Call Boy

Chương 7: Bảy lần một đêm



Dịch: Lãng Nhân Môn

Tôi lề mề vào phòng thay đồ, thay chiếc quần da mà Lâm Hạo Đông chuẩn bị từ trước. Chiếc quần da siêu bó sát không chỉ dính chặt vào da mà còn gò ép “thằng em” của tôi nổi cộm lên rõ ràng.

Đường từ phòng thay đồ đến phòng bao không ngắn, giữa hai nơi còn phải đi qua một sàn nhảy tập trung vô số trai gái đói khát. Khi tôi chen qua bọn họ thì cảm thấy rất nhiều cánh tay sờ soạng ve vuốt trên người mình, thậm chí còn có một cô em tóc vàng bốc lửa nắm lấy tay tôi rồi huýt sáo rõ to!

Chưa tới phòng bao mà “thằng em” tôi đã căng phồng đau tức, thế nhưng lại bị quần da bó sát người gò lại. Nó bừng bừng nhiệt huyết mà lại chẳng có chút không gian nào để phát huy!

Giờ thì tôi lờ mờ hiểu được vị khách kia bắt tôi mặc thế này là có dụng ý gì rồi, cô ta muốn tôi không thể bộc phát lửa tình ra được đây mà.

Tôi cứ cho rằng sau khi đã trải qua chục lần tẩy lễ của đàn bà thì tốt xấu gì cũng được coi là lão làng dày kinh nghiệm rồi cơ, thế mà lúc đến cửa phòng bao thì tôi vẫn không nhịn được mà muốn lui bước.

Trong lúc tôi đang do dự thì cửa bỗng bị mở ra từ bên trong, một thiếu niên xinh xẻo để trần nửa người trên, mặc mỗi cái quần sịp chữ T hốt hoảng chạy vọt ra.

Tôi có ấn tượng với cậu trai này. Cậu ta cũng là tiếp viên của Ngũ Quang Thập Sắc. Theo ldh nói thì cậu ta vào đây chẳng sớm hơn tôi bao nhiêu, thế nhưng nhờ có độ tuổi còn non và làn da trắng trẻo nên vừa mới vào đã được các phú bà hoan nghênh nhiệt liệt, chẳng mấy chốc đã trở thành một trong những tiếp viên cao giá nhất ở nơi này.

Những tiếp viên cùng đẳng cấp với cậu ta cơ hồ đều là trai bao có thiên phú lạ thường, thậm chí còn có vài gã bảy lần một đêm!

Khi cánh cửa mở ra thì tôi cũng nhìn thấy tình hình bên trong phòng bao. Một người phụ nữ cuộn mình ngồi trên sofa, cả người co giật như đang đau đớn lắm.

Tôi thấy hơi kì quái. Bình thường người ta đến Ngũ Quang Thập Sắc chỉ để mua vui, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người đến khóc đấy.

Tuy lấy làm lạ, nhưng không hiểu vì sao khi nhìn thấy người phụ nữ ấy khóc thì nỗi thương xót lại dâng lên trong lòng tôi. Tôi muốn ôm lấy chị vào lòng thật chặt và xua tan hết thảy những đau buồn của chị.

Bao nhiêu nỗi bồn chồn ban nãy đều bay sạch, tôi từ từ bước tới gần sofa. Theo chuyên môn nghề nghiệp của một tên trai bao, thì bây giờ tôi nên ôm siết người phụ nữ kia vào lòng rồi trêu đùa những điểm mẫn cảm trên cơ thể chị, nhấn chìm chị trong lửa tình để khiến chị quên hết ưu sầu.

Thế nhưng lần này tôi chỉ muốn lẳng lặng đứng cạnh nhìn chị khóc, và trên thực tế tôi cũng làm thế thật.

Qua một lúc lâu sau, tiếng nức nở mới dừng lại. Người phụ nữ ngẩng đầu lên, trên mặt còn mang vết thương chưa lành hẳn, thế nhưng tôi vừa liếc nhìn một cái thì đã nhận ra chị ngay. Đó chính là chị Du, vị khách đầu tiên trong đời trai bao của tôi đây!

- Chị Du, mặt chị làm sao thế?

Dù vết thương đã gần lành và biến thành màu hồng đậm, thế nhưng dấu vết khắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn vô cùng dữ tợn. Nếu nhìn kĩ thì nó giống một cái bớt rất to. Chắc ban nãy con gà tơ kia bị dọa sợ rồi. Nhưng chẳng phải Lâm Hạo Đông nói khách chỉ gọi mỗi mình tôi thôi à?

- Xấu lắm phải không?

Chị Du không đáp câu hỏi của tôi mà chỉ chủ động dán người lại gần rồi vắt chân ngồi lên người tôi, và “thằng em” tôi chọc vào cái mông cong mẩy.

- Không… không mà.

Mặt tôi đang ở đúng tầm đôi gò bồng đảo của chị Du và khoang mũi được lấp đầy bởi hương sữa ngọt từ nơi ấy. Tôi mê say hít hà một hơi rồi vươn lưỡi ra liếm lên:

- Chị Du là tiên trên trời rơi xuống phàm trần, trên đời này làm gì có cô gái nào có làn da và vóc dáng đẹp hơn chị cơ chứ? Chị là nữ thần của em đấy!

- Ha ha!

Chị Du cười khẽ:

- Đám tiếp viên các cưng đều dẻo miệng như thế à?