Cá Mặn Không Muốn Đánh Chuyên Nghiệp

Chương 4: Phong cách chăm sóc sức khỏe của lão cán bộ kỳ cựu



Lúc Lục Tu Liên xem xong video thi đấu, trong phòng chỉ còn lưu lại tiếng bàn phím và âm thanh di chuột lách cách.

Hắn liếc qua thời gian hiển thị trên điện thoại, cũng không vội đi điều chỉnh thiết bị của mình, tùy tay bấm mở WeChat.

Ban đầu chỉ định hỏi một chút thời gian mà vị SP tạm thời này sẽ đến, nhưng thời điểm nhìn thấy tấm ảnh đại diện chụp mỗi cái đầu của bình giữ nhiệt kia, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại vô tình bấm vào màn hình hai lần.

Lúc nhấn vào xem vòng bạn bè của đối phương, hắn chỉ vô tình lướt qua, ấy vậy lại hoàn toàn choáng váng.

Phải công nhận là phong cách sắp xếp nội dung của Lâm Độc Nghệ cực kì thống nhất, nội dung được chia sẻ theo thứ tự từ trên xuống dưới là:

《 Mỗi ngày tìm hiểu một kiến thức sức khỏe, hè này chúng ta nên ăn gì? 》

《100 kiến thức nho nhỏ giúp bạn biết cách sống khỏe, nhanh tay lưu lại nhé! 》

《 Giữ gìn sức khỏe càng sớm càng tốt, bệnh tật đau ốm tới chạy không kịp! 》

《 Khỏe mỗi ngày —— massage ngón tay có tác dụng thần kì, lập tức đứng lên và hành động ngay! 》

《 Sốc! Có ai chưa biết thực đơn bổ dưỡng này sao? Bảo vệ dạ dày là bảo vệ cuộc sống tương lai của bạn! 》

《 Lợi ích của việc ngủ sớm dậy sớm, thân thể của bạn không thể chịu sự dày vò. 》

《 Nhớ kỹ thực đơn này, cuộc sống sinh hoạt của bạn sẽ trở nên tốt đẹp hơn. 》

《 Mẹo nhỏ giúp ngăn ngừa viêm gân, thực hiện động tác này 30 lần mỗi ngày. 》



Lục Tu Liên: “…”

Trong đầu không khỏi hiện lên khuôn mặt tràn trề hơi thở thiếu niên hắn nhìn thấy trong tiệm net, tuy rằng ánh sáng mù mờ nhưng mặt mày của thiếu niên trẻ tuổi không thể nghi ngờ, kỳ thực là rất xinh đẹp.

Lục Tu Liên nhịn không được nhéo vào đầu ngón tay một cái, âm thầm thoát ra vào lại xác nhận một lần mới xác định mình thật sự không bấm nhầm vào vòng bạn bè của mấy lão cán bộ kỳ cựu khác.

Điều này càng khiến hắn lâm vào trầm mặc trước phong cách chăm sóc sức khỏe không mấy tương thích tràn lan khắp trên màn ảnh.

…Cho nên người này tuổi còn trẻ, rốt cuộc là sợ chết đến mức nào?

“Ngẩn người bên đấy làm gì thế, tôi nói nè Lục Nhị, vị hỗ trợ mà anh đồng ý tìm cho tụi này đâu? Lúc này còn chưa tới sợ là không kịp nữa rồi.”

Đột nhiên một giọng nói từ phía sau vang lên, Lục Tu Liên vừa chấn chỉnh lại tinh thần mới phát hiện Tô Mễ Phi vừa mới kết thúc một ván đấu đã chạy lủi đến phía sau hắn.

Chậm rì rì mà “Ồ” một tiếng: “Hỏi anh chút.”

Lúc này, điện thoại rung lên hai lần, một tin nhắn WeChat hiện ra: 【Số phòng bao nhiêu?】

Lục Tu Liên liếc mắt nhìn thời gian.

Vừa đúng 7 giờ.

Ha, còn đến rất đúng giờ.

Hắn giật giật đầu ngón tay gửi qua một tin nhắn: 【Phòng c-65.】

Một lát sau, cửa phòng bị đẩy ra.

Người bên trong từ lâu đã mỏi mắt chờ mong được diện kiến vị SP tạm thời này, lập tức đồng loạt đưa mắt lên nhìn.

Bị chú ý quá mức như vậy khiến Lâm Độc Nghệ đứng ở cửa trước phải dừng lại một lúc.

Sau đó, cậu theo lễ tiết chậm rãi vẫy tay một cách lịch sự, xem như chào hỏi mọi người như nhau.

Vốn đây là phòng họp chuyên dụng dành cho người chơi, bên trong bày biện tổng cộng năm chiếc máy tính.

Lâm Độc Nghệ thản nhiên tìm một bàn trống ngồi xuống, chiếc ghế bên cạnh rất nhanh đã bị người kéo ra, Lục Tu Liên cũng theo đó ngồi xuống.

Lâm Độc Nghệ nhịn không được nghiêng đầu nhìn hắn một cái, liền thấy người này rốt cuộc cũng chịu tháo kính râm xuống, đặt kính râm ở phần bàn bên cạnh.

Trong lòng không khỏi nói thầm một câu: Ồ, ít ra lúc chơi game không bị mù.

Dường như cảm nhận được ánh nhìn của người khác, Lục Tu Liên đột nhiên ngoắt đầu lại.

Lâm Độc Nghệ không kịp thu hồi tầm mắt, hai bên liền bốn mắt nhìn nhau.

Như thể bị bắt quả tang lúc đang nhìn trộm một chiếc túi, bầu không khí xung quanh vi diệu hóa băng trong chốc lát.

Sau đó liền thấy Lục Tu Liên có chỗ nào đó không đúng lắm, hắn đột nhiên cười cười, nhìn qua giống hệt một con bướm vỗ đôi cánh đầy lộng lẫy của nó, “Thích kính râm của tôi hả? Nào thắng tặng cậu đó.”

Lâm Độc Nghệ: “…Không cần đâu.”

Năm máy tính được xếp thành một hàng, ngồi cạnh bọn họ chính là Đường Trạch chơi ở vị trí xạ thủ, lúc này đột nhiên xen vào cuộc nói chuyện giữa hai người, “Cậu bạn, 7 rưỡi là chính thức bắt đầu rồi. Vì không có thời gian luyện tập trước nên xíu nữa cậu chơi hỗ trợ gì thì bảo với tụi tôi luôn nhé. Cậu hiểu mà, nếu không biết cậu định chơi tướng nào thì đường dưới như tôi làm sao mà hợp tác được, đúng hông? Để tôi nói cậu trước một chút, bình thường tôi hay dùng tướng, có…”

Lâm Độc Nghệ nghe anh ta lảm nha lảm nhảm, suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Hỗ trợ các anh thường chơi tướng gì?”

Đường Trạch: “Nó á, toàn khóa Hải Ca, Sâm Mục, hỗ trợ không mấy phổ biến. Công năng rất mạnh nhưng không dễ sử dụng, nếu cậu chơi không tốt thì chọn mấy tướng khác cũng được, không cần miễn cưỡng quá đâu, nếu không chơi được sao có thể...”

“Không sao, tôi chơi.” Lâm Độc Nghệ vừa nói vừa mở game đăng nhập vào tài khoản, “Đến lúc đó yêu cầu phối hợp đội hình như nào các anh cứ nói thẳng ra là được.”

“Thật á, tướng ít phổ biến vậy mà... Xem ra nội bộ chúng ta hôm nay ổn nha, quá tốt!” Thân là xạ thủ của đội, Đường Trạch nhất thời sinh ra một loại cảm giác chờ mong đối với vị SP tạm thời này, đang muốn khen cậu mấy câu, vừa liếc mắt qua đã thấy thông tin tài khoản phía bên kia, “Vàng, cấp vàng á?”

Đường Trạch kinh ngạc giao tiếp bằng mắt với Lục Tu Liên.

Lục Tu Liên: “Cậu ấy vừa đánh xong vòng loại, phải thắng mấy ván mới giành được danh hiệu Vàng I thì mày cũng biết rồi đấy.”

Đường Trạch hay còn có biệt danh là “Đường Tăng”, hầu hết những người quen biết Đường Trạch từ lâu đã quen với lối suy nghĩ quái dị thường ngày của anh.

Lục Tu Liên ngắt lời Đường Trạch, nhanh chóng phá tan đề tài nói chuyện giữa hai người, toàn bộ quá trình này đều có thể ví như nước chảy mây trôi: “Sắp đến giờ rồi, mấy chú sẵn sàng hết chưa? Chú nào đói thì lấp đầy dạ dày đi, còn muốn giải quyết nỗi buồn thì vào nhà vệ sinh.”

Nói xong, hắn liếc qua chiếc bình giữ nhiệt đã được Lâm Độc Nghệ đặt ngay ngắn trên bàn: “…Muốn rót nước ấm thì nhanh tay lên.”

Lâm Độc Nghệ tiếp nhận lòng tốt của đối phương: “Tôi rót rồi.”

Lục Tu Liên: “…Vậy thì tốt.”

Lâm Độc Nghệ đứng lên: “Tôi đi vệ sinh chút.”

Chiến đội khiêu chiến là một trong những chương trình đặc sắc nhất của tiệm net, cũng thu hút đông đảo vô số cao thủ gần xa đến quan sát, đương nhiên mục đích cuối cùng vẫn là dựa hơi nhằm tăng độ hot.

Có thể nói đây là dự án marketing được hoàn thiện nhất, bởi hạng mục này từ lúc mở ra đến nay chưa từng thất bại lần nào, tràn ngập mánh lới quảng cáo đầy hoa mỹ.

Các đội viên đến từ nhiều chiến đội khác nhau đóng đô ở đây đều là do đích thân chủ tiệm net lựa chọn, toàn bộ đội ngũ thực lực không tồi. Cho nên để sáng tạo ra khái niệm đội nhóm cừ khôi, đương nhiên sẽ có những ngưỡng cửa nhất định để khởi xướng khiêu chiến.

Về cơ bản thì có hai cách:

Một là khiêu chiến đơn nhằm đoạt lấy một vị trí nhất định trong bảng xếp hạng thi đấu tổ đội chính thức của tựa game 3T, thông thường yêu cầu xếp hạng trong top 100 thành phố trở lên;

Còn một quy tắc khác tuy đơn giản nhưng thô bạo hơn rất nhiều, đó chính là trực tiếp ném tiền.

Hình thức này thường được gọi là gửi phí khiêu chiến, số tiền bỏ ra không được quá thấp, khiêu chiến thắng lợi sẽ được hoàn trả toàn bộ phần thưởng của ván đó, nhưng nếu thất bại, toàn bộ khoản phí bỏ ra sẽ bị rót vào nhóm chiến thắng, có thể nói là tương đối dễ hiểu. Cũng chính vì nguyên nhân này, khi các chiến đội trong tiệm net thắng càng nhiều, số tiền thưởng cũng từng bước tăng lên, tự nhiên sẽ hấp dẫn tới vô số người xem.

Mà hôm nay, Lục Tu Liên và chiến đội của hắn hiển nhiên đang muốn khiêu chiến bằng cách thức thứ hai sau cùng.

Lâm Độc Nghệ không hề hay biết.

Thời điểm bước ra khỏi nhà vệ sinh, Lâm Độc Nghệ đụng phải một đám người, cậu nhìn vào đồng phục có in logo của tiệm net rất nhanh đã đoán ra thân phận cụ thể của bọn họ, huống chi trong quá trình nói chuyện lại không chút kiên dè ý tứ nào.

“Ai da, khiêu chiến tiệm net lần nào chó mèo gì cũng đến đủ cả, trông mà phát chán.”

“Chịu chứ sao giờ, ông chủ cho chúng ta không ít tiền, phát huy như bình thường đã thu được non nửa cả tháng lương.”

“Hehe, nếu không phải vì tiền thì ông ta đéo có cửa sai tới bảo lui như này đâu.”

“Chủ yếu vẫn là đám oắt phú nhị đại có tiền, gọi cả đống đồ ăn ép chiến đội tụi nó chơi còn chưa tính, lâu lâu còn thích tiêu tiền tìm ngược.”

“Nói thật cho tụi bây nghe, nếu như có được đống tiền đó tao thà đi làm ti tỉ chuyện khác còn hơn. Đúng là không biết ý tứ!”

“Hôm nay có chiến đội mới tới tên gì đấy, Dựa Úc Gia phải không?”

“Tên quần gì vậy... Mà thôi, phú nhị đại ngốc thích đưa tiền, không phải nên hoan nghênh sao?”

“Ài, nhưng mà đánh cùng ngày với cái đội gà rừng đó tốn thời gian của bố vl.”

Toàn bộ quá trình mắt Lâm Độc Nghệ đều nhìn thẳng, thậm chí có khi không dừng lại dù chỉ nửa bước, cứ như thể cậu hoàn toàn không nghe hiểu bọn họ đang nói đến cái gì.

Mãi đến khi ra đến bên ngoài, Lâm Độc Nghệ mới phát hiện cạnh bồn rửa tay còn đứng thêm một người, mơ hồ nhớ rõ đã gặp qua người này ở gian phòng khi nãy.

Vốn Tô Mễ Phi và Lâm Độc Nghệ cùng lúc bước vào nhà vệ sinh, Tô Mễ Phi đang lấy khăn giấy từ trong túi ra, cẩn thận dùng khăn giấy lau qua tay, nhìn qua có thể thấy anh là tuýp người rất ưa sạch sẽ.

Tô Mễ Phi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Độc Nghệ liền thân thiện cười nói: “Đừng để ý lời của bọn họ, thực lực bọn tôi như nào chờ đến thi đấu cậu sẽ biết.”

Hiển nhiên, những gì đám người kia bàn tán nãy giờ Tô Mễ Phi đều lọt tai hết.

Thái độ biểu lộ rõ ra bên ngoài, tuy nhiên khẩu khí của Tô Mễ Phi cũng rất lớn.

Lâm Độc Nghệ đang chìm đắm trong biển nghĩ lại nghe thấy Tô Mễ Phi chậm rãi nghiến răng nghiến lợi: “Còn muốn chúng ta đưa tiền nữa? Chẳng khác nào chờ đám tang của bọn họ. Đợi lát vào game xem ông đây có xẻo chết bọn đấy hay không.”

Lâm Độc Nghệ: “.”

Mắt kính văn nhã quả nhiên không thể hiện được gì, xác nhận thông qua ánh mắt, hẳn đây phải là một ông anh cực kì xấu tính.

Về lại phòng, Tô Mễ Phi không phụ kì vọng thuật lại nguyên văn cuộc trò chuyện mình nghe được trong nhà vệ sinh cho anh em.

Không hề dặm mắm thêm muối nhưng đã đủ làm cả đám phải xoa tay hầm hè.

Thái độ của Lục Tu Liên xem như Phật tính nhất trong đám người: “Thỏ Thỏ à, sao phải tức giận như vậy, chúng ta đều là người có thân phận địa vị đàng hoàng, chó cắn mày mày quay lại cắn nó luôn hả?”

Tô Mễ Phi thiếu chút quăng một tát vào mặt Lục Tu Liên, “Kêu anh mày là Phi ca!”

Lục Tu Liên chân dài đạp nhẹ xuống mặt đất, dùng một lực nhỏ, trực tiếp đẩy chiếc ghế chơi game bên dưới ra một chút.

Kết thúc bằng một cú xoay người đầy hoa lệ, hắn bình tĩnh khoanh hai tay trước mặt, cười đầy ẩn ý: “Chứ mày có gọi anh là Lục Nhị hả?”

“Thằng này ĐM, tính toán chi li!” Tô Mễ Phi nghiến răng, cũng chỉ có thể nhận lời, “…Nhị ca, được chưa?”

Lục Tu Liên thong dong vẫy vẫy tay: “Ai da, Phi ca.”

Hình ảnh thoáng chốc tương đối hài hòa.

Lâm Độc Nghệ cảm thấy như muốn chọc mù con mắt luôn, âm thầm loay hoay với tài khoản game của mình.

Đổi máy tính khác, vị trí các phím vẫn cần cậu điều chỉnh lại một chút.

Một lúc sau, Lâm Độc Nghệ nhận được một lời mời thêm bạn mới.

Lục Tu Liên đã về chỗ ngồi của hắn, hơi cúi người sang gõ gõ mặt bàn: “Chúng ta tổ đội, cậu đồng ý thêm bạn đi.”

Lâm Độc Nghệ chấp nhận lời mời thêm bạn, sau đó nhìn Lục Tu Liên kéo từng đồng đội lần lượt tiến vào sảnh chờ của game.

Chơi đại khái một ván, tuy rằng cấp bậc của bọn họ so le không đồng đều nhưng liếc mắt một cái liền biết ngay tất cả đều là clone (*).

(*) Tài khoản phụ (人家).

Đeo tai nghe cách âm được thiết kế chuyên dụng cho giới thể thảo điện tử lên, tiếng ồn xung quanh lập tức bị ngăn lại.

“Alo, nghe được hết không?”

Giọng của Lục Tu Liên cứ như vậy cọ qua bên tai, vứt bỏ hết thảy tạp âm phía sau, mỗi một âm cuối đều bị khuếch đại thành một vòng lặp vô tận.

Không thể không thừa nhận kênh thoại là một phúc lợi tuyệt đối.

Trong kênh thoại toàn đội, những người khác lục tục lên tiếng: “Nghe được.”

Lục Tu Liên phát hiện có người vẫn luôn không hé răng, nâng ánh mắt đào hoa quay đầu lại: “Phụ trợ?”

Lâm Độc Nghệ lúc này mới phát hiện cậu có chút phân tâm: “…Ừm, nghe được.”

Tai nghe truyền đến một tiếng cười khẽ trầm thấp: “Vậy chuẩn bị vào ván thôi.”