Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu

Chương 102: Chúng ta chia tay đi



Trần Xung lướt qua các bài đăng trên Đảo Hoá Học, cau mày thật chặt.

Ông có vô số trang thường xuyên truy cập, trang này được cố định trong bookmark, mấy năm trước trang đó là trang tổ chức sự kiện Olympic quốc tế, diễn đàn nội bộ của nhóm thi đua trường Trung học Phồn Tinh, hiện tại ông chỉ lướt ở Đảo Hoá Học. Có tất cả thi đua sinh từ khắp nơi trên đất nước tụ tập ở đây, có vô số cơ sở giáo dục ẩn nấp sẵn sàng nhảy ra quảng cáo bất cứ lúc nào, cùng với một số giáo viên thi đua đang chán như ông.

Trước đây, những giáo viên thi đua này bị coi thường trong vòng nhỏ huấn luyện viên thi đua —— do huấn luyện không đủ, năng lực không đủ nên mới đăng bài trái chiều để thu hút sự chú ý của học sinh?

Mà bây giờ ông cũng là một phần trong đấy.

Khí thế cải cách thi đua năm nay không hề giảm bớt, phần lớn học sinh tích cực là hai giới học sinh thi đua mới nhất, họ mắng mỏ chính sách, mắng xui rủi, mắng tất cả những kẻ đầu cơ gây ra cuộc cải cách này, trường Trung học Phồn Tinh đã nhiều lần bị nhắc tới trên các diễn đàn lớn, những đứa trẻ trường Trung học Phồn Tinh Không có gì nhận được ngoài chế giễu.

"Phồn Tinh có bản lĩnh gian lận, Bộ Giáo dục tất nhiên có bản lĩnh bắt con gián rồi."

"Sỉ nhục là gì? Cái này gọi là sỉ nhục đây!"

Máy tính đã tắt, vợ ông lắc đầu với ông: "Coi hoài thế, Lão Trần, ông ngủ sớm đi, ngày mai còn phải tới trường soạn bài giảng, con gái tôi đưa đi cho."

"Ừ." Trần Xung mệt mỏi dụi dụi mắt, đêm đã khuya, "Tui không ngủ được, chuyện học sinh làm tui phiền lòng."

"Lần này sao thế?"

"Một học sinh tui rất thích nói nó từ bỏ đội tuyển tỉnh. Còn một ngày nữa là hết hạn đăng ký Trại Thu Vàng. Nó với em học sinh khác có thành tích tốt nhất đều không đăng ký." Trần Xung lắc đầu, "Chắc do ý trời rồi."

Người vợ cười: "Ý trời gì?"

"Nếu tui không từ chức ở Phồn Tinh, có lẽ cũng không cần thế này." Trần Xung lầm bầm nói. "Thật có lỗi với các em, đi theo thầy suốt từ tỉnh Q đến tỉnh S, trời xa đất lạ."

"Chuyện xảy ra mấy trăm năm rồi còn nhớ hoài?" Người vợ nhún vai, "Ông với con gái cảm thấy cũng tốt, thời gian ông ở bên gia nàh nhiều hơn trước mà."

Trần Xung mỉm cười thở dài. Lúc này, điện thoại bật lên, ông thấy số liên lạc hiển thị là "Lộc Hành Ngâm", tình thần rung lên: "Alo? Em lăn về đây cho thầy—"

"Thầy." Giọng Lộc Hành Ngâm ở bên kia rất khàn, nghe có vẻ không ổn, Trần Xung sửng sốt một lúc.

"Thầy Trần, em xin lỗi nhiều, em đổi ý, em muốn tham gia đội tuyển tỉnh, em còn có thể tham gia đội tuyển tỉnh không ạ?" Giọng Lộc Hành Ngâm tràn đầy mệt mỏi.

*



Sân đã được quét dọn sạch sẽ, chìa khóa giao cho dì Tổ Dân Phố, nhờ vả dì thỉnh thoảng quay lại coi nhà.

Đúng ngay giờ cao điểm lễ Quốc khánh, Lộc Hành Ngâm không mua vé kịp lúc, chỉ có một chỗ ngồi ghế cứng lúc 4:30 sáng, chuyến tàu từ tỉnh Z mất chín tiếng mới đến thành phố S.

Tín hiệu không tốt, Trần Xung đã gửi từng tin nhắn một, khoảng thời gian nhận được mỗi cái rất lâu.

"Chuyện khiếu nại, Cố Phóng Vi đã liên hệ với mẹ em giúp em rồi, nhưng nếu em trực tiếp đi, quá trình sẽ nhanh hơn. Ngày mai em về tới nhớ điền vào biểu mẫu đăng ký đội tuyển tỉnh với thầy, bây giờ tất cả các biểu mẫu đăng ký đã được giao. Em liên hệ với thầy ngay khi tới nhé, thầy sẽ đi máy bay nộp bổ sung."

"Đêm nay mười hai giờ Trại Thu Vàng hết hạn đăng ký, em trễ hạn rồi, thầy muốn nói rõ với em trước."

Lộc Hành Ngâm trả lời: "Em biết rồi, cảm ơn thầy, ban ngày em về tới, em sẽ đến ngay."

"Được rồi, chỉ cần đảm bảo an toàn, em sẽ bay cùng thầy đến Hiệp Hội Hoá Học tỉnh, trong một số trường hợp, bên đó có thể phải kiểm tra trực tiếp em, chuyện này không có sao chứ?"

Sau khi Trần Xung cúp máy, Lộc Hành Ngâm quay lại trang SMS và gửi một tin nhắn cho Diệp Yến.

"Mẹ, con không cần quyền thừa kế, hai người không cần tranh giành, hộ khẩu của con có thể chuyển về thành phố Đông Đồng, bà con đã qua đời, nhà của bà sẽ để lại cho con, con sẽ ở lại đó kia."

Sau khi tin nhắn được gửi đi như đá chìm đáy biển, như thể bên kia không nhìn thấy nó, hoặc nhìn thấy nó mà không biết trả lời thế nào.

Nhưng Lộc Hành Ngâm không còn quan tâm đến tất cả thứ đó nữa, cũng không còn sức lực để nghĩ về nó.

Cậu như một con robot cạn pin, ặp đi lặp lại tất cả những việc này, nếu không gọi được điện thoại thì cậu sẽ nhắn tin, từng tin nhắn một.

Chỉ có tin nhắn của Cố Phóng Vi, cậu không trả lời.

Tin nhắn cuối cùng vẫn là một vài ngày trước.

[Em làm anh rất thất vọng.]

Lộc Hành Ngâm hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên vụi vụi mắt.

Đèn nóc xe lập lòe, chói mắt trắng xóa, giống như phòng hiệu trưởng lần đầu tiên nhìn thấy hắn, một màu tươi sáng đột nhiên xuất hiện trong khung cảnh văn phòng buồn tẻ nhợt màu. Vào lần đầu tiên nhìn thấy vẻ đẹp ầy đã đâm vào tim cậu, nhưng lúc đó cậu không hiểu, chỉ cho rằng đó là viên kẹo ngọt, mà không biết đó là đau thương.

*

Thành phố S, nhà ga, sáng sớm.

Ở cửa ra vào không ngừng có dòng người, màn hình điện thoại di động sáng lên, Cố Phóng Vi dừng bước.

Xung quanh toàn là hành khách kéo vali, chỉ có mình thằng nhóc như hắn không có gì cả, đứng đó cao gầy, bóng lưng trông cô đơn sắc sảo.

"Alo, đây là Cố Phóng Vi phải không? Đây là tổ tuyển sinh của Trại Thu Vàng, tôi đến kiểm tra. Em có gọi điện đặt lịch trước không? Nhưng chúng tôi vẫn chưa nhận được tài liệu đăng ký của em ở đây, hạn chót là 0 giờ hôm nay, nếu cần thiết, chúng tôi có thể lùi đến hai giờ sáng cho em." Giáo viên tổ tuyển sinh cho biết. "Em cần xác nhận tình hình trước."

"Không cần, em từ bỏ Trại Thu Vàng." Cố Phóng Vi nói.

"Ồ." Bên kia nở nụ cười, hiển nhiên cô đã từng gặp phải tình huống như vậy, "Muốn đập nồi dìm thuyển chuẩn bị cho chung kết toàn quốc sao?"

Bọn học sinh tuổi trẻ, kiêu ngạo, có dũng khí coi thường mọi cơ hội với tư bản, cô làm ở văn phòng tuyển sinh ở học phủ đứng đầu toàn quốc [1], đã chứng kiến ​​quá nhiều, nên không lấy làm lạ.

[1] Một thuật ngữ bên trung chỉ những trường hàng đầu bên đó.

Cố Phóng Vi không trả lời, hắn tắt điện thoại rồi đi về phía cửa ra vào.

Mấy ngày nay, hắn đã gọi điện cho Lộc Hành Ngâm, nhưng vẫn không bắt máy, vài ngày trước hắn đã có thể gọi được, nhưng hôm nay tín hiệu trực tiếp nằm ngoài vùng dịch vụ.

Nhà họ Cố mấy lần gọi điện thoại cho hắn yêu cầu hắn trở về, nghe nói trong nội bộ nhà họ Hoắc có chút ùm xèo, nhà họ Cố nhận phân chia gia sản hộ ông Hoắc, mà Cố Thanh Phong thì không giải thích cụ thể.

"Quý hành khách chú ý, chuyến tàu đến thành phố Đông Đồng sắp đến ga..."

Chuyến tàu đến với tiếng gầm trầm đục, mang theo cơn gió mùa hè ỉ oi.

Cố Phóng Vi bước vào để tìm số xe của mình.

Trong tàu đầy người, hắn lại cao lớn đẹp trai, rất nhiều người không ngừng nhìn hắn, nhưng Cố Phóng Vi phớt lờ.

Hắn ngồi bên cửa sổ, bên ngoài trời đã tối, gương mặt hắn phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, mày cau lại, mím chặt môi, thần sắc lãnh đạm.

Trong suốt chin tiếng tàu chạy, Cố Phóng Vi lấy đồ bịt mắt từ trong túi ra, đeo vào, dựa lưng vào ghế nghiêng đầu.

Đoàn tàu chuyển động chậm chạp, trên đường ray đối diện hắn có thể nghe thấy âm thanh của đoàn tàu liền kề chạy ngược chiều, nghe thấy tiếng người xì xào bàn tán, thời gian như kéo dài ra vô tận.

Khi đến nhà ga, xương cốt của Cố Phóng Vi dường như không còn là của hắn nữa.

Ban đêm hơi se lạnh, gió đêm thổi qua khiến người ta nổi da gà. Cố Phóng Vi đi theo dòng người, nhìn nhà ga cũ kĩ trước mặt —— nó thậm chí còn lộ thiên, ngăn cách với sảnh đợi bằng một cầu thang thủy tinh, kính có màu xanh vàng.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy một nơi nào dột nát và nhỏ bé như vậy, nó giống như một sàn bê tông xám xịt được bao phủ bởi những tờ giấy rác nhiều màu sắc.

Hắn chưa từng đến đây bao giờ, Lộc Hành Ngâm cũng chưa bao nói qua với hắn, Cố Phóng Vi bước ra khỏi sảnh đi lang thang không mục đích một lúc trước khi nghĩ đến việc gọi Lộc Hành Ngâm.

Vẫn nằm ngoài khu vực dịch vụ.

Cố Phóng Vi dừng lại trên đường, và tùy tiện kéo giữ một người qua đường: "Đại ca, anh có nghe nói về nhà họ Lộc không? Lộc Hành Ngâm, có hai bà cháu sống cùng nhau." Trong ấn tượng của hắn, thành phố Đông Đồng có thể là một nơi rất nhỏ. Bởi vì Lộc Hành Ngâm đã từng nói những người hàng xóm ở quê nhà đều biết nhau.

Người đàn ông nói một giọng địa phương mà hắn nghe không hiểu, nói huyên thuyên hồi lâu mới chuyển sang giọng phổ thông khó phát âm: "Cậu, đi thị trấn à, hay huyện? Đông Đồng cũng lớn, cậu muốn tìm, hỏi thế này, hay hỏi không được."

"Tôi không biết tìm ở đâu, em ấy chưa bao giờ nói với tôi." Cố Phóng Vi hiểu những gì anh kia nói, gượng cười, "Cảm ơn anh trai."

"Này, anh gì ơi."

Có giọng trẻ con sau lưng, Cố Phóng Vi quay mặt đi.

Đứa trẻ đang cõng một túi hành lý lớn, ngẩng đầu nhìn thấy hắn, hiển nhiên bị bộ dạng của hắn làm cho giật mình, sau đó mới lấy lại bình tĩnh: "Anh vừa nói, anh tìm ai?"

"Tìm Lộc Hành Ngâm, em biết em ấy hả?" Cố Phóng Vi nhạy bén nắm bắt được điều gì đó.

"Em biết anh ấy! Anh ấy là anh trai em, anh ấy sống cạnh nhà em!" Đứa trẻ rõ ràng đã nhận ra rằng người anh trai xinh đẹp trước mặt là bạn "bên kia" của Lộc Hành Ngâm, phấn khích cùng nhau, "Em mới đi ra ngoài chơi ngay sau kỳ nghỉ, hôm nay em vừa về đến nhà, không thì em đưa anh đi cùng nha?"

"Được." Cố Phóng Vi nói, "Mất bao lâu vậy? Có thể đến đó bằng taxi không?"

Giữa màn đêm, đường phố vắng tanh, ngay cả ông chủ chợ đêm cũng ngủ gà ngủ gật, khi trời sáng, lá cây rung rinh, bóng đổ ập xuống, có chút đáng sợ.

"Taxi?" Đứa bé nhìn hắn như thằng thiểu năng, "Người ở đây không bắt taxi, xe buýt chạy bốn chuyến một ngày, bọn em đi xe tải về thị trấn. Thành phố Đông Đồng lớn như vậy, phía dưới còn có rất nhiều quận huyện, thị trấn, tuy rằng không ở trong quận, nhưng cách thành thị rất xa, lại gần núi nữa."

Cố Phóng Vi suy nghĩ một chút, nhưng đầu óc trống rỗng, không thể không mô tả nơi đó từ thông tin do đứa trẻ cung cấp. Cho thấy diện mạo thực sự của nơi đó.

Hắn quyết định không đắn đó nhiều, hắn hỏi: "Em có biết Lộc Hành Ngâm ở đâu không? Anh đến từ Thành phố S, em ấy là... bạn của anh, anh không thể liên lạc với em ấy."

"Em cũng không biết nha, em vừa mới về tới nhà." Đứa bé lấy điện thoại ra lướt xem, lẩm bẩm nói: "Mẹ em không cho em chơi với anh ấy... Nói anh ấy không đi học cấp ba, giờ anh ấy giàu rồi, chắc ảnh quên em mất... Anh biết chạy xe máy không? Đi xe máy về sẽ rất nhanh."

Cố Phóng Vi nói: "Anh biết, nhưng em lấy đâu ra xe máy về?"

"Đi mượn cũng được. Ngày mai lái xe tới trả, anh có thể đưa một bao gạo coi như tiền thuê, cũng có thể ghi nợ." Đứa trẻ rất thành thạo, nó hét vào mặt chủ cửa hàng chợ đêm mà nó gặp bên cạnh: "Ông chủ—— Cho em với anh này mượn xe một đêm, ngày mai về trả anh, muộn rồi nên không có xe về."

Ông chủ lười biếng nói: "Đừng làm ngã xe tôi, đường ổ gà nhiều thanh niên mấy cậu chạy chậm chút, đây, chìa khóa đây." Điện thoại của Cố Phóng Vi lại sáng lên.

Hắn liếc nhìn thoáng qua nói, "Chờ một chút."

Là Lộc Hành Ngâm.

"Alo?" Hắn bắt máy.

"Alo, anh." Bên kia Lộc Hành Ngâm có chút mệt mỏi, thanh âm còn có chút khàn khàn, "Vừa rồi em đang trên xe, không có tín hiệu."

"Không có tín hiệu, em cũng không biết nhắn một tiếng sao?" Cố Phóng Vi liếc nhìn thời gian, giọng điệu bình tĩnh, "Em đang ở đâu?"

"Em đang ở nhà ga xe lửa ở Thành phố S, em vừa từ quê lên." Lộc Hành Ngâm nói.

Cố Phóng Vi: "..."

Hắn liếc nhìn lối vào nhà ga sáng rực rỡ, im lặng một lúc.

"Em có biết em bỏ lỡ đăng ký Trại Thu Vàng chưa?" Ngữ khí Cố Phóng Vi có chút cứng ngắc, "Sao gọi cho anh làm gì? Điện thoại không nghe tin nhắn cũng không trả lời, làm giấy tờ cho em cũng không ——"

"Ừm, em biết." Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng ngắt lời hắn.

Cố Phóng Vi hít một hơi thật sâu, dịu giọng, "Hết sốt chưa?"

"..." Mấy giây sau Lộc Hành Ngâm mới phản ứng, rồi nói: "Hết rồi."

"Bà, không sao chứ?" Cố Phóng Vi hỏi.

Lộc Hành Ngâm im lặng.

"Bà em, đi rồi, mấy ngày nay em bận chuyện này." Âm thanh thiếu niên khàn khàn, tựa như có thể thấy được dư vị của suy sụp hoà theo tuyệt vọng, làm lòng người rung động. "Chuyện khiếu nại, cảm ơn anh."

Cố Phóng Vi sững người tại chỗ.

"Anh à, em đã suy nghĩ rất lâu rồi, muốn nói với anh một chuyện, em rất nghiêm túc." Giọng Lộc Hành Ngâm nghe tới thật xa xăm, cái gì cũng không hiểu, chỉ còn lại có chút mệt mỏi. "Anh nói đúng, em làm anh rất thất vọng. Anh cách em quá xa, em cũng không định ở lại nhà họ Hoắc nữa, chúng ta chia tay đi."