Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu

Chương 78: Không cần



Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll

Quyển 2: Hoá bướm - Lột xác thành bướm

Cố Phóng Vi thường không đến lớp nên hắn không có khái niệm về thời gian, cũng không quan tâm lắm đến việc dậy sớm. Bình thường khi ở nhà, thời gian ngủ của hắn rất linh hoạt, về cơ bản là ngủ bốn tiếng sau sẽ thức dậy, làm việc như một người máy trong năm tiếng, sau đó lại đi ngủ bốn tiếng, chu kỳ này lặp đi lặp lại, ngày đêm đảo ngược.

Hắn tỉnh giấc giữa chừng một hai lần, lần thứ nhất là khi trời đã tối, lần thứ hai khi trời tờ mờ sáng, hắn không biết đã đến giờ tự học buổi sáng hay chưa, mà chỉ nhìn Lộc Hành Ngâm trong long —— nghiêng người vụi vào ngực hắn, mi mắt rũ xuống, tư thế ngủ rất ngoan, tựa như thiên thần nhỏ.

Một niềm vui mơ hồ bao trùm lấy hắn, như thể tất cả những điều do dự và mơ hồ trước đó đã tìm ra câu trả lời.

Ngày trước gọi là trách nhiệm, bây giờ gọi là thích.

Hắn thích vật nhỏ này, thiên tài nhỏ, em trai ngoan nhưng không ngoan. Hắn từng nhìn thấy cậu lúc vừa đến tỉnh S, ngước đôi mắt đen láy trong màn mưa ngoài cửa, im lặng nhạy cảm, nhìn thấy khuôn mặt gần như nghiêm túc, toát ra thần thái mà không ai thể sánh được, nhìn thấy cậu trong lần mò trong căn phòng học im ắng tối tăm của khu công nghệ, cậu ngồi xuống bên cạnh hắn, khẽ ngân nga một bài hát.

Theo gió lẻn vào màn đêm, lặng yên tim đập.

Khi tỉnh dậy lần thứ ba, bên ngoài trời đã rất sáng.

Cố Phóng Vi mở mắt ra, thấy Lộc Hành Ngâm đã đóng cửa sổ ra ban công, ánh sáng trắng lờ mờ xuyên qua lớp kính mờ. Đèn bàn trên bàn được bật lên, ngọn đèn vàng ấm áp chiếu xuống tạo thành một chùm ánh sáng như cát vàng, Lộc Hành Ngâm không còn nằm trong lòng hắn mà thu nhỏ ở cuối giường.

Một cuốn sách chuyên nghành nặng nề, to bằng cục gạch, các trang được Lộc Hành Ngâm sử dụng luôn trông như mới, vì chúng được sử dụng cẩn thận và viết nhẹ nhàng, nên không có bất kỳ dấu vết nào. Khi đặt đầu bút, chỉ cần lắng nghe cẩn thận, mới có thể nghe thấy những tiếng sàn sạt.

Khi Cố Phóng Vi tỉnh dậy, hắn không gọi cho cậu ngay lập tức, cũng không hỏi về thời gian và tình hình ngay lập tức ——hắn phát giác bầu trời nên đã quá giờ sáng bình thường, nhưng hắn cũng không có vấn đề gì.

Vào buổi sáng đầu tiên sau khi xác nhận yêu đương, câu đầu tiên phải có gì đó khác biệt.

Cố Phóng Vi ủ mưu, Lộc Hành Ngâm ở bên đó lật một trang, chợt nhận ra hắn đã tỉnh —— đôi mắt hoa đào xinh đẹp đang nhìn cậu ở đầu giường, nên cậu kéo góc chăn, ép Cố Phóng Vi ra ngoài hỏi hắn: "Anh ơi, em có một câu muốn hỏi anh."

Cố Phóng Vi theo bản năng trả lời: "Cái gì?"

Lộc Hành Ngâm dùng đầu bút chỉ vào một hàng chữ trên sách chuyên môn, "Cái này, tinh thể trường màu sắc của phức chất được đề cập trong lý thuyết, nếu các electron ở trạng thái kích thích trở về trạng thái cơ bản ở trạng thái như trong hình 1 và hình 2, thì màu của nó có phù hợp với ánh sáng bị hấp thụ không, hay nó phù hợp với màu sắc được hiển thị bởi electron khi nó chuyển đổi?"

"Đều không phải." Cố Phóng Vi ôm gối đứng dậy, xoa mái tóc bù xù của mình, "Loại vật này có sự dịch chuyển Stokes, tức là sự khác biệt về hình dạng và năng lượng. Nó không thể được mô tả bằng lý thuyết trường tinh thể thuần túy. Toàn bộ quá trình vật lý phát quang, nếu em muốn hiểu vấn đề này, em phải xem lại—— à, energy band... lý thuyết dải năng lượng của vật lý chất rắn, nó được gọi là vậy thì phải."

Hắn nói đến những thuật ngữ này thì hơi vấp váp, mỗi thuật ngữ đều phải cố gắng chuyển từ sang tiếng Trung, còn không biết mình dịch có chính xác hay không.



Lộc Hành Ngâm hiểu một nửa: "Vậy em cần xem vậy lý hoá học sao?"

Cố Phóng Vi nói: "Lão Trần yêu cầu em học phần vô cơ cơ bản trước, nhưng nếu em muốn, thì anh giảng cho em. Nguyên lý của cái này khó hơn người máy nhỏ."

Lộc Hành Ngâm gấp một góc của trang sách đó và ấn nó lên: "Em sẽ đọc nó sau, bây giờ em phải học bài thi trước."

Cố Phóng Vi không đồng ý với quan điểm của cậu, vẫn muốn nói điều gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng, hắn chợt nhận ra rằng "Câu nói đầu tiên vào buổi sáng đầu tiên sau khi yêu" được chuẩn bị kỹ lưỡng của mình—— đã bị Lộc Hành Ngâm phá vỡ.

Tại sao sáng sớm tinh mơ hắn phải đi thảo luận sự chuyển đổi điện tử và màu sắc phức chất với bạn trai nhỏ đáng iu của hắn?

Cố Phóng Vi nhéo Lộc Hành Ngâm, bò tới đặt đầu lên vai cậu, cầm đồng hồ lên xem giờ: "Tám giờ rồi hả? Máy Tính Nhỏ, em không lên lớp nữa à?"

" Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều." Lộc Hành Ngâm sắc mặt nghiêm túc, tựa hồ đang nói chuyện học thuật gì đó, Cố Phóng Vi đột nhiên dừng lại, tay như bị bỏng thu lại, rồi chậm rì rì tỉnh, "Hôm nay nghỉ, em trốn hai tiết đầu."

Hai người chần chừ đứng dậy, tắm rửa sạch sẽ, cuối cùng định ra ngoài tìm chút gì đó ăn sau chín giờ. Cũng không thể giải thích tại sao, hai người họ cũng không làm gì cùng nhau, Lộc Hành Ngâm làm đề của mình, nghĩ không ra thì đem túi thuốc đi phơi khô, dạy Cố Phóng Vi cách rửa thuốc nấu thuốc, cách sử dụng thuốc trung y bệnh viện kê cho vào ống dẫn lưu vào túi hút chân không rồi cất đi, không hay không biết thời gian đã trôi qua.

Thuốc của Lộc Hành Ngâm có mùi thơm của cây ngải, Cố Phóng Vi muốn một gói.

Năm nay nghiên cứu về thanh hao tố [1] được nhà nhà biết đến, họ đặt ra rất nhiều đề về cấu trúc hóa học của thuốc trung y, Cố Phóng Vi ngửi thấy mùi thơm tươi mát của cây ngải thảo thì hỏi: "Cây thanh hao và ngải thảo có phải là một không?"

[1] Artemisinin - các dẫn xuất của nó là một nhóm các loại thuốc có tác dụng chống lại bệnh sốt rét.

"Không." Lộc Hành Ngâm nói, "Cây thanh hao có mùi giống như một loại cỏ rất bình thường, có mùi hơi thúi, hai cái không giống nhau."

"Không phải trông giống hệt sao? Thân thảo không phải trông giống nhau hết sao." Cố Phóng Vi buồn bực, "Em có cắt cỏ ở thành phố Đông Đồng không?"

"Không cắt cỏ, cách đó một chút có ruộng bỏ hoang." Lộc Hành Ngâm nhìn hắn, "Cố Phóng Vi, anh đã bao giờ đến vùng nông thôn thực sự chưa đó?"

Tần suất cậu gọi hắn là "anh trai" đã giảm.

"Anh đã từng ở đó. Anh cũng có thể cắt cỏ." Cố Phóng Vi cảm thấy mình là tiểu thiếu gia được nuông chiều lớn lên, như thể hắn có chút chán ghét. Hắn căng da đầu nói, "Anh lái máy cắt cỏ rất giỏi đó, anh còn dắt chó nhà hàng xóm đi dạo."

Họ không nói cùng một thứ. Cả hai đều nhận thức được, nhưng không ai nói ra. Chỉ là tiếp tục trò chuyện với một nụ cười nhẹ, lặng lẽ bước ra ngoài bên cạnh nhau.

Lộc Hành Ngâm trả lời bằng cách đọc tên phản ứng. Cuốn sách chuyên ngành dày cộp được cậu nhét vào cặp sách, bên cạnh cặp sách là cốc nước cá voi của cậu —— Cố Phóng Vi đã cầm đổ đầy nước ấm vào.

"Cannizzaro, là phản ứng của một aldehyde không có alpha hydro trong sodium hydroxide tinh khiết để tạo thành rượu với phản ứng Carboxylic AcidSodium, Diels Alder, DielsAlder, phản ứng Alder tức là phản ứng cộng giữa các conjugated diolefine...."

Gió lạnh thổi qua, đầu ngón tay trắng nõn gầy gò buông xuống, khớp xương có chút nhiễm lạnh đỏ lên, Cố Phóng Vi cụp mắt nhìn, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, giả bộ không thèm để ý.

Hắn đồng dạng hạ tay xuống, đầu ngón tay gặp đầu ngón tay, hơi nóng gặp lạnh như băng, chạm nhau xoa một chút, lại bỏ lỡ.

Chỉ là trong nháy mắt này, làn da ẩm ướt đụng chạm truyền đến, hơi mát lạnh, phảng phất thật chạm vào một khối ngọc. Lộc Hành Ngâm bị đụng chạm như vậy giật mình, mở mắt ra nhìn hắn bối rối, đôi mắt Cố Phóng Vi mở to với nụ cười có chút dịu dàng lại có chút đắc ý.

Nắng mùa đông chiếu vào người, ấm áp.

"Tiểu học bá lại trốn học! Lại còn trốn học với Hoa khôi!"

Thời gian nghỉ đã đến, bên ngoài xe cộ tấp nập, nhưng bởi vì thành phố chuẩn bị thống nhất kỳ thi, còn có rất nhiều Hôm nay học sinh ở lại trường nhiều hơn bình thường, hơn nửa số người ở lại học.

"Đừng oán trách tôi, lần này tôi không có bắt em ấy trốn học, mà là em ấy lôi kéo tôi trốn học, sáng sớm em ấy cũng không kêu tôi đi buổi tự học." Cố Phóng Vi nói.

Lộc Hành Ngâm phớt lờ hắn, lấy sách trong cặp sách ra, đặt vào ngăn kéo, để lại một vài cuốn sách để sử dụng trên bàn.



Một mảnh giấy quảng cáo bằng nhựa kiểu PPT trượt xuống, Lộc Hành Ngâm vươn tay bắt lấy nhìn xuống: "Thông báo về một cuộc thi kinh doanh mô phỏng quan trọng dành cho học sinh phổ thông trong thành phố, nhằm thúc đẩy sự phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ, thể chất và thẩm mỹ của học sinh phổ thông ở thành phố... Đây là cái gì?"

"Sáng nay các cậu không đến, mới vừa phát. Cô Tạ đến nói mỗi trường cấp ba trong thành phố đều phải tổ chức một đội tham gia thi đấu. Nội dung thi đấu hình như là kinh doanh mô phỏng trò chơi mô phỏng... Cô Tạ nói cuối tuần này chúng ta sẽ tự bàn bạc tổ chức đăng ký, nếu số lượng đăng ký không đủ, nhà trường sẽ phân công nhiệm vụ." Trần Viên Viên phàn nàn, "Cái gì, thời điểm quan trọng kỳ thi thống nhất toàn thành phố mà mắc bọn mình làm thêm cái này nữa."

"Khó nói, chỉ sợ là dùng để kiếm tài chính, lợi dụng học sinh thành phố làm tay súng." Cố Phóng Vi không hiểu được mà có hứng thú, cầm tờ giấy lên liếc nhìn, "Các trường tham dự... Ưng Tài, Trung học số 5, Trung học số 7, Thanh Mặc... Thật đúng là huy động tất cả tham gia.Trông giống như cuộc thi kinh doanh mô phỏng của Liên Hợp Quốc... nhưng nó là một phiên bản siêu cấp thấp."

"Đó là gì?" Khúc Kiều hỏi.

"Trò chơi trẻ con." Cố Phóng Vi lười biếng nói, "Mặc kệ đi. Ai biết là thi đấu kỳ lạ gì."

Vào buổi chiều, Quý Băng Phong gọi điện.

Vẫn là cùng một chủ đề như trước: "Thiếu gia, hôm nay cậu không về thành phố sao?"

"Đúng vậy, tôi với anh Phóng Vi cùng nhau ở chỗ này." Lộc Hành Ngâm nói, "Sẽ không trở về, anh giúp tôi chào bố mẹ dùm."

Cuộc gọi đến đây, về cơ bản là kết thúc.

Lộc Hành Ngâm đợi một lúc, nhưng trước khi có thể cúp điện thoại, cậu đột nhiên nghe thấy Quý Băng Phong hỏi: "... Thiếu gia, gần đây cậu đã bắt đầu học thi đua phải không?"

Quý Băng Phong không ở trước mặt Hoắc Giang hay Diệp Yến —— hôm nay vợ chồng Nhà họ Hoắc có cuộc họp, nhờ anh ta chăm sóc bọn nhỏ.

Lần trước chuyện Lộc Hành Ngâm được cộng điểm, Hoắc Giang đã vô cùng tức giận và gây áp lực với anh ta, khiển trách anh ta là người kém cỏi, không có đóng góp gì khi nhóm pháp lý thương lượng phương án, sau đó, ngay cả việc đối xử với anh ta cũng không tốt lắm.

Nghĩ đến đây, Quý Băng Phong nhíu mày, có ý tứ hàm xúc hỏi: "... Thiếu gia, cậu thật muốn học, hay là để chơi chơi?"

Lộc Hành Ngâm suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "—— Có vấn đề gì không?"

"Không có vấn đề gì, nếu cậu cần, tôi có thể gửi sách tham khảo cho cậu, tôi cũng biết một số giáo viên ưu tú ở đây, nếu thiếu gia cần, tôi có thể phối hợp giúp đỡ. Nếu cậu không về thành phố, phu nhân và tiên sinh quá bận, có lẽ tôi không thể lo việc này." Quý Băng Phong nhìn vào lịch trình —— thực tế là bọn họ sẽ quan sát tình hình của Lộc Hành Ngâm ở trường mỗi ngày, giống như Hoắc Tư Liệt và Hoắc Tư Đốc, sẽ được tạo thành dữ liệu để đánh giá chi tiết nhất.

Anh ta thấy quỹ đạo cuộc sống của Lộc Hành Ngâm là nhàm chán nhất: cậu không tham gia các hoạt động, thậm chí không học tiết thể dục vì bệnh, cậu không bao giờ mua tiểu thuyết hay truyện tranh khi đến hiệu sách, cậu chỉ xem bài thi và sách thông tin, cậu không đi net khi được nghỉ, cũng không chơi game nhiều khi đến đó, chỉ tìm kiếm thông tin học hỏi thêm về kiến ​​thức môn học.

Đứa trẻ Lộc Hành Ngâm này không có niềm vui, hoặc niềm vui của cậu nằm ở việc học.

Duy nhất thay đổi chỉ có hai lần: một là khi cậu băng qua ngõ để đến bưu điện gửi đồ, hai là khi cậu tự tiêu tiền chạy về thành phố Đông Đồng.

Dữ liệu nhạt nhẽo nhàm chán như vậy đã có thể phác thảo mọi thứ về đứa trẻ này.

Lộc Hành Ngâm sẽ có tương lai, mà cách làm cuồng loạn của vợ chồng nhà họ Hoắc có thể không tốt lắm, nhưng cũng không chắc liệu trong tương lai có những yếu tố không thể kiểm soát được hay không. Việc hắn thuận nước giong thuyền cho cậu không tốn nhiều tiền hay sức lực, nhưng có thể được Lộc Hành Ngâm ghi nhớ.

Có lẽ cũng vì chút ý thức đạo đức còn sót lại trong anh ta.

Một phần nhỏ tài nguyên mà một người lớn có thể tạo ra sự khác biệt lớn đối với một học sinh còn trên ghế nhà trường.

"Thật sự là không có ai đăng ký sao?" Trong văn phòng, giáo viên nhìn chung quanh.

Trước sự ngạc nhiên của anh ta, Lộc Hành Ngâm nói: "Không cần, cảm ơn anh. Tôi đã tự mua những thứ này, đàn anh và thầy cô cũng có tặng cho tôi."

"Ồ... vậy cũng là chuyện tốt." Quý Băng Phong nói.

Tuy nhiên, Lộc Hành Ngâm nhạy cảm cảm thấy cuộc gọi lần này của mình có gì đó không ổn: "Anh còn điều gì muốn nói không?"



Quý Băng Phong im lặng một lúc.

Anh ta nhìn xung quanh, xác nhận không có ai ở đó, thừa dịp điện thoại di động không bị giám sát, suy nghĩ một chút.

"Không có việc gì, thiếu gia ở trường chăm sóc bản thân thật tốt... học hành chăm chỉ." Hắn nhấn mạnh ngữ khí, "Hoạt động, thi đấu, vân vân cũng rất tốt, cẩn thận giữ tâm tình thật tốt, có thể nói cho tôi biết nếu cậu có bất cứ điều gì."

"Được rồi, cảm ơn anh." Lộc Hành Ngâm nói.

Ở đầu bên kia thành phố, Quý Băng Phong cúp điện thoại và đi đến bàn làm việc.

Trợ lý mở ra một tin nhắn cho anh ta:

"Tin tức mới nhất: Cuộc thi quản lý học sinh phổ thông của thành phố sắp bắt đầu, các trường học sẽ tham gia. Hoạt động này phù hợp với phạm vi đánh giá trọng số di sản. Tổ chấm điểm đã đưa ra chỉ số cụ thể cho điểm thưởng: Nhất, nhì, ba, điểm được thưởng theo thứ tự 40, 20, 10."

"Cao như vậy?"

"Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, lão gai khi còn sống vẫn luôn chú ý bồi dưỡng những người thừa kế toàn tài, đặc biệt là cuộc tranh tài này rất thích hợp, chính là về quản lý kinh doanh, tuy rằng nhìn như đồ chơi cho con nít, nhưng cũng coi là phù hợp với đánh giá trọng số."

"Hiểu rồi."

Quý Băng Phong ghi chuyện này vào sổ tay, trước khi chuyển cho Hoắc Giang cùng Diệp Yến, anh ta đột nhiên nghĩ ra một vấn đề mới: "Đúng rồi, cậu còn nhớ... điểm số của môn thi đua với điểm được công thêm không? "

"Nhớ rõ, kỳ thi Olympic tính theo thang bậc. Giải nhất, nhì, ba tỉnh lần lượt được cộng 300, 200, 100 điểm, giải nhất, nhì, ba quốc gia được thưởng 2.000 điểm. Thứ tự là 1000 điểm 800 điểm, về phần thi đấu quốc tế càng nhiều..." Trợ lý dừng lại nhìn anh ta, "Không cần thiết mà?"

"Nói đi, thi đua quốc tế có cái gì cộng thêm?" Quý Băng Phong hỏi.

"Huy chương vàng quốc tế huy chương bạc đều là vì vinh quang quốc gia, cái này không có trong hệ thống thành tích, điểm tối thiểu phải là 5000, nhưng giám định thừa kế của lão gia đã đặc biệt quy định cái này, sẽ trực tiếp tặng cổ phần và tăng tổng trọng số." Trợ lý nhớ lại một lần nữa, "Đúng rồi, tôi đã đề cập đến việc tặng điểm... không bao gồm chính môn học thi đua, độ khó của bài thi và kết quả tính điểm ——Thiếu gia và tiểu thư sắp học thi đua sao? Tiểu thư vẫn luôn ở lớp thi đua mà?"

Trợ lý biết nhà họ Hoắc luôn muốn Hoắc Tư Đốc đạt được huy chương vàng và một huy chương bạc, bởi vì thi đua là một phần của toàn bộ hệ thống thêm điểm, nó tương đối lớn nên có thể đạt được một phần. Giống như những phát minh được cấp bằng sáng chế, v.v., họ không thể tạo ra thứ này cho những đứa trẻ, nhưng những gì họ tạo ra chắc chắn sẽ không thoát khỏi con mắt của đoàn giám định.

Hoắc Tư Đốc thông minh, nhưng thực tế có một con đường tắt trong thi đua ngày nay —— thi đấu thiên văn, hầu như không có ai ở trong nước tham gia, thậm chí không có một đội chuyên nghiệp. Các cuộc thi thiên văn học không tham gia vào hệ thống khuyến nghị và them điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học, nên không ai quan tâm đến chúng.

Bọn họ đã chuẩn bị cho tương lai của Hoắc Tư Đốc trong cuộc thi thiên văn học, sắp xếp cho mối quan hệ thể thao và con đường sự nghiệp của Hoắc Tư Liệt, đây là những gì Quý Băng Phong sắp xếp sau khi cân nhắc kỹ lưỡng.

"Ồ, cậu nói cái này? Tư Đốc tiểu thư đúng là." Quý Băng Phong ngữ khí giống như bị phân tâm, ngẩng đầu hướng trợ lý cười nói: "Không có việc gì, cậu đi đi."