Cấm Tình

Quyển 3 - Chương 2



Từ saungày đó, tôi không còn bị nhốt trong phòng nữa, không biết có phải vì sau khitỉnh rượu, Giang Minh cảm thấy áy náy hay không. Nhưng tôi cũng chỉ được phépquanh quẩn trong không gian lớn hơn mà thôi, một tòa nhà lớn, tôi đi đến đâu,phía sau đều có một đám người đi theo, tôi sẽ không lơ là cảnh giác, tôi vĩnhviễn nhớ rõ câu nói kia của Giang Minh. Mặc kệ chúng tôi như thế nào, hắn quyếtđịnh sẽ không để cho chúng tôi được hạnh phúc, hắn thà rằng dùng những biệnpháp độc ác nhất, thậm chí làm tôi hận hắn cả đời, cũng không muốn tôi đượchạnh phúc.

Quantrọng nhất, cuối cùng tôi đã biết lí do tại sao ngày đó Giang Minh rối loạn đếnvậy. Mọi chuyện thật sự rất quanh co, mấy ngày hôm trước còn loan tin Đường thịbị thu mua, mà nay, ngoài truyền hình, các tờ báo lớn đều đưa tin Đường thịphản kích, hợp tác với một tập đoàn Anh quốc, tiến hành thu mua lại tập đoànGiang Nguyên. Không ai biết nguyên nhân cụ thể, có thể là do nguồn vốn bị mắckẹt ở bên ngoài, ngoại giới đều phỏng đoán tập đoàn Giang Nguyên đang gặp rắcrối về tài chính, tin tức tiêu cực cứ nối đuôi nhau mà đến.

Nóicách khác, Đường Diệc Diễm mới là người chiến thắng thực sự? Anh đã thành công?

Tôikhông dám tin, dù sao mọi chuyện cũng thay đổi quá nhanh, căn bản không biếtthế nào là thật, thế nào là giả, một giây trước có lẽ người ta còn đang ở vịtrí cao nhất, ngay sau đó, lại có thể rơi xuống địa ngục! Thật đáng sợ!

Nếu tintức truyền hình đưa là thật, vậy thì không lâu nữa, Đường Diệc Diễm nhất địnhsẽ đến tìm tôi, chỉ cần kiên trì, tất cả có lẽ cũng sắp kết thúc!

Tắt TV,tôi đi vào phòng bếp, pha một cốc sữa cho mình. Hôm nay là cuối tuần, khôngbiết nha đầu Qua Nhan đã đi nơi nào rồi. Gần đây, tôi cảm thấy con bé là lạ,hình như đang tính toán điều gì đó. Thực ra, mặc kệ ân oán giữa tôi và GiangMinh có thế nào, tôi không muốn con bé bị liên lụy, tôi phải bảo vệ Qua Nhan,vậy mà lại luôn khiến con bé phải ở cùng phe với tôi, đối nghịch với Giang Minh!

Khẽ lắcđầu, tôi bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân, có người gọi thiếu gia, GiangMinh đã trở lại sao?

Từ ngàyđó đến nay, tôi chưa từng gặp lại hắn, trong lòng bỗng dâng lên một trận chánghét. Tôi không muốn đi ra ngoài, không muốn đối mặt với hắn. Cho đến khi ngheđược tiếng bước chân của hắn tới gần phòng bếp, tôi theo bản năng đứng dậy, vọtđến sau tủ lạnh, không hiểu tại sao, chỉ biết rằng tôi không muốn nhìn thấyhắn, ít nhất là lúc này.

GiangMinh đi vào, cũng không phát hiện ra tôi, hắn đến trước bàn, rót đầy mộtly nước uống, từ khi nào đại thiếu gia như hắn cũng biết tự thân vận động?

Trongkhông khí chỉ có tiếng Giang Minh uống nước, tôi nín thở, cuối cùng cũng ngheđược một tiếng thở dài. Rốt cuộc tôi đã hiểu được tại sao hắn tự vào rót nướcuống, thì ra, hắn cũng muốn tìm một nơi để bộc lộ sự yếu ớt cuả mình. Yếu ớt?Tôi không rõ tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy, có lẽ bởi vì tiếng thở dàikia, ở trong này có thể là chính mình, không cần phải che giấu.

Hắncũng sống không được thoải mái!

Đúnglúc này, tiếng chuông di động bén nhọn đột ngột vang lên, Giang Minh vội ngheđiện thoại.

“Ổnthoả chưa?” Giọng hắn trầm thấp, tôi nghe thấy tiếng hắn ngồi vào ghế. “Phảinhớ là hắn rất cẩn thận, lần trước hắn cũng bị người ta ám sát trên xe, nếu hắnkhông chết, cậu cũng đừng mong sống!”

Đầu nổ“oanh” một tiếng, thân mình tôi run run. Lần trước bị ám sát? Tôi trừng lớnmắt, vội che miệng lại. Giang Minh nói là... Không!.. Diệc Diễm, hắn sẽ đối phóvới Diệc Diễm!

Tôi cắnchặt mu bàn tay, không cho mình kêu ra tiếng, khống chế hơi thở, tay kia nắmchặt góc áo, Diệc Diễm, Diệc Diễm!

GiangMinh quá mức độc ác! Khi thua, hắn sẽ dùng cách thức xấu xa để đuổi tận giếttuyệt như vậy sao?

DiệcDiễm, Diệc Diễm, anh không thể có chuyện gì được, làm sao bây giờ, làm sao bâygiờ?

“Cứ nhưvậy đi!” Giang Minh cúp điện thoại, đứng dậy. Tôi nghe thấy tiếng hắn đi rangoài, sau đó hắn hỏi: “Diệp tiểu thư đâu?”

Tôikhông dám lên tiếng, dán chặt vào tường.

“Hìnhnhư là... ở trên lầu ạ!” Một giọng nói đầy sợ hãi vang lên.

Ngheđược tiếng Giang Minh lên lầu, tôi mới để mình dọc theo tường ngồi xuống, DiệcDiễm... làm sao bây giờ? Tôi muốn đi báo cho Diệc Diễm biết, tôi đứng dậy, laora khỏi phòng bếp.

“Tiểuthư, thiếu gia...” Tiểu Linh kinh ngạc nhìn tôi từ bên trong đi ra, vừa rồithiếu gia không phải...

“Tôibiết rồi!” Tôi liếc cô ấy một cái cho có lệ. “Tôi cố ý cho cậu ta một sự kinhhỉ ấy mà, đợi lát nữa tôi sẽ tự tìm cậu ta,cô đi đi!”

TiểuLinh kỳ quái nhìn tôi, nhưng vẫn phẫn nộ tránh ra.

Tôi hítsâu một hơi, bối rối chạy đến sô pha, cầm lấy điện thoại trên bàn trà, run runấn số. Nhưng đường dây còn chưa có kết nối, một giọng nói lạnh lùng chợt vanglên trên đỉnh đầu. “Chị đang làm gì vậy?”

Tay runlên, điện thoại rơi xuống mặt đất, Giang Minh đang đứng trên bậc thang, vẻ mặtâm trầm nhìn tôi, ánh mắt đầy hoài nghi.

“Tôi...Tôi...” Tôi ngập ngừng, nghe tiếng bước chân đang đi vào của Tiểu Linh, cô tavừa muốn mở miệng, tôi lập tức nhăn mày, ôm bụng dưới. “Đau, đau quá…”

“Tiểu thư…”

“Đauquá, bụng của tôi đau quá!” Để cho chân thật, tôi ngã xuống sô pha, cuộnngười lại, không ngừng la hét.

“DuyệtDuyệt…” Giang Minh dồn dập lao xuống, chạy tới bên tôi.

“GiangMinh... Tôi đau quá, bụng đau quá!”

“Mau,nhanh đi chuẩn bị xe!” Giang Minh cuống quýt ôm chặt lấy tôi, rống lên với mọingười. Tôi túm lấy góc áo của hắn, vùi đầu trong vòng tay hắn. “Ôi đau quá,thật khó chịu!”

Rấtnhanh, chúng tôi ngồi trên xe thẳng một đường đến bệnh viện, Giang Minhngồi bên người tôi, ôm tôi, lo lắng nhìn tôi: “Bác Vương, nhanh nữa lên!”

Tôinhíu mày, từ từ nhắm hai mắt lại, trong lòng rất lo lắng cho Diệc Diễm. DiệcDiễm, đừng gặp chuyện gì không may, tuyệt đối không được, nước mắt nhịn khôngkiềm chế nổi mà tràn ra khỏi mi mắt, Giang Minh lại tưởng tôi đau đến phátkhóc, lau nước mắt cho tôi, vô cùng nhẹ nhàng. “Nhanh lên, nhanh lên!”

“DuyệtDuyệt... Không sao đâu, sắp đến rồi, cố gắng lên!”

GiangMinh, nếu thật sự yêu tôi, tại sao lại đối xử với người tôi yêu như thế, cậubiết rõ, nếu Đường Diệc Diễm xảy ra chuyện gì, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứcho cậu! Giang Minh ôm tôi vào phòng cấp cứu, sốt ruột quát to với bác sĩ, đặttôi lên giường. Bác sĩ ngượng nghịu khám cho tôi, bởi vì Giang Minh đang tứcgiận đứng bên cạnh.

“DuyệtDuyệt, còn đau không?” Giang Minh phủ nửa thân người xuống bên tôi, tay vuốt vetrán của tôi, vẻ mặt lo lắng, hắn thậm chí còn không chút nghi ngờ, dù hắn khônkhéo như vậy nhưng lại lập tức tin tôi, tôi thấy rõ sự lo lắng trong mắt hắn...

“Saorồi? Rốt cuộc chị ấy bị làm sao?”

Bác sĩim lặng khá lâu, tôi căn bản là không có vấn đề gì, vậy ông ấy phải nóicái gì đây? Ông ấy hoang mang nhìn tôi, rồi lại nhìn Giang Minh, e dè: “Tiểuthư mang thai!”

Tôi âmthầm thở ra, may mà ông ấy không nói là tôi không có vấn đề gì.

GiangMinh khẽ gật đầu, biểu tình cứng ngắc.

“Cơ thểngười mẹ quá yếu, hơn nữa hình như tinh thần mệt mỏi quá độ, như vậy đối vớiđứa nhỏ không tốt...”

“Đứanhỏ không cần phải quan tâm, tôi là hỏi người mẹ, mẹ không sao chứ?”

“Hả?”Bị ngắt lời, bác sĩ giật mình, lập tức ngơ ngác gật đầu: “Tạm thời người mẹkhông việc gì!”

“Vậythì tại sao cô ấy lại đau như vậy?” Giang Minh khí thế bức người.

Tôidường như nhìn thấy mồ hôi trên trán bác sĩ rơi xuống. “Ờ ừm... Có thể là ănphải thứ bị hỏng, đợi chụp phim đã!”

“Đượcrồi, nhanh đi chuẩn bị đi!”

“Được...”Rốt cuộc bác sĩ cũng không cần phải đối mặt với sự tức giận của Giang Minh nữa,lúc ra khỏi cửa, tôi còn trông thấy vẻ mặt thư giãn của ông ấy, tôi giương mắt.“Giang Minh, tôi muốn đi WC!” Phải nhanh lên, tôi không biết người hắn phái đikhi nào sẽ ra tay.

“Được,tôi cùng đi với chị!”

GiangMinh ở bên ngoài chờ tôi. Vừa bước vào WC, tôi lập tức chạy đến vị trí cửa sổ,nơi này là lầu hai, bên ngoài vừa vặn có một cây khá lớn. Dù hơi lo sợ, tôi vẫnleo lên thùng rác nhà vệ sinh, trèo lên cửa sổ, cẩn thận bảo vệ bụng, cố hếtsức vươn chân, ôm lấy thân cây, từ từ leo xuống, chân bỗng nhiên bị trượt, thânmình tôi mất đi trọng tâm, rơi mạnh xuống phía dưới. May là tôi kịp thời vươnngười, ổn định thân mình đang trượt xuống, cánh tay lại tránh không được mà masát với thân cây, tạo ra một vết máu, tôi cố nhịn đau, chậm rãi trượt từ trêncây xuống dưới. Không còn thời gian nữa, tôi ôm cánh tay bị thương, vội vàngchạy ra khỏi bệnh viện. Điện thoại, điện thoại!

Tìmđược một bốt điện thoại công cộng, tôi cầm ống nghe lên, nhưng không tài nàoliên lạc được, tắt máy rồi ư?

Sao lạinhư vậy, tôi lập tức hoảng hồn, thư kí, văn phòng, bạn bè? Nhưng ngoài sốdi động của Đường Diệc Diễm, tôi không còn nhớ cái ì khác, làm sao bây giờ?

Phải đitìm anh, tôi lập tức ngăn một chiếc xe taxi lại. “Công ty Đường Triển, làm ơnnhanh lên!”

DiệcDiễm, Diệc Diễm, anh không thể có việc được! Sau một lát ngồi xe, tôi chạy vàođại sảnh, nhưng không có Đường Diệc Diễm, tôi không thể dùng thang máy chuyêndụng.

“Tiểuthư, xin hỏi Đường tổng ở trên lầu sao?” Tôi lo lắng chạy đến quầy tiếp tân.

Cô nàngtiếp tân khinh miệt liếc tôi một cái, nhìn tôi giống như người điên, cánh taychi chít là vết thương. “Thực xin lỗi, tổng tài của chúng tôi không tiếp kháchvãng lai!”

“Cô...”Tôi nắm chặt tay, không muốn nhiều lời với cô ta, đi thẳng về phía thang máy.

“Tiểuthư, đây là thang máy chuyên dụng!” Bảo vệ ngăn tôi lại.

“Nhưngtôi tìm Đường tổng của mấy người!” Nước mắt tôi rơi xuống, cố chấp chạy về phíathang máy, bảo vệ giữ chặt tôi. “Tiểu thư...”

“Tôitìm Đường Diệc Diễm, anh nói với anh ấy đi, anh ấy nhất định sẽ gặp tôi, xinanh, nói với anh ấy!” Tôi nắm chặt áo của người bảo vệ, cầu xin: “Anh ấy đanggặp nguy hiểm, tôi xin anh, xin anh nói với anh ấy tôi là Diệp Sương Phi, anhấy nhất định sẽ gặp tôi!”

“Nhưngtiểu thư...” Bảo vệ khó xử nhìn tôi, họ chỉ là những nhân viên nhỏ bé, làm saocó thể dễ dàng gặp được Đường Diệc Diễm?

Nhìntôi thật sự đáng thương, bảo vệ không khỏi khó xử: “Thực ra, vừa rồi Đường tổngđã đi ra ngoài rồi!”

“Đi rangoài?” Tôi cả kinh, vừa mới... nếu vậy anh nhất định sẽ đi xe... Không...Không, Diệc Diễm!

Tôi gầnnhư phát điên chạy về bãi đỗ xe, nhớ là Đường Diệc Diễm có một bãi đỗ xe đặcbiệt, ngay phía sau của tòa nhà Đường Triển.

DiệcDiễm, đừng, trên xe có bom!

DiệcDiễm?

Phíatrước, một bóng người đang đứng nói chuyện với một người nữa, chính là ĐườngDiệc Diễm?

“DiệcDiễm, Diệc Diễm!” Tôi hô lên, bỗng phát giác giọng mình bởi vì kích động màkhàn khàn, run run.

“DiệcDiễm, Diệc Diễm!” Tôi chạy tới. Vẫn còn kịp! Tôi mừng rỡ như điên, Đường DiệcDiễm ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi chạy về phía anh, ngẩn ra, do dự.

“DiệcDiễm!” Cho đến khi tôi đến gần, liều lĩnh ôm lấy thắt lưng anh, anh vẫn khôngnói câu nào.

“DiệcDiễm, Diệc Diễm…” Tôi không ngừng khe khẽ lẩm bẩm tên anh, gắt gao ôm chặt thânmình của anh, cảm giác ấm áp này làm trái tim tôi trùng xuống, may là tôi đãchạy tới!

“DuyệtDuyệt!”

“DiệcDiễm, em còn tưởng...” Còn chưa nói hết, nước mắt đã lập tức rơi xuống, nghẹnngào, tôi nhìn Đường Diệc Diễm giật mình mà khóc rống lê, thiếu chút nữa tôitưởng mình đã mất anh.

“DuyệtDuyệt, em...” Nhìn tôi cả người nhếch nhác, Đường Diệc Diễm đau lòng nhíu mi,ôm chặt tôi. “Duyệt Duyệt!” Đã lâu không ôm nhau khiến chúng tôi liều lĩnh, baogồm cả người đàn ông vừa nãy đang nói chuyện với Đường Diệc Diễm, anh ta nhìnchúng tôi ôm nhau mà hoàn toàn coi thường sự tồn tại của anh ta, đành nhún vaitránh ra.

“DuyệtDuyệt...” Đường Diệc Diễm buông tôi ra, thâm tình chăm chú nhìn tôi: “Bọn anhđịnh tới đón em, anh đã biết hết mọi chuyện rồi!”

Thânmình tôi cứng đờ. Bọn anh? Mọi chuyện?

“DiệcDiễm, anh nói...” Linh tính của tôi đã dự cảm thấy điềm xấu, tôi nhìn chằm chằmvào anh.

“QuaNhan tới tìm anh...”

“Cáigì?” Tôi kinh hoảng túm lấy góc áo của Đường Diệc Diễm, gằn từng tiếng: “QuaNhan, nêú vậy... con bé đang ở đâu?”

Không,đừng!

“Cô ấyđang chờ trên xe...” Đường Diệc Diễm còn chưa nói hết, tôi đã thở hổn hển, thânmình loạng choạng. Qua Nhan... Không... Qua Nhan!

“QuaNhan…” Tôi hét lên một tiếng, đẩy Đường Diệc Diễm ra, chạy về vị trí xe đỗ, QuaNhan, Qua Nhan...

“DuyệtDuyệt…”

Tôiliều mạng chạy, tại sao, tại sao Qua Nhan lại đến, tại sao lại chọn hôm nay,không... đừng, ông trời, người không cần tàn nhẫn như vậy.

Tôi đếngần, bóng người cao gầy của Qua Nhan đang ở ngay phía trước, đưa lưng về phíatôi, tôi tinh tường nhìn thấy con bé ấy giơ chìa khóa hồng ngoại lên, ngón cáivừa động…

Không!

“QuaNhan…” Tiếng hét của tôi đồng thời vang lên cùng một tiếng nổ mạnh, đinh tainhức óc, trong nháy mắt, ánh sáng màu đỏ thắp sáng cả bầu trời, nuốt tất cả mọithứ xung quanh.

“Không…”Lúcbị dòng khí thật lớn lan đến gần, có người ở phía sau ôm tôi, lấy thânmình che chắn cho tôi, thân mình cao lớn của Đường Diệc Diễm đã thay tôitiếp toàn bộ những mãnh vỡ bắn ra.

“QuaNhan... Qua Nhan…” Tôi ở trong lòng Đường Diệc Diễm kêu gào, lửa đỏ ngập trờihoà cả vào trong mắt tôi. “Qua Nhan…”

“Đừngqua đó, Duyệt Duyệt!” Đường Diệc Diễm ôm chặt thân mình đang muốn tiến lên củatôi. “Duyệt Duyệt…”

“Không,không cần, Diệc Diễm, cứu Qua Nhan, mau cứu Qua Nhan!”

“Maucứu người, cứu người!”

“Dậptắt lửa…”

“DuyệtDuyệt…” Bỗng nhiên, thân mình tôi mềm nhũn, một trận choáng váng đánh úp lại,trước mất đi ý thức, tôi chỉ nghe thấy tiếng gọi lo lắng của Đường Diệc Diễm ởbên tai. Qua Nhan, Qua Nhan…

oOo

“QuaNhan…” Tôi thì thào, tỉnh lại từ trong cơn mê, trước mắt là khuôn mặt lo lắngcủa Đường Diệc Diễm.

“DuyệtDuyệt!”

“DiệcDiễm, Qua Nhan đâu, Qua Nhan đâu?” Tôi túm lấy góc áo của anh, trợn to mắt.

“Vẫn...đang cấp cứu!” Đường Diệc Diễm khó khăn nói, buông mắt xuống.

“Emmuốn đi, em muốn đi!” Tôi lay lay cánh tay của Đường Diệc Diễm. “Diệc Diễm, anhdẫn em đi được không!”

“Nhưng,bác sĩ nói cơ thể của em rất suy yếu, cần phải điều dưỡng!”

“DiệcDiễm, xin anh, đưa em đi, em muốn đi!” Qua Nhan đang trong giờ phút sinh tử,sao tôi có thể nằm ở đây

“DuyệtDuyệt…” Đường Diệc Diễm bất đắc dĩ thở dài, cầm lấy áo khoác trên giường mặccho tôi, đỡ tôi dậy, giúp tôi mang dép vào.