Cách Vách, Đừng Nhìn Trộm

Chương 20: Bao dưỡng! Giả sao?



Âm nhạc trong máy tính từkích động ‘DNA’ xong biến thành ‘Hai tuyền ánh tháng’, Thuần Tưởng rụt lạihai chân trên ghế sofa, uống một chút sữa tươi, trong miệng có chút khổsở, trong lòng thê lương vô hạn.

Phi, cô thê lương cái cọnglông đầu ấy.

Sắc mặt Thuần Tưởng hơichìm xuống một chút, kéo lấy cái áo ôm vào ngực, bắt đầu chà đạp.

Nói thật, cô không biết cóphải bản thân tiếp xúc nhiều cùng tên bác sĩ biến thái kia, cảm giácmình cũng thay đổi không, lúc này, cô cảm giác như mình không chỗ nươngtựa, cảm giác bị vứt bỏ.

Lại phi nữa, phi phi phicái lông đầu này.

Cô đi ra khỏi nhà, hưởngthụ cuộc sống tự do tự tại, bị người nào đó vứt bỏ hay người tacó bạn gái cũng không liên quan đến cô.

Nên nói là cô nên vỗ taykhen hay mới đúng, Tô đại ma đầu rốt cuộc cũng có người trị được anhta rồi. Có bạn trai như vậy, Thuần Tưởng thấy bắt đầu đồng tình vớicô gái kia, chắc là cảm thấy rất khó ở chung, tính cách kỳ quái,luôn làm người ta bất ngờ, cộng thêm lời nói ác độc, phiền toái.

Ặc, sao nghĩ thế nào cũnglà khuyết điểm thế này…

Nhưng…

Đó là vì chưa từng ởcùng với anh ta, nghĩ tới đây, Thuần Tưởng không khỏi lại thấy nhục chí,không, có lẽ anh ta đối với ai cũng như vậy. Chỉ riêng với cô gáimình thích là khác.

Ôi, từ trước đến giờ,nghe người ta nói những người đang yêu rất mù quáng, không chừng bọnhọ cũng như thế, bạn trai nên đối với bạn gái cái gì đây?

Ôn nhu dịu dàng, muốn gìđược đó, Thuần Tưởng vẽ lên cảnh tượng trong đầu, vẻ mặt ân cần của TôMộc, nghĩ vậy mà da gà cứ nổi lên trên người cô, sờ sờ cánh tay, cô rụtvai xuống. Biết điều chút đi, vẻ mặt đó thật sự không thích hợp vớiTô Mộc.

Không phải là khó coinhưng ngươi thử nghĩ đi, bình thường luôn ăn nói tuỳ tiện, thỉnhthoảng lại còn chêm thêm hai ba câu làm người ta nghẹn chết, một tênnhư vậy đột nhiên trở nên ân cần, tốt đẹp, chắc chắn là đầu hàngvới ngươi rồi.

Giả vờ nôn mửa, ThuầnTưởng cũng hiểu, họ Tô làm vậy nhất định chỉ dùng hai chữ để hìnhdung – cáo già. Được rồi, có lẽ anh ta không già, nhưng nhất định rấtgian xảo.

Nếu có một ngày, Tô Mộc ônnhu lại hoà ái đến trước mặt cô nói: “Hàng xóm dễ thương của tôi…”

Balabala……, cô nhất địnhsẽ không chút do dự nghĩ rằng hôm nay anh ta uống nhầm thuốc chứ khôngphải thật lòng thích cô.

Đương nhiên, cô cũng khôngcần anh ta thích cô, Thuần Tưởng hiểu, tên Tô Mộc kia từng có thời gianđi đi về về cùng cô, nhưng rất hiển nhiên, tâm trạng chán ghét từ lúcban đầu cũng không giảm đi phần nào.

Cô thật sự rất khó chịu,Thuần Tưởng tự nhận mình đã cố gắng lắm rồi, nhưng anh ta vẫn không thểnào mà không ghét cô nữa sao?

Đúng vậy, vốn còn nghĩ sẽtiếp tục phát triển, ít nhất quan hệ của hai người không còn như lúctrước, nhưng ngày hôm qua kỳ lạ…

Này! Rốt cuộc đó là cáithái độ gì chứ!

Không ăn thì không ăn, chếttiệt, anh ta nghĩ cô đang nịnh bợ anh ta sao?

Thuần Tưởng mất hứng đá cáiđệm bên cạnh một cước, “phanh” một tiếng, vừa lúc trúng ngay ly sữatrên bàn …

“A a a a…” Thuần Tưởng luốngcuống tay chân dọn dẹp, rơi lệ cảm thán, quả là tên xui xẻo, vừa nghĩđến là không có chuyện hay.

Cô chống nạnh, nhìn dấuvết còn giữ lại trên ghế sofa, âm thầm than thở.

Nhìn đồng hồ treo tường, đãkhông còn sớm, đến lúc ăn cơm tối rồi.

Kết quả…

Trải qua sự quan sát của ThuầnTưởng, suốt thời gian cơm tối Tô đại thiếu gia cũng không về nhà, nhấtđịnh là vì có giai nhân.

Cô thở dài một tiếng, lạitheo thói quen nhìn đồng hồ, kim chỉ giờ cùng kim chỉ phút vừa lúc thànhgóc 90 độ, chứng tỏ nó đang nói cho cô biết, lúc này – giờ Bắc kinh, làchín giờ ba mươi.

Thuần Tưởng hưng phấn làmđồ ăn, rồi buồn bực rầu rĩ ăn cơm, ngay cả cô cũng không hiểu mình đangbuồn bực cái gì, cô cảm giác cô cũng giống tên kia rồi, biến hoárất nhanh chóng, từ hưng phấn sang rầu rĩ một cách tự nhiên.

Dù sao thì làm gì cũngmất hứng. Ăn cơm cũng không có vị gì, xem ti vi thì nhàm chán, cô lạikhông muốn lên mạng. Nói trắng ra là không muốn làm gì cả.

Rốt cục, ngoài cửa cũng truyềnvề tiếng bước chân.

Về rồi à?! Thuần Tưởngthật sự rất muốn phỉ nhổ mình, cô đang chờ cái gì cơ chứ?

Lặng lẽ mở cửa ra, ThuầnTưởng căng tròn hai mắt, len lén nhìn ra ngoài, quả bất kỳ nhiên, ngoàicửa xuất hiện hai bóng dáng…

Tại sao lại có hai người!!!!

Tay Thuần Tưởng đang giữchốt cửa run lên, trong lòng âm thầm nhắc, Tô Mộc a Tô Mộc, đúng là làmngười không thể nhìn bề ngoài, bình thường mi không lên tiếng ai cũngnghĩ mi là chính nhân quân tử… Nhất định một lúc nào đó, ta sẽ vạchtrần mi ra…

Cái gì? Không phải muốnđi vào chứ?

Tim Thuần Tưởng đột nhiênnhảy lên, gương mặt ửng đỏ, hai gò má nóng ran, cô nín hơi nhìn lénvào bên trong.

Thật ra chỉ có cô lànghĩ mình làm chuyện này thần không biết quỷ không hay thôi, từ khimới đi lên, Tô Mộc đã sớm nhìn thấy cánh cửa khép hờ cùng ánh mắttò mò soi mói của cô rồi.

Tên ngu ngốc kia đang làm gìvậy? Tô Mộc chợt nhíu mày, nhưng không nói gì, tiếp tục quay đầu nói chuyệnvới người trước mặt.

“Bây giờ con ở bên ngoàimột mình… Mọi chuyện đều phải cẩn thận một chút, có chuyện gì khôngnên hay thì trở về tìm mọi người, dù sao con cũng là họ Tô…”Lăng Diêuthở dài một tiếng, chậm rãi nói.

“Được rồi, dì không cầnnói nữa, những điều dì muốn nói con đều hiểu cả, nếu trong nhà cóchuyện gì xảy ra thì cũng đừng gạt con.” Tô Mộc nhàn nhạt cười.

“Nói cho cùng, con vẫn khôngmuốn trở về nhà?” Lăng Diêu không quanh co lòng vòng, trực tiếphỏi.

“Dì Lăng, sao dì cứ nhấtquyết ép con về chứ? Trong nhà có Tô Thần và Tô Viễn là được rồi.Đừng phiền toái thì hơn. Dù sao con cũng đã trưởng thành, đừng nóilà con, một đứa bé mười tám tuổi rời khỏi nhà sống một mình cũnglà chuyện rất bình thường mà. Không phải con vẫn sống rất tốt sao?Mọi người đừng quá lo lắng.” Tô Mộc vẫn từ chối.

Lăng Diêu hỏi nữa: “Tạisao con lại không chịu tha thứ cho cha con chứ? Hai cha con làm gì cóchuyện thù dai nhau… Hay là con với dì…”

“Không thể nào mà, dìLăng, xin dì đừng suy nghĩ lung tung.” Tô Mộc nghiêm chỉnh tiếp tụcnói: “Thứ nhất, chuyện giữa con và cha, không phải là thù hằn gìmà là tính cách không hợp, tính tình con kỳ quái, ba cũng như vậy. Conkhông về nhà cũng là tránh để xung đột với ông ấy, còn nữa, dì Lăng…con đã quen gọi dì là dì rồi, không thể thay đổi, dù sao cũng đã haimươi năm, không phải con đã sớm xem dì như mẹ con rồi sao? …Nhữngchuyện đó dì đừng suy nghĩ nhiều thì tốt hơn.”

Lăng Diêu gật đầu, biết rõtính tình của cậu bé này kỳ quái, dù sao cũng là anh cả trong nhà,người một nhà thì làm sao mà thù dai được. “Vậy khi nào rảnh rỗithì dì sẽ trở về thăm con.”

“Được rồi, dì mau đi đi,Tô Viễn còn đứng ở dưới đợi dì đó.”

Có lầm lẫn không?!

Thuần Tưởng trợn to mắt nhìnngười phụ nữ đang “khanh khanh ta ta” (ý nói cách gọi thân thiết) vớiTô Mộc, từ khi nhìn thấy người phụ nữ này, cô liền thấy không bìnhthường.

Không đúng không đúng, ngườiphụ này, khí chất thì rất tốt, bề ngoài cũng dễ nhìn, nhưng mà… Dùnhìn thế nào đi nữa, người này cũng khoảng trong tầm bốn mươi tuổitrở lên, Thuần Tưởng cau mày, chẳng lẽ Tô Mộc thích “phi công trẻ láimái bay bà già sao?”

Nhìn vẻ mặt tràn đầytình thương của bà ta, hoàn toàn là xem Tô Mộc như con trai. (rõ ràng làcon trai người ta mà!)

Không thể nào!

Thuần Tưởng bỗng nhớ lạimột câu nói đùa lúc trước của mình, một người xa hoa như Tô Mộc làmsao lại ở trong nhà trọ cũ kỹ này được, tám phần là bị bao dưỡng…

Rất khó… Hay là sự thật?Không thể nào, loại người như Tô Mộc, làm sao có thể… Nhưng cũng khôngphải hoàn toàn không có khả năng, tính cách Tô Mộc kỳ quặc, khó đảmbảo anh ta sẽ không làm những chuyện ngoài ý muốn. Vậy người phụ nữlà… chủ của anh, sau đó thì sao? Nguyên nhân không ở chung cùng Tô Mộclà vì – đã kết hôn?! Thật nguy hiểm! Cho nên, Tô Mộc không chỉ làtiểu bạch kiểm, mà còn là… Tiểu Tammmmmmmm!!!!!

Thuần Tưởng còn đang kếtluận, tưởng tượng ra hình ảnh Tô Mộc đang quỳ xuống, rửa chân mát xacho người đàn bà kia, thỉnh thoảng nước mắt lại tuôn rơi ào ào… Mắtthấy người đàn bà kia đã rời khỏi, không biết từ đâu, một quyết địnhdâng lên trong lòng Thuần Tưởng…

Mạnh mẽ mở cửa nhảy ra ngoài…

“Tô Mộc!”

Tô Mộc hơi giật mình, anhbiết nha đầu này đang rình trộm nhưng không ngờ cô đột nhiên chạy đến,còn… muốn giả làm anh hùng, anh có nhìn sai không vậy?

Tô Mộc không nhanh khôngchậm, nhàn nhạt liếc nhìn cô: “Có gì sao?”

“Không, không, tôi… tôi chỉ là…” Thuần Tưởng đột nhiên lo lắng,giống như tiếng la “Tô Mộc” ban nãy đang vọng lại trong cổ họng côvậy.

Thuần Tưởng cúi đầu, thắt ngón tay: “Người vừa rồi… người vừarồi…”

“A? Người vừa rồi?” Tô Mộc nghiêng mặt, nghi vấn hỏi.

“Thật ra, anh nói đi… Cáiđó, tôi đã nói với anh, người như anh không cần bao dưỡng cũng có thểsống được mà… Anh nghĩ đi, anh đâu nhất thiết phải dùng khuôn mặt đểchạy Mercedes-Benz, Rolls-Royce gì đó… Thật ra Cherry QQ (là một dòng xehơi) cũng là một phương tiện giao thông, anh cũng có thể coi nó nhưchiếc xe, thật đấy, Mercedes-Benz, QQ đều có thể chạy xe trên đường,nó cũng tốt mà.”

Tô Mộc mặc dù không hiểucô đang nói gì, nhưng trực giác làm gân xanh trên mặt anh nổi cả lên: “Côđang nói cái quái gì vậy? Tôi cưỡi xe đạp hay đi xe BMW thì liên quangì đến cô?”

“Không phải là, ý của tôi là…” Thuần Tưởng hắng giọng, châm chước dùngtừ: “Anh đó, đừng làm những chuyện đó nữa, dù sao thì cũng rấtmờ ám.”