Ca Tẫn Đào Hoa

Quyển 3 - Chương 56: Khổng Tước Đông Nam Phi*



*Khổng tước đông nam phi (Khổng tước bay về miền đông nam) là tên một bài nhạcphủ đời Hán dài 357 câu ngũ ngôn, được truyền tụng nhất, được các học giả Trungquốc công nhận là tiểu thuyết bằng thơ của họ.

Tómtắt nội dung: Cuối thời Đông Hán vào khoảng niên hiệu Kiến An, có một viên lạinhỏ tên Tiêu Trọng Khanh, có vợ là Lưu thị. Lưu thị bị mẹ của Trọng Khanh ruồngrẫy buộc phải trở về nhà và nàng tự thề sẽ không bao giờ lấy chồng nữa. Songgia đình lại bức hôn khiến nàng phải trầm mình tự tận. Người chồng hay tin vợmất bèn lấy tấm lụa của vợ dệt hôm nào buộc lên cành cây trước sân thắt cổ tựtử. Hai nhà đều thương con, cho hợp táng bên núi Hoa sơn, phía đông phía tâytrồng tùng bách, bên phải bên trái trồng ngô đồng. Cành lá những cây đó chằngchịt, ở trong tự nhiên xuất hiện một cặp chim bay nhảy, líu lo không lúc nàorời nhau; người trong miền gọi là chim uyên ương.

Chúngtôi yên lặng dựa vào nhau, bàn tay Tiêu Huyên nhẹ nhàng lướt trên lưng tôi,thỉnh thoảng lại trao nhau một nụ hôn. Bầu không khí thật ngọt ngào, không ainỡ rời khỏi nó.

Ngóntay Tiêu Huyên chạm lên mặt tôi, anh nhẹ giọng hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”

Tôicười: “Lục Dĩnh Chi thấy anh dẫn em đi, không biết…”

“Xuỵt…”Tiêu Huyên đặt ngón tay lên môi tôi: “Chúng ta đừng nhắc tới cô ta.”

Tôi tựalên vai anh hỏi: “Anh bỏ được tất cả sao?”

Gươngmặt anh kề sát trán tôi: “Đừng nói gì cả. Ta có nàng, vậy là đủ rồi.”

Tay tôilướt qua dấu răng trên vai anh, rất sâu, thế nhưng không rách da, qua mất ngàysẽ biến mất không còn dấu vết. Có lẽ sự tồn tại của tôi cũng giống như dấu răngnày, khiến anh đau, khiến anh nhung nhớ, thế nhưng cuối cùng vẫn có một ngày sẽphai nhạt trong cuộc sống của anh, không còn dấu vết gì nữa.

TiêuHuyên lại cười xấu xa, chậm rãi cúi người tới, ánh mắt nồng nhiệt nhìn tôi chằmchằm, trong đó tràn ngập say đắm và hạnh phúc, còn mang theo chút khẩn cầu. Tôidịu dàng mỉm cười, vươn tay ôm lấy cổ anh, nghĩ rằng cứ triền miên quên hết tấtcả như vậy cho đến tận thế cũng không phải chuyện không tốt.

Ngàyhôm sau, chúng tôi chào từ biệt bác gái, tiếp tục đi về phía Nam. Không có mụcđích chắc chắn, cũng không có thời gian cụ thể, không có cả trách nhiệm và thânphận phải gánh vác, lần đầu tiên từ khi quen nhau tới nay, hai chúng tôi ungdung tự tại như thế, giống một đôi lữ khách giang hồ nhàn tản.

Buổitrưa, đi qua một thị trấn, chúng tôi vào tửu lâu ăn cơm. Tuy ra đi vội vàngnhưng trên người Tiêu Huyên vẫn mang theo không ít ngân phiếu và bạc, ít nhấtchúng tôi cũng không đói bụng.

Xưa naytửu lâu là nơi người đến người đi, nhiều chuyện lộn xộn. Ăn được một nửa, tiếngnói chuyện của mấy người đàn ông bàn bên cạnh truyền vào tai chúng tôi.

“Mùngchín tháng này tân hoàng đế đăng cơ, nghe nói muốn đại xá thiên hạ thì phải!”

“Hoàngđế đại xá thiên hạ chỉ vì muốn thu phục lòng người mà thôi, những người oanuổng trong ngục thì không nói làm gì, còn những kẻ đại tặc mà ta và các huynhđệ tốn bao công sức mới bắt về được, chớp mắt đã muốn thả ra gây hại cho nhângian. Chuyện tốt cũng biến thành chuyện xấu!” Ông chú này có vẻ là một nhadịch.

Ngườibên cạnh cũng cảm thán một tiếng: “Mùa Đông năm nay, phía Đông Nam đột nhiênlan truyền một loại bệnh dịch kỳ quái, bệnh nhân sốt cao không ngừng, trênngười mưng mủ, mắc bệnh liền bỏ mình, hiện giờ đã chết không ít người rồi.Không biết tân hoàng đế sẽ xử lý việc này thế nào?”

Một bànkhác nghe vậy, cảm thấy hứng thú, cũng chen vào một câu: “Này! Không nói đâuxa, chính ở trong kinh thành thôi. Tứ đại gia tộc đang vội vã kết bè kết phái,nghe nói Lưu huyện gia chỗ chúng ta cũng được mấy đại nhân trong kinh thành hứacho nhiều lợi ích lắm!”

Sắc mặtTiêu Huyên lập tức trầm xuống.

Mộtngười cười ha hả nói: “Trương Đại Lực, một người bán vải bố như ngươi mà cũngbiết nhiều chuyện của các đại nhân thế cơ à!”

“Huynhđệ của nương tử nhà ta làm việc trong nhà Lưu huyện gia, chính hắn nói cho tabiết mà!” Trương Đại Lực vội vàng biện bạch.

Lại cóngười nói: “Nghe nói tân hoàng đế muốn lập tiểu thư Lục gia làm hoàng hậu?”

“Sao cóngười bảo là Tạ gia?”

“Cóngười nói Lục gia kia nắm giữ gần một nửa binh quyền!” Một giọng nói chói taivang lên: “Hoàng đế không lập con gái nhà lão, lão chịu để yên chắc?”

Trênmặt Tiêu Huyên đã phủ đầy mây đen. Tôi không nhịn được mà cầm lấy tay anh. Anhvội vàng nở nụ cười trấn an tôi.

Một vănsĩ trung niên nói: “Vị đại ca này, chính vì Lục gia quyền trọng hoàng đế mớikhông lập con gái Lục gia làm hậu. Nếu không Lục gia quyền hành nghiêng ngảthiên hạ, chẳng phải trở thành Triệu gia thứ hai hay sao?”

Tôithấp thỏm bất an. Bàn tay cầm đũa của Tiêu Huyên đã lộ ra những đốt tay trắngbệch.

Nhữngngười đó còn tiếp tục nói: “Từ xưa đến nay ngoại thích là tai họa. Chỉ mong tânhoàng đế quyết định cho đúng, đừng tạo ra một Lục tể tướng, Lục hoàng hậu nữalà được.”

Văn sĩtrung niên kia nói: “Thánh nhân có câu, thiên hạ chỉ người có đức mới có thểthu phục, vô đạo vô đức cho nên mới gây ra loạn nước thù nhà, nước nhà khôngyên, bốn phương tắc trỗi dậy, thiên hạ không an tĩnh, đạo tặc tắc nhào nhào nhưong. Hôm nay tân đế lấy thần công võ đức xua giặc Hồ, đuổi phản bội, bốn biểnlặng gió, thiên hạ thái bình, vạn lần hiếm có. Nhưng nghìn vạn lần đừng để chongười trong thiên hạ thất vọng.”

Mọingười đều gật đầu phụ họa, sau đó chủ đề lại chuyển sang một cô gái nổi tiếngtrong vùng hoặc giá dầu gạo lại tăng.

Tôi vàTiêu Huyên đều cảm thấy không còn ngon miệng, vội vã tính tiền rời đi.

TiêuHuyên mua xe ngựa cho tôi ngồi, anh tự mình đánh xe, Huyền Lân theo sát phíasau.

Đi đượchai canh giờ, chuyển vào trong núi. Trong rừng già, những giọt băng trong suốtđọng trên cành lá, có con chim mùa lạnh mỏ đỏ lông trắng kêu to nơi đầu cành.Bỗng nhiên, một mùi thơm ngào ngạt truyền đến, giữa một mảnh tuyết trắng, độtnhiên hiện ra một khoảng vàng nhạt, thì ra là mai vàng.

TiêuHuyên nhìn thấy vẻ thích thú trong mắt tôi, anh nở một nụ cười thật phong độvới tôi, bỗng nhảy lên, bóng người chớp nhoáng, hái được một cành mai rồi xoayngười trở về. Xe ngựa vẫn thong thả tiến về phía trước, không chút ảnh hưởng.

“Chonàng.” Anh cười ôm tôi vào lòng, đặt cành hoa vào tay tôi.

Tôi vuivẻ, xúc động quay đầu hôn một cái lên mặt anh: “Thật ngoan.”

“Thíchhoa mai thì phải nói. Giờ đang đúng mùa hoa nở, đưa nàng tới Mai huyện xemHương Tuyết Hải.”

Tôinói: “Mai hoa hữu ngạo cốt đầu, hương tự khổ hàn lai.” (Hoamai cứng cỏi, kiên cường, hương thơm từ trong giá lạnh mà đến)

TiêuHuyên đột nhiên bật cười lớn: “Ta còn nhớ câu thơ “ca tẫn đào hoa phiến đểphong” chấm câu lung tung của nàng!”

“Anhphải thừa nhận em phân tích có lý đúng không.” Tôi cười nói: “Cánh hoa đàobuông rơi, con người nói lời ly biệt…”

TiêuHuyên che miệng tôi lại: “Chúng ta không nói ly biệt.”

Ban đêmtìm quán trọ ngủ tạm, chúng tôi lại ôm chặt lấy nhau, quấn quýt không rời, thậtmuốn giống như hai dây tơ hồng, quấn lấy nhau, vĩnh viễn không chia lìa. Nhữnglo nghĩ, đau khổ, say đắm, luyến tiếc, toàn bộ đều bộc phát trong một đêm khôngcó ánh trăng chiếu rọi này. Trong màn đêm, tôi chỉ có thể nhìn thấy đôi mắtTiêu Huyên đang nhìn tôi, sâu lắng, bùi ngùi, mang theo tình cảm khiến lòng tôichua xót.

Tôinói: “Duyên phận là một sợi tơ hồng. Từ tay anh, nối tới tay em. Bất luận tươnglai chúng ta cách nhau bao xa, nó đều nối liền hai chúng ta. Giống như một condiều bay lượn trên bầu trời, chỉ cần anh kéo đầu bên kia của sợi dây, nó nhấtđịnh sẽ trở về.”

TiêuHuyên hôn tôi thật sâu.

Tôihỏi: “Anh có hạnh phúc không?”

“Đươngnhiên!” Tiêu Huyên dịu dàng vuốt tóc tôi: “Có nàng ở đây, ta đương nhiên hạnhphúc.”

Tôi mỉmcười trong bóng đêm: “Em cũng rất hạnh phúc. Hai ngày nay là những ngày hạnhphúc nhất trong cuộc đời em.”

TiêuHuyên cười, hôn lên mặt tôi, giọng nói tràn ngập tình cảm.

“TạChiêu Hoa, Tiêu Huyên ta thật may mắn vì đã gặp được nàng.”

Đúngvậy. Tôi cười: “Tam sinh hữu hạnh.”

TiêuHuyên ôm chặt lấy tôi, chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Còn tôi không ngủ, chỉ mở tomắt nhìn không gian tối om.

Tất cảký ức, từ một bóng người trèo tường vào nhà ngày đó cho tới người thương yêuđang dựa sát vào nhau, sưởi ấm cho nhau lúc này; từ một cô gái nhỏ ngây thơ,vui vẻ, cho đến một người phụ nữ phiền muộn, u sầu hôm nay. Anh đang lột xác,tôi cũng đang lột xác. Cuối cùng, hiện thực vẫn là thứ có thể tôi luyện, thayđổi con người hiệu quả nhất.

Thếnhưng cuối cùng tôi vẫn phải đi tới bước này, chưa từng hối hận, tình cảm đãtrao đi đều đáng giá. Phương Tây có câu: chỉ cái chết mới chia lìa đôi ta,người Trung Quốc có một câu còn mãnh liệt hơn: đến chết không rời. Tôi và TiêuHuyên còn chưa đến mức độ đến chết không rời, thế nhưng cũng đủ rung động đếnmức khiến chúng tôi gắn bó bên nhau cả đời.

Còn cầugì hơn?

Khôngbiết bao lâu sau, bên ngoài vang lên vài tiếng gõ cửa. Tôi nhẹ nhàng dịchchuyển bàn tay Tiêu Huyên khoác lên người tôi, chui ra khỏi vòng tay anh, kéomép chăn lại cho anh. Tôi thắp đèn, mặc quần áo, đi giày, rồi vấn lại tóc.

Sau khichỉnh trang hoàn tất, tôi mới mở miệng nói: “Vào đi.”

Cửaphòng bị đẩy ra, Tống Tử Kính đi vào.

Tống TửKính đi tới đầu giường nhìn Tiêu Huyên đã ngủ say.

“Anh ấykhông sao.” Tôi nói: “Tôi hạ anh ấy một chút dược, khoảng trưa mai anh ấy sẽtỉnh lại.”

Tống TửKính xoay người nhìn về phía tôi. Từ khi Vân Hương ra đi, tôi chưa tiếp xúc gầnvới anh ta, lúc này mới phát hiện ra anh ta gầy đi rất nhiều, còn ánh mắt trởnên vô cùng sắc bén, tất cả sự sắc sảo ẩn dấu sâu bên trong dần dần đã thể hiệnra ngoài.

Tôinói: “Huynh tới chậm hơn tôi tưởng.”

Tống TửKính thở dài một tiếng: “Ta thấy hai người rất vui vẻ.”

Cho dùkhông ngừng di chuyển nhưng dọc đường vẫn cười cười nói nói, quấn quýt khôngrời, anh không phải đế vương sắp quân lâm thiên hạ, tôi cũng không phải hoànghậu sắp chấp chưởng hậu cung, chúng tôi thật vô tư, bình thường, quả thật rấtvui vẻ.

Thếnhưng con chim bị giam lâu trong lồng, cho dù được thả ra cũng sẽ vì khôngthích ứng được cuộc sống thiên nhiên mà xoay người trở lại.

Vì vậy,dù hạnh phúc cũng chỉ là hai ngày ngắn ngủi mà thôi, chỉ dài hơn một cơn mơbình thường một chút.

Tống TửKính hỏi: “Vì sao lại để lại dấu hiệu cho chúng ta tìm tới?”

“Cho dùkhông để lại dấu hiệu, với bản lĩnh của huynh, tìm đến nơi cũng chỉ là chuyệnsớm hay muộn. Vua một nước bỏ nhà trốn đi, đó là vấn đề thật lớn.” Tôi cườicười: “Hôm nay “châu về Hợp Phố”, mau lãnh anh ấy trở về đi. À, đúng rồi, giảidược tôi đã làm xong rồi, huynh hỏi Đồng Nhi là được. Đến lúc đó tìm cách dụanh ấy ăn vào là xong, coi như tôi cũng bớt một việc phải bận tâm.”

Tống TửKính cẩn thận nghe xong, thương hại hỏi một câu: “Vậy còn muội?”

Tôithành thật nói với anh ta: “Tôi… vẫn luôn muốn đi khắp nơi thăm thú một chút.Trước kia bề bộn nhiều việc, lăn lộn hết nơi này sang nơi khác, không thì cũngchiến tranh, người chết, đấu đá liên tục. Tôi muốn đổi một hoàn cảnh khác, muốndõi ánh mắt, nhìn chút cảnh đời, học một vài thứ. Đạo lý đối nhân xử thế cũngđược, phong tục tập quán dân tộc cũng được, phải trải nghiệm một vài mặt kháccủa thế giới này.”

“Muộimuốn rời đi.”

“Tôinghĩ huynh đã đoán được từ lâu.”

“Tựmình đoán được và nghe người ta tự nói ra dù sao cũng không giống nhau.”

Ngữ khícủa anh ta lộ vẻ đau buồn, luyến tiếc, vui buồn chưa bao giờ hiện lên trên mặtanh ta, có thể được đến mức này đã là không tệ rồi.

Tôinói: “Tử Kính ca. Vương gia cái gì cũng tốt, chỉ là đôi khi thích hành độngtheo cảm tính. Trước đây huynh vẫn luôn ở bên khuyên nhủ anh ấy, hy vọng saunày huynh cũng sẽ tiếp tục như vậy.”

Tống TửKính trịnh trọng gật đầu với tôi.

Tôi đưara một chiếc lọ nhỏ.

“Đâylà?”

Tôicười nhạt: “Huynh biết không? Thật ra rượu chè ăn uống quá độ cũng có thể mấtmạng như chơi.”

Tống TửKính sửng sốt.

“Mưusát khéo léo nhất không phải khiến đối phương bất ngờ mất mạng, mà là khiến đốiphương mất mạng một cách tự nhiên.”

Tống TửKính hiểu ra, cẩn thận nhận lấy cái lọ: “Muội cũng…”

Tôinhìn về phía Tiêu Huyên đang ngủ say: “Vì anh ấy, tôi đành phải đi tới bướcnày.”

Tống TửKính nói: “Đừng trách hắn.”

Tôi gậtđầu: “Tôi biết. Vì vậy tôi mới bảo huynh tới đón anh ấy trở về. Mọi người, vàcả thiên hạ này, cần anh ấy hơn tôi. Anh ấy là đế vương của cả thiên hạ, khôngphải Tiêu Huyên của một mình tôi.”

“TiểuHoa…”

Tôi hítsâu: “Tôi không còn gì tiếc nuối.”

Tống TửKính cúi đầu do dự một lát, cuối cùng cũng vỗ tay một cái, Việt Phong mang theohai thị vệ đi vào, cẩn thận nâng Tiêu Huyên ra ngoài. Tôi đi theo bên cạnh, chođến khi nhìn thấy anh được sắp xếp thoải mái trong xe ngựa.

Dáng vẻngủ say của anh vẫn mang theo chút bất an, có lẽ đang lo lắng triều cương vàbách tính, cũng có thể đang lo lắng cho cuộc sống tương lai của hai chúng tôi.Tôi vuốt lên mái tóc anh, cúi đầu đặt lên trán anh một nụ hôn.

Nướcmắt tôi rơi trên mặt anh, nhìn thoáng qua giống như anh đang khóc vì cuộc chialy này.

Xe ngựachậm rãi chuyển động, dần dần đi xa trong màn đêm, cuối cùng biến mất trongsương mù dày đặc, u ám.

Tôiquay đầu sang chỗ khác.

Lần lybiệt này, lặng yên, không một tiếng động.

Tống TửKính dắt ngựa nói: “Ta tiễn muội một đoạn đường.”

Anh tađánh xe rất ổn, tôi dần dần ngủ thiếp đi, hơn nữa còn không mộng mị.

Khi bịđánh thức, tôi phát hiện mình đã tới một nơi xa lạ, chân trời đang dâng lên ánhsáng màu bạc.

“Taphải trở về rồi.” Tống Tử Kính nói, sau đó đưa tôi một cái túi: “Trong này làngân phiếu và công văn về thân phận, còn có giấy tờ chỉ đường, thông quan. Tasẽ phái người hộ tống muội trên đường, nếu muội không thích, bọn họ sẽ khôngxuất hiện. Nhưng nếu có việc cần, nhất định phải báo cho chúng ta biết.”

Tôi cảmơn rồi nhận lấy.

Tống TửKính lại đưa ra một thứ nữa. Thứ này tôi nhận ra được.

“Ngọccủa huynh?”

Tống TửKính nhét ngọc vào tay tôi: “Ta biết số dược Lục gia đưa cho muội chỉ đủ chomột người, muội đưa cho vương gia, độc của muội tất nhiên chưa được giải. Miếngngọc này tuy không giải được Yên Hoa Tam Nguyệt nhưng độc tính trong người muộikhông cao, dùng nó có thể áp chế được phần nào. Ta sẽ phái người tiếp tục tìmkiếm hai loại dược vị kia, tìm được sẽ lập tức đưa tới chỗ muội.”

Tôibiết lúc này không thể từ chối được, đành phải chân thành nói lời cảm ơn rồicũng nhận lấy.

Sắpchia tay, Tống Tử Kính thở thật dài: “Muội… phải bảo trọng!”

Tôi cảmthán: “Huynh cũng phải bảo trọng. Đường vào quan trường sâu như biển. Nâng đỡquân vương, quản lý nước nhà, một con đường vừa xa xôi vừa gian nan. Tranhthiên hạ dễ, giữ chính quyền khó. Tương lai nhất định sẽ càng khó khăn, cáchuynh phải cực khổ rồi.”

Tống TửKính nói: “Nếu đã chọn con đường này, đương nhiên sẽ kiên trì đi tiếp.”

Lời nàyLục Dĩnh Chi cũng từng nói.

Cuốicùng, Tống Tử Kính vươn tay vuốt tóc tôi, nhẹ giọng nói: “Muội hiểu chuyện đến mứclàm cho người ta đau lòng.”

Tôinói: “Giúp đỡ Tiểu Trịnh nhiều một chút, coi như vì Vân Hương.”

TayTống Tử Kính run lên, buông thõng xuống. Anh ta nói: “Muội vẫn là người mà takhông thể chạm vào.”

Tôi ônhòa nói: “Chúng ta đều đã chọn.”

Tống TửKính cười: “Đúng vậy. Lựa chọn cả đời.”

Tôinhảy lên xe ngựa, ngồi ở đầu xe.

Tống TửKính vẫy tay tới tôi, bóng dáng cô đơn.

Tôi giơroi, xe ngựa tiếp tục hướng về phía Nam.

Hết quyển 3