Cách Tuần Phủ Lừa Thê

Chương 7-3



Người thật sự không làm được chuyện xấu, khó có lần nói dối lập tức bị vạchtrần, Quản Nguyên Thiện vươn bàn tay vuốt mặt, nặng nề thở dài một hơi.

”Trong nhà có chuyện? Thiện nhi, làm người luôn phải lưu lại đường lui, tráchđể cho cửa trước bị người ta chặn không có đường trốn.” Hàng thị dạycon, thỏ khôn luôn có ba hang, nói dối phải có ba phần thật, xác địnhkhông chê vào đâu được thì mới đem đi lừa người, lưu lại lỗ kim cũng sẽthành trò cười trong mắt người trong nghề.

”Nương, người có muốnđổi y phục hay không, tuy rằng trong mắt nhi tử, nương tuyệt đối làtuyệt thế mỹ nữ, nhưng ánh mắt người ngoài không giống, nhìn không ra vẻ đẹp tao nhã của người.” Quản Nguyên Thiện dùng từ ngữ hàm súc, nhắc nhở bộ quần áo của bà sẽ khiến người khác phải há hốc mồm.

Hàng thịcười một cái, “Nói thẳng luôn là ta sẽ dọa đến khách là được rồi, ở đâura mà lòng vòng như thế, cũng không sợ vòng qua vòng lại tự khiến chínhmình choáng váng.”

Đùa cợt vài câu, Hàng thị để nhi tử cho ngườiđến khách điếm tìm nha hoàn của mình, sau đó vào phòng Bạch Chỉ, BạchĐồng thay đồ, áo khoác trắng lông thỏ, váy trắng thêu hoa sen, trên đầucài một cây trâm hồng bảo thạch tơ vàng, hai bên nhiều thêm một đôi trâm bướm nhỏ, trang điểm lên càng toát lên khí chất của phu nhân Hầu gia,quý khí bức người.

Thay đổi một hồi, quý phu nhân dung mạo tuyệtđẹp đi vào vườn hoa, nếu không nói bà đã có hai con trai trưởng thành,thật sự đều cho rằng bà là một khuynh thế giai nhân, nụ cười động lòngngười, cười thêm cái nữa khiến người khác đánh mất hồn phách, thêm cáinữa thì câu cả linh hồn theo mất.

”Vị Mai công tử này, thiếp thân là...”

Cầu Hi Mai đang chăm chú vẽ chợt nghe thấy có người gọi nàng, nàng đặt bútvẽ xuống xoay người lại, đang muốn lấy thân phận nam tử hành lễ, nhưngđối phương lại đột nhiên “Oa” một tiếng, nàng cảm thấy bồn chồn, nghĩchẳng lẽ gặp phải người quen, ánh mắt khẽ ngước nhìn.

Vừa mới đưa mắt lên nhìn, nàng bị dọa nhảy dựng lên, thật đúng là người quen.

”Phu...phu nhân?”

Bà đánh giá một thân nam trang của tiểu nương tử, lại chậc chậc ra tiếng,lại lắc đầu than thở, xem ra không đủ vừa mắt để người ta nhìn lần hai,lập tức ôm eo, lại ôm ngực.... Ách, là lấy tay sờ ngực so sánh.

”Sao người lại ở đây?” Hàng thị chân chính muốn hỏi là sao ngươi lại giảtrang nam nhân làm gì, lại có hóa trang giống như vậy, thiếu chút nữa là ngay cả bà cũng bị lừa.

Cầu Hi Mai nhìn thoáng ra Quản NguyênThiện đứng một bên, kiên trì cẩn thận nói: “Là, Là ta nhận lời Quản công tử tới vẽ tranh...”

”Ngươi đi theo ta, chúng ta hảo hảo tâm sự.” Hàng thị bước lên mắt tay của nàng, bộ dáng không nóng không lạnh kéo người đi.

”Phu nhân, người...” Có thể giả vờ không biết nàng được không, nàng còn muốn kiếm tiền để sống.

”Nương! Nhẹ tay một chút, hắn chỉ là họa sĩ, người đừng làm khó dễ hắn.” Cánhtay của nương có thể đánh được cả hổ, có thể biết sức kéo lớn như thếnào.

Hàng thị chuyển mắt, nhìn ra trong mắt nhi tử có chút khẩntrương lo lắng, bà suy nghĩ một chút. “Nương ngươi, ta thấy hắn môi hồng răng trắng, da thịt mềm mịn, muốn nhận trai bao, ngươi đi tìm phụ thânngươi tới bắt gian, nói ta muốn cắm sừng hắn.”

”Nương, chuyện này không đùa được đâu.” Hắn không biết nên khóc hay nên cười.

Phụ thân hắn quả thật sẽ như vậy, chỉ cần là lời của nương nói, phụ thân từ trước đến giờ luôn không nghi ngờ.

Mà phụ thân đã xác nhận, già trẻ gái trai trong phủ liền gặp xui, ông ấysẽ ép hỏi cả đám ai là gian phu, sau đó đem tất cả những người khả nghiđều cho một đao, không chết thì cũng tàn phế, sau đó mới ngẫm lại xemchính mình có phải là đã làm gì khiến lão bà đại nhân phát hỏa haykhông.

”Con thấy ta giống như đang nói đùa sao? Xú tiểu tử, không được đi theo, chúng ta muốn ở riêng, ngươi dám làm hỏng chuyện tốt củata thì ta sẽ thiến ngươi.” Nghĩ muốn nghe lén? Mơ tưởng.

Này...này là sao, làm người mẫu thân lại tự nhiên uy hiếp nhi tử là muốn thiếnhắn... Nối dõi tông đường, đây là mẫu thân thân sinh sao?

QuảnNguyên Thiện nheo mắt cân nhắc hành vi quỷ dị của mẫu thân, hắc đồng uquang ám thiển, hắn xoa mũi, nghĩ đến sau này, ánh mắt thâm trầm giốngnhư giếng cổ, sâu không thấy đáy.

”Ngươi nói xem rốt cuộc là đãchuyện gì, một nữ tử khuê phòng sao lại phẫn nam trang ra ngoài, ngươicó biết hậu quả khi thân phận bị bại lộ không, hậu quả ngươi sẽ khônggánh chịu được, nên biết quan niệm đạo đức chết tiệt hiện giờ sẽ bức tửnữ nhân chúng ta...”

Bản thân bà không tuân theo đạo, làm ra không ít hành động dọa người, Hàng thị khó có được lần khuyên người xem trọng danh tiết.

Chính là bà có hậu đài vững chắc, nhà mẹ đẻ là thế tộc, cha huynh đều là quan trong triều, trượng phu đã qua “nghiêm chỉnh huấn luyện” đều đứng vềphía bà, hai đứa con trai đều có tiền đồ, ở trước mặt được hoàng thượngyêu thích, bà mới có thể không sợ lời đồn đại.

Nhưng mà Cầu HiMai không giống, lần trước tán gẫu bà ít nhiều biết được tình cảnh củanàng, nữ tử trẻ tuổi không có chỗ dựa vững chắc, lại mới gả chưa đến một năm, không có con cái, ở nhà chồng không có chỗ đứng, lại còn mang theo một đôi đệ muội, người khác không nói vài ba câu thì mới là chuyện lạ.

Có khi vô tâm hữu ý, ở trong xã hội nam tôn nữ ti, đủ loại đạo đức bắt épnữ nhân phải chịu thiệt, cùng là đi cùng người khác phái, hành vi củanam nhân thì gọi là lịch sự, mà nữ tử lại bị cái danh phóng đãng, thấphèn, không biết xấu hổ... Một câu “thất trinh” liền đủ đẩy người taxuống vực sâu vạn trượng, vạn kiếp bất phục.

Hàng thị không trách tội chuyện Cầu Hi Mai giả trang họa sĩ, ngược lại thưởng thức nàng códũng khí, nhưng mà thưởng thức cũng có rất nhiều lo lắng rằng nàng lớnmật sẽ đêm lại tai họa, hiện nay hầu hết mọi người đều không thể tiếpnhận nữ tử có tài.

”Phu nhân, ta....ta có lý do không thể nói,xin người đừng bắt tôi phải trả lời.” Chưa làm được việc, nàng hy vọngcàng ít người biết càng tốt.

”Nha đầu ngốc, ngươi biết ta là aikhông? Ta là nguyên phối phu nhân Cao Thịnh Hầu, ở trước mặt hoàng hậu,thái hậu đều có thể nói, ngươi có khó khăn gì đừng ngại cứ nói thẳng, ta vô cùng thích cặp đệ muội sinh đôi đáng yêu của ngươi, tỷ tỷ của bọnhắn nếu như có khó khăn gì ta nhất định sẽ giúp đến tận cùng.” Bà khôngnỡ nhìn hai tiểu tử kia khóc.

Duyên phận giữa người với ngườithật sự là kỳ diệu, có người trải qua hơn nửa cuộc đời nhìn vẫn thấyghét, không có hảo cảm, giống như Hàng thị cùng bà bà Quản lão phu nhân, có người liếc mắt nhìn một cái liền hợp ý, chỉ hận không gặp sớm hơn,chỉ muốn lôi hết tim gan ra để kết giao.

Hàng thị không thể phủnhân chính mình bị bộ dạng đáng yêu của cặp song sinh Cầu Hi Lan, Cầu Hi Trúc làm cho mê hoặc, đối với Cầu Hi Mai càng thêm vài phần muốn thâncận, cũng do ngày đó nàng ra tay giúp đỡ có vài phần kính trọng, chorằng nhân phẩm và tính cách của nàng khó gặp chuyện gì khó khăn, tuyệtđối không thua bà xuất thân thư hương thế gia cả.

”Người là phu nhân Hầu gia?” Nàng kinh ngạc.

Hàng thị khí chất tao nhã khẽ gật đầu, “Đừng nói cái gì mà không thể nói, ởtrong mắt ta chuyện gì cũng có thể giải quyết, ngươi có vị hôn phu, màlại một mình xuất phủ vẽ tranh, ngươi đang tính làm gì, ngươi thiếu tiền sao?”

”Đúng, tôi thiếu bạc.” Cắn răng một cái, nàng nhịn xuống xấu hổ nói thật.

”Thiếu nhiều lắm sao?” Nếu chỉ là bạc, vậy ngược lại chỉ là việc nhỏ.

”Vô cùng thiếu.” Vừa nói ra khỏi miệng, Cầu Hi Mai bỗng nhiên cảm thấy gánh nặng trong lòng được cởi ra.

Bà vừa nghe, gần như muốn cười ra tiếng, “Tấm ngân phiếu kia của ta mệnhgiá một ngàn lượng, nếu ngươi cầm thì ta cũng không thiếu, ta rất nhiềutiền, trong tráp còn một tập ngân phiếu.”

Khuôn mặt Cầu Hi Maikhẽ cười, giống như hoa lê nở rộ, “Tôi vẫn là nói câu này, không phải là tôi nên lấy hay không, tôi có chân có tay có thể tự mình kiếm tiền, tuy rằng vất vả một chút, nhưng mà tôi có thể yên tâm thoải mái, không thẹn với lương tâm.”

Người có thể không có ngạo khí, nhưng không thểkhông có cái tôi, nàng trả giá đổi lấy tiền tài, không thua thiệt bất cứ ai, đối với cha mẹ đã mất, đối với chính mình, bọn họ có thể tự mìnhđứng lên, để cho người khác nhìn thấy cốt khí của nàng.

”Vậyngươi muốn vẽ tới khi nào mới có thể đạt được số lượng mình muốn?” Hìnhnhư nàng rất vội vã hoàn thành chuyện này, bàn tay cầm bút vẽ đều sưngđỏ hết lên, có thể thấy được nàng ngày đêm không nghỉ, vùi đầu vẽ, ngaycả thời gian nghỉ cùng dành để vẽ.

Tài quan sát của Hàng thị rấttốt, khóe mắt bà khẽ đảo qua, liền phát hiện tay phải của Hi Mai từ cổtay đến các đốt ngón tay đều sưng lên một cách dị thường, lòng bàn taytrắng mịn do cầm bút nhiều mà nổi lên một lớp chai mỏng, đã phiếm đỏsưng to.

Tiểu nữ nhân khiến người khác vô cùng đau lòng, tâm tình cứng cỏi không sợ chịu khổ, dung cảm tiến tới, nàng không xin ngườikhác giúp đỡ, yên lặng đi làm, bởi vì nàng muốn không phải là thương hại hay bố thí, mà là sự tôn trọng và khẳng định đối với chính mình.

”Này...Sắp...” Hai tai Cầu Hi Mai đỏ lên, hơi ngượng ngùng.

Thật ra nàng đã không còn bày rạp bán tranh chữ, tiền Quản Nguyên Thiện trảcho nàng rất nhiều, so với khi bán tranh chữ ở chợ nhiều hơn nhiều, xuất phủ một chuyến không dễ, nàng không thể tốn thời gian, nếu có thể dùngmột thời gian ngắn có thể kiếm được nhiều bạc nàng cũng bớt việc, nơiđường phố long xà hỗn tạp không tiện cho thân phận nữ tử của nàng.

Nàng cũng đã gặp qua du côn lưu manh, chẳng qua là cho chút bạc liền rời đi, chỉ cần an phận không sinh sự, tiền bạc cho được sảng khoái, bìnhthường bọn họ cũng không làm khó người khác, trái lại còn có thể bàyquầy hộ hoặc đuổi khách nhân không có hảo ý đi.

”Sắp là còn thiếu bao nhiêu? Không đủ ta thay ngươi bù.” Bà tuyệt đối không thiếu bạc,hàng năm cuối năm người ghi sổ đều phải phiền não.

Hàng thị không thích trang sức lộng lẫy, quần áo cũng không quá chú trọng, cái gì màthục gấm, vân cẩm, trong cung thường ban cho, dù bà mỗi ngày dùng một bộ cũng không hết, hơn nữa bà cũng không thích giao tiếp cùng các phu nhân khác, bởi vậy chi tiêu của bà khiến người khác kinh ngạc, hầu hết đềuđặt trong ngân hàng tư nhân sinh lời.

Hơn nữa bổng lộc của trượng phu cũng không thiếu, từng tháng đều ngoan ngoãn giao tới tay bà, không có gì ngoài xử lý hậu viện, thật sự còn lại không ít, bà chưa bao giờcảm thấy buồn rầu vì thiếu bạc.

Nỗi buồn duy nhất của bà là quánhiều bạc không có chỗ tiêu, đáng nói là ở cổ đại không hề có kỹ thuậtcông nghệ như hiện đại, bà một là không thể ở trên phố quẹt thẻ, hai làkhông thể lên mạng mua sắm, ba là không thể mua được vật phẩm quân dụng, túi bạc của bà đều là tiền nát.

Giang sơn dễ đổi, đánh chết cáinết không chừa, cho dù là đã xuyên qua hơn hai mươi năm, nội tâm Hàngthị vẫn không thoát khỏi khí tiết quân nhân, chi phí ăn mặc đều vô cùngđơn giản, nên dùng thì dùng, đối với trang sức thời thượng, y phục hoamỹ bà đều không có hứng thú.

Vừa nghe bà khẳng khái giúp đỡ, CầuHi Mai thụ sủng nhược kinh, “Ý tốt của phu nhân tiểu nữ xin nhận, lệnhcông tử đã giúp tiểu nữ rất nhiều, tôi... Không dối người, tôi đã tíchđược gần đủ, chỉ chờ hòa...À, tôi có thể tự lo được không nên phiền đếnphu nhân.”

”Hòa cái gì?” Bà nhạy cảm bắt được chữ mấu chốt, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.

”Không....không có gì...” Nàng tránh ánh mắt của bà, sắc mặt gượng gạo.

Bức cung là sở trường của Hàng thị, sắc mặt bà lạnh lùng, giọng điệu nghiêm khắc, “Ngươi giấu thân phận nữ nhân là vì cái gì, lấy thân phận nam tửra ngoài, có phải là có ý đồ không rõ ràng? Ngươi luôn miệng nói kiếmngân phiếu vì sinh kế, nhưng mà gia đình nhà chồng có biết không? Vị hôn phu của ngươi cho phép ngươi lén ra ngoài hành nghề sao, hắn không ngại ngươi đi cùng nam nhân khác sao? Bạc ngươi kiếm được dùng vào chỗnào...”

”Phu nhân, người...” Đối mặt liên tục bị ép hỏi những sầu lo trong lòng, Cầu Hi Mai có chút phản ứng không kịp, nàng không vị phu nhân hiền lành lúc trước sao lại biến nên khí thế bức người như vậy,trong lòng nàng không kịp tiếp ứng.

”Những điều này ngươi đềukhông nghĩ tới sao? Nếu là có người gây khó dễ thì ngươi phải ứng phóthế nào, chỉ với một điều người thân nữ tử lại tự tiện ra ngoài, nướcmiếng của người khác cũng đủ dìm ngươi chết đuối, ngươi không phải không biết danh tiết đối với nữ nhân có bao nhiêu quan trọng đi.” Nàng làngười thông minh khó gặp, càng phải nên thận trọng.

Vừa nhắc đếndanh tiết, nàng hơi lộ ra vẻ chua sót, “Người còn sống thì mới bận tâmtới cái khác, thanh danh, trinh tiết đều là vật ngoài, tôi chỉ muốn đệđệ và muội muội sống sót.”

Không rời khỏi Đinh phủ, bọn họ khôngcó đường sống, chuyện đã từng phát sinh nàng không muốn trải qua một lần nữa, những chuyện đó khiến cho người ta đau đến tận cùng.

”Vậythì nói cho ta biết tình hình thức tế, có con đường thênh thang vậy thìsao phải đi cầu độc mộc, ngươi nên hiểu ngươi không chỉ có một mình, vạn nhất mưu tính của ngươi thất bại, người thân bên cạnh ngươi cũng sẽphải chịu tổn thương.” Hàng thị lấy tình để cảm động.

Trong lòng Cầu Hi Mai chấn động, Hi Lan, Hi Trúc...Nàng chỉ có hai người là thân nhân...

”Tôi muốn hòa ly.”

Không phải là hưu khí, mà là hòa ly, phụ nhân bị hưu là tịnh thân xuất hộ,không thể mang theo một chút của hồi môn nào, mà hòa ly là hết duyênphận, mỗi người một đường, nàng có thể mang đi toàn bộ thân gia, bao gồm cả tiền và thư lúc trước phụ thân lưu lại cho nàng.

”Hòa ly?” Dù là người hiện đại, Hàng thị vẫn bị rung động, kinh ngạc nàng dám không kiêng dè, chặt đường lui.

Điều gì đã khiến cho nàng dứt khoát hạ quyết tâm như vậy? Nhìn đôi mắt kiênđịnh như vậy, khiến người khác không nhịn được mà muốn tìm hiểu sau lưng nàng rốt cuộc đã có chuyện đau lòng gì.

Hoặc giống như là “khổng tước Đông Nam phi” Lưu Vân Chi, bà bà không hiểu lý lẽ ép bức chia ly,sử dụng các thủ đoạn giày vò con dâu, mặc khác lại tìm nữ nhân khác đểmang thai.

Hàng thị suy nghĩ rất nhiều, lại không nghĩ tới Cầu Hi Mai cùng nàng đều gặp kỳ ngộ, chỉ là một người xuyên không, một ngườilà trùng sinh, các nàng ở một quỹ đạo mở ra những nhánh khác nhau.

Giống vậy, nhân sinh có một cơ hội nữa, bất luận là xuyên không hay trùngsinh, các nàng nhất định sẽ không giống người khác, có bí mật không đểcho người khác biết.

”Nương, người có có thể thả người chưa? MaiHi mới vẽ được một nửa, người nên để cho hắn hoàn thành mới đúng, hắncòn chờ bạc...”

Quản Nguyên Thiện lo lắng đi từ cửa vào, hắn giảbộ lộ ra vẻ mặt lưu manh, nghênh ngang lắc lắc thân hình đi vào, nhìnnhư không chút để ý không để lộ ra sự quan tâm trong lòng, ánh mắt mỉmcười nhìn người nào đó một vòng, xác định không có gì khác lạ thì mới an tâm.

”Hừ! Ngươi sao biết hắn cần dùng tiền gấp, hắn mở miệng hỏi mượn ngươi sao?” Bộ dạng lén la lén lút như trộm vậy.

”Ngoại trừ đại phú bà như nương thì ai chả thiếu tiền, con trai của người cũng rất thiếu, người cho vài ba mươi lượng tới cứu giúp, nhi tử vô cùng cảm kích.” Hắn giả ngây giả ngô, chắp tay sau lưng vẫy vẫy với Cầu Hi Mai,muốn nàng đi trước.

Quản Nguyên Thiện xuất phát từ ý tốt, khôngmuốn lão nương nhà hắn rảnh rồi đến bị khùng, nhìn người thấy thú vịliền tìm đến giết thời gian, khiến cho người khác không biết nên khóchôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch, hay là nên cười cảm ơn trí tuệcủa bà.

Nhưng mà đôi khi hảo tâm lại là chuyện xấu, không ai hiểu con bằng mẹ, hành động che che lấp lấp của hắn rơi vào mắt của Hàngthị, bà khẽ nhếch môi, nhìn hắn làm điều thừa, có tính toán riêng.

”Một bức họa một trăm lượng, ngược lại ngươi sống vô cùng xa hoa! Maymà ngươi đã lớn, bản thân kiếm được bạc, nương cũng không quản ngươi phô trương giàu sang, chẳng qua là ngươi cũng đã trưởng thành, cũng nên tìm lão bà đi, nếu không ngươi xem nhà ai có khuê nữ đến tuổi gả tìm hiểuđi.” Vừa nghe thấy có liên quan đến hôn sự của hắn, hắn lại giả chết,“Nương, không phải người thường nói con cháu đều có phúc của con cháusao, ngươi không quản, sinh con ra thì là con có phúc, về sau đường làdo con đi, người sinh ra con có hai cái chân là muốn con tự đi.” Ngụ ýlà hắn sẽ có chừng mực, sẽ không đi lệch đường.

”Ngươi ngược lại đổ hết cho ta, có tiền đồ.” Bà nhàn nhạt trào phúng.

Hàng thị mặc kệ là nhi tử có thể đi bao xa, làm quan to đến đâu, bà chỉ cầunợ nần đừng lưu con cháu, đừng làm bọn họ thất vọng là được rồi.

Quản Nguyên Thiện nịnh nọt mẫu thân nhà mình, “Là nương dạy bảo tốt, nhi tửkhông ngốc, học người ba phần liền tự hiểu được, con cũng không thua kém hào quang của người.”

Bà phi một tiếng, “Nghe một chút, giốngnhư tham quan xu nịnh vuốt mông ngựa, Mai nhi à, ngươi nói phu nhân xem, có nữ oa nhi nào tri thư đạt lễ tới xem hắn, nếu ngươi có tỷ tỷ muộimuội cũng không tệ, không ngại giới thiệu cho nhi tử chẳng ra gì nhàta.”

Mai nhi?

Ý cười trên mặt Quản Nguyên Thiện cứng lại, con ngươi đen thẳm hiện lên quang mang, vẻ mặt của hắn hiện lên sự cảnh giác, liếc mắt nhìn mẫu thân một cái.

Hắn không biết hành độngcủa mình đều lọt vào mắt của Hàng thị, trong lòng hiểu rõ, thì ra contrai cũng là người biết chuyện, đã sớm nhìn ra thân phận nữ nhân, khótrách bộ dạng lại giống như gà mái bảo vệ gà con không dám thả lỏng mộtkhắc, nhìn chằm chằm không dám thả, e sợ bà nhìn ra cái gì.

”Phunhân chê cười, lệnh công tử dung mạo đoan chính, tính tình hào sảng,phẩm chất cũng tốt, không thiếu các thiên kim ái mộ, ta tuy có một muộimuội, nhưng năm nay mới năm tuổi, không có cách duyên với phúc khí này.” Trèo cao cũng không trèo nổi.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợdây thừng, biết rõ mặt sau của nhà giàu, Cầu Hi Mai không hy vọng muộimuội phải trải qua những gì nàng đã từng trải, thà rằng an phận gả chomột người thật thà làm việc, cũng không cần trèo cành cao.

”Nếu là ngươi? Ngươi có xem trọng nhi tử ngốc này không?” Bà có tâm thăm dò.

Quản Nguyên Thiện ở bên cạnh tâm cũng nhảy dựng lên, nghiêng mắt nhìn, hànhđộng của mẹ hắn khiến hắn bất an, đối với chung thân đại sự của hắn bàchưa từng để tâm.

Cầu Hi Mai khó hiểu ngẩn ra, cho rằng Hàng thịmuốn nàng nói ra quan điểm của nữ tử đương thời. “Phu nhân hỏi sai người rồi, người nên hỏi nhị ca xem có coi trọng người nào không, dựa vào bềngoài cùng gia thế của nhị ca, nếu muốn kết hôn còn thiếu người muốn gảsao?”

Lúc này trong đầu nàng chỉ có một việc làm thế nào để rờikhỏi Đinh phủ, tìm một tòa nhà để đệ đệ muội muội có thể an tâm sống,lại suy nghĩ tới việc phòng dịch, sau đó tìm một nghề nghiệp, để tỷ đệba người có thể sống an nhàn.

Hơn nữa nàng cũng không dám nghĩnhiều, cũng có thể khi chết lần trước nàng đã qua mười chín, không cònnghĩ đến chuyện tình nữ nhi.

Hoặc nói là nàng đã mất đi lòng tinvới hôn nhân, không muốn bước lên vết xe đổ, thử hỏi thế gian này có mấy nam tử đồng ý cưới một nữ tử đã từng hòa ly? Cho dù có phần lớn cũng là làm thiếp, không có khả năng làm chính thất, mà nàng không chịu ủykhuất chính mình, cùng người khác chung chồng chính là một bị kịch.

Một đời một kiếp một đôi mình.... Bỗng dưng, Cầu Hi Mai nhớ tới Hồng TuyếtBình đã từng nói câu đó, trong lòng nàng không dám hy vọng, hy vọng càng nhiều bị thương cũng càng nặng.

”Quản nhị ca?” Hàng thị như cười như không nhìn vẻ mặt co quắp của con trai, ánh mắt giống như nhìn thấy lòng hắn khiến hắn lạnh người, “Xú tiểu tử, muốn tìm cho nương kiểu con gì a, giống Mai nhi lanh lợi huệ chất lan tâm thì thế nào?”

Nhưthế nào? Người ta đều đã thành thân rồi, nương còn muốn làm gì. QuảnNguyên Thiện tức giận khẽ trừng mắt, lấy ánh mắt ám chỉ mẫu thân đừngtìm rắc rối nữa.

”Đầu năm nay không phải đôi phu thê nào cũng làm bạn đến già, nổi bật mà nói...” Hàng thị có điều ẩn ý chỉ nói đến đó là dùng, cười cười nhìn về phía con trai.