Cấm Tình

Quyển 2 - Chương 24



Hôm naykhông phải cuối tuần, quảng trường khá thưa thớt, tôi tìm một vị trí tronggóc ngồi xuống, thở dài. Có một số việc dần dần nổi lên, tôi không thể thừanhận sự thật.

Vậnmệnh... vận mệnh lại bắt đầu đùa cợt tôi, khi tôi kiên định muốn nắm lấy hạnhphúc không dễ dàng gì mới có được, nó lại bắt đầu trêu chọc không ngừng!

Ngaylúc tôi lo lắng, màn hình LCD trên quảng trường bỗng nhiên phát tin tức. Trênmàn hình, rất nhiều người nhanh chóng tiến vào đại sảnh Đường Triển, khungcảnh hỗn loạn, người mà bọn họ vây quanh kia đang bình tĩnhđi tới. Diệc Diễm!

LàĐường Diệc Diễm, một thân âu phục, biểu tình cẩn thận tỉ mỉ.

Tôiđứng lên, muốn nhìn rõ ràng, rất nhiều người ở quảng trường đều đứng lên, dichuyển gần hơn đến vị trí của màn hình.

Ở trên,hình ảnh vừa chuyển, là người dẫn chương trình.

“Hômnay, người phát ngôn của tập đoàn Đường thị chính thức tuyên bố, tổng tài cũcủa tập đoàn Đường thị Đường Triết Lý tiên sinh đã từ chức, cháu trai haimươi tư tuổi, Đường Diệc Diễm tiên sinh nhận chức tân tổng tài, tập đoàn Đườngthị chính thức đổi chủ. Khắp nơi phỏng đoán...”

Ngườidẫn chương trình sau đó nói gì, tôi đều không nghe được nữa, chỉ biết rằng DiệcDiễm đã thắng, anh đã thành công lật đổ Đường Triết Lý? Thắng rồi sao?

Tôingây dại đứng ở quảng trường, thậm chí không thể tin nổi, Đường Diệc Diễm cứnhư vậy mà thắng ông của anh, một con người tàn nhẫn?

Thànhcông ư?

Giốngnhư Giang lão gia tử? Ông ta già đi, chẳng lẽ, thời gian thật sự là vết thươngtrí mạng của đấng kiêu hùng, Đường Triết Lý cũng già đi rồi sao?

Cảmgiác không giống như thật!

Tôi chemiệng lại, kìm nén sự kích động trong lòng, lơ đãng ngoái đầu nhìn lại, thoángtrông thấy...

Tôikinh ngạc trừng lớn mắt, không dám tin.

Ở phíaxa, bóng người đang bị ngăn trở trong đám đông kia, người đang ngửa đầu nhìnmàn hình kia, mái tóc đen dài, đôi giày đỏ, tôi không nhìn lầm, lần trước tôikhông nhìn lầm, lần này tôi lại thấy được!

Khôngthể nào!

Tráitim kinh hoàng, tôi chen qua đám đông, nín thở đợi người đó tới gần, bà ấy đangcúi đầu, suy tư điều gì đó, rồi lại xoay người... rời đi, tôi nhanh chóng bướctới, nhưng không biết có phải bởi vì tin tức của công ty Đường Triển hay không,mà quảng trường vốn không có bao nhiêu người bỗng nhiên chật ních, toàn bộ đềutụ lại đây, tôi gian nan chen qua, thẳng tắp nhìn chằm chằm bóng người đang xadần kia.

Là bàấy, là bà ấy, càng đến gần, tôi càng khẳng định, khuôn mặt kia, vẻ mặt ấy. Tôikinh hãi há miệng thở dốc, lực đẩy người đang đi đường bởi vì kinh ngạc mà bấtgiác tăng thêm.

“Làmcái gì thế hả?” Có người oán giận la lên, tôi đã không còn có thể bận tâm nữa!

“Ê này,không có mắt hả?” Có người giữ chặt tay tôi, siết rất mạnh.

Tôi đauđến quay đầu, trước mắt là một khuôn mặt dữ tợn, hung thần ác sát trừng mắtnhìn tôi. “Con kia, đụng vào ông rồi đấy, điếc à? Mẹ nó!” Khẩu khí khó nghetrong miệng gã thẳng tắp bổ nhào trên mặt tôi, khiến người ta buồn nôn!

Tôichán ghét nhíu mi, quay đầu lại, bóng người kia đã khuất dần. Không được, khôngthể đi, tôi nhất định phải làm cho rõ ràng, tôi muốn xác định đúng là bà ấy.

Làtrùng hợp sao? Haylà bộ dạng tương tự?

“Bỏra!” Tôi giãy dụa, cánh tay truyền đến sự đau đớn. Gã đàn ông đó bỗng trợn tròncon ngươi, tiếp tục siết chặt tay. “Nói gì, hôm nay mày không bồi thường choông đây, thì ông đừng hòng bỏ qua!” Gã lại tiếp tục xuất ác ngôn, thừa cơ xảotrá, tôi vừa giãy dụa vừa không chịu thỏa hiệp. Đi rồi, người phụ nữ đó đã rờikhỏi, càng ngày càng xa!

“Buôngtay ra!” Tôi nóng nảy, dùng toàn bộ khí lực hét lên, giãy dụa đẩy gã ra.

“Conđàn bà thối tha này!” Bên tai vang lên một tiếng gầm lên giận dữ, gã tát mạnhmột cái vào mặt tôi, đau rát, tôi không kịp trở tay, thân mình lảo đảo một chút, sau đó che mặt, khiếp sợ nhìn con ngườikhông biết phân biệt phải trái trước mắt này, mọi người bắt đầu xúm lại, chỉtrích.

“Nhìncái gì, ông giết chúng mày bây giờ!” Người đàn ông tiếp tục quát tháo, mọingười đều sợ tới mức lùi về sau, loại người dã man này vẫn là không nên đắctội!

“Conranh, ông không cho mày biết mùi thì mày sẽ không phục!” Gã ngờ vực nhìn tôi,cao thấp đánh giá tôi một lượt, ánh mắt đáng khinh kia làm cho người ta ghêtởm. “Đừng có giả ngu với ông, vừa rồi mày làm ông bị thương, mau đền tiềnthuốc đi!”

Bịthương? Hắn như một con gia súc lớn, bị tôi chạm nhẹ một chút đã bị thương?

Hắn cănbản chính là vô lại!

“Chúngta đến bệnh viện kiểm tra!” Tôi không chịu thỏa hiệp, thân mình cách xa gãmột chút!

“Màynói cái gì?” Gã nắm chặt tay, không ngờ tôi sẽ nói như vậy, bàn tay lại giươnglên đe doạ. Tôi nhớ lại sự đau đớn trước đó, theo bản năng nhắm mắt lại, nétránh, chờ một đòn giáng đến, vậy mà lại nghe thấy gã tru lên!

Tôi mởmắt ra, bàn tay đang giơ tay lên của gã bị Đường Diệc Diễm chộp lấy, chỉdùng một chút lực mà ngón tay của gã gần như biến dạng. Gã lập tức phát ratiếng tru giống như heo bị giết, đau đến nhe răng trợn mắt.

“DiệcDiễm!” Tôi tới gần, nhìn đám người đang vây xung quanh, trong số họ có vàingười đã nhận ra Đường Diệc Diễm, hình như nghĩ tới cái gì, bèn khe khẽ nóinhỏ! Tôi giật mình cả kinh, không được, Diệc Diễm vừa mới lên làm tổngtài, Đường thị không thể xảy ra chuyện được.

“DiệcDiễm... Đừng!” Tôi chạy tới, giữ chặt cánh tay Đường Diệc Diễm. “Chúng ta đi!”

ĐườngDiệc Diễm không chịu bỏ qua, gắt gao vặn cánh tay của gã đàn ông kia, trong mắttất cả đều là lửa giận, nghiến răng nghiến lợi.

“DiệcDiễm!” Ánh mắt anh gần như muốn giết người, tôi cầu xin, người càng ngày càngđông, nếu có ai đột ngột gọi cho phóng viên.

“Chúngta đi thôi... Diệc Diễm!” Tôi kéo anh, ôm lấy thân mình của anh, vẻ mặt âmngoan của Đường Diệc Diễm dịu đi một ít, đám đông xung quanh cũng làm cho anhhơi cố kỵ. Anh cắn răng, hung hăng đá một cước vào gã đàn ông kia, hắn lảo đảorồi nặng nề gục xuống, giống như chó, bốn phía bỗng vang lên tiếng trầm trồkhen ngợi, tôi vội vàng kéo Đường Diệc Diễm rời đi.

“Anhmuốn giết hắn!” Ngồi lên xe, Đường Diệc Diễm nhìn hai má của tôi, phẫn hận mởmiệng, tay đập vào vô lăng.

“Emkhông sao!” Ánh mắt anh là thật sự, tôi sẽ không hoài nghi anh sẽ làmvậy, nhưng anh cũng không nên... “Diệc Diễm, gã đó, chúng ta không thèm nhìn làđược!”

ĐườngDiệc Diễm quay đầu nhìn tôi, không nói không rằng, hai tay giữ chặt vô lăng,tôi vươn tay đặt trên tay của anh. “Diệc Diễm!”

Sắc mặtĐường Diệc Diễm dịu đi một chút, anh thở dài, nắm tay của tôi, ma sát. “Bênkia, em đã giải quyết xong rồi sao?”

“Ừ!”Tôi khẽ gật đầu, nếu như vậy cũng có thể chấp nhận, coi như đã giải quyết rồiđi!

Chỉ là,tôi vừa mới nhìn thấy... tất cả các đầu mối đều không rõ ràng, tôi có thểlàm như không thấy, yên tâm ở bên cạnh Diệc Diễm sao? Tôi thất thần quay đầunhìn anh, Diệc Diễm, chúng ta... sẽ có hạnh phúc sao?

“Em suynghĩ gì thế?” Đường Diệc Diễm buông tay tôi ra, vỗ về hai má của tôi. “DuyệtDuyệt, em còn nợ anh nhiều lời giải thích lắm!”

“DiệcDiễm…” Tôi vừa muốn giải thích với anh, nhưng ngay chính bản thân tôi cũng hỗnloạn không chịu nổi .

“Trướchết, anh đưa em đến nơi này đã!” Đường Diệc Diễm thu hồi tay, ngồi thẳng người,thần bí đá lông nheo với tôi một cái.

“Anh...”Tôi mở miệng, hoang mang nhìn anh.

ĐườngDiệc Diễm chỉ cười không nói, khởi động xe, thuần thục xuyên qua phố lớn ngõnhỏ.

Ngaysau đó, xe nhanh chóng dừng lại trước một tiểu khu, chợt nghe đến bên trongtruyền đến thanh âm cười vui đùa giỡn. Xe từ từ đi vào, màu xanh của lá cây ánhvào mắt, dòng suối nhân tạo trong cụm cây xanh, núi giả, trên cỏ, rất nhiều trẻem đáng yêu đang vui đùa ầm ĩ, trên mặt chúng đều tràn đầy nụ cười hạnh phúc,yên bình!

Đâylà...

ĐườngDiệc Diễm dừng xe lại, tắt máy, nghiêng người thay tôi tháo dây an toàn, kéotay tôi qua. “Ra ngoài nhìn xem!”

Chúngtôi xuống xe, đi bộ trên con đường nhỏ, nghênh đón từng gió nhẹ nhàng thổi quamặt, mang theo mùi thơm của hoa.

“Thíchnơi này không? Đây là nhà mới của chúng ta!” Đường Diệc Diễm nắm tay tôi, đứngtrước một khu chung cư năm tầng. “Ở tầng bốn!”

Tôingửa đầu, ánh mặt trời chói mắt đang mơn trớn mắt tôi. “Diệc Diễm!”

“Nơinày hầu hết là thành phần tri thức, tầng trệt cũng không cao, quan trọng,đây là một tiểu khu ấm áp, mọi người đều hoà thuận!”

“DiệcDiễm!” Tôi cảm động nhìn anh, hóa ra anh vẫn biết tôi không thích Thanh Viên,không thích nhà cao tầng, lại càng không thích cùng giao tiếp với người trongxã hội thượng lưu, anh đã sắp xếp chu toàn tất cả!

“Lên đónhìn xem!” Anh nắm chặt tôi, khoé miệng cong lên, tôi vui vẻ gật đầu, theo anhbước lên bậc thang, nhẹ nhàng từng bước đi tới căn nhà của chúng tôi, hạnh phúccủa chúng tôi!

Một cănhộ sáng, ba phòng đơn giản và hai phòng khách, trang trí thanh lịch, trongkhông khí không có mùi gay mũi, ngoài một bàn trà nhỏ, cái gì cũng không có!

“Ngàymai, em đi đặt mua tất cả nhé, để chúng ta mau chuyển vào trong thời gian sớmnhất có thể!” Đường Diệc Diễm ôm tôi từ phía sau, đôi môi khẽ thổi khí bên taitôi, khiêu khích cắn nhẹ.

“DiệcDiễm!” Tôi khó nhịn mấp máy, lỗ tai buồn buồn, khẽ cười nhẹ.

“DiệcDiễm... Đường thị không có vấn đề gì sao?” Tôi bỗng nhiên nghĩ đến chuyện quantrọng này, xoay người, sắc mặt ngưng trọng, Diệc Diễm dường như cực kì khôngthích nhắc tới chuyện này với tôi, hoặc là, anh cố ý muốn gạt tôi điều gìđó!

“A!”Quả nhiên, Đường Diệc Diễm chỉ là hừ một tiếng cho có lệ, bàn tay tiếp tụckhông an phận vói vào trong quần áo của tôi.

Nhưnganh càng như vậy, tôi lại càng cảm thấy bất an, tôi ngẩng đầu, nhẹ nhàng từchối. “Diệc Diễm... Em... còn chưa có nói xong!”

ĐườngDiệc Diễm thất vọng thở dài bên cổ tôi, bất đắc dĩ ngẩng đầu. “Duyệt Duyệt,em thật sự muốn chọn thời gian này để nói những chuyện đó hay sao?”

Tôi chumiệng. “Em chỉ muốn hỏi cho rõ ràng, bây giờ Đường thị rốt cuộc thế nào rồi,còn nữa... ông của anh!” Tôi nhìn vào mắt Đường Diệc Diễm, thử đề cập.

“Nógiống như tin tức đã đưa trên truyền hình!” Đường Diệc Diễm nói như thể mọichuyện không liên quan tới mình.

“Nhưng...”Sao anh có thể nói với tôi như vậy, vì tôi không hài lòng với câu trả lời.“Diệc Diễm... Em...” Tôi không cần biết người ta nghĩ gì, tôi chỉ muốn biết suynghĩ của anh, cảm xúc của anh. Tôi lo lắng cho anh!

“Córảnh thì em đến trao đổi bí mật nhé!” Đường Diệc Diễm thấy tôi hờn giận, ômchầm lấy tôi, hôn tôi. “Hiện tại, chúng ta có thể tiếp tục rồi chứ!”

Vẻ mặtanh đầy ái muội!

Cái gì?Mặt tôi mặt bỗng chốc đỏ lên, nhẹ nhàng giãy dụa, nhưng lại bị ôm càng chặt.Tâm trạng nặng nề bởi vì Đường Diệc Diễm đùa giỡn mà thoải mái không ít.

“Đừngcó không đứng đắn như vậy!” Sao từ trước tới giờ tôi không nhận ra anh có mộtmặt như vậy. Là xem nhẹ anh quá lâu, hay là vô tâm quá lâu?

DiệcDiễm, mặc kệ phía là điều gì đang chờ đợi, em sẽ ở bên anh, bảo vệ anh bằng mọigiá!

“Đường...Diệc Diễm...” Nhưng anh vẫn được một tấc lại muốn tiến một thước, tay bắt đầutừ bên phải chuyển xuống thắt lưng.

“Nơinày...” Nơi này ngay cả giường cũng không có, anh còn có suy nghĩ muốn tôi?

“Ai nóinhất định phải cần giường?” Đường Diệc Diễm ôm lấy tôi, dễ dàng nhìn thấu tâmtư của tôi, mặt tôi càng trướng hồng, anh chậm rãi nhếch khóe miệng lên, đầy tàmị. “Thật ra, sàn gỗ cũng rất tốt!”

“ĐườngDiệc Diễm…!”

oOo

Mấyngày kế tiếp, chúng tôi ở trong khách sạn gần đó, ban ngày, lúc Diệc Diễm đilàm, tôi bận rộn đi mua đồ, trang trí nhà mới của chúng tôi, sáu giờ tối, mặcdù bận rộn, Đường Diệc Diễm vẫn đúng giờ tới đón tôi ăn cơm, sau đó lại chạy vềcông ty, thường là đến nửa đêm mới có thể trở về.

Sau khitiếp nhận chức vụ, dường như anh vô cùng bận rộn, khuôn mặt hăng hái thường lộra vẻ mỏi mệt. Nhưng anh lại không nói với tôi, không đề cập tới chuyện Đườngthị, cũng không nhắc tới ông của anh, những người Đường gia gần như bốc hơitrước mắt tôi. Truyền hình, báo chí, ngoài đưa tin về dự án phát triển mới nhấtcủa Đường thị, không có ai đề cập đến trận nội chiến này.

GiangMinh cũng không có động tĩnh gì, tất cả giống như đã khôi phục bình tĩnh. Nhưngtrong sự yên tĩnh này lại lộ con sóng gió ngầm, khiến cho tôi hoảng loạn!

Hạnhphúc đến không dễ, cho dù có bất an như thế nào, tôi vẫn muốn hưởng thụ mộtchút yên tĩnh, cái gì cũng không nghĩ, không băn khoăn, cho phép bản thân sốngcho tình yêu.

“Anhthấy bức màu xanh này được không!” Tôi và Đường Diệc Diễm nằm trên giường, tôigiơ hai tay lên phía trước, chỉ vào một bức tranh mẫu tôi đã xem ở triển lãmhôm nay, hé ra một tấm ảnh cho Đường Diệc Diễm xem.

“Đẹplắm!” Đường Diệc Diễm thậm chí còn chưa liếc qua, chỉ giật giật ôm cánh tay củatôi, tìm một vị trí thoải mái bên người tôi, kề sát vào thân thể tôi, nhắm mắtlại, thì thào.

Rấtnhanh sau đó, tiếng hít thở đều đều truyền đến bên tai.

Tôiquay đầu, đau lòng nhìn khuôn mặt mỏi mệt của anh, buông bức hình trong tay, sờlên trán anh, mệt như vậy sao?

Tôilặng lẽ thở dài, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người chúng tôi, tắt đèn phòng, ômlấy cơ thể ấm áp trước mặt, nhắm mắt lại.

Ngốcquá, vất vả như vậy, tại sao không nói với em? Để em cùng chia sẻ!

Khôngbiết qua bao lâu, ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh tối đen, Đường Diệc Diễm đang ômtôi bỗng giật giật, bàn tay lẻn đến trước ngực của tôi, xoa nắn, sau lưng làtiếng hít thở nặng nề cùng thân thể nóng bỏng của anh!

Tôitỉnh lại, không thấy rõ khuôn mặt của anh trong đêm tối. “Diệc Diễm!”

Anh đãtỉnh? Không phải rất mệt sao?

“Anhđây!” Giọng ní của Đường Diệc Diễm vang lên trong bóng đêm, anh dán chặt vàothân thể tôi, nghiêng người, đặt tôi trên người anh. Phía dưới là lửa nóng kíchtình, tay anh tiếp tục vỗ về vuốt ve, vói vào trong áo ngủ của tôi.

“DiệcDiễm!” Tôi há miệng thở dốc, tay anh vẫn trêu đùa những điểm mẫn cảm của tôi,tôi vội đè lại, giọng run run: “Diệc.... Diệc Diễm… anh cần phải nghỉ ngơi!”Gần đây anh rất vất vả, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi!

“Đã sớmnghỉ ngơi đủ rồi!” Anh gạt tay tôi ra, hơi thở gấp gáp , bàn tay vội vàng kéoquần áo của tôi xuống, thân mình vùi vào trong cơ thể của tôi. Tôi ôm cổanh, khẽ phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, đồng dạng khát vọng thân thể anh.“Diệc... Diệc Diễm!”

ĐườngDiệc Diễm rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa, vừa mới đâm vào cơ thể tôi đãmãnh lực xỏ xuyên, luật động, tôi bất lực leo lên vai anh, hoà theo tiết tấucủa anh, vì anh mà điên cuồng!

Thậmchí, anh mạnh mẽ va chạm khiến tôi thừa nhận không nổi, gắt gao bắt lấy đầu vaianh, thở gấp!

“DiệcDiễm...”

“DuyệtDuyệt...” Giọng nói của Đường Diệc Diễm vang lên trong không gian, mang theo sựkìm nén khoái cảm. “Chúng ta... sinh một đứa con đi!”

oOo

Buổisáng, lúc tỉnh lại, Đường Diệc Diễm đã không còn ở bên cạnh, tôi thật sự quámệt mỏi, gần như không chợp mắt nổi, anh muốn tôi hết lần này đến lần khác, tôiphải mệt mỏi ứng phó. Vùi đầu vào chiếc gối mềm mại, trên đó còn có mùi hươngcủa Diệc Diễm, thấm nhập vào tận tâm phế, tôi ngọt ngào cười, tay khẽ xoa bụng.

Đứanhỏ!

Tôi cóthể có con của Diệc Diễm... nếu... nếu Ức Phong không... thì bây giờ, có lẽ conđã có thể ngồi trong lòng chúng tôi làm nũng.

Nướcmắt lặng lẽ rớt xuống giường, lan rộng từng vòng. Con của mẹ!

DiệcDiễm muốn một đứa con của chúng tôi, vậy còn tôi?

Bây giờlà lúc thích hợp sao? Khắp nơi đều ẩn giấu nguy hiểm, tôi có thể vờ như đãquên, nhưng không có biện pháp xóa sạch. Giang Minh sẽ không từ bỏ ý đồ!

Còn cảnhững mối uy hiếp xung quanh Diệc Diễm nữa, có đứa nhỏ vào lúc này, thích hợpsao?

“Linhlinh linh...” Di động đột ngột vang lên, tôi hoảng sợ, lấy lại tinh thần, cầmdi động lên, nghi hoặc nhíu mày nhìn dãy số lạ kia. Trong lòng dự cảm điềm xấu!

Tôikhông nghĩ rằng ông ta sẽ tìm đến, nhưng tôi vẫn giữ bình tĩnh. Trên mặt ông tahoàn toàn không có biểu tình của một kẻ thất bại, ngược lại, còn làm cho tôithấy rõ vẻ uy hiếp.

Tôi yênlặng đứng trước mặt Đường Triết Lý, nhìn ông ta.

Ông tara hiệu cho tôi ngồi xuống. Đem cây gậy dựa vào cạnh bàn. Lần đầu tiên, ở trướcmặt tôi, ông ta không cầm gậy. Kỳ quái.

“Tiểuthư, xin hỏi cô dùng gì?” Người phục vụ lễ phép đi tới. Đầu tiên là khách khícúi đầu với Đường Triết Lý, trong mắt tràn đầy sùng kính, sau đó lại quay đầunhìn về phía tôi, mỉm cười, nụ cười chuyên nghiệp!

“Nướcchanh!” Tôi thuận miệng nói, ngồi ngay ngắn, tay nắm chặt ống quần. Trước kia,mỗi khi gặp ông ta là mùi thuốc súng tràn ngập, còn bây giờ bình an vô sự ngồiđối diện, vậy mà lại thấy không được tự nhiên. Tôi không biết ông ta có tínhtoán gì, càng không hiểu được giữa tôi và ông ta có cái gì để nói. Đường DiệcDiễm là tự tay ông ta bồi dưỡng, ông ta đương nhiên sẽ không ngu xuẩn cho rằngđến thuyết phục tôi là có thể đoạt lại tất cả, càng không thể dùng khổ nhục kếgiống Đường mẫu.

Nếuvậy, ông ta tìm tôi, rốt cuộc là vì cái gì?

“Gầnđây, rất tốt đẹp phải không!” Đường Triết Lý thong dong nhấc tách trà trong taylên. Ánh mắt không thay đổi, cử chỉ bỗng nhiên gây áp lực vô hình cho tôi,nhưng bản tính kiêu ngạo lúc trước cũng giảm đi không ít. Bị người tự tay bồidưỡng mình đánh bại, chắc là rất khó chấp nhận, cho dù ông ta là Đường TriếtLý, một con người quen thao túng quyền thế!

Tôikhông trả lời, trực giác cho biết ông ta đang châm chọc tôi, nhưng, nếu ông takhông đột nhiên xuất hiện, quả thực tôi đang sống rất tốt!

“ĐườngDiệc Diễm thành công, cô vui lắm hả?” Đường Triết Lý tiếp tục nói, việc tôikhông trả lời cũng không chút ảnh hưởng đến tâm tình của ông ta, tâm trạng tốt?

Khoémiệng ông ta bất giác nhếch lên, dáng vẻ hệt như Giang lão gia tử, ngày đó khitôi tìm gặp, Giang lão gia tử cũng có biểu tình như vậy!

Bị cháucủa mình hất xuống đài, ông ta còn có thể có biểu tình như vậy?

Tôi hồnghi trừng mắt nhìn ông ta, trong lòng vẫn tiếp tục căng thẳng.

“Đườngtiên sinh, nếu hôm nay ông đến để chúc mừng tôi, vậy thì không cần, tôi và DiệcDiễm đã chúc mừng rồi!” Tôi ngăn chặn sự bối rối trong lòng, trả lời lại mộtcách mỉa mai. Nay đã khác xưa, ông ta không còn là tổng tài của Đường thị,không thể khống chế tất cả mọi người, tôi sẽ không cam chịu sự uy hiếp của ôngta!

“Diệptiểu thư, Đường Diệc Diễm là ta tự tay bồi dưỡng, ta chỉ là nhắc nhở cô, trậnđánh này, cuối cùng người thất bại sẽ không phải là ta!” Đường Triết Lý buôngchén trà xuống, nhẹ nhàng nói.

“Thựctế, hiện nay người đang đứng ở vị trí cao nhất là cháu trai của ông!”

“Đúnglà như vậy, nhưng để đứng được trên cao, tôi nghĩ, nó không có nói cho cô biết,nó đã dùng cách gì để giành thắng lợi phải không?” Vẻ mặt Đường Triết Lý mangđầy vẻ tính toán kỹ lưỡng, nhìn biểu tình kinh ngạc của tôi, ông ta cười cườ:“Nó rất quật cường, đương nhiên sẽ không nói cho cô! Nhưng chiêu này của ta,quả thực nó sẽ không ngờ đến!”

Tôitrừng mắt với ông ta, khẽ nuốt nước miếng, ông ta cười khiến người ta thấy quáchói mắt!

“Đườngtiên sinh, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép!” Tôi không muốn cùng ôngta nói những lời vô nghĩa, mỗi một câu chế nhạo của ông ta đều giống như đâmmột chút vào trái tim tôi!

“Khôngsao, ta chỉ tới nói lời từ biệt với cô!” Tôi đứng lên, Đường Triết Lý làm nhưvô tình khẽ nói.

Nói lờitừ biệt? Tôi dừng chân lại, không ngờ rằng ông ta nói lời từ biệt, chỉ là quanhệ của chúng tôi, còn có thể tốt đến mức chào từ biệt sao?

“Đườngthị giao cho Đường Diệc Diễm, ta cũng có thể công thành lui thân!” Đường TriếtLý lại nắm cây gậy trong tay.

Côngthành lui thân? Ông ta vì thất bại của mình mà tìm một cái cũng ổn đấy, tôi đùacợt nhếch khóe miệng, nhìn Đường Triết Lý chậm rãi đứng lên. “Đây là quy tắccủa trò chơi, nếu Đường Diệc Diễm không có bản lĩnh đoạt lấy Đường thị từ trongtay ta, làm sao có thể giữ được cơ đồ của ta, nó đã làm được, mặc dù động cơ làvì cô! Nhưng ta thực sự có thể bước xuống được rồi!”

Thânthể của tôi run lên, bất khả tư nghị nhìn Đường Triết Lý. Giống nhau, ôngta giống hệt Giang lão gia tử, từ lâu đã tìm kiếm một người thừa kế tốt nhất,còn dùng tất cả mọi thủ đoạn, tra tấn vô nhân đạo để tôi luyện, thậm chí biếnhọ thành kẻ địch của mình? Họ đúng là giống nhau!

Ông talà một người như thế nào đây?

“Đườngtiên sinh, nếu ông tìm cho mình một cái cớ để rút lui, tôi cũng không ngại tintưởng!” Tuy biết ông ta nói thật, nhưng tôi không thể yếu thế trước mặt ông ta!

Lời nóicủa tôi làm cho Đường Triết Lý nở nụ cười, tiếng cười nặng nề theo lồng ngựctràn ra.

“Diệptiểu thư, trước kia ta thật sự rất muốn loại bỏ cô, bởi vì cô là một chướngngại vật khó giải quyết, Đường Diệc Diễm quá si mê cô, ngay cả khi nó bị hủyhoại, nhưng bây giờ ta mới phát hiện, để cô ở bên cạnh nó mới là sự trừng phạttốt nhất, người bất kính với ta phải bị trừng phạt. Đừng quên, Đường Diệc Diễmlà một tay ta bồi dưỡng, một con dã thú, một ngày nào đó, nó cũng sẽkhiến cô thương tích đầy mình!” Lúc này, sự lạnh lùng của Đường Triết Lýlàm lòng tôi hoang mang, tôi kinh hãi lui về phía sau vài bước, bởi vì lời nóicủa ông ta, sự tái nhợt trên mặt rốt cuộc đã không còn che giấu được nữa.

Ngượclại, nét cười trên mặt Đường Triết Lý càng ngày càng sâu, vừa lòng nhìn chămchú vẻ sợ hãi trên mặt tôi, nắm cây gậy trong tay, khẽ gõ lên nền đất, bướcchân trầm ổn. Ông ta đã thành công, đã đạt được mục đích tới gặp tôi, sự trảthù cuối cùng của ông ta, sau này, tôi không thể nào sống một cách bình thườngnữa, trong lòng... bởi vì lời ông ta nói... mà nổi lên gợn sóng!

ĐườngTriết Lý, cho đến cuối cùng, ông ta vẫn không phải kẻ thất bại, người bại trậnlà chúng tôi, vẫn phải đấu tranh trong vòng xoáy dục vọng cùng những ngườikhác!

“A...”Bàn tay Đường Diệc Diễm bỗng vươn tới làm tôi hoảng sợ, ngực cao thấp phậpphồng, trước mắt, Đường Diệc Diễm đang hoang mang nhìn tôi!

“Saothế?” Đường Diệc Diễm lo lắng nhíu mày, tôi hoảng loạn, lời nói của Đường TriếtLý cứ quanh quẩn trong đầu.

“ĐườngDiệc Diễm là một tay ta bồi dưỡng, một con dã thú, một ngày nào đó, nó sẽ khiếncô thương tích đầy mình!”

Tôingây dại, tay nắm dao nĩa dừng giữa không trung.

ĐườngDiệc Diễm nghiêng người qua, tay đặt trên trán tôi.“Sao vậy, mệt à? Sao lạnhthế này!”

Ngườitrước mắt tôi đây dịu dàng như thế, quyết định yêu hắn, thật sự tôi sẽ bịthương tổn sao? Thật sao? Diệc Diễm, chúng ta thật sự sẽ biến thành như vậysao?

Nướcmắt bỗng loé ra, Đường Diệc Diễm vỗ về bàn tay cứng đờ của tôi.“Duyệt Duyệt!”

“DiệcDiễm... Em... ” Tôi biết nói thế nào, làm thế nào bây giờ!

“DiệcDiễm, em không muốn ăn, về nhà đi!”Nhà đã được sắp xếp ổn thoả, trước khichuyển vào nhà mới, Đường Diệc Diễm cố ý đưa tôi đi chúc mừng! Nhưng bởivì buổi chiều mới gặp Đường Triết Lý mà tôi hoàn toàn không có tâm trạng để ănuống!

“Emchắc là mình vẫn ổn chứ?” Đường Diệc Diễm buông khăn ăn xuống, lo lắng hỏi tôi.

Tôi gậtđầu. “Em muốn về nhà, chúng ta trở về đi!”

ĐườngDiệc Diễm ngẩn người, chần chờ một chút, nhưng vẫn gật đầu.

Ngồitrong xe, chúng tôi không nói gì suốt một đường, tôi mệt mỏi dựa vào cửa kínhxe, ngoài cửa sổ nhấp nháy ánh đèn neon, chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của tôi.Đường Diệc Diễm vẫn luôn quay đầu nhìn tôi, bàn tay nắm chặt lấy tay tôi, gắtgao bao chặt.

Rốtcuộc cũng đến tiểu khu, Diệc Diễm dừng xe, kéo tôi vào căn hộ. Đúng lúc đó,điện thoại của anh bỗng vang lên, anh nhìn lướt, nhíu mày, không tiếp mà bỏ vàotúi, ôm lấy tôi tiếp tục đi về phía trước.

Chúngtôi vào nhà. Hoá ra căn phòng trống trải cũng có thể bố trí trở nên ấm áp nhưvậy, nơi nơi tràn đầy hơi thở hạnh phúc, tâm tình của tôi cũng tốt lên mộtchút, cảm thấy dễ chịu hơn. “Diệc Diễm, em đi rửa mặt chải đầu đã!”

“Được!”Đường Diệc Diễm hôn tôi, buông tay ra , đi đến sô pha, bật TV.

Tôi đivào phòng tắm, nhìn khuôn mặt tái nhợt trong gương, mở vòi nước, nhẹ vỗ lênmặt, sau đó lau sạch. Sao rồi? Diệp Sương Phi, mày sao thế hả, vì cái gìlại như vậy, chẳng lẽ trái tim kiên định của mày chỉ bởi vì mấy câu nói của lãonhân kia mà đã dao động rồi ư? Mày không tin hay sao? Không tin tình yêu củaDiệc Diễm, không tin cả hai đã trải qua nhiều sóng gió như vậy mới đến được vớinhau ư, mày còn hoài nghi điều gì nữa?

Mày đãtừ bỏ rất nhiều thứ, ngay cả mối thù của Việt Phong...

Đúngvậy, Diệp Sương Phi, mày phải kiên định, tin tưởng chắc chắn rằng sẽ hạnhphúc sống với Diệc Diễm!

Tôi cổvũ bản thân trong gương. Lúc này, trong phòng khách, di động của Đường DiệcDiễm lại vang lên, tôi nhíu mày, nhẹ nhàng tới gần. Dạo này điện thoại củaĐường Diệc Diễm vô cùng bận rộn, có đôi khi, anh cùng tôi ở một chỗ thường tắtdi động. Quả nhiên, không lâu sau, tôi chợt nghe thấy tiếng tắt máy.

“Làviệc công ty à?” Tôi đi ra ngoài, nhìn khuôn mặt Đường Diệc Diễm nôn nóng bấtan .

“Thấysao rồi?” Đường Diệc Diễm không trả lời, bước tới, lo lắng nhìn tôi. “Còn mệtkhông?”

“Khôngsao đâu!” Tôi lắc đầu, để mặc anh kéo tôi ngồi vào sô pha, tựa vào lòng anh.

“Duyệtduyệt.... Em có chuyện gì không vui phải không?” Đường Diệc Diễm ôm tôi, bàntay khẽ vuốt đầu vai của tôi, cẩn thận hỏi. Tôi ngẩng đầu lên, tò mò tại saoanh lại hỏi như vậy, chỉ thấy khóe miệng Đường Diệc Diễm khẽ run rẩy một chút,hỏi với vẻ không xác định.“Sống cùng anh, em...vẫn không… vui sao?”

Hóara... Tôi trừng lớn mắt nhìn anh. Hóa ra anh còn lo lắng, sợ hãi tôi cảmthấy đau khổ như trước đây? Cho nên... anh dùng trăm phương nghìn kế lấy lòngtôi?

DiệcDiễm… hóa ra bề ngoài anh kiên cường, nhưng nội tâm lại yếu ớt, sợ hãi mất đi!

“Sao cóthể chứ!” Tôi gắt gao ôm anh, chôn đầu trong ngực anh. “Em rất vui, đượcsống cùng anh, em cảm thấy rất hạnh phúc, cả đời cũng không muốn ra đi! Em yêuanh, Diệc Diễm!”

Thânmình anh run lên, tay đặt ở phía sau ôm chặt tôi.“Duyệt Duyệt, anh sẽ khôngbuông tay, cho dù... em hối hận anh cũng sẽ không buông tay!”

Tôingẩng đầu lên, nhìn môi anh, tràn ra một chút cười sáng lạn.“Đồ ngốc, sao anhlại nói thế, nếu anh đổi ý, em sẽ chế nhạo anh cho xem!” Tôi giả bộ tức giậnkhiến Đường Diệc Diễm cười nhẹ ra tiếng, ôm sát tôi. “Không đâu, ngay từ đầu,anh vốn chưa bao giờ hối hận... vẫn luôn chỉ có em... Duyệt Duyệt!”

DiệcDiễm...

Chúngtôi rất hạnh phúc, nhất định sẽ như vậy!

“DiệcDiễm... đau...” Tôi cầm lấy bàn tay đang vuốt ve của anh, thẹn thùng oán giận.

“Đâu cónhỉ...” Anh ôm tôi, áp thân thể của tôi xuống sô pha.

Tôitrốn tránh, cười nhẹ. “Thật sự rất đau!” Cố ý biểu làm khuôn mặt mếu máo.

ĐườngDiệc Diễm ngừng động tác, nâng người lên, xem xét tôi cẩn thận, khẽ nhíu mày.“Thật à? Sao lại thế, chẳng lẽ về nhà mới đều như vậy? Trên người em cóchỗ nào bị đau?“Nói xong, anh lập tức kiêm tra xem tôi có bị dị ứng hay không,sau đó lại lật qua lật lại người tôi, vẻ mặt nghiêm trọng!

Nhìn bộdáng của anh, tôi bật cười.“Ngốc quá, sao mà bị đau được!” Anh thật đúng là dễlừa gạt, tôi cươì với anh.

ĐườngDiệc Diễm ngây ra một lát, bỗng nhiên ý thức được bị tôi trêu đùa , mặt hơi đỏlên, hướng về phía tôi tập kích.

“Nàythì… Dám lừa anh!” Anh đặt tôi ở trên người, gấp gáp đến không thở nổi.

“Xemanh trừng phạt em thế nào!” Bàn tay Đường Diệc Diễm luồn vào nách tôi.

“Buồnquá... Ha ha ha, thật sự rất buồn, đừng... đừng mà...” Tôi sợ nhất là bị cù,liều mạng co người lại, không ngừng giãy dụa.

“Còndám khônủâh?”

“Đầuhàng... em chịu không nổi rồi, em không dám nữa, không dám nữa đâu!” Tôi cườiđến nỗi chảy cả nước mắt chảy, đau khổ cầu xin tha thứ.“Quả thật là không dámnữa!”

Bàn tayđang đùa giỡn của tôi bị anh bắt lấy, tươi cười bỗng chốc cứng đờ.

ĐườngDiệc Diễm trêu chọc cơ thể mềm mại của tôi, thân mình nặng nề áp trên ngườitôi. Trước mắt, con ngươi trong mắt anh trầm xuống, tràn đầy những cảm xúc màtôi đã quen thuộc.

Thanhâm bởi vì khát vọng mà trở nên mờ ám. “Duyệt Duyệt...”

“Không...”Tôichống đẩy, làm như cố tình không đáp ứng!

“Emphải bồi thường anh!” Dứt lời, anh vội vàng vuốt ve cơ thể của tôi, tiếng thởdốc nặng nề bắt đầu lan tràn xung quanh chúng tôi.

“DiệcDiễm…!”

oOo

Mơ mơmàng màng ngủ trên giường, tôi đột nhiên xoay người, vươn tay ra, nhưng lạichạm đến một khoảng trống mảnh lạnh lẽo. Tôi chậm rãi mở mắt ra, Diệc Diễmkhông có ở bên cạnh, mà phòng khách lại truyền đến tiếng nói chuyện đứt quãng,âm lượng cố ý đè thấp.

Tôi xốcchăn lên, xuống giường, dụi mắt, qua cánh cửa khép hờ, tôinhìn thấy Đường Diệc Diễm đang đứng trong phòng khách nghe điện thoại, nóicái gì đó, nhưng vẻ mặt rất không kiên nhẫn!

“DiệcDiễm, anh nói chuyện với ai thế?” Tôi bước tới, hoang mang hỏi. Đã trễ thế này,anh còn nói chuyện với người nào nữa!

Bất ngờtrước sự xuất hiện của tôi, anh gần như bị doạ đến, trên mặt thoáng hiện lênmột tia bối rối, vội ngắt di động, cứng ngắc cười với tôi. Tôi hồ nghi nhíumày. Anh muốn giấu tôi cái gì vậy?

“DiệcDiễm!”

“Tỉnhrồi à? Anh làm em thức giấc sao?” Đường Diệc Diễm nhanh chóng che giấu kinhhoảng, trấn tĩnh đi tới, hôn lên trán tôi, thuận tay để điện thoại trên bàntrà.

Tôiliếc nhanh một cái, nghi hoặc đánh giá anh.

“Anhvừa nói chuyện với ai thế?” Tại sao nhìn thấy tôi lại lập tức cúp máy, có cáigì tôi không thể biết ư?

“À, làcông ty ấy mà, dự án mới nhất có vài chỗ hơi khó giải quyết!” Đường Diệc Diễmthuận miệng nói, ôm lấy vai tôi, cùng tôi trở lại phòng ngủ, ôm tôi lên giường.

“DiệcDiễm, gần đây công ty rất bận rộn sao? Anh vừa mới tiếp quản…” Anh vẫn không nói,nhưng tôi rốt cuộc cũng không thể chịu nổi sự giấu diếm này, rốt cuộc Diệc Diễmđang làm cái gì? Đường Triết Lý nói thủ đoạn của anh, thủ đoạn mà ông ta khôngnghĩ tới là cái gì? Anh cũng không nói, cũng không muốn đề cập tới. Nhưngcàng như vậy, tôi lại càng muốn biết.

Tôikhông muốn bị lừa gạt!

“Khôngphải quá nghiêm trọng đâu, em phải tin anh chứ!” Đường Diệc Diễm khẽ né tránhánh mắt, nở một nụ cười lấy lệ. “Đúng rồi, Duyệt Duyệt... em muốn đi du lịchkhông?” Khẩu khí dò hỏi, ánh mắt đầy mong chờ.

“Hả?”Tôi nhìn anh, tại sao bỗng nhiên hỏi như vậy?

“Là thếnày, chúng ta cho tới bây giờ vẫn chưa đi du lịch cùng nhau, lần này, sau khidự án kết thúc có vài ngày nghỉ, vừa lúc ở Nhật Bản đang là thời kì hoa oảihương nở, chúng ta đi Hokkaido được không?” Đường Diệc Diễm ôm chặt tôi, cằmđặt trên cổ áo tôi.

“Hokkaido?”Đúng vậy, tôi vẫn luôn muốn đi Hokkaido ngắm hoa oải hương, nhưng mệt mỏi quánhiều năm, ngay cả chính bản thân cũng quên, không thể tưởng tượng được ĐườngDiệc Diễm còn nhớ rõ!

“Được!”Tôi hân hoan đồng ý, phát hiện anh dường như thư giãn rất nhiều, như trút đượcgánh nặng?

“DiệcDiễm?” Vì sao trong lòng lại cảm thấy không thích hợp? Tôi hồ nghi nhìn anhchằm chằm.

“Được,ngày kia anh sẽ sắp xếp, ngày mai em đi mua một số đồ nhé, Duyệt Duyệt, em hãyđi trước, anh thu xếp xong công việc rồi sẽ tới sau!”

“Em đitrước? Ngày kia đã đi, nhanh như vậy à? Có gì em chờ anh xong công việc rồi đicùng cũng được mà!”

Lời nóicủa tôi khiến khuôn mặt Đường Diệc Diễm biến sắc, khẩu khí của anh lại có chútấp a ấp úng. “Ngốc ạ, Hokkaido... đang là mùa hoa nở, rất đông du khách, anh đãđặt... đặt phòng khách sạn rồi, em cứ đi trước đi, xong việc anh sẽ tới ngay,nếu anh bận quá, e là em sẽ không ngắm hoa được!”

Đều đãsắp xếp xong rồi? Tôi càng cảm thấy kỳ quái, vừa rôi không phải bộ dáng của anhnhư thể bỗng nhiên nghĩ ra sao? Thế nào mà đã sắp xếp xong? Hơn nữa, mùa hoaoải hương nở cũng không phải một ngày hai ngày, chậm vài ngày cũng không ảnhhưởng gì kia mà!

Tôikhông nói gì, sắc mặt trầm trầm, càng thêm khẳng định Đường Diệc Diễm đang gạttôi điều gì đó!

Chỉ là,tại sao anh phải vội vã muốn tôi đi như vậy?

“Đượcrồi, em đi trước vậy!” Cuối cùng tôi vẫn thỏa hiệp, bởi vì anh đang vội vàngchờ đợi.

“Ừm,vậy em ngoan ngoãn chờ anh ở đó nha!” Đường Diệc Diễm ôm tôi một cách an toàn,lẳng lặng thở dài. Tôi cảm giác được!

DiệcDiễm, tốt nhất anh không nên gạt em!

Tôikhông có thời gian để suy nghĩ cẩn thận mọi hành động của Đường Diệc Diễm, bởivì có người cũng đã bắt đầu đánh trả về phía tôi!

Trướcmặt là Đường Tỉ Lễ đã lâu không gặp với nụ cười như thường lệ, hắn ngồiđối diện với tôi, vẻ mặt ôn hòa. Thiếu chút nữa tôi đã quên mất tên dối tránày, nhưng xem ra, có vẻ như người nào đã làm điều gì đó để nhắc nhở tôi, nhắcnhở mối thù của Việt Phong, tôi sẽ không hoài nghi, khẳng định là tổng tài mớinhận chức của tập đoàn Giang Nguyên - Giang Minh tiên sinh!

“Đườngtiên sinh, không thể tưởng tượng được, ngài lại lịch sự tao nhã muốn gặp mặttôi thế này!” Tôi cầm nâng tách cà phê lên trước mặt, khẽ cười, khẩu khí không nóng không lạnh.

“Diệptiểu thư, nói thế nào cô cũng là bạn gái của cháu trai tôi, tôi nghĩ... chúngta không nên trở thành thủy hỏa bất dung đúng không!” Đường Tỉ Lễ nhìn tôiđầy ngụ ý.

Tôiđương nhiên hiểu được, chỉ là không rõ ông ta đã biết bao nhiêu!

“Nóithực, bây giờ Diệc Diễm là người đứng đầu Đường thị, nhưng công ty mậu dịch củatôi không có khả năng uy hiếp đến Đường thị, cho nên, hai người cũng không cầnphải lo lắng tôi sẽ phá đổ nó. Hơn nữa, tiền thành lập công ty, ta không hềdùng một đồng của Đường thị !” Đường Tỉ Lễ đi thẳng vào vấn đề, có lẽ cũng làvì đã bị biến thành sứt đầu mẻ trán, cho nên hắn ta nói rất gọn gàng dứt khoát,ít lời khách sáo. Thật hiếm có!

Nhanhchóng? Tôi nhíu mi, Giang Minh đã nói cho ông ta biết sao, để ông ta nghĩ rằngtôi là vì thay Đường Diệc Diễm “thanh lý môn hộ?” Hắn thật đúng là “khảngkhái”!

“Đườngtiên sinh, chuyện của Đường gia các người tôi không có hứng thú!”

ĐườngTỉ Lễ ngẩn người. Trên mặt bỗng xuất hiện vẻ khó xử. “Diệp tiểu thư, mặc kệ cônói thế nào, lần này tôi tìm cô chỉ là muốn nói, tôi vô tâm tranh đoạt Đườngthị, tuy rằng những người khác tôi không dám cam đoan, nhưng tôi chỉ muốn bảovệ công ty của mình, nó là tâm huyết của tôi.”

Vô tâmtranh đoạt? Nếu vậy ba năm trước là vì cái gì? Tiêu khiển chắc? Đến mức trả giábằng cả sinh mạng của Việt Phong?

Làtranh đoạt không được, cho nên mới buông tha?

Tôicười nhạt, không nói lời nào.

“Diệptiểu thư, tình cảnh hiện nay của Diệc Diễm cũng rất khó khăn, tập đoàn Đườngthị muốn đầu tư ra nước ngoài, tất nhiên đã bị kiềm chế, cho nên không cần bậntâm đến tôi, hơn nữa, tôi cũng không muốn cô giáo của cô gặp bất kì ưu phiềnnào!”

Côgiáo? Tôi đứng thẳng người, Đường Tỉ Lễ, ông vẫn giả dối như vậy, vĩnh viễn đềudùng nhược điểm của người khác để tranh đấu.

Điềutôi không muốn chính là cô giáo bị cuốn trận phân tranh này của chúng tôi!

Cònnữa, ông ta nói đầu tư ra nước ngoài, kiềm chế, là có ý gì?

“Diệptiểu thư, hãy suy nghĩ một chút đi!” Đường Tỉ Lễ thấy tôi do dự, nghĩ rằng mọichuyện có thể chuyển biến, nôn nóng nhìn đồng hồ một chút, đứng dậy, vội vàngtính tiền. “Nếu vậy, tôi cáo từ trước, có rảnh thì đến thăm cô giáo nhé, cô ấyrất nhớ cô đấy!”

Tôingẩng đầu. Đường Tỉ Lễ, ông có ý gì hả, muốn nhắc nhở lần nữa sao? Ông cho làông có thể thắng ư?

Vậythì, hãy để tôi tặng ông một món quà! Giang Minh không nóicho ông, nhưng tôi sẽ nói tất cả!

“Đườngtiên sinh!” Tôi lạnh lùng gọi ông ta lại.

ĐườngTỉ Lễ nghi hoặc dừng, xoay người đối mặt với tôi. “Diệp tiểu thư, còn có gìmuốn chỉ giáo?”

Đươngnhiên là có!

“Cóngười... nhờ tôi ân cần thăm hỏi ngài!” Tôi nhìn ánh mắt nghi hoặc của Đường TỉLễ, chậm rãi cong khoé miệng lên. “Việt Phong... Trần Việt Phong nhờ tôi thayanh ấy ân cần thăm hỏi ngài, anh ấy nói, anh ấy sẽ chờ ngài dưới địangục!”

“Bành”Đường Tỉ Lễ sợ hãi lui người về sau khiến bình hoa bị vỡ, một tiếng thanhthúy vang lên, bình hoa đẹp đẽ trong nháy mắt đã biến thành những mảnh nhỏ,phân tán trên nền đất, bốn phía đều dậy lên sự tò mò, nghiêng đầu, bàn luận.

Nhìn bộdáng chật vật của Đường Tỉ Lễ, ý cười trên mặt tôi càng thêm sâu sắc, nhưvậy đã sợ rồi ư? Vậy ông lấy đâu ra can đảm để kết giao với cô giáo? Còn làm bộnhư không biết Trần Việt Phong, quên cả mối giao dịch đó sao?

“Tiênsinh, ngài không sao chứ?” Người phục vụ vội vàng chạy tới, hỏi.

ĐườngTỉ Lễ kích động lắc đầu, co quắp, rút trong ví một xấp tiền mặt, nhét vào tayngười phục vụ. “Này đã đủ chưa?” Sau đó, ông ta quái dị liếc tôi một cái, rồinhanh chóng bước ra phía cửa.

ĐườngTỉ Lễ, không thể tưởng tượng được ông cũng có ngày hôm nay!

oOo

Kéothân mình mỏi mệt trở về nhà, vừa mở cửa ra, đã có người ôm chầm lấy tôi,mùi hương quen thuộc.

DiệcDiễm, sao hôm nay anh lại về sớm như vậy?

“Làm gìmà mắt đỏ thế kia?” Đường Diệc Diễm ôm tôi, tinh tế đánh giá khuôn mặt mệt mỏicủa tôi, nét cười cứng đờ trên mặt. “Em khóc đấy à?”

“Đâu!”Tôi trốn tránh, mấp máy miệng, cố che giấu. “Chắc là bụi bay vào mắt thôi!”

Thực ratôi đã khóc. Sau khi Đường Tỉ Lễ rời khỏi, tôi đã đến trước mộ Việt Phong, bởivì tôi không thể nói cho cô giáo biết sự thật, bởi vì tôi quá bất lực!

“Thậtkhông đấy?” Đường Diệc Diễm vẫn hoài nghi nhíu mày, nhưng hiển nhiên tâm tư củaanh cũng không quá đặt nặng, cho nên anh đã không để ý lắm, chỉ kéo tôiđến trước bàn ăn, trên đó đã bày sẵn một đống thức ăn và vật dụng khác...

“Chiềumai máy bay sẽ cất cánh, anh sợ em không quen đồ Nhật, nên đã chuẩn bị đồ ăn,còn cả những thứ em thường dùng. Đúng rồi, anh cũng bảo họ mua một số thuốc nhỏmắt tốt lắm, em lại không hiểu tiếng Nhật!” Đường Diệc Diễm đống đồ trên bàn,khẽ nói, tôi sững sờ đứng đó, mũi cay cay. Đường Diệc Diễm, anh muốn emrời đi đến vậy sao?

“Duyệt...!”Đường Diệc Diễm xoay người, muốn nói gì đó với tôi, bỗng thấy tôi lệ rơi đầymặt, lời nghẹn lại ở cổ, anh hoảng hốt. “Sao thế, sao em lại khóc? DuyệtDuyệt!”

Tôikhông nói, chỉ khóc, ấm ức trong lòng lập tức tràn đầy lồng ngực, liềumạng nức nở.

“DuyệtDuyệt!” Đường Diệc Diễm ôm tôi, bối rối trấn an. “Chết tiệt, rốt cuộc làm saovậy? Sao thế em?”

DiệcDiễm, tại sao anh lại gạt em? Rốt cuộc anh gạt em điều gì chứ?

Khócmệt mỏi, tôi tựa vào lòng Đường Diệc Diễm, vẫn không nói lời nào, tay anh nhẹnhàng vỗ về lưng tôi, yên lặng thở dài.

“DuyệtDuyệt, em rốt cuộc nghĩ gì thế?” Giọng nói của Đường Diệc Diễm đầy bất đắc dĩ.Anh nhẹ nhàng kéo tôi vào vòng ôm của anh, tôi nghe thấy tiếng tim đập vữngvàng của anh, giật nhẹ khóe miệng. “Vậy còn anh? Gần đây anh đang suy nghĩ gì?”

Thânmình Đường Diệc Diễm cứng đờ, anh cúi đầu, ánh mắt nhìn tôi trong trẻo nhưnglạnh lùng, giọng khàn khàn: “Duyệt Duyệt... Em...”

“DiệcDiễm, anh gạt em cái gì đúng không? Tại sao không nói cho em biết?”

ĐườngDiệc Diễm né tránh ánh mắt của tôi.“Sao có thể chứ... Không đâu!” Tim anh đậpnhanh hơn, quả nhiên đang nói dối, nhưng lại nhất định không chịu thẳng thắn,tôi ảm đạm nhắm mắt lại, vội vàng cầm lấy tay anh.

“DuyệtDuyệt, mặc kệ anh làm gì, anh đều là vì em, anh không thể mất em!” Đường DiệcDiễm thở dốc bên người tôi, trên mặt hiện lên một tia giãy dụa, tay nặngnề nắm chặt.

Đủ rồi,để mặc Đường Diệc Diễm gắt gao ôm, tôi nhắm mắt lại, kề sát lồng ngực củaanh, như vậy là đủ rồi, tôi không muốn truy cứu, nếu anh không muốn nói cho tôibiết, vậy thì chỉ cần anh yêu tôi, chỉ cần anh lưu luyến tôi, mặc kệ anhlàm cái gì, tôi cũng không muốn truy cứu .

Tôi chỉmuốn được sống cùng anh, vĩnh viễn cùng một chỗ, những chuyện khác cứ coi nhưkhông phát hiện ra đi.

“DiệcDiễm... ngày mai em sẽ đi Nhật chờ anh!” Hành động theo cách mà anh mong đợi,tôi yêu anh, không muốn mất đi hạnh phúc muộn màng này, cho dù biết rõanh gạt tôi, tôi cũng sẽ vờ như không biết, bởi vì tôi yêu anh!

Rất yêuanh! Diệc Diễm!