Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt (Gả Cho Ác Quỷ)

Chương 25: Gả cho sư đệ



Edit & Beta: Swania

Chương 25: Gã cho sư đệ (1)

Tiết Kinh Trập tháng ba làm vạn vật từng trận sinh sôi nảy nở, bách trùng kinh sợ mà ra đi. Hoa đào bắt đầu rực rỡ, chim thương canh minh, ưng hóa thành chậm, chính là thời điểm bắt đầu cày bừa vụ xuân. Gió nhẹ lướt qua cây không biết tên bên cạnh ruộng, lá cây xanh nhạt ào ào kêu vang, ôn nhu thanh tân, lôi kéo người ta chú ý. Nhưng mà xa xa trên quan đạo có hai người cưỡi ngựa không có tâm trạng ngắm cảnh xuân ven đường, bọn họ không có chỗ nào không là cau mày, mặt đầy phong trần.

Móng ngựa vung tung tóe tro bụi lên trên những cánh hoa đào làm quan cảnh đặc biệt diễm lệ, trong gió, cánh hoa trên cành cây rung động nhè nhẹ, phút chốc rơi xuống, một trận bay về phía trước lại bị cuốn dưới móng ngựa nghiền thành xuân bùn. Có thể suy ra, người vội vàng gấp rút lên đường cũng không có tâm tình thưởng hoa.

Trông y phục hai màu lam bạch của họ mặc giống như trang phục đạo bào, hẳn là đệ tử kiếm phái Côn Lôn Ngọc Hư. Sự thật đúng là như thế, bọn họ là đệ tử kiếm phái Côn Lôn Ngọc Hư, trong đó người mơ hồ chạy ở phía trước, nam nhân dáng dấp tuấn tú trẻ tuổi chính là Bùi Hồi Đại sư huynh kiếm phái Ngọc Hư. Địa điểm cuối cùng của chuyến đi này là Thành Thuận Thiên, mục đích chỉ vì cứu người.

Cứu người là một chuyện cấp bách. Từ sau khi nghe tin Tạ sư đệ gặp chuyện không hay, Bùi Hồi lập tức chờ lệnh xuống núi từ sư phụ cùng các vị sư thúc, ngày đêm chạy tới Thành Thuận Thiên. Cuối cùng tại lúc hoàng hôn, ngay lúc cửa thành chuẩn bị đóng tiến vào, không dừng chân ở khách điếm mà đi thẳng đến Tiêu Dao Phủ.

Trước cửa lớn Tiêu Dao Phủ truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, đột nhiên dừng ở trước cửa, Bùi Hồi tự lập tức xoay người xuống ngựa, bước nhanh từng bước lên bậc thang. Phía sau tiểu sư đệ Vương Tùy Bích đuổi theo "Đại sư huynh, chờ ta."

Tiểu sư đệ vào lúc này tâm lý cảm thấy kỳ quái, lúc trước thường nghe những sư huynh sư tỷ khác trong môn phái nói rằng Đại sư huynh cùng Tạ sư huynh bất hòa, tình cảm giữa hai người xa lạ lại khách sáo, thế mà nghe Tạ sư huynh có chuyện, Đại sư huynh dáng dấp trái lại vô cùng sốt ruột và lo lắng, khẩn cấp chạy đi, đem chừng mười ngày đường giảm bớt còn bốn năm ngày, đến ngay cả người nhà cũng chưa chắc lo lắng như thế.

Bùi Hồi không ngừng bước, vừa đi vừa nói "Cứu người như cứu hỏa, không thể bị dở dang. Lúc trên đỉnh núi đã học khinh công vừa vặn thời điểm này có thể dùng tới, ngươi nếu thực sự theo không kịp liền dùng khinh công."

Nói đến nước này, Vương Tùy Bích không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng theo sát phía sau Bùi Hồi. Hai người bước nhanh lên mười hai bậc thang đi đến cửa lớn huyền sắc, hai cánh đóng chặt, không người giữ cửa, yên tĩnh đến không giống như một đại phái giang hồ. Vương Tùy Bích lúc ở trên núi từng nghe Tạ sư huynh tự lập ra Tiêu Dao Phủ, ngày thường khách đến phủ đông như trẩy hội, đủ người tài ba trong thiên hạ tìm đến phủ.

Lúc này đừng nói bên ngoài không có một bóng người, ngay cả trong cửa cũng đều không nghe thấy nửa điểm âm thanh. Vương Tùy Bích gõ cửa một cái, không có người đến chào đón, quay đầu liền hỏi Bùi Hồi "Đại sư huynh, làm sao bây giờ?"

Bùi Hồi vẻ mặt bình tĩnh, khí độ trầm ổn, nâng tay lên chưởng một chưởng trực tiếp làm cửa lớn mở ra, nhấc chân nhảy vào. Mới đi vào cửa là một cái sân, dưới chân là gạch, thì sau đó hoàn cảnh xung quanh đột nhiên biến đổi, từ đình đài lầu các biến thành bãi cát vàng hoang vu, vô biên vô hạn, không có phương hướng.

Vương Tùy Bích sắc mặt biến đổi "Kỳ môn độn giáp" nghe nói Tạ sư huynh thiên phú võ học cực cao, đến nay không thể trở thành truyền kỳ võ học tông sư chỉ vì hắn thích bàng môn tà đạo. Ngũ hành bát quái, Kỳ môn độn giáp, cầm kỳ thi họa... tùy tính mà làm, tùy tâm mà học. Cố tình lại là một kỳ tài ngút trời, học cái gì cũng đều một lần liền hiểu.

Bùi Hồi bước chân chưa dừng, liền cầm kiếm trong tay nhét vào tay Vương Tùy Bích, không nhanh không chậm nói rằng "Đi theo phía sau ta." Nói xong liền tiến lên phía trước, bước chân nhìn như bình thường, kì thực mỗi một bước đều đi ở những điểm phá trận. Cảnh vật trước mắt mỗi khi đi một bước thì lại biến ảo vô cùng, từ trời đầy cát vàng đến cuồng phong bao phủ, từ cuồng phong đến sóng triều ngập trời, ngàn cân treo sợi tóc, sóng lớn sóng nhỏ thay phiên nhau nổi lên.

Đột nhiên một con hung thú cực lớn mở ra cái miệng to như chậu máu bổ nhào tới phía trước, Vương Tùy Bích trong cơn kinh hoảng rút kiếm chống đỡ, sử dụng Ngọc Hư kiếm pháp thức thứ ba, ánh kiếm tận trời, chớp mắt bị áp chế. Vương Tùy Bích nghe trên đỉnh đầu truyền đến tiếng lạnh nhạt quát lớn của Bùi Hồi "Hoảng loạn cái gì? Cũng chỉ là một tiểu trận pháp."

Vương Tùy Bích ngượng ngùng thu hồi kiếm, gãi đầu xấu hổ cười cười. Miệng lại líu lưỡi không thôi, đối với Đại sư huynh mà nói cũng chỉ là một tiểu trận pháp, đối với hắn thì đây giống như đầm rồng hang hổ, đao sơn kiếm thụ, khắp nơi nguy hiểm. Nếu không phải Đại sư huynh, hắn liền có khả năng bị nhốt ở bên trong nửa bước cũng không dám đi.

"Đại sư huynh, ngươi cũng học qua thuật Kỳ môn độn giáp?"

Bùi Hồi trong mắt loé ra hồi tưởng, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói "Tạ sư huynh ngươi đã dạy ta."

Vương Tùy Bích "Đại sư huynh ngươi nói cái gì?"

"Không có gì." Ngược lại cũng không phải cái hồi ức đáng giá gì trong quá khứ. Bùi Hồi có thể vượt qua tiểu trận kia là bởi vì mấy năm trước từng bị nhốt ở bên trong, lúc đó hắn muốn tìm sư đệ Tạ Tích luận võ. Tạ Tích vừa vặn trầm mê với thuật Kỳ môn độn giáp, không muốn luận võ, vì vậy bố trí tiểu trận pháp đem hắn nhốt ở trong trận.

Sư đệ nói là nếu muốn tìm hắn tỷ thí, vậy trước tiên từ trong trận pháp thoát ra đã. Nhưng hắn đối Kỳ môn độn giáp không quá quen thuộc, căn bản thoát không ra, năm ấy không thể thành công tỷ thí. Sau khi trở về, Bùi Hồi bỏ ra chút thời gian nghiên cứu Kỳ môn độn giáp, bất quá cũng chỉ là hiểu chút da lông mà thôi. Cuối cùng chờ đến khi hắn có thể phá trận pháp, Tạ Tích lại nổi lên hứng thú với Ngũ hành bát quái, chạy đi Lao sơn nghiên cứu những thứ này. (nhọ:)))

Dù vậy, kiếm thuật của Tạ Tích vẫn lợi hại hơn so với hắn.

Bùi Hồi mím môi, thần sắc kiên nghị nghiêm túc. Từ năm mười bảy tuổi ấy thua trong tay Tạ Tích, hắn liền đem Tạ sư đệ là mục đích đỉnh cao của đời này, chỉ mong một ngày kia có thể đánh bại Tạ sư đệ, kế thừa một mạch Côn Lôn Ngọc Hư.

Cho nên, hiện tại chưa thể đánh thắng Tạ sư đệ, chứng minh kiếm thuật Tiêu dao kiếm pháp của sư đệ so với hắn rất là cao siêu, Tạ sư đệ tuyệt đối không thể chết!

Bùi Hồi niềm tin kiên định quán xuyến cuộc đời của hắn, đến già cũng không thể thay đổi chí nguyện to lớn này, thế cho nên Tạ Tích hiện giờ là sư đệ sau đó chính là phu quân, hàng ngày buồn rầu chi nhất (?)

Hai người xuyên qua cửa sân phía trước, vượt qua hành lang chạm trổ hoa văn, từ Diễn Võ Trường qua Thùy Hoa Môn đi đến hậu viện đại sảnh. Cửa sảnh tràn đầy đều là người, đồng loạt trừng hai người Bùi Hồi và Vương Tùy Bích tiến vào, trên mặt tất cả đều là ý không hoan nghênh cùng chán ghét, còn có mấy ánh mắt xem thường xen lẫn sát ý. Phía trước không gặp nửa bóng người, thì ra là tất cả đều tập hợp ở đây chờ đợi bọn họ.

Có một đại hán đi ra, lớn tiếng nói "Người tới là người phương nào?" có lẽ là một tên thẳng tính, bình thường không nói chuyện nho nhã, lúc này hiếm thấy nghẹn ra được bốn chữ, cũng có vẻ đặc biệt biệt nữu.

Vương Tùy Bích phì một tiếng cười trộm, trái lại Bùi Hồi vẫn là dáng dấp mặt không biểu tình, khí độ ngược lại là ung dung không vội. Bùi Hồi nói "Đại đệ tử kiếm phái Côn Lôn Ngọc Hư, Bùi Hồi."

Người trong giang hồ đều biết phủ chủ Tiêu Dao Phủ Tạ Tích là đệ tử kiếm phái Côn Lôn Ngọc Hư, tuy rằng kiếm phái Ngọc Hư từ trước đến giờ khiêm tốn không cầu thanh danh, đặc biệt là đại đệ tử kiếm phái Ngọc Hư, nhiều năm qua chưa từng nghe tới thanh danh người này. Trong lúc nhất thời cũng không biết là thật hay giả, có trách thì chỉ trách do Tạ Tích quá mức đáng chú ý, kỳ tài ngút trời tuy ít cũng không phải là không có, nhưng nào có người thứ hai giống như hắn, Đông một búa Tây một gậy, học xong kiếm pháp liền chạy đi học cái gì Kỳ môn độn giáp, Ngũ hành bát quái, cố tình mỗi dạng lại đều tinh thông.

Tuổi còn trẻ liền có thể tự nghĩ ra một bộ kiếm pháp Tinh Diệu, thành lập Tiêu Dao Phủ, nhất hô bá ứng mà nổi tiếng thiên hạ. Đi tới chỗ nào đều là tiêu điểm trong đám người, như vậy nhân sinh có vô số bằng hữu, kẻ địch tự nhiên cũng nhiều hơn. Sau khi xảy ra chuyện, liền có không ít hơn mười làn sóng người tới thăm dò. Cái gọi là thừa dịp ngươi bệnh mà đòi mạng, số người muốn bỏ đá xuống giếng không hề ít.

Mặc dù người trước mắt này quả nhiên là đồng môn Tạ Tích, khó bảo toàn hắn cũng là một tên muốn bỏ đá xuống giếng.

Không ai đáp lại, Bùi Hồi cau mày, nghĩ muốn dứt khoát xông vào luôn. Lần lượt từng người giải thích thực sự phiền phức, chờ nhìn thấy người có thể hay không giúp đỡ được việc lại nói. Nhớ đến đây, dưới chân hơi động, bước lên trước một bước.

Đám người trước mặt tự động tách ra, có một nữ lang thanh xuân đi ra, yêu kiều nói "Đây chính là đại ca Tạ sư huynh, đại đệ tử kiếm phái Côn Lôn Ngọc Hư, Bùi Hồi? "

Bùi Hồi đáp một tiếng.

Nữ lang đeo khăn che mặt, một đôi mắt thu thủy sáng bộc lộ bên ngoài, cảnh giác đánh giá Bùi Hồi. Bất quá một khắc sau liền nói cười dịu dàng "Tạ đại ca muốn gặp ngươi, hắn nói nếu người tới là ngươi, vậy thì không cần đề phòng. Xin mời vào, Bùi thiếu hiệp."

Tên đại hán vừa nãy nói liền hỏi "Miêu cô nương, Tạ phủ chủ không có sao chứ?"

Miêu Anh trừng mắt nhìn đại hán, nàng vốn là tâm tình không tốt, lại nghe tên này nói chuyện, càng không thích. "Cẩn thận đừng để những kẻ đục nước béo cò xông vào là được, nếu là không có chuyện gì, tự nhiên sẽ đi ra thông báo cho ngài. Được rồi, đừng hỏi nữa, Bùi thiếu hiệp, mời tới bên này."

Bùi Hồi đi về phía trước, Vương Tùy Bích đi cùng ở phía sau nhưng bị ngăn lại. Bùi Hồi nói rằng "Hắn là tiểu sư đệ của ta."

Miêu Anh do dự "Xin lỗi, Tạ đại ca chỉ yêu cầu một mình người đi gặp hắn."

Bùi Hồi cũng không quay đầu lại dặn dò "Tùy Bích ngươi chờ ở đây."

Vương Tùy Bích "Ồ..." Đáng tiếc không thể nhìn thấy Tạ sư huynh.

Miêu Anh dẫn Bùi Hồi đi về phía trước, một bên tán gẫu một bên thăm dò, phần nhiều là hỏi về những chuyện Tạ Tích lúc còn ở núi Ngọc Hư. Nội dung ở giữa lời nói có chút tư mật. Bùi Hồi nhàn nhạt nhìn Miêu Anh, liếc mắt một cái liền biết cô nương này nhìn trúng Tạ sư đệ. Hắn như thói quen cảm thấy bình tĩnh, Tạ sư đệ không những là một người thông minh, tính cách ôn nhuận, nhân duyên vô cùng tốt, đồng thời hồng nhan tri kỷ vô số.

Miêu Anh không phải là người thứ nhất ở trước mặt hắn hỏi thăm về Tạ Tích, cũng sẽ không là người cuối cùng.

Trải qua khúc cua hành lang, nhìn thấy một đại hoa viên, trong vườn rất nhiều kỳ trân dị thảo. Lỗ tai nhạy một chút còn có thể nghe thấy tiếng nước róc rách, Bùi Hồi hơi kinh ngạc "Trong vườn có mạch nước ngầm?"

Miêu Anh không kịp thời phản ứng lại, mãi khi đi qua hòn non bộ thấy đối diện cách đó không xa có sơn tuyền mới cười nói "Không sai, đúng là có nước ngầm. Thời điểm kiến tạo nên Tiêu Dao Phủ liền tiến cử nước ngầm cùng ôn tuyền, tiêu hao rất nhiều người lực vật lực, là một đại công trình." Nàng tăng cao âm điệu, mặt lộ vẻ kiêu ngạo "Nền đất Tiêu Dao Phủ đều là do Tạ đại ca tự tay vẽ, kể cả nước ngầm cũng là hắn suy nghĩ tiến cử ra."

Chân mày Bùi Hồi hơi nhíu lại, đối với việc Tạ Tích không chuyên tâm một đường võ học lại chạy đi nghiên cứu bàng môn tà đạo mà cảm thấy đáng tiếc, còn không dám gật đầu bừa. Vì nghĩ đến quá mức tập trung cho nên không có chú ý Miêu Anh ở phía trước đẩy cửa ra mà cùng cất bước đi vào, sau đó liền nghe đến tiếng cười khẽ có điểm quen thuộc.

"Sư huynh suy nghĩ gì mà mặt mày ủ ê? Có thể nói ra cho sư đệ nghe một chút, biết đâu có thể thay người giải sầu."

Bùi Hồi ngẩng đầu, nhìn đối diện vách gỗ phía trước thấy Tạ Tích trên ghế nằm tử đàn. Tạ Tích bề ngoài cực kì đẹp đẽ, tuấn mỹ thanh nhã, hà tư nguyệt vận, hiếm thấy chính là dáng vẻ phong độ cũng như bề ngoài. Ôn nhuận như ngọc, nghiễm nhiên là một thế gia công tử, trông không giống những kẻ thô bỉ trong giang hồ.

Hắn từ nhỏ liền cùng những người khác bất đồng, dễ tính nhưng có nguyên tắc, đặc biệt tự lập, làm người khác người khó có thể chịu đựng. Mỗi tiếng nói cử động đều có thể đưa tới chú ý, trời sinh giống như liền nắm giữ năng lực lãnh đạo, khiến người ta cam tâm tình nguyện mà đi theo. Thiên phú xuất chúng, rõ ràng có thể đi lên con đường võ đạo chính đồ, lại cố tình đi học mấy cái bàng môn tà đạo.

Bùi Hồi nỗi lòng phập phồng, trên mặt vẫn là vẻ mặt nghiêm trang, không có biểu tình nhìn chăm chú vào Tạ Tích.

Khóe môi Tạ Tích treo nụ cười ôn nhuận xuân phong, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy làm bại lộ tình huống thân thể của hắn lúc này không được tốt lắm. Nguyệt bạch nho bào mặc vừa người tăng thêm phần khí phách thư sinh, đem tái nhợt ốm yếu hóa thành lưu phong dư vận. Trên vách gỗ sau lưng là bức thiên lý giang sơn đồ, vốn không khí nên là náo nhiệt, lại chẳng biết vì sao lại hiện ra cô đơn trống trãi.

Nguyên bản nên bố trí ghế Thái sư, bàn bát tiên vốn để gần vị trí ghế nằm tử đàn, mà nơi đó lúc này lại trống trơn mênh mông, không ra ngô ra khoai. Mà không biết đúng hay không do người nằm ở ghế là Tạ Tích nên vô luận hành vi phóng đãng cỡ nào đều hợp lý, cũng làm cho Bùi Hồi cảm thấy được có lẽ nên bố trí như vậy.

Tạ Tích ý cười ngâm ngâm "Sư huynh năm nay đến sớm nhưng cũng đã tới chậm." Người sư huynh này của hắn tính cách lạnh nhạt chất phác, trong mắt chỉ có kiếm đạo. Lúc ở trên núi đều không quá thân cận với các đồng môn, lại càng không muốn phản ứng hắn, hàng năm sáu tháng luôn xuống núi, đi thiên nam địa bắc tìm hắn cũng là vì tỷ thí.

Năm nay mới ba tháng liền xuống núi, chẳng lẽ là nghe hắn sắp gần đất xa trời nên muốn thừa dịp hắn chưa chết mà trước đó lại tỷ thí một trận. Đáng tiếc chậm mấy ngày, nếu ở bảy ngày trước, hắn còn có sức lực mà giao đấu một hồi. Đừng nhìn hắn hiện tại nói cười yến yến, bình chân như vại, kì thực đau ốm đã phá hủy thân thể hắn, lúc này đây đang ở bên trong thân thể điên cuồng ầm ĩ.

Nếu là người thường rơi vào hoàn cảnh này, dù là đại hán cao bảy thước cũng sẽ vì không chịu nổi đau đớn mà tự hại mình, tự sát. Chỉ có Tạ Tích, cùng người thường không giống nhau, lại còn có thể cười tán gẫu.

Lông mày Bùi Hồi liền nhăn lại "Chưa muộn, cũng không sớm." Ý tứ là vừa đúng lúc gặp.

Nghe vậy, ánh mắt Tạ Tích lóe lên tia ám quang, bỗng nhiên sâu sắc nhìn Bùi Hồi tươi cười "Có lẽ vậy." Hắn phất tay làm mọi người bên cạnh lui ra, bao gồm cả Miêu Anh. Tiểu cô nương này mới đầu không muốn, nhưng thấy một nữ y sư thanh linh đẹp đẽ cũng lui ra nên mới không cam lòng rời đi.

Nữ y sư lúc gần đi ra hướng Bùi Hồi nói rằng "Trên bàn có bát thuốc, vẫn còn nóng. Làm phiền Bùi thiếu hiệp khuyên phủ chủ uống xong."

Bùi Hồi kì thực không rõ nàng vì sao phải để cho mình khuyên Tạ Tích, cũng không biết chuyện uống thuốc vì sao còn phải khuyên. Y cùng với Tạ Tích ngoại trừ có chút tình đồng môn, còn lại, chẳng qua là cảm thấy nếu như Tạ Tích chết rồi hắn lại phải đi tìm một đệ nhất thiên hạ khác để đánh bại, nhiều phiền phức hơn a. Nhưng mà nghĩ đến, việc khuyên Tạ Tích uống thuốc hẳn không phải là chuyện khó.

Vì vậy Bùi Hồi gật đầu đáp ứng "Được."

Nữ y sư hành lễ "Đa tạ Bùi thiếu hiệp."

Trong đại sảnh tất cả mọi người đang chờ tin, Bùi Hồi lười úp úp mở mở, trực tiếp nói "Ta tại trong môn phái nghe nói tình huống ngươi ngàn cân treo sợi tóc lại còn hôn mê bất tỉnh... tuy rằng ngươi hiện tại đã tỉnh, mà vừa thấy liền biết bệnh cũng không nhẹ. Ta hướng sư phụ cùng các sư bá xin lệnh xuống núi, từ bọn họ nơi ấy cướp đoạt đến không ít linh đan diệu dược. Ngươi nhìn thử xem có thể dùng hay không."

Dứt lời, thật sự tháo xuống túi vải vẫn luôn mang trên lưng, bên trong chứa đầy chai lọ lung tung. Nếu không phải võ công Bùi Hồi cao vẫn luôn che chở, chỉ sợ chạy ngày chạy đêm đã sớm đem những chai lọ thuốc này làm cho sứt mẻ nát tan.

Thời điểm trong phòng chỉ còn lại hai người, ý cười trên mặt Tạ Tích liền phai nhạt xuống, thái độ chuyển lạnh nhỏ đến khó phát hiện. Đối với việc này, Bùi Hồi không có phát hiện. Rõ ràng sư huynh tính tình chất phác Tạ Tích cũng lười ngụy trang vẻ thân thiện, chỉ là không ngờ tới Bùi Hồi sẽ gánh một túi lớn linh đan diệu dược xuống núi, từ Côn Lôn Ngọc Hư khiêng đến Tiêu Dao Phủ.

Tạ Tích mặt không biểu tình trừng Bùi Hồi, lấy tay che miệng bật cười. Ngực một trận rung động, đôi mắt cười đến cong cong, sung sướng bên trong tràn ra viền mắt. Đủ để thấy rõ hắn thật sự rất vui vẻ, Bùi Hồi không hiểu tại sao hắn sắp gần đất xa trời lại còn có thể cười hài lòng như vậy, cũng may ngẫm lại ngày thường Tạ sư đệ làm người phóng đãng không kiềm chế nên có khác với người thường cũng là dễ hiểu.

"Đừng cười quá lâu, coi chừng cười chết." Bùi Hồi không phải là nguyền rủa, mà trước đây từng thấy qua bên dưới ngọn núi có người tự nhiên thả ra tràn cười vang mà chết. "Ngươi mau chọn đi, có cái nào có thể chữa bệnh không?"

Tạ Tích hiểu chút dược lý y học, cũng là thời gian gần đây mới bắt tay nghiên cứu, tiếp xúc không nhiều nhưng cũng biết những đồ vật Bùi Hồi khiêng tới này không thể giải cổ độc trên người. Có thể giải được cổ độc trên người hắn phải là người, một loại người ở tại thế ngoại đào nguyên, chỉ tồn tại trong truyền thuyết tộc nhân. Đáng tiếc hai mươi năm trước, toàn tộc chết hết trong một hồi hỏa hoạn.

Nụ cười trên khóe môi Tạ Tích vào lúc này ẩn vẻ thực lòng ôn nhu, hắn nhẹ giọng nói nhỏ, như ngày xuân gió thổi nhẹ, như chim hoàng oanh kêu khe khẽ, e sợ vẻ ôn nhu dọa sợ người trước mắt "Sư huynh xuống núi liền vì cứu ta?"

Bùi Hồi liếc mắt ngó hắn một cái, tỏ vẻ như chuyện đương nhiên "Tất nhiên."

Tạ Tích "Vì sao?"

Bùi Hồi trầm ngâm chốc lát, trả lời "Bởi vì ngươi là Tạ Tích"

Tạ Tích là đệ nhất thiên hạ, chỉ cần đánh bại hắn là có thể kế thừa sư môn, trở thành chưởng môn nhân phái Côn Lôn Ngọc Hư. Đây là sư quy củ của sư môn. Cả đời phấn đấu vì mục tiêu trở thành chưởng môn nhân, Bùi Hồi tất nhiên phải trước cứu sống Tạ Tích rồi sau đó đánh bại hắn, bằng không mệt y phải đi tìm một tên đệ nhất thiên hạ khác. Huống chi, đệ nhất thiên hạ cũng không phải ra đời dễ dàng như vậy.

Người trong thiên hạ như hạt bắp trong biển cả, ai cũng khó có khả năng chân chính phục tùng tán thành người khác. Nếu là trên đời này rốt cuộc không thể tìm ra một đệ nhất thiên hạ khác, Bùi Hồi liền cả đời cũng không thể leo lên chức chưởng môn, quá thảm!

Còn nữa, đánh nhiều lần như vậy cũng coi như quen biết. Đánh nhau với người quen, tính mệnh có bảo đảm. Đánh không lại sang năm tiếp tục đánh, luôn có thể một năm nào đó thành công. Trái lại, nếu là đổi thành người không quen, ở trong tình huống đao kiếm không có mắt đem y chém chết liền quá bất hạnh.

Nhiều lần suy nghĩ cân nhắc, đủ các loại nguyên nhân gộp lại, Bùi Hồi cho ra ý định Tạ Tích vẫn phải là sống sót, hơn nữa phải sống sót đến cùng. Y gật đầu, biểu tình kiên nghị kiên định, khẳng định ý nghĩ của chính mình.

Mà rơi vào trong mắt Tạ Tích liền biến thành "y nhất định sẽ cứu hắn, muốn hắn nhất định phải sống sót", nguyên nhân chỉ có một, hắn là Tạ Tích. Không phải đệ nhất thiên hạ, không phải kỳ tài ngút trời trong truyền thuyết giang hồ, càng không phải là phủ chủ Tiêu Dao Phủ nhất hô bá ứng, chỉ vì hắn là Tạ Tích. (Anh nghĩ nhiều rồi:)))

Tạ Tích cười nhẹ, nguyên bản ý cười đã tắt liền bị nhen lên. Rõ ràng việc hắn chết đối sư huynh mới là có lợi nhất, vì cái gì lại muốn cứu hắn? Hắn một lần nữa bắt đầu xem kỹ trước đây chưa bao giờ để Đại sư huynh ở trong mắt, muốn tìm đến làm cho hắn vui vẻ, có chút ý tứ gì đó.

Trong núi học nghệ tám năm, Bùi Hồi tại trong mắt Tạ Tích chỉ là cái danh hiệu Đại sư huynh kiếm phái Ngọc Hư. Sau đó Bùi Hồi bị thua trong tay hắn, hàng năm dù ở thiên nam địa bắc y cũng đều sẽ tìm được hắn mà giao đấu kiếm pháp, Tạ Tích có hơi không kiên nhẫn. Hắn đối võ đạo không quá ham thích, xác thực mà nói, là đối tất cả mọi người mọi sự vật cũng không quá ham thích.

Có lẽ thời điểm lúc mới học còn có hai phần nhiệt tình, dần dần, tài nghệ thuần thục thì liền không còn hứng thú.

Tạ Tích lười nhác nằm ở trên ghế, giơ tay lên khảy bình sứ phía trước "Không có tác dụng."

Bùi Hồi "Ngươi xác định? Không bằng để y sư vừa nãy đi ra tiến vào xem thử một chút, tất cả những thứ này rất trân quý đều là ta lấy từ chỗ sư phụ cùng các sư bá, sẽ không vô dụng."

Nghe vậy, Tạ Tích một ngón ngón tay xẹt qua bình sứ trắng trong sạch, ngẩng đầu "Nếu là trân quý, sư phụ cùng các sư bá như thế nào sẽ cho ngươi?"

Bùi Hồi nâng cằm lên, "Ta đi lấy, bọn họ nhất định phải cho."

Tuy rằng mặt không biểu tình, nhưng khó giải thích được mặt có một tia kiêu ngạo. Ngược lại Tạ Tích thiếu chút nữa quên Bùi Hồi được các vị trưởng bối yêu thích hoan nghênh như thế nào, nói đến cũng thật là kỳ quái, hắn cùng thế hệ bên trong rất được nâng đỡ, trưởng bối cũng coi trọng hắn. Nhưng mà so sánh với nhau, các trưởng bối càng yêu thích Bùi Hồi hơn, thật sự coi y là con cháu mà thương tiếc.

Nếu là hắn, sư phụ cùng các sư bá trên các mạch Côn Lôn có lẽ sẽ lấy chút thuốc cất giấu ra, mà nhất định sẽ không đem đồ trân quý cất giấu dưới đáy hòm cho hắn. Nụ cười Tạ Tích ôn nhu, nhổ ra lời nói lại đặc biệt lạnh lùng "Chính ta có hiểu chút y lý, hơn nữa bên trong ta mắc chính là cổ độc, không có thuốc nào chữa được."

Bùi Hồi "Cổ độc? Võ lâm Trung Nguyên không có môn phái nào dùng cổ, ta nhớ rõ trong văn hiến môn phái ghi chép chỉ có ba môn phái dùng cổ độc là Tây Vực Ngũ Độc, Kiềm Quý Miêu Cổ, Điền Nam Kiêm Tằm, ngươi đã đắc tội môn phái nào?"

Tạ Tích cảm thấy thú vị đáp "Không biết."

Bùi Hồi "Ngươi bên trong trúng loại cổ độc gì? "

Tạ Tích "Đào hoa cổ."

Bùi Hồi cau mày, suy nghĩ một hồi lâu "Chưa từng nghe tới. Trước tiên ngươi nói nơi ngươi bị trúng độc ở nơi nào, chỗ nào gần chúng ta liền đi nơi đó tìm thuốc giải."

Tạ Tích chợt cảm thấy mất mặt, nhạt giọng nói "Ba chỗ đó ta đều đi qua, cùng với tộc trưởng bọn hắn gặp mặt. Bọn họ với Đào hoa cổ bó tay hết cách." Cái tên Đào hoa cổ này nghe tới liền nghĩ đến sắc hồng kiều diễm, chỉ người tài mới biết trúng cổ độc này đáng sợ như thế nào. Đến cái tên môn phái dùng cổ này còn không biết tên loại cổ này cũng chưa từng nghe qua, liền kiếm đâu ra biện pháp giải cổ độc?

"Huống chi, ba nơi này đông người dùng cổ độc, hơi không chú ý sẽ trúng chiêu. Ngươi đi, sợ là muốn chết ở bên trong."

Bùi Hồi tùy ý xua tay, không quá để ý. Cổ độc đối với y không có tác dụng, y tự nhiên có điều dựa vào, lại không phải người ngu. "Không có biện pháp khác?"

Tạ Tích cụp mắt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy "Không có."

Bùi Hồi chắp tay nhìn bức Thiên lý giang sơn đồ trên vách gỗ, trong lòng rất là khó xử. Nửa nén nhang qua đi, hắn nhìn lại, ánh mắt phức tạp "Tạ sư đệ, ta nhất định sẽ cứu ngươi! Ngươi...để ta suy nghĩ lại."

Tạ Tích không ôm hi vọng mà nhận hắn phần hảo ý này "Đa tạ sư huynh. Sư huynh hẳn là không có chỗ đặt chân, không bằng ở lại Tiêu Dao Phủ."

Bùi Hồi tầng tầng ưu tư "Ừm. Đúng rồi, uống thuốc đi."

Tạ Tích nhìn xườn mặt Bùi Hồi suy nghĩ sâu xa, ánh mắt từ từ tăng lên, tay phải gõ gõ mấy cái trên tay dựa ghế, dừng lại, khép hai mắt lại chợp mắt. Mấy phút sau, Bùi Hồi xoay lại liền nhìn thấy gương mặt đã ngủ của Tạ Tích, dừng một chút, đem áo choàng treo bên hông tới đắp lên người hắn. Sau đó rơi đi khỏi đại sảnh, bên ngoài mọi người đang chờ, thấy hắn đi ra vội hỏi tình huống của Tạ Tích.

Bùi Hồi chỉ đáp "Hắn đang ngủ, không uống thuốc, cũng không khuyên nổi." Căn bản là không khuyên, "Ta sẽ ở lại Tiêu Dao Phủ mấy ngày, có thể sắp xếp cho ta một gian phòng hay không?"

Miêu Anh đang muốn mở miệng làm chủ, thanh lãnh nữ y sư bên hông liền nói rằng "Tiêu bá, ngài an bài đi."

Một lão bá sót lại ở phía sau rung rung rẩy rẩy đi ra, liếc nhìn Bùi Hồi vài lần mới nói "Thiếu hiệp xin mời theo ta."

Miêu Anh trừng mắt nhìn nữ y sư mà không cam lòng, nhưng Tiêu bá mới phải là quản sự Tiêu Dao Phủ, nàng bất quá chỉ là muội muội của bằng hữu Tạ Tích, căn bản sẽ không có lập trường làm chủ. Anh mắt nàng xoay chuyển một chút liền muốn chạy vào trong đại sảnh, nữ y sư đưa tay ngăn lại "Phủ chủ cần nghỉ ngơi, không nên quấy rầy hắn."

Miêu Anh càng không thích, dậm chân nói "Trình Băng, ngươi đừng có vọng tưởng. Nếu Tạ đại ca yêu thích ngươi, còn có thể tới bây giờ đều đối với ngươi khách khí như thế? Nếu không phải ngươi hiểu dược lý, dựa vào ngươi làm sao có thể ở lại được Tiêu Dao Phủ"

Trình Băng cười nhạt, liếc nhìn Miêu Anh "Ít nhất ta hữu dụng hơn so với ngươi, cũng có một tia khả năng nhỏ nhoi cứu được phủ chủ." Nói xong, nàng liền đi đến hướng đại sảnh.

Bởi vì là thân phận y sư, cho nên được phép đi vào chăm nom. Còn nữa, so với Miêu Anh gào gào thét thét, Trình Băng ôn nhu như nước sẽ không quấy rối đến Tạ Tích nghỉ ngơi.

Miêu Anh thay đổi sắc mặt. Ân cứu mạng, tuyệt đối sẽ làm cho Trình Băng trở thành uy hiếp lớn nhất.

Một bên khác, Bùi Hồi đem Vương Tùy Bích mang theo bên người cùng nhau đi theo Tiêu bá đến một tòa sân lịch sự tao nhã. Tiêu bá nói rằng "Chỗ sân này tuy rằng nhỏ nhưng được cái yên tỉnh, hoàn cảnh tốt, không biết hai vị có vừa lòng không?"

Bùi Hồi ngước mắt nhìn sang, gật đầu tỏ vẻ vừa lòng. Tiêu bá dẫn hai người tới nơi dàn xếp xong xuôi liền liền rời đi, sư huynh đệ hai người Bùi Hồi cùng Vương Tùy Bích liền như vậy ở lại.

Vương Tùy Bích ban đầu xuống núi, tính tình còn lo lắng, bây giờ đối với cái gì cũng tò mò, cảm thấy hứng thú, không ngừng truy hỏi Bùi Hồi "Đại sư huynh, ngươi nhìn thấy Tạ sư huynh sao?", "Tạ sư huynh có phải hay không lớn lên không khác thần tiên?", "Tạ sư huynh có phải thật sự hôn mê bất tỉnh không? Sắp chết tới nơi rồi?", "Thuốc của chúng ta mang theo có hữu dụng sao?"

Bùi Hồi tiện tay lấy lên hòn đá nhỏ cũng không quay đầu lại mà ném mạnh về sau, điểm lên huyệt nói của Vương Tùy Bích, cuối cùng cũng coi như thanh tĩnh không ít.

Kế tiếp mấy ngày, Vương Tùy Bích luôn là chạy trốn đi đâu không thấy bóng người, cơ hồ dạo hết toàn bộ phủ Thuận Thiên. Hắn là sau này mới được thu nhận vào phái Ngọc Hư, chưa từng thấy qua Tạ Tích, hơn nữa bản chất hiếu động vô tư vì được bảo vệ quá tốt, cho nên hiện tại căn bản không biết lo lắng cũng không biết phiền não của Bùi Hồi.

Về phần Bùi Hồi, sau khi ở lại Tiêu Dao Phủ liền dùng một con bồ câu đưa tin. Đến ba ngày sau mới nhận được hồi âm, lúc thấy nội dung thư, trợn mắt há mồm thật lâu không nói gì. (Ngày tàn của ẻm sắp đến ròi)

Tất cả những việc này, đều bị hộ vệ trong phủ thám thính được mà báo lại với Tạ Tích, kể cả việc dùng chim bồ câu đưa thư.

Lá thư đó của Bùi Hồi là hỏi cách giải Đào hoa cổ, phong thư trở về kia, chữ viết ngí nguấy, không ai xem hiểu.

P/s: Máaaa cuối cùng cũng edit xong một chương, một chương dài bà cố luôn, vừa edit vừa beta mà muốn từ bỏ luôn đó:))))))