Cấm Tình

Quyển 3 - Chương 20



Mọi thứlại bắt đầu trở về điểm xuất phát...

Chỉlà, điều vướng bận hiện giờ, chính là Đường Tinh Vũ, con trai tôi.

Lúcđầu, con là sự chờ đợi của mọi người, là niềm hạnh phúc khi thấy con chào đời,còn bây giờ, lại trở thành ngọn nguồn của tất cả bi thương.

Tôiquan tâm con, không thể mất đi con, cho nên Đường Diệc Diễm dùng con để uy hiếptôi. Cho dù không muốn, cho dù kháng cự, tôi vẫn không thể không ngoan ngoãn đivào khuôn khổ, nhưng nếu tiếp tục như vậy, sẽ có một ngày bị thương tổn. Tôinên làm gì bây giờ?

Tôikhông thể thể hiện sự thân thiết với con trước mặt Đường Diệc Diễm, bài họclần đó vẫn khắc cốt ghi tâm, tôi không muốn lại xảy ra thêm một lần nàonữa.

Tôi thửbắt đầu giữ khoảng cách với con, thử thờ ơ với thằng bé, nhưng mẹ con ngaycả trái tim cũng hiểu nhau. Tôi rất buồn, Đường Diệc Diễm, tại sao mỗi lần hắnđều phải lấy những thứ tôi quan tâm nhất để uy hiếp, để bức bách tôi?

Tại saochúng tôi lại đi đến bước đường này? Mà tôi, chỉ có thể cố gắng sốngnhư vậy hay sao? Đó là cách duy nhất ư?

“Tôitìm phu nhân của các người!” Tôi nghe thấy một giọng nói cùng với tiếng bướcchân hỗn loạn.

Ngồitrên sô pha, tôi đờ đẫn ngẩng đầu, một người phụ nữ đang đứng trước cửa phòngkhách, tầm mắt vừa vặn cùng tôi giao nhau.

“Thiếuphu nhân!” Người giúp việc khó xử nhìn tôi, tôi hướng về phía cô ấy phất phấttay, ý bảo cô ấy rời đi.

“Cô làDiệp Sương Phi?” Người phụ nữ hỏi thật cẩn thận, co quắp nhìn tôi một cái, tôichú ý tới bàn tay đang đặt trên bụng của cô ấy.

“Ngồiđi!” Tôi thản nhiên nhìn cô ấy, vô sự bất đăng tam bảo điện*, ngườiphụ nữ này đến, khẳng định là có nguyên nhân, hơn nữa, nhất định có liến quanđến Đường Diệc Diễm. Hiện tại, tôi chẳng có sự liên hệ nào với thế giới bênngoài, cũng chính là bởi vì hắn, dù sao tôi đường đường cũng là tổng tàiphu nhân, không phải sao?

Nhưngngười phụ nữ này không ngồi xuống, chỉ thấy cô ấy hít thật sâu, lúc tôi cònđang nghi hoặc, bất ngờ quỳ gối trước mặt tôi, tôi kinh ngạc: “Cô đây là...”

“Diệptiểu thư, cầu xin cô cứu... cứu đứa nhỏ trong bụng tôi!” Trong đôi mắt ngườiphụ nữ này chợt hiện lên sương mù, nước mắt rơi xuống hai má, bộ dáng điềm đạmđáng yêu, mềm mại khiến người ta đồng tình!

“Đứanhỏ?”

“Đúngvậy... Là con của Diệc Diễm... Nhưng anh ấy không cần, tôi không thể mất đi đứacon trong bụng, van xin cô, Diệp tiểu thư, cô làm ơn giúp tôi đi!” Người phụ nữkhẩn cầu nhìn tôi.

Tôibỗng nhiên chua xót cười... Nhưng, tại sao cô ấy lại đến cầu xin tôi? Tôi nhíumi nhìn về phía cô ấy, đôi mắt tràn ngập bi thương kia bởi vì bị tôi nhìn chămchú mà mất tự nhiên, nức nở.

Nhấtthời, trong lòng tôi hiểu rõ, cô ấy rất thông minh, tới đây cầu xin tôi? Lạiđồng thời nói cho tôi biết, cô ấy đã lên giường với chồng tôi? Nhưng, theo tínhcách của Đường Diệc Diễm, thì chuyện bức cô ấy bỏ đứa nhỏ không phải không cókhả năng, cho nên cô ấy đã lợi dụng cơ hội lần này, danh chính ngôn thuậntìm tới cửa, khóc lóc, tranh thủ đồng tình, hay là thị uy?

Chỉriêng điểm này đã cho thấy cô ấy rất thông minh, hiện tại những người phụ nữlên giường với Đường Diệc Diễm rất nhiều, mang thai, hình như chỉ có tôi, và côấy...

Chỉ làhình như cô ấy đã quên , Đường Diệc Diễm hận nhất là bị người khác tínhkế, hoặc là, nếu tôi là người phụ nữ cứng rắn, mạnh mẽ, tuyệt đối khôngcho phép chồng phản bội, như vậy cô ấy tới tìm tôi, nhất định sẽ hoàn toànngược lại, cuối cùng cô ấy lựa chọn “xin giúp đỡ” từ tôi, xem ra cũng là mộtphen “khổ tâm”.

“Cô...đứng lên trước đã, như vậy... không tốt cho đứa nhỏ đâu!”

Cô ấyliếc tôi một cái, sau khi xác định tôi không phải ác ý, mới đứng lên, ngồi đốidiện với tôi.

“Diệp tiểuthư, tôi biết mình có quan hệ với Diệc Diễm là sai trái, nhưng tôi thực sựkhông khống chế được...” Dứt lời, cô ấy bắt đầu nặng nề khóc, bộ dáng đángthương. “Tôi có thể cái gì cũng không cần, nhưng không thể mất đi đứa connày... Diệp tiểu thư, Diệc Diễm nói người anh ấy thật sự yêu chỉ có cô, anh ấynói trong lòng chỉ có cô, cho nên tôi mới có thể đến cầu xin cô... Cầu xin côgiúp tôi!”

ĐườngDiệc Diễm còn nói với cô ấy những lời đó? Tôi rất hoài nghi, nhưng thấy cô ấychân tình “thông báo”, tôi không thể không nhắc nhở cô ấy.

“Nếu côthật sự hiểu được lời nói ấy, cô nên biết, bất luận là ai cũng không làm chohắn thay đổi quyết định đâu!”

Cô ấybiến sắc, quên cả nức nở, trố mắt nhìn tôi, khó xử!

Trò hềnày tôi vốn không nên can dự vào, chỉ là tôi có chút đồng tình với cô ấy, haohết tâm tư đến đây để nhận lấy kết cục như vậy, là cô ấy quá ngây thơ, hay làĐường Diệc Diễm quá vô tình, tôi không thể hiểu hết!

“Cô nóinhư vậy... cũng bảo tôi bỏ đứa nhỏ hay sao? Cô cũng là mẹ, sao có thể tàn nhẫnnhư vậy! Nói tuyệt tình như vậy!” Cô ấy bắt đầu không kiểm soát được cảm xúc,có lẽ, ngay từ đầu, đứa nhỏ này được tạo ra đã mang theo dã tâm của mẹ nó, nóchính là một thủ đoạn, nhưng lúc làm người phụ nữ này mất kiểm soát nhìn tôi,tôi rõ ràng nhìn thấy trong mắt cô ấy lộ ra sự đau khổ, bi thương, một người mẹbi thương, lần này cô ấy không còn cố ý ôm bụng, mà ôm chặt thân mình, đauthương nhìn tôi.

Tôicũng là mẹ, tôi đương nhiên hiểu được, chỉ là... cô ấy không rõ, rố cuộc mìnhđã đối mặt với một người đàn ông như thế nào, một ác ma!

Tôidường như có thể khẳng định, người phụ nữ này nói dối, cô ấy và Đường Diệc Diễmtuyệt đối không thân mật như cô ấy nói, hắn lại càng không thể kể rõ chuyện củachúng tôi với cô ấy, đó là một vết thương không thể chạm vào, dưới đáy lòng tôicũng đang xẹt qua một vết thương bén nhọn, đau đớn!

Cô ấykhông hiểu! Vì vậy mới ngây thơ đến mức nghĩ rằng có thể lừa dối, thậm chí nhậnđược sự giúp đỡ của tôi.

“Cô ởđây làm gì?” Một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên trong lúc chúng tôi giằngco, thân mình cô ấy bỗng run lên, xoay người, nhìn Đường Diệc Diễm đang đứngtrước mặt, thốt lên: “Đường tổng!” Trước mắt là vẻ mặt lạnh lùng của Đường DiệcDiễm, hắn vốn không nên xuất hiện ở phía sau!

Hơnnữa, sau khi nghe người phụ nữ kia nói như vậy, tôi càng thêm khẳng định phánđoán trong lòng, Đường tổng, một người đàn ông có thể kể nỗi đau trong lòng vớingười phụ nữ, mà còn để cho cô ấy gọi mình như vậy sao? Đáp án đương nhiênđã quá rõ ràng, người phụ nữ này đang nói dối.

Sắc mặtcô ấy trở nên vô cùng khó coi, nhìn về phía tôi, cầu xin giúp đỡ.

Tôi bấtlực nhắm mắt lại, bản thân mình còn khó bảo toàn, lấy đâu ra sức cứu vớt kẻkhác trước mặt ác ma. Nổi loạn chống lại Đường Diệc Diễm, tới đây tìm tôi, đâychính là một nước cờ sai lầm nhất mà cô ấy đã đi.

Bướcchân của Đường Diệc Diễm trầm trọng, hắn đi đến bên người tôi, ngồi xuống, thânmình dựa vào lưng ghế, khẽ kéo cổ áo.

“Tôinói không hiểu à?” Hắn nhíu mi, chân gác lên nhau, ánh mắt hung ác bắn về phíangười phụ nữ kia, thân thể của cô ấy run mạnh hơn, nói chuyện cũng ấp úng:“Em... em chỉ là...”

Tôikhông đành lòng ở lại nhìn, định đứng dậy, nhưng đầu vai lại bị Đường Diệc Diễmđè chặt: “Không muốn xem kịch vui sao? Bà xã của anh!”

Tôi mímmôi, không nói gì, ngồi thẳng người. Người phụ nữ kia rốt cuộc cũng hiểu đượctình cảnh của tôi, không còn nhìn tôi xin giúp đỡ nữa, nhưng lúc nghe thấyĐường Diệc Diễm nói trò hay, cô ấy kinh hãi trừng lớn mắt.

Cô ấyđã chọc giận hắn, nên lĩnh giáo kết cục chọc giận ác ma, bây giờ cô ấy chính làmiếng thịt nằm trên thớt gỗ, chờ người khác cắt thành từng miếng!

“Bà xã,em cũng nên nói gì đó đi chứ!” Đường Diệc Diễm quay đầu nhìn tôi, khóe miệngcười lạnh, tôi nhìn cổ áo đang mở rộng của hắn, có thể trông thấy vài vết xước,màu đỏ còn chưa biến đi, tất cả đều bày ra trước mắt.

Đó làdo tôi cào. Đêm qua, hắn mãnh liệt giữ lấy tôi, ác ý châm ngòi thân thể củatôi, lúc tôi muốn ngừng mà không được, hắn đùa cợt, châm chọc: “Không phảikhông vui sao? Không thương sao? Tại sao lại rên rỉ như vậy?”

“Thânthể của em so với em còn trung thực hơn, bộ dáng của em so với lúc em giống nhưxác chết thật phấn khích!”

“Kêuđi, em kêu đi chứ!”

Vìthế... Lúc hắn ngửa đầu kích tình, tôi hung hăng, khuất nhục chộp tới cổ hắn,móng tay bấm sâu vào, trong móng tay tất cả đều là tơ máu của hắn...

Phụchồi lại tinh thần, tôi đem ánh mắt từ trên cổ áo hắn dời đi, ngoan ngoãn trảlời câu hỏi của hắn: “Cô ấy nói, cầu xin em giúp đỡ cô ấy!”

“Ồ,giúp cái gì?” Đường Diệc Diễm biết rõ còn cố hỏi, liếc tôi một cái, ý cười trênmiệng càng sâu sắc.

“Cô ấymang thai, muốn... giữ lại đứa bé!” Tôi bất an liếc người phụ nữ kia một cái,cô ấy cúi đầu càng thấp.

“Nếuvậy…” Đường Diệc Diễm ý vị thâm trường hừ lạnh, sau đó ngồi thẳng dậy. Đơn giảnlà thản nhiên thoáng nhìn, vậy mà người phụ nữ vốn đang cúi thấp đầu kia càngthêm cố gắng muốn che giấu khuôn mặt của mình, tay ôm chặt đầu gối, run run.

“Muốnbiết tại sao cô ấy mang thai không?” Đường Diệc Diễm bỗng nhiên thay đổi đềtài, tay phải xoa cằm của tôi, chăm chú nhìn vào mắt tôi. “Nếu không phải emrời đi, cô ta sao có khả năng thừa lúc anh say rượu mà leo lên giường của chúngta, xuất hiện vào lúc thỏa đáng như vậy, lại còn mang thai nữa!”

Giườngcủa chúng ta? Chiếc giường chúng tôi từng ngọt ngào triền miên, vừa nghĩ đếncảnh hai người họ trắng trợn nằm ở... trong lòng bỗng dâng lên một trận ghêtởm, muốn nôn!

“Khôngthể chịu đựng được sao?” Khoé miệng Đường Diệc Diễm nhếch lên: “Nếu không phảikhẳng định hai người là lần đầu tiên gặp mặt, anh còn thật sự tưởng là bà xãcủa anh đưa lên một phần “lễ vật” cơ đấy! Dù sao, sau khi em đi, ngày hôm sau,người đàn bà này đã xuất hiện, thay em an ủi anh, an ủi cơ thể của anh, an ủilinh hồn anh, anh tưởng tượng trên giường cô ta là em, lần lượt yêu cô ta, cấpcho cô ta niềm hạnh phúc, coi khuôn mặt của cô ta là của em...”

“Khôn...đừng nói, đừng nói nữa...” Tôi nhanh chóng che tai lại, không cần nói, khôngcần nói!

“Emcũng biết đố kị sao?” Đường Diệc Diễm buồn cười nhìn tôi, khinh miệt: “Hiệntại, em cũng biết đố kị ư?”

“Tôichỉ là cảm thấy ghê tởm!” Ghê tởm sao hắn có thể... có thể làm tình với ngườiphụ nữ khác trên chiếc giường của chúng tôi?

“Ghêtởm…” Đường Diệc Diễm nguy hiểm híp mắt lại, siết lấy cằm của tôi, hung hăngnói:“Em có gan nói lại lần nữa xem!” Trong mắt hắn tất cả đều là cảnh cáo, uyhiếp.

Tôi cắnrăng, không nói, Đường Diệc Diễm đột nhiên dán chặt vào môi tôi, đầu lưỡi mạnhmẽ cậy mở hàm răng của tôi, không chút khách khí khuấy động trong miệng tôi, épchặt lấy hai cánh môi của tôi, cho đến khi tôi bắt đầu kịch liệt thở dốc, cảmthấy sắp không thể thở nổi, Đường Diệc Diễm mới buông ra, vừa lòng nhìn mặt tôiđỏ lên.

“Bà xã,em có biết là anh yêu em cỡ nào không, sao anh có thể để người phụ nữ khác mangthai đứa con của anh đây? Vì vậy...” Đường Diệc Diễm chậm rãi chuyển dời ánhmắt. “Muốn tôi tự mình động thủ sao?”

Cuốicùng, người phụ nữ kia không thể chịu đựng được nữa, nhanh chóng quỳ xuốngtrước mặt Đường Diệc Diễm. “Đường tổng, tôi sai rồi, nhưng xin ngài đừng tànnhẫn như vậy, tôi sẽ đi rất xa, tôi có thể không bao giờ xuất hiện nữa, khôngquấy rầy ngài và phu nhân, chỉ xin ngài, xin ngài tha cho đứa bé! Tôi sẽ lậptức rời đi...”

“Sau đóthì sao?” Đường Diệc Diễm cắt ngang lời cô ấy: “Chờ đến một ngày tôi không thểkhông thừa nhận nghiệt chủng này là giọt máu của tôi, sau đó để nó quay lại trảthù tôi phải không? Tôi tuyệt đối sẽ không lưu lại mối họa cho mình!”

Nghiệtchủng? Hắn gọi cốt nhục của mình như vậy ư? Sao hắn có thể tuyệt tình như thế,đáng sợ quá!

“Khôngphải, Đường tổng, không phải!” Người phụ nữ kia còn muốn giải thích thêm, nhưngĐường Diệc Diễm không kiên nhẫn xua tay, thân mình đứng thẳng lên, kiên nhẫncủa hắn đã không còn, hắn muốn động thủ?

Tôinhắm mắt lại, không muốn nhìn, Đường Diệc Diễm chậm rãi đi đến bên người phụ nữkia, lạnh lùng nhìn cô ấy đang quỳ trên nền đất cầu xin sự tha thứ, hắn giậttóc của cô ấy, thân thể của cô ấy lập tức ngã xuống, Đường Diệc Diễm một cướcnặng nề đạp vào bụng người phụ nữ đó, ác ý giẫm lên.

“Không...Đừng!” Cô ấy kinh hãi kêu to, theo bản năng bảo vệ bụng, chịu đựng cú đạp củaĐường Diệc Diễm.

Ma quỷ,ma quỷ, hắn thật sự là ma quỷ, tôi kinh hoàng nhìn bóng dáng của ác ma, hắn...

Tôi cảmthấy trái tim như nghẹt thở vì bị bóp chặt, không biết tại sao, tôi cuối cùnglại cảm thấy người phụ nữ trên mặt đất bỗng nhiên biến thành chính mình, biếnthành tôi đang nằm trên mặt đất đau đớn rên rỉ, vẻ mặt đáng sợ của Đường DiệcDiễm ở ngay phía trên, hắn đạp bụng tôi, ác liệt cười, tàn nhẫn đối đãi với cốtnhục của mình!

“Nếukhông muốn mạng như vậy, tốt nhất là ngày mai phải để tôi nhìn thấy bản báo cáocô đã bỏ cái thai, bằng không... tôi sẽ tìm mọi cách xóa sạch thứ rác rưởinày!” Những lời nói tàn nhẫn gằn từng tiếng từ trong miệng Đường Diệc Diễm,người phụ nữ kia bi thương gật đầu, khóc.

“Cònbây giờ, cút cho tôi!”

Ngườiphụ nữ kia dường như nghe thấy lệnh đại xá, hốt hoảng rời đi, bóng dángchật vật làm cho người tôi thương tâm.

May màĐường Diệc Diễm cũng không đến nỗi mất đi nhân tính tự tay giết chết cốt nhụccủa mình, hoặc, chỉ là hắn không muốn tay mình nhuốm máu của người phụ nữ đó?

Buồncười, một hồi khôi hài cũng coi như xong, cuối cùng tôi đã có thể chứng kiếnmột người đàn ông có thể tàn nhẫn tới cỡ nào, tôi xoay người, bỗng nhiên rấtnhớ Tinh Vũ, rất nhớ con!

“Đứnglại!” Đường Diệc Diễm ngăn tôi lại trên cầu thang!

“Tôirất... mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi!” Tôi mệt mỏi nói, cơ thể mệt đến nỗi khôngmuốn nói một lời, đặc biệt là với hắn.

Tôimuốn rời đi, thậm chí dù chỉ là tạm thời, tạm thời rời khỏi người đàn ông đángsợ này, tôi thật sự sợ, từ trong đáy lòng dâng lên hàn ý, lạnh thấu xương! Chỉcần có thể rời khỏi hắn, tôi sẽ tuân thủ theo pháp luật, sẽ an phận… chỉ cần đểtôi yên tĩnh một chút, để tôi ra đi, ra đi một thời gian, một thời gian ngắnthôi!

“Ngườiphụ nữ khác có con của anh, em vẫn không có cảm giác gì sao?” Đường Diệc Diễmkéo tôi, không cho tôi thoát đi, lần nữa cố chấp ép hỏi.

Cảmgiác? Đố kị sao? Hay là hắn tàn nhẫn?

Tôicũng không bận tâm chuyện của hai người!

“Buôngra, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi!” Mệt mỏi quá, trái tim cũng sắp không chịu nổi.

“Khôngbao giờ!” Đường Diệc Diễm rít gào với tôi: “Em nói đi, nói đi!” Hắn đặt tay lênvai tôi, điên cuồng mà lắc, chóng mặt!

Nói cáigì, bây giờ còn muốn tôi nói cái gì, sự thật đã xảy ra ở trước mặt, còn muốntôi nói cái gì nữa! Nói hắn yêu tôi nhiều như thế nào, để ý tôi cỡ nào sao? Haylà nói hắn phản bội tôi, cùng người phụ nữ khác lên giường?

Không,tôi không muốn, tôi cái gì cũng không cần!

Chúngtôi đứng trên cầu thang tranh cãi, dây dưa, thương tổn càng không ngừng lặplại, liên tục dày vò nhau, tôi chịu không nổi mà lắc đầu, liều mạng kháng cự sựtiếp cận của hắn, đừng lại đây, đừng lại đây, đừng ép tôi, hãy để tôi được yên!

“Không...Bỏ ra!”

Tôi đẩyhắn, lảo đảo lui về phía sau... Không ngừng né tránh! Rời đi, chỉ muốn rời đi,không cần để ý đến hắn!

“DuyệtDuyệt…” Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy nỗi kinh hoàng trong mắt Đường Diệc Diễm, tayhắn liều mạng vươn về phía tôi, muốn bắt lấy tôi, bắt lấy? Tại sao phải bắtlấy, tại sao có biểu tình sợ hãi như vậy? Ngay lúc tôi còn cảm thấy khó hiểu,tôi cảm giác được thân thể của mình rốt cuộc đã rời xa sự kiềm chế của hắn,chậm rãi rơi xuống. Bỗng nhiên dưới chân đạp vào không khí, cuối cùng, khi nhìnthấy biểu tình kinh hãi trên mặt Đường Diệc Diễm, sau lưng đã truyền đến mộttrận đau kịch liệt do va chạm, ngay sau đó là một trận quay cuồng, thân thểkhông ngừng va đập với những bậc thang. Toàn thân đau nhức lan tràn, tôi khôngthể kiểm soát được thân thể, cuối cùng tôi nặng nề rơi xuống mặt đất, ýthức của tôi đã bắt đầu mơ hồ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người đang hoảngsợ trên cầu thang, có người rít gào, có người chạy, có người...

“DuyệtDuyệt, Duyệt Duyệt...”

Mí mắtcàng ngày càng nặng trĩu, thân mình bị nâng dậy, vô lực dựa vào cái gì đó, toànthân tê liệt hoà với cơn đau đột ngột dưới bụng, trái tim rối rắm, phía dưới...có cái gì từ từ chảy ra, chân thật quá, quen thuộc quá...

Cuốicùng, tôi nhìn thấy trước mắt một màu đỏ sẫm, tràn ngập khắp xung quanh, mangtheo sự đau đớn, cắn nuốt ý thức mỏng manh của tôi...

*Vô sự bất đăng tam bảođiện: Nghĩa là không có việc cần thì không đến làm gì.