Cá Nằm Trên Thớt

Chương 127: Phiên ngoại 4



Nhưng thực tế Quạ Đen cũng không thể thật sự nổi giận.

Anh cũng buồn bực, tính tình của anh cũng không tốt, rất nhiều lúc anh phát hỏa, A Đại cũng chưa phát hỏa. A Đại luôn bảo anh làm việc không nên gấp, gặp chuyện không cần phẫn nộ, chỉ cần xúc động liền sẽ làm ra chuyện xấu, sau đó muốn thu thập cũng phiền.

Cho nên Quạ Đen hẳn là sẽ xông tới xách A Ngôn lên, không nói hai lời nhốt vào phòng dạy dỗ một trận.

Mà khi Quạ Đen nhìn thấy Can Trà cõng A Ngôn ở trên lưng, lắc la lắc lư trở về từ đằng xa, Quạ Đen chỉ là vô cùng lo lắng lao ra đón, lập tức hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao sẽ thành như vậy.

Can Trà nói anh ấy đuổi theo con thỏ, rớt vào trong nước, sau đó liền trời mưa, có lẽ buổi tối ở cầu vượt bị cóng một hồi.

Mùa đông của Khổ Sơn quả thật muốn mạng người, A Ngôn còn mẹ nó rớt xuống nước —— Quạ Đen một hồi cảm thấy này là chuyện A Ngôn sẽ làm ra, một hồi lại phẫn nộ sao A Ngôn lại ngốc như vậy, ngốc đến phá bầu trời rồi, ngốc đến mệnh đều phải ném.

Can Trà nói anh ấy không mặc quần áo ướt, em đổi cho anh ấy rồi, nhưng khẳng định bị nhiễm lạnh, anh cho anh ấy ngâm nước ấm mới được, nếu tình huống không tốt, để cho Vu y qua nhìn một chút.

Quạ Đen đáp được được được, vội vàng đón lấy A Ngôn.

Môi cậu đều phát tím, gục ở trên lưng Can Trà giống như miếng vải rách. Lúc Quạ Đen nhận cậu từ trên người Can Trà, cậu còn giật giật, đột nhiên tay chân cùng đưa ra giống như phản xạ có điều kiện, lập tức bám vào Quạ Đen.

Trên người cậu còn bọc áo lông thú của Can Trà, Quạ Đen cũng mặc kệ có phải Can Trà đã nhìn cậu hết trơn rồi hay không, vội vàng ôm vào trong nhà.

Vào lúc này Quạ Đen mới rốt cuộc cảm giác được chỗ tốt của thông nước thông điện, nếu đổi là năm sáu năm trước, đun chút nước ấm còn phải mất nửa tiếng. Hiện tại mở vòi sen, chưa đến ba mươi giây liền ấm.

Anh vội vàng kéo thùng gỗ qua, lại lột A Ngôn ra khỏi áo lông thú bỏ vào trong.

Xoa xoa nắn nắn thật lâu, A Ngôn mới a một tiếng giống như đã tan giá, run run rẩy rẩy mắng câu mẹ nó, lạnh chết ông đây…

Mắng ra lời này Quạ Đen liền biết cậu không có việc gì, đốt cho cậu điếu thuốc, hút hút, lại lấy rượu vào phòng tắm cho cậu, uống mấy ngụm đuổi khí lạnh.

Thật vất vả cho cậu lên giường, da trên người cậu đều đã nóng đến vừa hồng vừa mềm. Lúc này cậu lại thành kén rồi, thành đống kén bện ở trên người Quạ Đen.

Dù sao Quạ Đen là lò sưởi, ôm Quạ Đen cũng tương đối ấm tay.

A Ngôn vẫn là tuổi trẻ, đông lạnh này cũng không có trở ngại gì. Ngủ đến tối liền có tinh thần, lập tức ngồi dậy, nói thịt của em đâu, tối hôm qua em có mang thịt về không.

Lúc này Quạ Đen mới nhớ tới anh hẳn là nổi giận với A Ngôn, thế là đưa tay kéo cậu về ổ chăn.

Anh làm mặt lạnh, nói tối hôm qua em làm gì, sao em lại qua đêm với Can Trà, em có biết em sẽ làm anh nghĩ bậy bạ hay không, nếu sau này em còn như vậy anh liền không cho em ngâm nước nóng, ném em ở bên ngoài cho đóng băng luôn.

Nhưng hiển nhiên xác thịt của A Ngôn đã tan giá, đầu óc lại giống như còn chưa tỉnh táo linh hoạt lắm. Cậu nghe xong nửa ngày, mới ngơ ngác hỏi lại —— “Tối hôm qua em làm gì?”

“Em làm gì em tự biết.” Quạ Đen tức giận nói.

“Em đi săn thú,” A Ngôn nghĩ nghĩ, lại bổ sung, “Em đi với hai đứa nhóc của Tam Bà.”

“Sau đó em đi cả đêm không về nhà ngủ.” Quạ Đen cường điệu, nắm lấy bả vai A Ngôn có chút dùng sức, nghiêm túc nói ra trọng điểm —— “Sau này anh không cho em đi lấy thịt nữa, em chỉ lấy thịt mà hồn đều muốn ném rồi, sau này chúng ta ăn cỏ.”

A Ngôn giống như nghe hiểu lại như nghe không hiểu, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Quạ Đen, cậu cũng chỉ đành gật gật đầu.