrang phục màu đen xuất hiện ở linh đường. Tôi không khống chế nổi cảm xúc, lậptức kích động!

“Con bécũng là do tôi nuôi lớn, tôi đến nhìn con bé, thay mặt Giang Minh thắp một nénhương!” Lí Hồng thong dong tháo mắt kính, ánh mắt không che giấu nổi sự mỏimệt.

“Hắnkhông xứng!”

“TiểuPhi, Giang Minh cũng rất tự trách bản thân mình. Ngay cả chuyện của tập đoànGiang Nguyên nó cũng không thèm quản. Cái chết của Qua Nhan là một sự đả kíchrất lớn đối với nó!”

“Vậythì thế nào? Hắn tốt nhất là đi tự thú, nói là tất cả đều do hắn chủ mưu. Trừkhi hắn chết đi, nếu không cho dù ở trong tù hắn cũng sẽ không được an bình!”

“TiểuPhi!” Sắc mặt Lí Hồng trầm xuống, tức giận đến cả người phát run, phẫn hận nhìntôi.“Qua Nhan là tự đi tìm chết, trách được ai? Nói cho cùng, con bé còn khôngphải làm người chết thay cho kẻ khác...”

“Nơinày không chào đón bà, đi đi!” Tôi nhịn xuống, cố gắng không phát hỏa, khôngmuốn khắc khẩu với bà ta ở trước mặt bao nhiêu người.

“DiệpSương Phi, Qua Nhan như thế nào cũng coi như là con gái nuôi của tôi. Đừngtưởng rằng cô...”

“Lí nữsĩ!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên đánh gãy tiếng quát của Lí Hồng. ĐườngDiệc Diễm một thân âu phục đen, sau lưng anh còn có thêm vài người đàn ông nữađi theo, tiến vào linh đường. Lí Hồng co quắp liếc anh một cái, cổ họng ậm ừ,mang theo mặc kính.

“Bận cảmột ngày rồi, mệt không?” Đường Diệc Diễm đi đến bên người tôi, không thèm để ýđến sự tồn tại của Lí Hồng, khẽ vuốt khuôn mặt mỏi mệt của tôi. Tôi lắc đầu, sovới những gì Qua Nhan đã làm cho tôi, thế này đâu có đáng gì? Tôi là một ngườichị thất bại, vĩnh viễn đều thua thiệt những người quan tâm đến tôi.

“Lí nữsĩ, nếu không có việc gì bà có thể đi được rồi! Tôi không muốn bà quấy rầy bạngái của tôi!”

“Cậu!”Lí Hồng không nhịn được quẫn bách, lập tức đùa cợt liếc nhìn bụng của tôi. “Bạngái? Nghe nói Đường tổng tài cách đây không lâu vừa mới đính hôn. Tôi nghĩ, cậutrước tiên vẫn nên làm rõ, đứa trẻ trong bụng cô ấy có phải là của cậu khôngđã!”

“Bà…”Thân mình Đường Diệc Diễm cứng đờ, hận không thể giết chết Lí Hồng, trong mắtrực lên lửa giận. Lí Hồng hơi run run, lui về phía sau vài bước, tay nắm chặttúi xách, nhưng vẫn quật cường trừng mắt nhìn Đường Diệc Diễm.

“Bàđang muốn con trai mình bị chết càng khó coi phải không?”

Lí Hồngbiến sắc, cố tỏ ra trấn tĩnh: “Đường Diệc Diễm, đừng tưởng rằng bây giờ contrai tôi xảy ra ra chút chuyện là cậu có thể muốn làm gì thì làm, ai thắng aithua còn chưa biết đâu!” Trong mắt Lí Hồng có nhiều hoang mang, nhưng vẫn tỏ vẻkhông có gì lo lắng.

“Vậy à?Vậy thì tốt thôi, gọi con trai bà đến đấu với tôi đi. Dù sao thì một trận đấukhông có đối thủ rất không thú vị!” Đường Diệc Diễm đùa cợt, khuôn mặt của LíHồng trắng bệch, trừ bỏ cắn chặt răng, cũng không tìm được lý do phản bác.

“Khôngcần tôi phải tự mình tiễn khách đấy chứ!”

Lí Hồngphẫn hận liếc tôi một cái: “Diệp Sương Phi, đừng tưởng rằng cô đi theo ngườiđàn ông này là đã sung sướng!” Ném lại một câu ngoan độc, Lí Hồng tức giận xoayngười rời đi.

Tôinhìn Đường Diệc Diễm, vẻ căng thẳng trên mặt anh vẫn còn chưa rút đi, hung tợnnhìn theo bóng Lí Hồng. Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, mấy ngày nay, anhđều an ủi, khuyên nhủ tôi, một chữ cũng không nhắc đến những ngày tôi bị giamlỏng ở chỗ Giang Minh. Anh... có nghi ngờ tôi không? Dù sao tôi cũng ở đó lâunhư vậy, tôi... có nên giải thích một chút hay không? Tôi quay đầu, nhìn ảnhchụp của Qua Nhan trên linh đường, một cỗ chua xót bỗng dâng lên trong lòng.Qua Nhan... mọi truyện đã trở nên như vậy, chị còn xứng đáng để hưởng phúc sao?

Haingày sau tang lễ của Qua Nhan, tôi lại trở về ngôi nhà mới. Đường Diệc Diễm mỗingày đều trở về chăm sóc tôi, tựa như tất cả đã khôi phục như trước. Chỉ cóđiều, chúng tôi đều hiểu rằng, cái chết của Qua Nhan đã làm cho mọi thứ từtrước đến giờ trở nên xa xôi. Tôi mỗi ngày đều buồn bực không vui, một mìnhngồi lặng trong nhà ngẩn người, chỉ có buổi tối, khi Đường Diệc Diễm trở về tôimới có cảm giác hình như mình vẫn còn sống.

“DuyệtDuyệt, chúng ta đi du lịch Nhật Bản nhé!” Hôm nay, Đường Diệc Diễm trở về nhàbỗng nhiên nói với tôi như vậy.

Dulịch? Lại là Nhật Bản?

Tôichậm rãi ngẩng đầu nhìn anh. Nhắc tới Nhật Bản, tôi không khỏi vẫn có chút đểý, thậm chí tôi còn bắt đầu nghi ngờ anh không biết chừng lại...

“Lầnnày, chúng ta cùng đi!” Đường Diệc Diễm dễ dàng nhìn thấu ý nghĩ của tôi, mởlời đánh gãy sự băn khoăn tôi.

Anh ômchặt lấy tôi. “Anh đã xem trên mạng rồi, kỳ hoa nở còn chưa chấm dứt, bây giờchúng ta qua đó vẫn còn kịp!”

Nhưng...

Tôinghi hoặc nhìn anh: “Đường thị... không thành vấn đề sao?” Thực ra tôi định hỏianh là vị hôn thê Phác tiểu thư không thành vấn đề sao? Dù gì thì Đường thịcũng chỉ vừa mới khôi phục, Đại Hàn điện tử kiềm giữ cổ phần của công ty vẫn làmột vấn đề. Nếu chuyện của chúng tôi rơi vào tai bọn họ... Thực ra, đã nhiềungày nay tôi cũng biết được một chút tin tức qua ti vi. Tuy rằng Giang Minh vẫnchưa lộ diện, Lí Hồng tuyên bố chính thức thay thế con trai tiếp quản tập đoànGiang Nguyên. Như vậy mà không đối với Đường Diệc Diễm cấu thành uy hiếp sao?Vạn nhất, tập đoàn Giang Nguyên cũng giống Đường Diệc Diễm, bị bức đến đườngcùng quay ra phản kích, thời điểm hỗn loạn như vậy, chỉ sợ không thích hợp taytrong tay đi du lịch!

“Anhcũng lâu rồi chưa được nghỉ ngơi, đúng lúc này có cơ hội!” Đường Diệc Diễm thấybộ dáng nhíu mi khổ sở của tôi bèn thoải mái cười. Ngón tay sủng nịch điểm nhẹlên mũi tôi: “Tin anh đi! Nói gì đi nữa, mẹ vui vẻ, cục cưng mới có thể khỏemạnh trưởng thành nha!” Đường Diệc Diễm vươn tay ra, nhẹ nhàng mơn trớn bụngcủa tôi, trong mắt tất cả đều là nhu tình, làm cho người ta đắm chìm trong đókhông thể tự kiềm chế!

Tronglòng bỗng nhiên dâng lên sự lo lắng, tôi dựa vào vòng tay ôm của Đường DiệcDiễm.

“Tómlại, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát!” Đường Diệc Diễm rút tay về, tôi hoangmang ngẩng đầu lên. Ngày mai, có phải là quá nhanh rồi không, thật sự khôngthành vấn đề sao?

“Đượcrồi, bây giờ chúng ta ra ngoài ăn cơm đi!” Đường Diệc Diễm dường như không muốnđể tôi có thời gian nói “có thể chứ”, lập tức kéo tay tôi đứng dậy. “Đi thayquần áo đi, hôm nay em muốn ăn gì?”

Xem raĐường Diệc Diễm đã hạ quyết định, tôi cũng không muốn tiếp tục cùng anh dây dưađề tài này. Anh vốn dĩ đã quyết định đi, thực sự, tôi cũng rất muốn rời khỏinơi này.

Vì thếtôi ngoan ngoãn đi thay quần áo. Sau khi cùng Đường Diệc Diễm ăn cơm về, anhquả nhiên bắt tay vào việc liên hệ với khách sạn sắp xếp phòng. Anh không ngừnggọi điện thoại. Buồn chán, tôi cũng chỉ biết lên mạng, lại phát hiện mình đãlâu chưa lên đây. Mẹ tôi đã gửi cho tôi không ít thư. Thế này mới nhớ, cũngphải vài tháng rồi tôi không liên lạc với ba mẹ. Thật đúng là bất hiếu! Tôinhanh chóng trả lời thư của mẹ, tìm cả đống lý do, nhưng cũng không chịu gọiđiện thoại. Tôi sợ tâm trạng mình bây giờ sẽ làm mẹ phát hiện ra điều gì đó.Tôi không muốn ba mẹ lo lắng, tôi cũng không biết phải nói với họ chuyện củaQua Nhan như thế nào nữa, tất cả... chờ có cơ hội rồi nói sau. Bằng không, cũngchỉ tăng thêm bi thương mà thôi! Tôi dại ra nhìn lời nhắn của mẹ trên màn hình,xem đi xem lại, bất tri bất giác nước mắt lại bắt đầu đảo quanh. Mang thai hìnhnhư khiến cho người phụ nữ trở nên dễ khóc!

Thậtlâu sau, tôi tắt máy tính, khẽ thở dài. Vừa xoay người đã thấy Đường Diệc Diễmtựa vào cửa nhìn tôi. Tôi ngẩn ra, anh đã đứng ở đó từ lúc nào?

“DiệcDiễm!” Tôi quẫn bách nhắm mắt lại, không muốn bị anh phát hiện ra đôi mắt sưngđỏ của tôi!

ĐườngDiệc Diễm đi về phía tôi, ngón cái nhẹ nhàng kéo khuôn mặt của tôi qua, trongmắt tất cả đều là đau lòng: “Lúc anh không có ở bên cạnh, em mỗi ngày đều ở nhàtrộm khóc như vậy sao?”

“Em…”

“DuyệtDuyệt... Tất cả đều đã trôi qua, đừng suy nghĩ gì nữa, được không? Bây giờ emhãy chỉ nghĩ đến anh, nghĩ đến cục cưng, nghĩ về tương lai tốt đẹp của chúngta!”

“DiệcDiễm…” Tôi dựa vào lòng anh, nghe từng nhịp tim đập của anh truyền đến bên tai,bỏ qua được sao? Nhiều người hy sinh như vậy, tôi còn có thể có được hạnh phúcsao?

“Nhìnxem, em lại nhíu mày rồi!” Đường Diệc Diễm không vui đưa tay lên, vuốt ve haihàng lông mày đang nhíu lại của tôi.

“DiệcDiễm!” Anh nói tất cả đã kết thúc. Nhưng tại sao, em vẫn cảm thấy bất an nhưvậy. Có phải vì vốn dĩ tưởng rằng có thể một đường chạy tới đích, lại bỗngnhiên phát hiện ra nhiều khúc quanh co, là không thích ứng, hay là quá vuisướng?

DiệcDiễm, thật sự mệt mỏi quá! Hy vọng, tất cả đã thật sự kết thúc!