Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

Chương 39.2



Vì vậy, trong ngày kết hôn, di hoa tiếp mộc, trực tiếp đưa thứ muội gả đến Vương phủ.

Đợi kiệu hoa ra khỏi Hầu phủ, Hầu phủ bên kia đã bái đường, thậm chí cũng vào động phòng rồi, vợ chồng Ninh An Hậu lúc này mới phát hiện trưởng nữ đang trốn dưới giường của bọn họ, còn thứ nữ thì không thấy đâu.

Thật sự là muốn sửa sai cũng quá muộn rồi.

Vốn dĩ lúc đầu Ninh Tiêu còn chưa rõ diễn biến của toàn bộ câu chuyện, hiện tại chẳng lẽ nàng còn không nhìn ra được mưu mô bên trong hay sao?

Đổi tân nương chuyện lớn như vậy, còn có thể khiến cho cả Hầu phủ không phát hiện ra, chỉ dựa vào Ninh Tiêu và nha hoàn đưa ra ý kiến lại có thể làm hoàn mỹ như vậy, lợi hại như vậy sao?

Ninh Bình Hầu phủ tốt xấu gì cũng là Hầu phủ, cũng không phải là một tiểu viện tử tùy tiện ở thôn quê. Sân trong của nữ chủ Ninh Khinh và sân của Ninh Tiêu cách xa nhau như vậy, lại có thể đổi suôn sẻ như vậy, muốn nói bên trong không có người khác nhúng tay, Ninh Tiêu không tin.

Huống gì nàng bên này vừa lo lắng do dự chưa quyết, bên kia đã "vô tình" nhìn thấy cảnh tượng thân mật giữa vương gia ngốc và thứ muội cùng nhà, thậm chí đối phương còn đặc biệt chọc vào ống dẫn, nói nàng xấu, nàng kiêu ngạo nhất chính là diện mạo xinh đẹp của bản thân đấy?

Nếu không sẽ không tức đến nỗi liền đổi tân nương!

Phải biết rằng Đoan Vương chính là giả ngu, còn bởi vì nhiều năm luyện võ, tai thính mắt tinh, làm sao không nghe thấy Ninh Tiêu đến. Hắn vẫn như trước nói như vậy, cũng có hàm ý hắn là đang kỳ vọng thay người, suy nghĩ thâm sâu, cả quá trình đổi người nếu không có hắn phối hợp, cũng sẽ không thuận lợi như vậy.

Tuy hắn có được đền bù mong muốn, nhưng Ninh Tiêu đều ghi nhớ tất cả bỉ ổi của hắn, thậm chí còn ghi lại đưa cho Hoàng đế bên kia. Sau này xảy ra sự việc nàng với Tạ Kê, Hoàng đế nghĩ cũng không cần nghĩ lập tức chỉ định hai người tùy ý thành hôn sao?

Mà ngay cả cuộc hôn nhân của Ninh Tiêu cũng không tách rời được với bút tích của vị Đoan Vương kia. Bởi vì Ninh Tiêu không muốn gả cho hắn, thậm chí ngẫu nhiên còn thấy hắn các kiểu châm chọc, khiêu khích, bắt gặp hắn bắt bọ, nhặt phân chó, một roi cũng không đủ.

Hắn còn đặc biệt chọn cho nàng một "Hôn phu tốt"!

Một mặt nhìn thì tốt đẹp, thực chất là tay làng chơi, thậm chí đã là một tên tú tài nghèo kiết cưới vợ ở quê.

Ừm, ngay lúc đầu còn không phải là Tạ Kê.

Tạ Kê hoàn toàn chính là tai bay vạ gió, hắn tận mắt chứng kiến tên tú tài kia đẩy Ninh Tiêu xuống sông, sau đó tên tú tài kia chuẩn bị nhảy xuống cứu nàng, tốt nhất là cởi y phục ra, lau một chút dầu, hủy đi danh tiếng của nàng, khiến Ninh Tiêu không muốn gả cũng không được. Sau đó hắn có thể mượn quyền thế của Hầu phủ, đuổi người vợ lên không được bàn tiệc dưới quê kia, quý phái thẳng thượng, kiều thê mỹ thiếp, thật là suиɠ sướиɠ.

Ai có thể nghĩ đến hắn vừa xuống nước, chân bắt đầu bị chuột rút, sau đó cuống quýt tự mình tấp lên bờ, xuống lần nữa cũng không dám, cuối cùng vậy mà liều mạng chạy thoát.

Mà Tạ Kê bên này cũng không cẩn thận mới bị lạc đường tới đây, vừa đến, lập tức nghe thấy tiếng kêu cứu của một nữ nhân, đợi đến lúc hắn chạy tới kịp, nàng đã sắp chìm xuống, lúc này mới không quan tâm việc gì nữa, vội vàng chạy tới cứu nàng lên, vừa lên bờ -----

Thì phát hiện hai người họ vừa vặn đã bị bắt bởi nhóm người không biết từ đâu đến.

Lúc đó hắn chỉ kịp lấy bộ quần áo ướt sũng khoác lên ngực nàng, không hề nghĩ rằng nàng vừa tỉnh dậy đã kích động tát hắn một cái, còn chỉ trích hắn đẩy nàng xuống.

Bỗng nhiên làm cho mọi người đều nhìn về hắn với ánh mắt kỳ lạ.
Tạ Kê thật sự là hết đường chối cãi, hơn nữa hai người cũng da kề da ở dưới nước, thậm chí hắn còn nhìn làn da nàng nhiều lần, cuối cùng Hầu phủ chỉ có thể nhắm mắt mà gả nữ nhi cho hắn.

Ninh Tiêu tức điên rồi, náo loạn ầm ĩ, còn trực tiếp náo loạn gần ngày cưới.

Vì vậy, sau khi Hầu phủ gả vị thứ tiểu thư vào Đoan Vương phủ, ngay sau đó cũng gả trưởng nữ trong nhà, ừm, một người xuất thân bần hàn, hiện tại mới chỉ là một tú tài nghèo kiết có công danh tú tài.

Có thể nói là một người trên trời, một người dưới đất.

Tuy rằng nói cái vị kia cũng không giống trời lắm, nhưng tốt xấu gì cũng là một vị Vương phi.

Nhưng vị Ninh đại tiểu thư này bình thường mắt để trên đỉnh đầu, thấy ai cũng đều oán giận hai câu, giờ thì thảm rồi, một tên tú tài tiền đồ không biết, ha ha ha.
Khiến cho nàng bình thường kiêu ngạo.

Cũng không biết bao nhiêu tiểu thư các phủ bị Ninh Tiêu chê bai dung mạo, cách ăn mặc, kể cả cách ăn nói bên trong, đều hả hê khi người gặp họa.

Mà một khởi đầu như vậy, Ninh Tiêu và Tạ Kệ sao có thể sẽ yêu nhau được?

ừm, hơi tệ.

Bái đường xong, Ninh Tiêu được người giúp ngồi trên hỷ sàng (giường cưới), khẽ cau mày.

Nhưng sau đó nàng nhận ra tình hình không chỉ là hơi tệ!

Chờ đợi không biết bao lâu, tiếng bước chân của một nam nhân chậm rãi tiến đến phòng của hai người.

Ninh Tiêu nghiêng tai nghe, bước chân đối phương ban đầu có chút lộn xộn, sau đó lại trở nên chậm rãi, kiên định mà có lực.

Cùng với tiếng cửa bị đẩy ra, một mùi rượu nhàn nhạt cùng với mùi thơm của cây trúc, trong gió đêm thổi nhẹ, liền phả vào mũi Ninh Tiêu.
Nàng chú ý tới, người kia từ lúc đẩy cửa phòng, rất lâu cũng không bước vào, cho đến lúc nhũ mẫu và nha hoàn thấy thế không ổn, vừa định mở miệng nói hai người đến nghi lễ, giây tiếp theo một giọng nói trầm thấp, trong trẻo như nước chảy trong khe núi của nam nhân vang lên, "Mấy người lui xuống trước đi!"

"Cô... Cô gia. ....Đây... có chút không hợp, hợp khâm rượu còn chưa uống mà?

"Ta có chút chuyện muốn nói với cô nương các ngươi, xuống đi!"

"Cô..."

"Đừng để ta nói lần thứ ba."

Nam tử ngẩng đâu, đôi mắt đen sâu thẳm, khí thế đột nhiên bức ra, khiến cho bọn nha hoàn suýt nữa còn tưởng rằng bọn họ gặp Hầu gia. Lúc này sợ tới mức câm như hến, vội vàng buông xuống đồ trong tay, liên tiếp chạy ra ngoài.

Chỉ có một số nha hoàn bên cạnh Ninh Tiêu và nhũ mẫu ở bên nàng từ nhỏ, vẻ mặt lo lắng nhìn tới nhìn lui khăn voan trên đầu nàng đang ngồi trên giường. Nhưng cuối cùng vẫn bị cánh cửa ngăn cản tất cả ánh mắt.
"Ôi trời, làm sao bây giờ? Chu ma ma Cô gia sẽ không làm gì tiểu thư phải không ạ?

"Tiểu thư, tiểu thư, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, về sau phải đổi thành phu nhân, không được gọi là tiểu thư nữa. Hơn nữa tính khí của phu nhân người khác không biết, chúng ta còn có thể không biết sao? Ngươi thay vì lo lắng cô gia nhu nhược làm gì nàng, không bằng lo lắng xem ngươi rốt cuộc đã thu kỹ cây roi da của nàng chưa, nếu xảy ra chuyện gì, ôi..."

Đêm tân hôn đầu tiên đánh chồng gì đó, truyền ra ngoài, thì phải làm sao đây.

Chu ma ma lo lắng.

Cùng lúc đó, Ninh Tiêu đang ngồi trên hỷ sàng thì nghe thấy nam tử bước vào phòng, liền lập tức ngồi ổn định trên ghế cách nàng không xa, trong phòng rất yên tĩnh, ngoại trừ tâm nến long phượng bị đốt cháy, thỉnh thoảng phát ra tiếng "tắc", còn lại cũng không nghe thấy âm thanh khác.
Cảnh này khiến Ninh Tiêu nhíu mày một chút.

"Ninh Tiêu!"

Lập tức, một âm thanh tức giận nghiến răng vang lên.

Đây là một hướng đi hoàn toàn khác so với trong cốt truyện. Còn có ngữ khí vừa oán vừa giận của nam nhân kia, dựa theo tính tình của nguyên chủ, Ninh Tiêu lập tức nhấc khăn voan trên đầu mình lên, một mảnh tối đen sâu thẳm đập vào hai mắt.

Nơi đó dường như chứa đựng vô số oán hận, một tình yêu nhàn nhạt mà nam nhân đó chính mình cũng không nhận ra, nhiều lần trải qua những thăng trầm của cuộc đời, cộng thêm những nghi ngờ bàng hoàng vừa trỗi dậy...

Ninh Tiêu bỗng chốc nắm chặt khăn voan trong tay.

Không, này không đúng...

Tạ Kê hiện tại sao có thể có thể có ánh mắt như vậy, hắn không thích hợp.

Thế là linh khí nàng bay nhanh quanh người hắn một vòng, nhưng lại kinh ngạc khi phát hiện nam tử trong cơ thể, lúc này thế mà lại có hai linh hồn. Hơn nữa hai linh hồn này nhanh chóng hòa hợp dưới mắt thường, nghĩ chắc khoảng vài ngày, hẳn là có thể hoàn toàn dung hợp thành một.
Hai linh hồn, một cũ một mới.

Tình huống như vậy khiến cho Ninh Tiêu bất giác nghĩ đến một khả năng.

Sống lại.

Tạ Kệ hắn, vậy mà, sống lại?

Ninh Tiêu mạnh mẽ trừng mắt.

Nghĩ tới nguyên chủ sau này làm đủ thứ chuyện, bởi vì mới gặp Tạ Kê khiến cho Ninh Tiêu có ấn tượng không tốt, nhận định đối phương là đăng đồ tử ái mộ hư vinh, tiểu nhân vô liêm sỉ, đủ loại phỉ nhổ hắn, cũng không cho hắn tới gần, ghét bỏ trưởng bối phụ mẫu, huynh đệ tỷ muội hắn, không có việc gì liền hắt hắn bát nước lạnh, đủ loại thủ đoạn ấu trĩ mà đối đầu với hắn.

Thậm chí sau khi Tân Hoàng sụp đổ, cái chức thủ phụ này của hắn làm không nổi nữa, lại bởi vì lòng trung thành, sau lưng hộ tống trưởng nam và trưởng đích tôn rời khỏi Kinh Thành. Ngay cả khi hắn bị trúng kịch độc, Ninh Tiêu bên này không chút do dự vì vinh hoa phú quý, lựa chọn câu dẫn vị hôn phu cũ của mình, Đoan Vương, vào hậu cung của hắn, trở thành sủng phi nổi tiếng trong thiên hạ.
Đáng tiếc nàng sủng phi này thật sự là có chút bạc mệnh, sau khi vào hậu cung Tân Hoàng Đế, chưa đầy ba năm, đã bị thiêu chết ở trong cung điện của mình trong một trận hỏa hoạn.

Nếu không cũng không biết Hoàng Hậu của trong cung, cũng chính là vị thứ muội kia của nàng, có thể hay không ngồi vững ở ngôi vị Hoàng hậu.

Người trong thiên hạ lúc đó đều truyền như vậy, bao gồm luôn chuyện bị bao vây, chặn đường của Đoan Vương, trước sau đều mang theo ấu chủ, xây dựng lực lượng của chính mình, tìm cơ hội sẵn sàng đi gϊếŧ Tạ Kê.

Nghĩ đến đây, Ninh Tiêu đau đầu che trán.

Đang êm đẹp tại sao đột nhiên liền theo hình thức khó khăn, chuyển biến thành hình thức địa ngục...

Quả thực là muốn nàng hộc máu luôn phải không?

Chuyện này nàng phải giải thích với hắn như thế nào, những chuyện ngươi nghe được đều là nam chủ gian trá mà cố ý truyền cho nàng nghe, chính là để dụ nàng ra, nếu không dụ ra được, cả người nàng kịch độc, tốt nhất cũng có thể chèn ép có chết sớm gì đó.
Làm sao để giải thích, lúc đầu các người sở dĩ đi Kinh Thành, có cơ hội cửu tử nhất sinh, tất cả đều là vì Ninh Tiêu vô tình biết được tin tức trong miệng thứ muội kia, dám liều mạng giành lấy cơ hội này cho các người, nếu không các người ra nội gián sớm đã bị Hoàng Đế lúc đó, Đoan Vương bắt hết rồi.

Mà nguyên nhân chính là vị nha đầu ngốc nguyên chủ kia trong quá trình ở chung với ngươi, dần dần đánh mất trái tim chính mình, trong lòng đã sớm yêu nhưng lại kiêu ngạo không hé lời.

Làm sao để giải thích, sau khi biết bọn ngươi chạy thoát, nam chủ Quân Diệt Tắc còn nhanh chóng nghĩ ra một gian kế, đưa nàng vào hậu cung, phong nàng làm sủng phi, hết sức sủng ái, hoàn toàn là vì ép nàng khai re, kì thực ngay cả một ngón tay của nàng cũng chưa chạm qua. Không đúng, phải nói là lúc say rượu muốn chạm vào, lại bị nguyên chủ Ninh Tiêu đánh vào đầu.
Làm sao để giải thích, tràng thiên lôi kia, là nàng biết được từ nam chủ bên kia, ngươi đã sớm chiếm vài tòa thành của hắn. Hắn lại bắt ngươi không thể nề hà, nàng bên này lại vấp phải trắc trở. Sủng phi tốt đẹp hữu danh vô thực, càng cố ý nói cho nàng biết, ngươi đã sớm cưới vợ sinh con, hiện tại đã sớm quên nàng. Dưới sự tuyệt vọng, dưới ngọn lửa ngút trời, rõ ràng là có thể trốn ra, nhưng vẫn để chính mình chết đi như vậy.

Nghĩ đến đây, Ninh Tiêu hít sâu một hơi, không chớp mắt nhìn Tạ Kê.

Cùng lúc đó, nam tử cũng dùng lực nắm chặt nắm đấm của mình.

Hắn sao cũng không tưởng tượng được sau 20 năm, hắn vẫn là bị độc phát mà bỏ mình. May mà, thiếu gia đã có thể thành sự, cũng dưới sự giúp đỡ của hắn và Quân Diệt Tắc tên phản bội kia hai phần thiên hạ, sau này xem sự cố gắng của chính mình.
Duy chỉ có điều thẹn là, hắn không rõ kiếp trước mình nghĩ thế nào, vì tiện nhân trước mặt này mà cả đời không lập gia đình thì thôi, trước khi chết còn ma xui quỷ khiến còn cầm trâm cài của nàng, cuối cùng mới chết đi một cách mãn nguyện.

Quá ngu ngốc, quá sỉ nhục rồi.

Không, lần này, thậm chí ngay cả sống lại cũng là lúc hai người vừa mới thành thân.

Nghĩ đến đây, nam nhân ngay cả trở về từ một kiếp, bóp chết trái tim của chính mình lúc trước đều có.

Nhưng hiện tại, hắn càng muốn bóp chết nữ nhân trước mặt này.

Nghĩ vậy, tay của Tạ Kê càng nắm chặt, càng nghe lạch cạch.

Nhưng hắn không nghĩ tới, một giây sau, hắn trơ mắt nhìn nữ nhân trước mặt vén khăn trùm đầu, ném thẳng xuống đất, lập tức không biết từ nơi nào lấy ra cây roi cầm quanh năm, bỗng chốc "bịch" một tiếng quất xuống đất.
"Chậc, chàng đã trở lại rồi?"

Tạ Kê: "..."