Cách Vách Kia Sống Chết Muốn Hiến Thân….

Chương 15



Nói như vậy khả năng có chút mất mặt, nhưng tình huống thực tế lại chính là như vậy.

Tôi hoàn toàn bị chuyện này đánh ngốc, đứng ngơ ngác tại chỗ, không biết nên làm thế nào cho phải.

Hiện tại tôi nên nói gì? Tôi nên làm gì? Đây là một cuộc phỏng vấn nghiêm túc sao? Tôi biết nó không phải, tất cả nghi hoặc cùng mù mờ tại thời điểm nhìn thấy Trịnh Triết liền tan thành mây khói, bởi vì sựthật cũng đã bày ra trước mắt tôi.

Chỉ sợ là tôi đi vào bằng cửa sau.

… Đi cửa sau theo nhiều nghĩa.

Tôi không thể tin được tuyển dụng của công ty Tân Sinh sẽ giống như trò đùa như thế này, cái nàyhoàn toàn vượt ngoài dự đoán của tôi. Cho dù tôi biết tình hình trong nước chính là như vậy, sếp lớntrong công ty nhét người mình vào không phải là chuyện gì lớn, nhưng công ty Tân Sinh với tư cáchcông ty khoa học công nghệ nổi danh nhất thế giới, toàn thế giới đều tán thưởng, cư nhiên cũng là như vậy… Tôi không khỏi cảm thấy ảo tưởng tan vỡ.

Khủng khiếp. Như là bỏ sức lực cùng thời gian rất lâu yêu sai một người.

“Mời vào.” Trong lúc tôi đang nghĩ lung tung, Trịnh Triết lặp lại lần nữa.

Trên mặt anh vẫn là nụ cười nhìn thấu lòng người, dù thời gian có trôi qua vẫn không hề mất đi, cảm giác kia hết sức kỳ lạ, thật giống như bỗng nhiên gặp một người xa lạ vô cùng hiểu rõ bản thân, tệnhất chính là thậm chí bản thân cũng vô cùng hiểu rõ đối phương—— đúng, anh chính là một người xalạ, nhưng kỳ quái chính là bản thân lại hiểu rõ đối phương, tồn tại giữa hai người có một loại ăn ý kỳ quái, anh trong lúc giơ tay nhấc chân có một loại cảm giác quen thuộc kỳ quái, bản thân liền biết anh đang nghĩ gì.

Loại cảm giác này vô cùng lạ lẫm, nhưng cũng vô cùng thoải mái dễ chịu.

Cũng không phải là không có chỗ tốt.

Tôi cảm thấy rất khó cự tuyệt anh.

Dù sao, đối với bất kỳ một người bình thường nào mà nói, cự tuyệt một người bạn từ khi sinh ra bảnthân đã nhận thức cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì.

Tuy rằng Trịnh Triết không phải người bạn mà tôi từ khi vừa ra đời liền nhận thức kia. Tôi biết. Tôi chỉlà ví von, hình dung tâm tình của mình.

Tại Trịnh Triết lần thứ ba mở miệng nói tôi đi vào, tôi cố sức không để lại dấu vết hít sâu một hơi, sau đó giơ tay đóng cửa, đi vào căn phòng này.

Với tư cách địa điểm công tác, trang hoàng của gian phòng này lại có vẻ trang trọng nghiêm túc, phầnlớn là màu sẫm cùng một ít màu sáng trộn lẫn với nhau, tất cả bàn ghế đều ngăn nắp, có góc có cạnh,ngay cả sô pha cùng bàn pha lê bên tay trái có lẽ dùng để nghỉ ngơi cũng đều là hình vuông.

Tôi đi vài bước, đứng trước bàn làm việc của Trịnh Triết, hơn nữa có một loại thống hận trước naychưa từng có đối với trang phục đang mặc này.

Ánh mắt vi diệu của anh bồi hồi trước ngực cùng cổ áo tôi mấy vòng.

Nếu cảm giác của tôi không sai, anh dường như cũng thật nghiêm túc nhìn eo bụng tôi thật lâu.

Tệ nhất chính là tất cả hành vi của anh đều nằm trong phạm vi chịu đựng của tôi. Tôi là nói, kiểu ý tứ không rõ mà nhìn tôi chằm chằm của anh quả thật khiến tôi cảm thấy khẩn trương, nhưng còn chưa đến mức khiến tôi cảm thấy mạo phạm hoặc là không thoải mái.

Tôi ho khan một tiếng, Trịnh Triết dời mắt đến trên mặt của tôi, làm ra tư thế lắng nghe.

… Còn giả bộ. Vẻ mặt này không khỏi quá mức ra vẻ rồi.

Nhưng mà lúc này, tôi là bị phỏng vấn, anh là người phỏng vấn tôi a, dường như tôi cũng không có tưcách kén cá chọn canh.

“Chào anh.” Tôi khách khí nói, giả bộ như tôi là người bình thường tới phỏng vấn, “Tôi là đến phỏng vấn.”

“Chào cậu.” Trịnh Triết mỉm cười trả lời: “Cậu trúng tuyển.”



Cái quỷ gì? Cứ tuyển tôi như vậy? Mặc dù biết là đi cửa sau nhưng đây cũng quá không nghiêm túc đi?

Tân Sinh còn có thể cứu sao? Đây là công ty khoa học kỹ thuật tôi thích nhất a!

“Tôi là đại cổ đông lớn nhất của Tân Sinh.” Trịnh Triết giống như biết tôi đang oán thầm cái gì, hai tay giao nhau đặt trên bàn, nói đến thản nhiên, “Tuy rằng không đảm nhiệm chức vụ gì, nhưng bổ nhiệm vị trí hình ảnh người phát ngôn vẫn là không có vấn đề đi.”

… A.

Không tính toán để tôi làm chức vị chính thức gì a.

Vậy cũng được.

Một công ty lớn mang tính toàn cầu thế này, tôi đoán chừng cái gì cũng làm không được —— hơn nữatôi hoàn toàn không có ý định phải nỗ lực làm tốt.

Tất cả mọi suy nghĩ của tôi về tương lai đều chưa từng xuất hiện loại công ty cạnh tranh vô cùng kịchliệt này, bởi vì trên cơ bản tôi chỉ có thể đối phó được một số ít quan hệ gút mắc giữa các cá nhân. Hơnnữa tôi cũng hiểu rõ chính mình, tính cách tôi nói dễ nghe là không nóng không lạnh, nói khó nghe làlười biếng, lại càng không có chí tiến thủ.

Đối với sinh hoạt cá nhân loại tính cách này kỳ thật rất tốt, tôi tâm tính vững vàng, không dễ vui dễ buồn, lại rất dễ thỏa mãn; nhưng đối với một công ty, nhất là đối với một công ty lớn phát triển khôngngừng mà nói, loại dễ dàng thỏa mãn này không thể nghi ngờ chính là cùng một đẳng cấp với không chítiến thủ.

Nếu Trịnh Triết thật sự tuyển tôi vào, tôi sẽ cảm thấy đầu óc anh bị úng nước.

Hơn nữa làm như vậy cũng hoàn toàn không phù hợp với tính cách của Trịnh Triết. Anh là loại người không thấy thỏ không thả chim ưng*, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện ảnh hưởng đến lợi íchcủa bản thân.

(*不见兔子不撒鹰: mục tiêu cụ thể chưa xuất hiện sẽ chưa vội vã hành động.)

—— Nhưng tại sao tôi phải khẳng định như vậy, cho ra nhận định anh “tuyệt đối” sẽ không làm gì?

Trong văn phòng diện tích rộng lớn này chất đầy suy nghĩ quái dị không có chỗ đặt của tôi. Tôi nhìn Trịnh Triết, Trịnh Triết cũng nhìn tôi; tôi không nói gì, Trịnh Triết cũng liền không lên tiếng; tôi cực kỳ bình tĩnh; nhưng Trịnh Triết rồi lại có chút khẩn trương.

Trên mặt anh vẫn mang theo ý cười ung dung bình tĩnh, mười ngón giao nhau rồi lại siết đến trắng bệch, ấn ra mấy vết lõm nhàn nhạt trên mu bàn tay

Tôi quan sát anh, miên man bất định, tùy ý lăn qua lộn lại mấy suy nghĩ hoang đường cùng quái lạtrong đầu. Kỳ thật ngay từ đầu tôi còn có thể đoán được chút gì đó, nhưng cho hiện tại, trực giác bỗng dưng xuất hiện chiếm cứ tâm trí tôi.

Những chuyện anh làm đều rất kỳ quái, anh ở trước mặt tôi lúc nào cũng quá mức khiêm tốn, đặt mình ở vị trí rất thấp.

Anh thích tôi.

Có lẽ anh yêu tôi.

Anh đã gắng sức kiềm chế. Nhưng cái này không khó để nhìn ra.

Điều này vô cùng, vô cùng không bình thường, hơn nữa vô cùng, vô cùng kỳ quái—— loại mê luyếntrình độ này quả thật giống như thiếu niên gặp mối tình đầu, bị hormone tiết ra mạnh mẽ khống chế,mà hoàn toàn quên mất chính mình.

Đã qua ba năm, nhưng loại mê luyến này không giảm bớt chút nào, gần như đã đến tình trạng cố chấp.

Tôi là nói, biểu hiện của anh lại khiến tôi có loại ảo giác, giống như chúng tôi đã cùng một chỗ rất lâu, đãtrải qua rất nhiều, lại cuối cùng bỏ qua.

Anh nhất định có bí mật gì đó. Tôi đoán.

Một bí mật rất lớn, thậm chí bí mật này có khả năng triều dâng sóng dậy*, khiến người ta không thểtưởng tượng nổi.

(*Nguyên văn 波澜壮阔 ba lan tráng khoát: thanh thế hùng trắng hoặc quy mô hùng vĩ.)