Ca Tẫn Đào Hoa

Quyển 1 - Chương 16: Tình cờ gặp gỡ



Tôi mộtcước đá văng cửa phòng, người bên trong đều nhìn lại đây. Tạ thái phó vừa nhìnthấy tôi đã muốn răn dạy vài câu theo quán tính. Hai mắt tôi phụt ra lửa đỏ,khiến ông ấy sợ đến mức vội vàng ngậm miệng.

Nhịhoàng tử Tiêu Lịch ngồi ngay ngắn ở ghế trên, vừa nhìn thấy tôi đã lộ ngay mộtnụ cười mẫu mực của mấy gã chính khách. Tôi liếc nhìn hắn khinh bỉ.

Tôi hỏiông Tạ: “Nhị ca con đâu?”

Tạ tháiphó nói: “Mới sáng sớm nó đã có người gọi đi, không biết giờ đang lăn lộn ở chỗnào.”

Sắc mặttôi lại nặng nề hơn vài phần, gần như muốn rơi xuống đất: “Con muốn nói chuyệnriêng với điện hạ.”

Tạ phunhân nói: “Theo lễ nghi…” Lập tức bị Tạ thái phó che miệng lôi ra ngoài.

Bọn họđi hết, tôi đóng chặt cửa lại. Tiêu Lịch đã bước tới, đoan đoan chính chính cúichào tôi một cái.

Tôichâm chọc nói: “Tiểu nữ không nhận nổi cái cúi đầu này của điện hạ. Chỉ là,không biết điện hạ gặp chuyện gì, trong một đêm đã đổi ý, không phải muốn làmtỷ phu của tiểu nữ hay sao?”

Gã TiêuLịch này tuy vô cùng dũng mãnh trên sân bóng, nhưng khi đối mặt với phụ nữ,luôn có một phong thái tiêu chuẩn “phụ nữ có thể cố tình gây sự, đàn ông nênkiên nhẫn mỉm cười”. Tôi trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn, nụ cười của hắn vẫn rấtấm áp.

Hắn ôntồn nói: “Mong muội muội thông cảm, trong lòng ta cũng có nỗi khổ.”

“Sao?”Tôi nhếch môi muốn nghe lý do của hắn.

Hắnnói: “Hôn nhân của ta không thể do ta làm chủ. Mẫu thân chỉ cho phép ta chọnthê tử trong mấy nhà, Tạ gia ở trong số đó.”

Tôinói: “Vậy chẳng phải tốt rồi sao, điện hạ thích tỷ tỷ của tôi, nàng lại vừa vặnmới thất tình, chính là cơ hội tốt để điện hạ xen vào.”

TiêuLịch bắt đầu né tránh ánh mắt tôi: “Ta quả thật đã từng thổ lộ tâm ý với lệnhtỷ. Đêm qua nàng nhờ người đưa tới cho ta một phong thư.”

“Thưnói gì?” Tôi có dự cảm không tốt.

TiêuLịch nói: “Nàng nói, nàng và ngươi tỷ muội tình thâm, không muốn rời xa. Nếu tamuốn lấy nàng, trước hết phải lấy ngươi làm thê tử. Nàng nói ngươi cũng đồngý.”

Tôiđứng ở đó, một cơn gió luồn qua khe cửa, có tiếng chim hót, cơn giận cuộn tràomãnh liệt như biển nham thạch nóng chảy trong cơ thể chậm rãi rút xuống, chỉcòn một làn khói nhẹ.

Tuyệtđối không phải không tức giận, mà là tức giận tới cực điểm, ngược lại sẽ bìnhtĩnh.

“TạChiêu Kha nói như vậy?”

TiêuLịch thấy tôi không còn bốc cháy phừng phừng nữa, thoáng yên tâm, mỉm cười gậtđầu.

Tôicười lạnh. Tỷ muội tình thâm không muốn xa rời, cùng chung một chồng? Sao TạChiêu Kha không nói thẳng hai chúng tôi đồng tính luyến ái đi?

Thật làcon mẹ nó hoang đường!

Đạikhái là tôi cười quá biến thái, Tiêu Lịch có chút hoảng sợ, hỏi: “Chẳng lẽ muộimuội có ý định khác?”

Tôihỏi: “Hoàng hậu nương nương cũng biết điện hạ tới cầu thân chứ?”

TiêuLịch nói: “Mẫu thân biết. Người cho phép rồi.”

Cũngđúng, bà già họ Triệu không đồng ý, hắn nào có gan đi.

Tôi vẫncười lạnh, cười đến mức nhiệt độ không khí giảm xuống. Tiêu Lịch thấp thỏm bấtan, ấp a ấp úng tỏ vẻ phải trở về hầu hạ bà già nhà mình.

Tiễnbước hắn, hai vợ chồng Tạ gia mới rón rén đi đến. Tôi xuyên tới đây lâu nhưvậy, đây là lần đầu tiên có thể lên mặt trước bọn họ.

Tôihỏi: “Cha mẹ hẳn là đồng ý rồi?”

Tạ tháiphó nói lên sự thật: “Đây không phải cầu thân, mà là khéo léo hạ chỉ.”

Tôi thởdài. Chuyện này do tôi gây ra, nếu liên lụy đến hơn trăm miệng ăn của Tạ giathì lương tâm tôi không qua được.

Tôi bỏđi. Tạ thái phó bất an: “Tiểu Hoa, con đi đâu?”

Tôikhông nhịn được nữa: “Ngủ.”

Tôi trởvề phòng, đầu tiên là thoải mái tắm rửa một lần. Sau đó lấy toàn bộ quần áo ra,mặc một bộ đơn giản nhất, lại mặc bên ngoài một bộ quần áo nam gọn gàng, rồidốc hết quần áo tơ lụa đắt tiền bình thường hay mặc và một số đồ trang sức vàotrong túi vải. Cuối cùng là búi một kiểu tóc nam sĩ.

VânHương đã mặc nam trang bên ngoài áo váy.

Sau đó,Vân Hương trèo lên tường, nói với một người bán hàng rong tương đối quen thuộc:“Thím Trương, sao thím còn ở đây?”

ThímTrương liền hỏi: “Thì sao?”

Vẻ mặtVân Hương đắc ý nói: “Thím không biết sao? Nhị hoàng tử cầu thân với tiểu thưnhà chúng ta. Tiểu thư nhà chúng ta sẽ tiến cung làm hoàng phi đấy!”

ThímTrương sửng sốt: “Thật vậy sao?”

VânHương nói: “Chuyện lớn như vậy sao có thể giả được? Giờ lão gia nhà ta đang ởcửa trước phát bạc mừng kia kìa! Thím còn không mau đi sao?”

ThímTrương này ngày thường bán hoa quả, giọng vô cùng to, chỉ vừa hét lên, từ đầungõ đến cuối ngõ đều rung chuyển. Một đồn mười, mười đồn trăm, những người bánhàng gần đó vừa nghe nói có người đang phát tiền lập tức chạy tới trước cửa Tạgia, thật giống như phụ nữ nghe nói cửa hàng mỹ phẩm đang đại hạ giá. Ngay cảchó nhà Vương tri phủ ở sát vách cũng sủa lên ông ổng, giống như không cam lòngvì mình không được nhận tiền.

Tôi vàVân Hương nhìn nhau. Người vừa mới đi hết, hai chúng tôi lập tức nhảy ra khỏisân. Không đi bất cứ đâu mà chạy theo đám người tới trước cửa nhà mình.

Ngườiđến đòi tiền vây Tạ gia chật như nêm cối. Quản gia Tạ gia đang sứt đầu mẻ trán:“Bạc mừng cái gì? Các ngươi nghe ai nói? Đi đi, đi đi!”

Tạ tháiphó thông minh hơn ông ta, bỗng kêu lên: “Mau tới phòng tứ tiểu thư xem!”

Tôi vàVân Hương trốn sau đám người cười trộm.

Hạ nhântrở về, sắc mặt tái nhợt: “Trong phòng tứ tiểu thư không có ai.”

Tạ tháiphó giậm chân: “Còn chần chừ cái gì? Mau tìm đi!”

Quảngia hỏi: “Còn những người này?”

Tạ tháiphó quát to: “Không có tiền! Thiếu tiền thì tới chỗ thần tài mà đòi!”

Giađinh đi ra cản người. Hai chúng tôi liền theo đám người tản đi.

Cáchđây gần nhất là cổng thành phía Đông, xa nhất là cổng Tây, tôi dẫn Vân Hương đivề hướng cổng Nam dành cho dân nghèo, chuyên dùng để đưa quan tài ra khỏithành. Dù sao tôi từng đắm chìm trong sự quan tâm của Đảng, tiếp thu giáo dụccủa chủ nghĩa Mác, là một thế hệ lớn lên nhờ học tập những tri thức khoa học,tôi có thể lựa chọn không tin những thứ mê tín.

Thuậnlợi ra khỏi thành, chúng tôi mua hai con lừa.

VânHương hỏi: “Tiểu thư, tiếp theo chúng ta đi đâu?”

Tôinói: “Tới thôn của cô.”

VânHương lo lắng: “Nhỡ may lão gia nghĩ ra, phái người tới tìm thì sao?”

Tôinói: “Không ở trong nhà cô. Ngoài thôn của cô có miếu không?”

VânHương nói: “Có một cái miếu đổ nát, nhưng từ khi nô tỳ còn bé đã không có aiđến đó thờ cúng nữa, không biết giờ đã bị phá đi chưa.”

Tôicười. Miếu đổ nát? Không thể tốt hơn. Những nơi như vậy ngoại trừ dùng để gặpgỡ thư sinh nghèo khó hoặc nhân sĩ giang hồ, còn có thể dùng để che mưa chenắng.

Chúngtôi rất nhanh đã tới thôn xóm tên là Khẩu Tử kia. Không biết người trong thônnày có cất rượu hay không, hay là lấy theo tên của loại rượu Khẩu Tử nổi tiếngtừ nam ra bắc, từ trong nước tới ngoài nước…

Ngôimiếu vẫn còn, chỉ là thật sự rất đổ nát, nhưng chưa nát đến mức không dùngđược. Vừa có ánh nắng lọt qua khe nứt làm tăng bầu không khí dã ngoại, vừa cómột khoảng nền đất bằng phẳng có thể nghỉ tạm.

Tôi ởlại trong miếu, còn Vân Hương quay về thôn tìm chút đồ ăn. Cô ấy nói vịt quaycủa Mã gia ở thôn đông mùi vị không tệ, tôi quyết định vừa ăn vịt quay vừa chờTạ Chiêu Anh.

VânHương đi được khoảng mười phút thì sắc trời bắt đầu thay đổi. Mấy cơn gió từphía Nam thổi mây đen tới đây, bầu trời vang lên một tiếng sấm, mưa to ậpxuống.

Trongmiếu bắt đầu dột, nước nhỏ tí tách, nhưng không giống một bài hát. Tôi bấttiện, đáng thương trốn bên trong, cởi nam trang đắp trên người, thật sự biếnthành dân chạy nạn. Vân Hương có lẽ cũng đã trú mưa trong thôn, tôi đói đến mứcbụng sôi lên ùng ục, cũng chỉ có thể mong chờ mưa tạnh, trong lòng hết sức chửibới Tạ Chiêu Anh vì sao còn chưa hiện ra đây.

Trongtiếng mưa rơi ào ào, tôi nghe bên ngoài có tiếng người truyền đến.

Giọngnam lo lắng nói: “Phía trước có một ngôi miêu! Công tử cố gắng một chút, chúngta sắp tới nơi rồi!”

Tiếngbước chân và tiếng vó ngựa hỗn độn truyền đến, sau đó, mấy người đàn ông thânhình cao lớn nửa dìu nửa ôm một thanh niên hôn mê bất tỉnh tiến vào, cẩn thậnđặt anh ta nằm xuống đất.

Nhữngngười đàn ông này thân thủ nhanh nhẹn, có vẻ đã được huấn luyện, giống như bảotiêu hay đặc công của Mỹ. Sau khi cẩn thận sắp xếp cho anh chàng bị hôn mê kia,bọn họ chia ra, hai người đứng ở cửa miếu, mấy người còn lại bảo vệ ở các góc.Ánh mắt người nào cũng lấp lánh, có thần, giống như có chức năng hồng ngoại đểnhìn trong đêm tối, rà quét qua tất cả mọi thứ trong miếu một lần, sau đó tia Xlại chiếu vào trong màn mưa. Ông chú dẫn đầu khi vào cửa đã liếc mắt nhìn tôi,đại khái là trông tôi có vẻ vô hại, trong mắt bọn họ, tôi dần dần trong suốtnhư không khí.

Trênđầu lại vang lên một tiếng sấm nữa. Anh chàng đang hôn mê bỗng rên lên mộttiếng.

Ông chúkia vội vàng đi tới: “Công tử?”

Sắc mặtanh chàng trẻ tuổi vàng như nến, môi thâm đen, nét mặt đau đớn. Ông chú cầm túinước, cho vị công tử kia uống mấy ngụm, sau đó hỏi bạn đồng hành: “Lão Cát cònchưa có tin tức gì à?”

Ngườibị hỏi lắc đầu: “Đường ở đây giao nhau nhiều, lại mưa lớn như vậy, sợ rằng nhấtthời bọn họ không tìm tới được.”

Giọngnói của bọn họ có chút khác lạ, nhưng tôi không nghe ra là người của địa phươngnào.

Anhchàng trẻ tuổi nằm trên mặt đất khó khăn ho vài tiếng, một dòng máu tràn ra từkhóe miệng. Tuy anh ta mặc quần áo tơ lụa thượng đẳng, nhưng đã thủng vài chỗ,lộ ra cánh tay trắng nõn, tôi nhìn thấy trên da anh ra có những vết ban đỏ, tobằng ngón tay cái.

Tôi nhớhình như đã nhìn thấy bệnh trạng này trong ghi chép của Trương Thu Dương.

“ThiênThu Hồng?”

Tất cảmọi người đều nhìn tôi, tôi vội vàng ngậm miệng. Hai mắt ông chú lóe sáng, vừađề phòng vừa kích động nói: “Cô biết loại độc này?”

Tôi rónrén gật đầu.

Bóngngười ông chú chợt nhoáng lên như trong phim, nắm lấy tay tôi: “Cô nương cóbiết chữa bệnh không?”

Tôi lạicẩn thận gật gật đầu.

Ông chúdùng một tay kéo tôi qua: “Mau xem cho công tử nhà ta.”

Tôi bịông ta túm phịch một tiếng quỳ gối xuống bên cạnh anh chàng kia, ngược lạigiống như khách viếng tới khóc tang. Bọn họ người đông thế mạnh, lại có vũ khí,tôi đành vội vàng bắt mạch cho vị công tử này.

Kiểmtra xong, tôi nói: “Quả thật là Thiên Thu Hồng, còn có điểm nội thương.”

ThiênThu Hồng là loại độc tính nóng, người trúng độc sẽ ngoài nóng trong lạnh, cóchút giống như kem chiên, chỉ là không ngọt, trái lại còn vô cùng đau đớn. Anhchàng trẻ tuổi bề ngoài bình thường, đang cau mày, mồ hôi lạnh chảy ra, hiểnnhiên là bị dằn vặt rất lớn.

Tôinói: “Giải dược dễ phối, chỉ là phải châm cứu.”

Ông chúvẻ mặt hung dữ, hừ giọng nói: “Cô nên xác định là có thể cứu được!”

Tôitrợn mắt: “Được thôi, tôi quay về bên kia ngồi yên là được.”

“Khoanđã!” Ông chú thỏa hiệp: “Tin cô một lần.”

Tôiviết phương thuốc, sau đó lấy ra ngân châm mang theo bên người, châm cứu chocông tử kia.

Anhchàng này vóc người thon dài cân xứng, vân da rõ ràng, có lẽ ngày thường thườngxuyên rèn luyện. Trên ngực có mười vết thương nho nhỏ, sưng đỏ thối rữa, chínhlà chỗ trúng độc.

Tôi vừacố gắng nhớ lại phương pháp viết trong sách, vừa châm cứu, cho anh ta uốngthuốc bảo vệ kinh mạch. Châm pháp có tất cả sáu bước, tôi thực hiện xong từngbước, anh chàng kia nôn ra rất nhiều máu đen có mùi tanh hôi. Vết thương trênngực cũng đen lại.

Tôi thuchâm, sau đó cúi người xuống.

Ông chúđột nhiên giữ tôi lại: “Cô định làm gì?”

Làm gì?Trước mắt bao nhiêu người, còn có thể khiếm nhã với thiếu chủ của ông ta haysao.

Tôi tứcgiận: “Hút độc cho anh ta chứ làm gì.”

Ông chúnghe vậy, lại phát bệnh đa nghi: “Không phiền cô nương, để tại hạ làm là được.”

Tôi tứccười. Tôi không phải đàn ông, công tử nhà ông lại càng không phải cô nương nhưhoa như ngọc. Nếu công tử nhà ông có tỉnh lại sẽ càng bằng lòng để một cô nươnglàm việc này cho anh ta. Một lão già như ông ghé vào trên người thanh niên nhàngười ta mới là hình ảnh quỷ quái ấy!

Tôinói: “Ông làm cũng được, nhưng nhỡ may ông trúng độc thì tôi không có sức cứuthêm một người nữa đâu.”

ĐộcThiên Thu Hồng không tính là khó giải, chỉ là, điểm then chốt nhất là phải hútđộc ra cho người trúng độc. Độc tính của Thiên Thu Hồng rất bá đạo, nếu ngườihút độc không có chuẩn bị trước cũng sẽ trúng độc. Ai mà chẳng quý trọng tínhmạng, tránh xa chất có hại. Trình Linh Tố người ta hút độc cho Hồ Phỉ(Nhânvật trong Tuyết Sơn Phi Hồ - Kim Dung), đó là vì tình yêu. Tôihút độc cho người vô danh này, đó là căn cứ theo tinh thần chủ nghĩa nhân đạoquốc tế. Vĩ đại cao thượng như vậy mà ông còn không biết phân biệt tốt xấu.

Mộtngười đàn ông bên cạnh cũng khuyên nhủ: “Đại ca, vẫn nên để vị cô nương này làmđi. Ta thấy cô ấy cũng không có ý xấu.”

Ánh mắtcủa ông chú quả thật có thể xuyên thấu tôi, tôi thành thật mỉm cười.

Ông chúuy hiếp tôi: “Nếu cô dám lén động tay động chân, đừng mơ tưởng có thể sống sótđi ra ngoài.”

Tôinghĩ thầm, nếu tôi thật sự là thích khách, các người đã sớm bị tôi độc chết,biến thành một bãi nước rồi.

Cơn mưato bên ngoài không hề có ý ngừng lại, cuồng phong cuốn đi vài miếng ngói trênmái nhà. Tôi cúi người, từng ngụm hút độc cho anh chàng này. Máu độc tanh thối,còn có vị như mù tạc, hun tôi đến chảy cả nước mắt, người không biết chuyệnnhất định sẽ cảm động vì dáng vẻ rơi lệ của tôi, còn tưởng tôi liều mình cứungười yêu cũng nên.

Cứ nhưvậy, cực khổ hơn nửa tiếng đồng hồ, cổ tôi dần nhức mỏi, vết thương của anhchàng kia rốt cuộc không còn là màu đen nữa, nhiệt độ cơ thể cũng giảm xuống.Tôi bắt mạch cho anh ta, nói: “Mạng đã giữ được. Tiếp theo dùng dược điều trị,nghỉ ngơi khoảng mười ngày sẽ không có việc gì nữa.”

Ông chúkích động nói: “Công tử đúng là người tốt gặp điềm lành.”

Tôiđang súc miệng, nghe vậy, phụt một tiếng phun ra. Miệng đầy máu loãng, vừagiống ngôi sao điện ảnh, lại vừa giống bị nội thương.

Ông chútiếp tục kích động, thuộc hạ của ông tay đành đứng ra cảm ơn tôi. Chợt nghe ôngchú la lên: “Công tử, người tỉnh rồi?”

Tôi laumiệng, quay đầu nhìn, thấy anh chàng kia yếu ớt mở mắt. Ngũ quan của anh tabình thường, hai mắt lại thật sự rất đẹp, đôi mắt sâu thẳm, đen như mực, nhìntôi chằm chằm.

Tôivươn tay sờ cái trán anh ta: “Tỉnh lại là tốt rồi. Uống nhiều nước chút đi.”

Anh tacòn rất suy yếu, không nói được, chỉ dùng ánh mắt để cảm ơn tôi.

Tôicười cười với anh ta. Anh ta nhắm mắt, lại ngủ.

Ngườicanh giữ ở cửa bỗng nói: “Có người tới!”

Ông chúnghiêm mặt nói: “Là lão Cát à?”

“Khôngphải.” Người nọ nghe ngóng: “Rất nhiều người, không biết võ công.”

Tôinghiêng tai nghe một lúc lâu, không nghe được gì, nhưng lại phát hiện mưa đãsắp ngừng. Đang nghĩ ngợi không biết Vân Hương đang ở đâu, chợt nghe thấy mộtgiọng nói quen thuộc hô lên: “Mau lên! Ở ngay trong ngôi miếu phía trước kia!”

Vươngquản gia?

Tôikinh ngạc. Trời đất rộng lớn như vậy, ông ta còn có thể tìm tới đây, không biếtlà thiên phú dị bẩm hay mèo mù vớ phải cá rán?

Thế nàothì tôi cũng mặc kệ, cửa trước không đi được thì chạy vào trong. Nhưng miếu mặcdù đổ nát, bờ tường lại không đổ. Cao như thế này, tôi không mọc cánh thì hoàntoàn không trèo qua được.

Ông chúhỏi: “Những người đó tới tìm cô nương sao?”

Tôi vộihỏi: “Là tới bắt tôi. Đại thúc, giúp tôi đi, bay qua tường là được!”

Ông chúlại hỏi: “Vì sao bọn họ muốn bắt cô?”

Tôi xớnxác tìm chỗ trốn, tiếng bước chân bên ngoài càng gần. Tiếp tục dây dưa như thế,Vương quản gia đã dẫn gia đinh vào miếu.

“Ainha! Tứ tiểu thư! Ngài làm chúng tôi tìm thật khổ cực!” Vương quản gia thê thảmkêu lên một câu, như đang diễn kịch vậy: “Lão gia tức giận không nhẹ nha. Chúngta tìm trong thành vài lần, không tìm thấy tiểu thư, sau đó mới nghĩ tới nơinày.”

Tôitrừng mắt nhìn ông ta, ông ta tự biết là lý do không ổn, lại nói: “Mưa lớn nhưvậy, chúng ta nghĩ ngài có thể ở trong này trú mưa. Aiz, nói chung, xin tiểuthư trở về cùng chúng ta đi! Lão gia và phu nhân đều rất lo lắng!”

“Tôikhông về!” Tôi kiên định như chiến sĩ Hồng quân Liên Xô: “Tôi tuyệt đối sẽkhông lấy tên kia. Cuộc hôn nhân chưa hủy bỏ ngày nào, tôi sẽ không quay vềngày đó.”

Vương quảngia tận tình khuyên bảo tôi: “Tứ tiểu thư, ngài làm vậy không phải sẽ làm khólão gia và phu nhân sao? Ngài lưu lạc ở bên ngoài như thế này cũng là bôi nhọdanh tiếng của chính mình nha.”

Tôi vuivẻ nói: “Vậy chẳng phải rất tốt sao?”

Vươngquản gia gấp đến mức mồ hôi đổ như mưa. Thân hình ông ta vốn mập mạp, mồ hôikia giống như mỡ từ trong người tan ra vậy. Đại khái là ông ta đã được Tạ tháiphó bày mưu đặt kế, khi cần tất nhiên phải dùng vũ lực, vì vậy, ông ta ra lệnhmột tiếng, mấy bà thím cường tráng tiến lên vây quanh, túm lấy tôi.

Tôivùng vẫy không thoát ra được, tức giận đến mức toàn thân run run, quay đầu gàolên với ông chú kia: “Đại thúc, cứu tôi!”

Cuốicùng ông chú cũng có một chút lương tâm, đứng ra nói: “Không biết vì sao mấy vịbắt vị cô nương này?”

Vươngquản gia mất kiên nhẫn nói: “Đây là tứ tiểu thư nhà chúng ta, đào hôn chạy rangoài, ta phụng mệnh lão gia đến đưa tiểu thư về.”

Ông chúnghe đây là việc riêng trong nhà, lại do dự,nhìn trái nhìn phải, cũng không biếtnên làm thế nào. Bọn họ là người ngoài, phải rời khỏi nơi này, ít dây dưa nhiềuchuyện thì tốt hơn.

Tôichửi thầm, dùng sức cắn đầu lưỡi, nước mắt chảy xuống: “Vương quản gia, nhưngmà tôi vừa giải độc cho vị công tử kia, đã thân cận da thịt. Tôi đã là ngườicủa chàng rồi!”

“Cáigì!!” Ông chú và Vương quản gia đồng thời gào lên. Dáng vẻ của Vương quản giagiống như trúng gió méo mồm.

Ông chúhiển nhiên không cam lòng nhìn tôi lợi dụng công tử nhà ông ấy như thế, nhưnglời của tôi nói cũng hợp tình hợp lý, ông ta không nghĩ ra cách nào để từ chối.

Vươngquản gia chỉ cảm thấy tôi là một củ khoai lang phỏng tay, ông ta không chiềunổi, biện pháp duy nhất là bắt tôi về để Tạ thái phó xử lý. Vì vậy, mặc kệ tôigiãy dụa, ông ta vẫn gọi người nhét tôi vào kiệu.

Tôi gàokhóc: “Lang quân ---”

Vươngquản gia nén chịu da gà đang thi nhau nổi lên, vén rèm cho tôi, sau đó thúcgiục kiệu phu nhanh chóng bỏ đi.

Tôi cứnhư vậy bị áp giải về nhà.

Về tớinhà, Tạ thái phó thở dài với tôi một lúc lâu, đầy bụng học thức như ông ấy màlúc này cũng không tìm được câu nào thích hợp để nói với tôi. Tôi tự biết nhấtthời trốn không thoát, còn nhiều thời gian, cũng không sốt ruột, ngồi đối diệnông ấy cắn hạt dưa, cắn đầy một bàn vỏ, rồi vỗ mông bỏ đi.

Khônglâu sau, Vân Hương cũng được tìm về, Vương quản gia răn dạy mấy câu rồi cũngthả cô ấy trở về hầu hạ tôi.

Tôi anủi cô ấy: “Lần này quá hấp tấp, lần sau sẽ không như vậy nữa.”

VânHương lấy ra một túi giấy từ trong hành lý như dâng vật quý, nói: “Tiểu thư,đây là vịt quay Mã gia nổi tiếng của thôn nô tỳ.”

Tôimừng rỡ. Nha đầu Vân Hương này càng ngày càng lanh lợi, biết việc!

Ăn vịtquay xong, tôi tắm rửa sạch sẽ, sau đó lên giường đi ngủ.

Nửa đêmnổi gió, thổi vào làm cửa sổ rung lên cạch cạch. Vân Hương ngủ rất say, tôiđành tự mình đứng dậy đóng chặt cửa sổ.

Gió rấtlớn, một hạt bụi bị thổi vào mắt tôi, tôi vội vàng đưa tay lên dụi. Cửa cònchưa đóng chặt đã bị thổi tung ra. Trong bóng tối, một bàn tay bỗng vươn tới,giúp tôi đóng cửa.

Tôiquay lại phất tay, bị người đó nắm chặt.

Tôi vộivàng kêu: “Buông ra!”

TạChiêu Anh buông ra, hỏi: “Sao vậy?”

Tôi xòemột bàn tay, bên trong là một viên thuốc màu trắng: “Thuốc ngứa, suýt chút nữathì lãng phí trên người ca.”

TạChiêu Anh dở khóc dở cười: “Từ khi nào muội bắt đầu mang theo thuốc trên ngườinhư thế?”

Tôicười nhạt: “Từ khi muội biết người bên cạnh cũng không thể tin.”

TạChiêu Anh không nói gì. Anh ta đi tới thắp đèn.

Tôinhấc chiếc lồng màn trên bàn lên: “Để lại nửa con vịt quay cho ca, muội biết catrở về sẽ đói.”

TạChiêu Anh cười: “Chỉ có muội là tri kỷ.”

Tôilặng lẽ nhìn anh ta gặm chân vịt, làm như thờ ơ hỏi: “Ca phải về thành Tây Daoà?”

TạChiêu Anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi. Đôi mắt anh ta sáng trong, có chút nghihoặc, ánh mắt anh ta vừa thản nhiên vừa chăm chú, bất cứ ai nhìn vào cũng sẽnghĩ anh ta là quân tử. Chỉ có tôi đã biết sự thật về anh ta, giống như căn hầmbên dưới Tàng Thư các của Tạ gia, ngoại trừ châu báu lấp lánh, còn có một đốnglớn thứ đồ bốc mùi chua phủ đầy bụi bặm và tơ nhện.

Gươngmặt tôi không tươi sáng như hoa đào, chỉ lạnh lùng như băng tuyết.

“Cònphải giả vờ sao? Nhị ca, hay là, Yến vương điện hạ?”