Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 102: Chiến lược của Vương Ngũ



Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****

Nhiếp Bất Phàm một đườnggào thét, bị đưa đến một căn nhà gỗ nhỏ.

“Đến rồi. ”

Lý Dực thả hắnxuống giường.

“Đây là chỗ nào. ”

Nhiếp BấtPhàm thấy mình đã rơi vào sào huyệt của tặc nhân, nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh.

Lý Dực không nói gì, chỉ imlặng nhìn hắn.

“Nhìn cái gì. ”

Nhiếp BấtPhàm thẳng lưng, kiên cường nói, “Có nhìn nữa ta cũng không theo ngươi đâu!”Đáng tiếc, giữa nơi tối lửatắt đèn thế này, bộ dáng chính khí vẻ mặt hiên ngang của hắn hoàn toàn không cóchút uy lực.

“Bất Phàm, ngươi có biết ailà nam nhân đầu tiên của ngươi không. ”

Lý Dực hỏi.

“Vương Ngũ. ”

Nhiếp Bất Phàmkhông chút do dự trả lời.

Sắc mặt Lý Dực lập tức u ámy như thứ ánh sáng mờ nhạt trong phòng.

Hắn cắn răng nói, “Ngươi hiệntại mất trí nhớ, ta thông cảm cho ngươi. ”

“Có cái gì mà thông cảm?Ngươi xác định ta mất trí nhớ. ”

Nhiếp Bất Phàm nhíu mày nói, “Ta cho rằng cáigì nên nhớ ta đều nhớ cả. ”

“Cái gì nên nhớ đều nhớ. ”

Lý Dực gầm nhẹ, “Những thứ trọng yếu ngươi đều quên!”Quên hắn, quên lần cùng hắngặp mặt, quên từng ngày từng tháng chung sống với hắn, cũng quên luôn cả tình cảmmà hắn dành cho.

Nhiếp Bất Phàm cảm giác đượctâm tư đang chấn động của đối phương, nhịn không được bước tới vỗ vai hắn, an ủi, “Không có việc gì, con người của ta không có ưu điểm nào cả, nhưng tuyệt đối làmột người biết sai liền sửa, khiêm tốn thụ giáo. Nếu như ta thực sự quên mấtcái gì, ngươi cứ nó ra, xem có thể kích thích hồi ức để ta nhớ lại hay không. ”

Lại còn ‘biết sai liền sửa, khiêm tốn thụ giáo’?Ngươi có thể thành thành thật thật yên yên ổn ổn đã là cảmtạ trời đất lắm rồi.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ giúpngươi nhớ lại. ”

Lý Dực đè hắn xuống giường, giúp hắn cởi áo tháo thắt lưng.

Nhiếp Bất Phàm giãy giụa, “Như thế không được, ta là một người có lễ tiết. Tuy rằng Vương Ngũ phụ tìnhtrước, nhưng ta quyết vì hắn một lòng chung thủy tới già. ”

“Chung cái quỷ!” Lý Dực hừlạnh, “Khi ta trở thành nam nhân của ngươi, hắn còn không biết đang ở chỗ nàomà tụng kinh đâu!”Huống chi cái thứ ‘lễ tiết’này, cho dù tất cả người trong thiên hạ đều có, nhưng Nhiếp Bất Phàm ngươi tuyệtnhiên không thể có!Nhiếp Bất Phàm toàn thân chỉcòn sót lại nội khố buộc chặt bên hông.

Lý Dực một bên hôn môi, mộtbên lôi kéo y phục trên thân thể mình. Đến khi hắn thoát tới hạ thân thì Nhiếp BấtPhàm liều chết nắm lấy nội khố của hắn không buông, nhất định không để cho hắnlấy thứ hung khí giết người kia ra.

Lý Dực cố định một tay đốiphương, người nọ lại dùng tay còn lại mà giữ. Khi hai tay đều bị ghì chặt, hắnlại dùng chân chặn lại ở khố hạ Lý Dực. Đến khi hai chân cũng bị khống chế, hắnchỉ còn có thể trừng mắt mà nhìn người kia mang theo hung khí vội vàng tiến tới.

“Lý, Lý Tứ, chúng ta thươnglượng một chút. ”

Nhiếp Bất Phàm run rẩy nói.

“Ở trên giường, không cóthương lượng. ”

Lý Dực khóe miệng xuất ra một ý cười, còn nhớ ngày xưa lần đầucũng hắn hoan ái cũng là tình cảnh như thế này.

“Không phải, ngươi xem, tavừa mới cùng Vương Ngũ, hiện tại lại cùng ngươi… ô…”Lý Dực tức thì lấp kín miệngđối phương, không cho người kia có cơ hội nói tiếp. Kinh nghiệm đã cho hắn hiểuđược một điều, bỏ quên cái miệng của người nào đó, chính là tự mình tìm ngược.

“Bất Phàm, ta tiến vào…” LýDực ghé sát vào lỗ tai người kia, khẽ nói.

“Từ từ, ta còn chưa sẵnsàng, để ta chuẩn bị tinh thần một chút… A!”“Xem ra, ” Lý Dực khàn khànnói, “Không có thời gian cho ngươi chuẩn bị rồi. ”

“Ô… Ân…”“Bất Phàm, ta tuyệt sẽkhông để cho ngươi quên ta, ta muốn ngươi cả đời này phải nhớ kỹ ta. ”

Lý Dựcdùng sức phát động, ngữ khí thập phần kiên định.

“Cả đời có phải quá dài haykhông. ”

Nhiếp Bất Phàm thở dốc nói, “Không bằng giảm giá một chút đi, nửa đờithì sao?Như thế ngươi còn có cơ hội thú thê sinh tử. ”

“Dông dài!” Lý Dực hừ lạnhnói, “Trừ khi ngươi có thể sinh con, bằng không đừng nói với ta thú thê sinh tửgì cả. ”

“Ngươi xác định?Không cầnphu nhân xinh đẹp, cũng không cần hài tử mập mạp đáng yêu. ”

“Ngươi chính là phu nhân củata, gà của ngươi chính là hài tử của ta. ”

Nhiếp Bất Phàm trầm mặc mộthồi, tựa hồ có phần xúc động, lâu sau mới nói, “Gà của ta là hài tử của ngươi?Có phải hơi vượt ngoài nhân loại rồi không. ”

“Ngươi im miệng. ”

Lý Dực lậtngười hắn lại, gia tăng lực đạo, mạnh mẽ sáp nhập.

“Nhẹ chút!Cái roi gà củangươi dư thừa sức lực sao. ”

Lý Dực cười nói, “Bất Phàm, ngươi còn nhớ lần đầu tiên, ngươi đối phó với ta thế nào không. ”

“Như thế nào?Đối phó rasao. ”

Nhiếp Bất Phàm ý thức có phần thả lỏng, thân thể nóng bỏng từng hồi.

“Ngươi nói…” Lý Dực ghé vàolỗ tai người kia khẽ nói, “… Muốn kẹp chết ta. ”

“… Thực sự là ý kiến hay. ”

“Ta cũng nghĩ vậy. Cho nên, kẹp chặt chút đi…”“Ô…”Đêm dài đằng đẵng, giao cảnhtriền miên.

Bên kia, Vương ThiThiện sau khi chỉnh trang ổn thỏa liền trở lại thôn, lại lập tức bị đám người Vệ Địch chặnđứng.

Không đợi bọn hắn chất vấn, Vương Thi Thiện đã mở miệng trước, “Vừa đúng lúc, ta có lời muốn nói, các ngươi đitheo ta. ”

Nói xong, hắn chậm rãi bướcvào phòng của Nhiếp Bất Phàm.

Vệ Địch ánh mắt chợt lóetinh quang, nhấc chân theo vào.

Năm người Tư Thần Vũ, LýHoài, Thái Bạch, Trương Quân Thực và Phiền Lạc liếc mắt nhìn nhau, nối gót theo sau, còn những người không liên quan nhưThẩm Mộ Nhiên, Thiên nữ thì bị chặn ở ngoài cửa.

Mấy người ở trong phòng nóichuyện hồi lâu, đến khi đi ra, biểu tình tuy rằng không ai giống ai, nhưng đều trầm mặctrở về phòng của mình.

Đến ngày hôm sau, khi Lý Dựcmang theo Nhiếp Bất Phàm sống dở chết dở trở về. Đám người Vệ Địch chẳng qua chỉghé thăm một chốc, cũng không vì giành quyền bồi ngủ mà tiếp tục tranh chấp vớinhau.

Lý Dực cảm thấy bất ngờ, hắncòn tưởng sau khi trở về sẽ bị người người chặn đầu gây khó dễ, ai ngờ phản ứnglại thập phần bình lặng như vậy.

“Ngươi đã nói gì với bọn hắn. ”

Lý Dực hỏi Vương Thi Thiện.

Vương Thi Thiện ngồi ở bêngiường của Nhiếp Bất Phàm, nhàn nhạt đáp, “Sao ngươi không đi hỏi Quân Thực?Lờinhư vậy, ta sẽ không nói lần thứ hai. ”

Lý Dực nhìn hắn một chút, xoay người đi ra cửa.

“Nói gì. ”

Trương Quân Thựcnhã nhặn cười nói, “Ta cũng không dám thuật lại lời hắn đã nói tối qua. Nhưngcó thể khẳng định, Vệ minh chủ, Tư vương gia, cùng với Quốc sư rất nhanh sẽ rờikhỏi Kê Oa Thôn. ”

Lý Dực sửng sốt, “Bọn hắn địnhbuông tha Nhiếp Bất Phàm. ”

“Buông tha hay không, tạmthời chưa nói được. Bất quá, trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không bức bách NhiếpBất Phàm nhớ lại. ”

Lý Dực vẻ mặt kinh hãi, âmthầm cân nhắc rốt cuộc là Vương Thi Thiện đã nói cái gì với mấy người kia?Nhìnhắn đêm qua buông tay đến là dứt khoát như vậy, còn tưởng hắn thật sự bác áibao la, có thể tâm bình khí hòa mà chia sẻ Nhiếp Bất Phàm với người khác chứ.

“Vậy, ngươi thì sao. ”

Lý Dựcnhìn về phía Trương Quân Thực, hỏi, “Ngươi đi hay không. ”

“Ta. ”

Trương Quân Thực thấpgiọng nói, “Ta làm sao có thể đi?Ngươi không biết, kỳ thực ta đã sớm nói chuyệnvề Bất Phàm với phụ thân rồi. ”

“Cái gì?Ngươi nói rồi?Vậyphụ thân ngươi phản ứng ra sao. ”

Trương Quân Thực cười nói, “Ngươi nghĩ người sẽ có phản ứng thế nào?Tất nhiên là đánh cho ta một trận. ”

Lý Dực trầm mặc, hắn khôngngờ một người thoạt nhìn không nóng không lạnh như Trương Quân Thực cũng códũng khí dám đối diện với người nhà mà nói ra chuyện này.

Còn hắn thì sao?Có can đảmnày không?Nếu như muốn cùng Bất Phàmsuốt cả một đời, hắn nhất định phải bước qua cửa này.

Lý Dực đáy mắt hiện lên mộttia kiên định, bình tĩnh nói, “Chờ khi Tư vương gia rời đi, ta sẽ cùng đi với bọnhắn. ”

Trải qua mấy lần tan tan hợphợp, hắn vô cùng chắc chắn về tình cảm của mình. Một khi đã như vậy, còn gì đểmà do dự nữa?Trương Quân Thực cười cười, vỗ vai hắn nói, “Vậy thì, Bất Phàm đêm nay liền giao cho ta, ngươi không có ýkiến gì đi. ”

Lý Dực gật đầu, xoay ngườiđi khỏi.

Ban đêm, Nhiếp Bất Phàm bịngười chụp bao tải đưa lên giường Trương Quân Thực. Sau một hồi giao triền quấnquýt, đoạn ký ức về Trương Tam kia cũng trở về.

“Trương Tam, nhiều ngày khônggặp, ta phát hiện ngươi ngày càng hòa nhã dễ gần. ”

“Lý Tứ, hôm nay ăn bánh chẻo, ngươi nhanh chóng nhào bột mì đi. ”

“Vương Ngũ, Vương Ngũ, Vương Ngũ đâu?Lại trốn đi xó nào tụng kinh rồi. ”

Nhiếp Bất Phàm giống nhưcon chim cánh cụt cả ngày khoái hoạt, tung tăng bay nhảy khắp nơi, so với bộ dạngnằm bất động trên giường lúc trước hoàn toàn khác biệt.

Nhưng đám người Vương ThiThiện cũng không nắm chắc hắn ngoại trừ trí nhớ có chút vấn đề ra, có còn trởngại nào khác hay không.

Vì thế thần y mỗi ngày đượcmời đến bắt mạch cho hắn, biểu tình ma ma quái quái, giống như vẫn còn trầm mêtrong tìm tòi nghiên cứu thể chất đặc biệt của hắn, cho nên không hề nghe lọitai những câu hỏi của mọi người. Khi bị hỏi dồn dập, lão liền không kiên nhẫnmà đáp một câu, “Không chết được. ”

Vài ngày sau, Nhiếp BấtPhàm không còn vô duyên vô cớ mà hôn mê nữa, cũng không phát sinh chứng mộngdu, sinh hoạt hoàn toàn trở lại như cũ.

Đám người Tư Thần Vũ cũngđã nhận được thánh chỉ triệu bọn họ hồi kinh. Vì thế, bọn họ liền thu dọn hànhtrang, mang theo trân bảo trong kho tàng rời khỏi Kê Oa thôn.

Trước khi chia tay, Nhiếp BấtPhàm làm một bàn tiệc thịnh soạn tiễn đưa bọn họ.

Nhìn thấy nét cười của hắn, đám người Tư Thần Vũ trong lòng có chút đắng cay, bởi vì hắn đã hoàn toàn quênsạch bọn họ.

Bất Phàm, ta rời khỏi đâykhông có nghĩa là ta buông tha cho ngươi!Chờ khi ta trở lại, tuyệt không chophép ngươi quên ta nữa!Vệ Địch ánh mắt thâm trầm, biểu tình ác liệt.

Tư Thần Vũ quay đầu nhìn lạitiểu sơn thôn nằm nơi chân núi, thần sắc bình lặng, khóe môi khe khẽ nhếch lên.

“Nếu đã luyến tiếc, thì đừngtùy tiện buông tay. ”

Thẩm Mộ Nhiên nói.

“Bản vương gia tự có chừngmực. ”

Hắn xoay người, cất bước đi về phía trước.

Lý Hoài hỏi Lý Dực, “Ca, ngươi cũng đi. ”

Lý Dực gật đầu, “Nhất địnhphải trở về nói rõ một lần. ”

“Ngươi thực sự quyết định rồi. ”

“Đúng. ”

Lý Hoài trầm mặc, chầm chậmđưa mắt nhìn về phương xa, một lát sau, hắn nói, “Ta hiểu rồi, ca, ta ủng hộngươi. ”

“Đa tạ. ”

Lý Hoài thở phào một hơi, vênh mặt lên nói, “Kể từ nay, Lý gia gia chủ đời tiếp theo là ta rồi. ”

Lý Dực nhìn hắn, cũng khôngbỏ sót một tia không đành cùng với thứ mạnh mẽ giả vờ nơi đáy mắt đối phương.

Đệ đệ, đa tạ ngươi. Đa tạngươi đã chọn cách thành toàn cho lựa chọn của ta.

Trong số mấy người, ra đi dễdàng dứt khoát nhất chính là Phiền Lạc. Hắn trở về chỉ để giải quyết hậu quả màthôi. Tuy rằng thứ hắn sắp đối mặt chính là hai tòa núi lớn: hoàng đế và gia tộc, nhưng trong lòng hắn đã sớm có dự tính, nhất định sẽ thoát thân quay lại nơiđây.

Hắn kiên nhẫn, thực sự kiênnhẫn. Hhắn hiểu, chia ly ngắn ngủi trước mắt bất quá chính là vì nửa đời gắn bóvề sau.

Một khi gặp lại, người nọ vớimình vẫn là vừa gặp như đã quen thân.

“Các ngươi không đi sao. ”

Trương Quân Thực hỏi thúc – chất Thái gia.

“Ta không đi. ”

Thái Bạch ngồitrên ghế, nhún vai nói, “Ta thực sự thích đời sống ở chỗ này. Nhưng là thúc phụ, ngươi có thể đi rồi. ”

Thái Diên khoanh tay trướcngực nói, “Ta bất cứ lúc nào cũng có thể đi, nhưng ta nhất định phải mang ngươiđi cùng. ”

“Vì sao. ”

“Ngươi không quay về, changươi sẽ tự mình đến bắt ngươi. ”

“Vậy để phụ thân đến đâyđi. ”

Thái Bạch nhảy xuống ghế, ôm lấy Nhiếp Bất Phàm nói, “Vừa dịp cho hắn gặptiểu tức phụ. ”

Nhiếp Bất Phàm một tay đẩyhắn ra, tức giận nói, “Tiểu tử, ngươi muốn tức phụ, liền vào trong chuồng gà màchọn đi. ”

“Bất Phàm, ngươi thực là vôtình bạc nghĩa. ”

Thái Bạch đau lòng. Hắn nhiều lần muốn bắt chước đám ngườiVương Thi Thiện, cùng với Nhiếp Bất Phàm trải qua một hồi xuân ý, để người kiacó thể nhớ ra. Nhưng là người nào đó được bảo hộ quá nghiêm ngặt, hắn căn bảnkhông có cơ hội xuống tay.

Liều mạng giãy chết khôngcó tác dụng, Thái Bạch rốt cuộc vẫn bị Thái Diên cường hãn lôi đi. Kê Oa thôncuối cùng chỉ còn lại Vương Thi Thiện và Trương Quân Thực.

Bất quá, ly khai không cónghĩa là vĩnh biệt. Những người đáng thương từng bị Nhiếp Bất Phàm hãm hại, muốntrở về chính đạo căn bản là không có khả năng.

Rất nhanh, Kê Oa thôn sẽ lạinghênh đón một nguồn sinh cơ mới…—* hò hét * Vẫn chưa có hoàn~~~ Vẫn còn rất nhiều chuyện thú vị ở đằng sau a~~~~~