Cách Vách, Đừng Nhìn Trộm

Chương 33: Bốn người, có được hay không?



Triệu Cảnh Hàng mang ThuầnTưởng đến nhà hàng của mình, Thuần Tưởng có chút câu nệ đi ở phía sau, nhưngdần dần bị nhà hàng này hấp dẫn.

“Thế nào?” Triệu CảnhHàng cùng Thuần Tưởng mặt đối mặt ngồi trong một căn phòng. Anh ngẩng đầu, cóchút chờ đợi nhìn Thuần Tưởng đang nhấm nháp thức ăn một cách tinh tế.

Thuần Tưởng hơi mím môi,cười.

Nếu nói Thuần Tưởng không cókhiếu quản lý hay trang hoàng thiết kế thì còn chấp nhận được, nhưng cô chắcchắn có tư cách đánh giá món ăn của nhà hàng.

“Cũng không tệ lắm.” Cônghiêng đầu cho một đáp án lập lờ nước đôi.

“Chỉ không tệ thôi sao?” TriệuCảnh Hàng có chút kinh ngạc nói: “Đây là món ăn do đầu bếp cao cấp nhấtcủa nhà hàng tôi làm, cô nương à, khầu vị của cô có kén quá không?”

Thuần Tưởng ha hả cười mộttiếng, tiếp tục nói: “Không phải do tôi kén ăn, cũng không phải tôi lấy tưcách một đầu bếp để đánh giá, tôi chỉ dùng thân phận như một người ăn bìnhthường để đánh giá thôi.”

Thuần Tưởng lại ăn thêm mộtngụm nữa, kiên cố với đánh giá “không tệ lắm” của mình với đầu bếp này, khôngphải nói đầu bếp này làm không dễ ăn, chỉ là mọi người đến đây đều được đối xửnhư những người cao cấp nhất, mà đầu bếp cao cấp nay cũng quên đi một số điềucăn bản khi nấu ăn, nghĩ rằng nấu ăn chỉ đơn giản là để bỏ đầy bụng thôi, thậmchí chỉ là tiêu khiển.

“Không tin thì anh nếmthử đi.” Thuần Tưởng hất càm, tiếp tục nói: “Đừng nghĩ rằng món nàydo đầu bếp cao cấp nhất, cứ xem như tôi làm, thưởng thức một cách khách quan đinào!”

Triệu Cảnh Hàng nửa tinnửa ngờ, nếm thử một miếng.

“Thế nào?” Thuần Tưởngnháy mắt mấy cái, cười: “Ngươi có thể ăn ra tới.”

Triệu Cảnh Hàng bĩu môi,khẽ mỉm cười, lau miệng: “Thiếu sót nhất là… Phụ bếp không nêm nếm mùi vị,mặc dù thoạt nhìn rất ngon, nguyên liệu cũng thuộc hàng đẳng cấp nhưng lại mấtđi cái tinh tế của nó.”

“Bingo!” Thuần Tưởngcười vui mừng: “Quá giỏi, như vậy cũng có thể nếm được, anh quả là nhântài.”

Triệu Cảnh Hàng nhìn cô: “Cũnggiống cô thôi.”

“Ha ha, không giốngđâu.” Thuần Tưởng vừa nói, vừa khoát khoát tay: “Công việc của tôi làthế này, có thể nêm nếm được, dĩ nhiên chuyện này rất đơn giản, nhưng anh làngười bận rộn mà vẫn bỏ công nghiên cứu như vậy, bái phục bái phục!”

Nhìn Thuần Tưởng từ từ gỡ bỏphòng bị, Triệu Cảnh Hàng cười thầm, nói tiếp: “Ăn nhanh đi, tôi dẫn côđi đến vài nhà hàng nữa.”

Thuần Tưởng nháy mắt mấy cái,thầm nghĩ: rõ ràng chỉ một cái như vậy thôi đã mắc rồi, không biết mấy cái cònlại như thế nào, haizzz!

***

Tô Mộc còn đang ngây người,điện thoại trên bàn bỗng rung rung lên.

“Alô.” Tô Mộc mở điệnthoại, giọng nói lạnh nhạt, không có tâm trạng gì.

“Alô, Tô Mộc phải không?!”Giọng nói bên kia làm Tô Mộc sững sờ, thật đúng là… Vừa nghĩ đến ai, điện thoạicủa người đó đã đến rồi.

“Tô Mộc? Là em…” Đầu bênkia điện thoại thấy Tô Mộc không có phản ứng gì, la lên: “Anh cả?”

“Ừm, Tô Viễn. Gọi điện thoại…Có chuyện gì sao?” Tô Mộc đáp lại, chứng minh mình nghe thấy được.

“Anh, hôm nay em đến muốn nóichuyện với anh.” Tô Viễn giải thích.

Lúc này Tô Mộc mới nhớ rađược chuyện hôm qua, Tô Viễn đúng là có gọi điện, mặc dù sau đó không liên hệnữa. “Có việc gì thì cứ nói.”

“Là chuyện trongnhà. Bây giờ nói trong điện thoại thì không tiện lắm, anh rảnh không,chúng ta hẹn gặp nhau đi.” Tô Viễn đề nghị.

Chuyện trong nhà…

Tô Mộc khẽ nhíu mày, từ sắcmặt có thể nhìn thấy, anh không muốn nghe lắm, chỉ tiếc là Tô Viễn không nhìnthấy được vẻ mặt anh lúc này.

“Anh, anh đừng như vậy nữa…Đừng mâu thuẫn với cha nữa được không? Đều là hai cha con, không nói đượcthì nói cho bằng được, dù sao đi nữa thì lần này anh nhất định phảitrở về!” Tô Viễn ở bên kia có vẻ tức giận: “Dù sao ông ấy cũng là chacủa anh mà! Anh không thể không quan tâm đến cái nhà này!”

“Ông ấy xảy ra chuyện gì?” TôMộc nhàn nhạt hỏi.

“Dù sao… Bảy giờ tối nay, ởnhà hàng Nguyên Sắc, em chờ anh.” Tô Viễn nói xong câu này lập tức cúpđiện thoại.

Nét mặt Tô Mộc có chút khóxử, càng lúc càng khó xử, anh không biết ở bên nhà đã xảy ra chuyện gì mà lớnnhư thế.

Từ nhỏ, Tô Mộc và cha anh đềuchâm chích nhau bằng những lời lẽ độc địa, huống chi, năm đó Tô ba ba lại cóđứa con trai Tô Viễn, lại càng thêm lạnh nhạt với Tô Mộc.

Tô Mộc không thích cha, rấtrõ ràng, anh không thích người cha độc tài, không thích người cha hoa tâm,không thích người cha lạnh nhạt, không thích tất cả những gì liên quan đến cha,không giống những đứa bé khác, vừa nhắc đến cha liền lộ ra nét mặt vui rạo rực,chỉ cần vừa nhắc tới cha mình, anh liền trở nên lạnh lùng, âm trầm vô cùng.

Dĩ nhiên, mặc kệ cha và TôMộc không hợp nhau thế nào, chán ghét nhau thế nào thì hai người cũng là chacon, hơn nữa địa vị trong lòng của đứa con trai lớn trong lòng Tô cha cũngkhông nhẹ.

Chỉ tiếc, Tô đại thiếu giakhông rảnh để thực hiện nghĩa vụ, thậm chí còn chán ghét việc làm “Đứa con trailớn”, mặc dù anh không thể không thừa nhận, bối cảnh gia đình tốt mang đến choanh rất nhiều tốt, đó là cuộc sống trong nhung lụa và sự hâm mộ của bao người.

Không thể nghi ngờ, ngườithừa kế trong lòng Tô cha chính là Tô Mộc, không sai, cho dù Tô cha và Tô Mộckhông hợp nhau thế nào, ông ta cũng hiểu rõ, Tô Mộc là người muốn đầu óc có đầuóc, muốn tâm kế có tâm kế, tính cách đủ chín chắn, trầm ổn. Huống chi hai đứacon khác của ông ta cũng không định tranh đoạt điều gì.

Tô cha cảm thấy đây là mộtviệc mà trời cao đã an bài, nước chảy thành sông, căn bản chân thật đến đángtin.

Chỉ là Tô Mộc lại cứ thíchphản nghịch với ông ta!

Khi Tô cha biết Tô Mộc chọnđại học y dược thay cho đại học kinh tế thì lúc đó, Tô Mộc đã vận dụng những gìmình có, ngồi trên máy bay bay sang Mĩ.

“Tô Mộc.” Tô Viễn đứngngoài cửa vẫy vẫy tay.

Tô Mộc để hai tay trong túiquần, lắc lư lắc lư chậm rãi đi tới.

“A… Anh, sao anh càng ngàycàng du côn vậy? Rõ ràng từ nhỏ anh đã được giáo dục kiểuquý tộc, nên ưu nhã mới đúng, anh có biết vừa nhìn thấy anh, em đã liêntưởng đến Lương Triều Vỹ trong phim Bác sĩ lưu manh không thế?” Tô Viễn hahả cười nói.

“Được rồi, đùa bỡngì chứ. Anh thấy em đó, nếu rảnh rỗi quá thì nên đi quản lý côngty của ông ta đi.” Tô Mộc lắc đầu, cầm ly nước lã trên tay uống một hớp.

“Ôi, em nói mà, dù thế nào đinữa thì anh cũng rất quan tâm đến cha. Nhưng bây giờ công ty đã có TôThần trông coi, lại còn quản lý rất tốt, em không muốn chắn ngangđâu.”

“Anh nhìn thấy emthì đã nghĩ tới bộ phim ‘Người thầy bất lương’, bây giờ anh thật sựnghi ngờ, người như em có thể dạy dỗ được học sinh sao.” Tô Mộc vô tìnhphản kích.

Tô Viễn chỉ giả bộngu: “Hả? Có phim đó sao? Sao em chưa xem nhỉ?”

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa…hôm nay em gọi anh đến để nói chuyện gì?” Tô Mộc đi thẳng vào vấn đề, khôngmuốn nói chuyện phiếm cùng Tô Viễn nữa.

Nhắc tới cái này, Tô Viễn liềnnghiêm chỉnh, nhíu nhíu mày.

“Có phải ông ta bị bệnh không?” TôMộc chau chau mày, hừ hừ một tiếng.

“Anh!” Mặc dù Tô Mộc nóinhư không quan tâm, nhưng Tô Viễn nghe thế nào cũng thấy không tự nhiên, cảmgiác như anh mình đang ước cha mình bị bệnh vậy, dĩ nhiên, Tô Mộc không hề có ýnghĩ như vậy, chỉ là giọng nói khinh khỉnh đôi khi lại làm người ta hiểu lầm màthôi.

“Không phải là cha, nếu làcha thì em sẽ lập tức báo cho anh, đâu có lề mề như vậy…” Tô Viễnngừng lại, quan sát nét mặt Tô Mộc, tiếp tục: “Thật ra là mẹ em!”

“Sao? Dì sao rồi?” Vừanghe Tô Viễn nói, Tô Mộc khẩn trương hỏi, còn hơn cả khi nghe chuyện về chamình.

“Trời ạ!!” Tô Viễn háhốc mồm, định nói gì đó nhưng ánh mắt bay ra phía sau lưng Tô Mộc, bỗng nhìnthấy hai bóng dáng vô cùng quen thuộc.

Tô Mộc nhìn vẻ mặt Tô Viễn cóvẻ quái dị, cũng nghiêng đầu lại, ngắm nhìn theo hướng Tô Viễn chỉ.

“Triệu… Triệu CảnhHàng?” Tô Viễn nhíu mày vô cùng chặt, ánh mắt nhìn đi nhìnlại: “Anh? Chuyện gì vậy? Thuần Tưởng… Sao lại ở cùng Triệu CảnhHàng?”

Tô Mộc cười nhẹ, hừ mộttiếng: “Thuần Tưởng ở với ai, em không biết sao anh biết?”

Tô Viễn bị một câu của Tô Mộclàm cho ngậm miệng, nhìn thấy Triệu Cảnh Hàng và Thuần Tưởng cực kỳ thân thiết,trong lòng lại thấy khó chịu.

Tô Mộc đưa tay, cầm lấy lynước ban nãy uống một hớp rồi đứng dậy.

“Tô Mộc anh làm gìthế?” Tô Viễn không hiểu gì nhìn Tô Mộc.

Tô Mộc nghiêng đầu: “Nếugặp người quen… Không bằng mời ăn cùng bữa cơm, thói thường của con người mà.”