Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 345: Xã hội nguyên thủy nên làm nông nghiệp (22)



Thiên Giai ở trong lòng Thụy tức đến mức toàn thân phát run, sắc mặt của cô ta tái nhợt, lại phát hiện những người thú giống cái xung quanh nhìn Thiên Giai bằng ánh mắt không tốt.

Thụy cũng không hiểu, cần gì phải làm lớn chuyện nhỏ này lên như vậy, nhưng Thụy không muốn làm Thiên Giai đau lòng.

"Vu, tôi không đồng ý để Thảo trở thành Vu tiếp theo." Thụy mở miệng nói với Vu. 

Vu ho khan hai tiếng không nói gì.

Ninh Thư cười híp mắt nhìn Thụy, hỏi: "Tại sao vậy, tôi là Vu do thần chọn trúng, anh muốn làm trái ý thần sao?"

"Tôi không có ý muốn bác bỏ lời thần, chỉ là cô quả thực không phải người thích hợp nhất để làm Vu." Thụy mím môi nói. 

Vu mở miệng nói: "Thảo là Vu được thần chọn trúng, hơn nữa còn ban cho Thảo sức mạnh, không thua kém sức mạnh của người thú giống đực, Thảo nhất định phải là Vu, nếu không chính là làm trái lại ý kiến của thần."

"Nhưng cô ta..." Thụy nói không ra lời, Thảo quả thật có sức mạnh.

Cả bộ lạc lần đầu tiên có người phụ nữ có sức mạnh như vậy. 

"Nhưng quan hệ giữa cô ta và thần nữ không hòa thuận, thần nữ là sứ giả thần phái tới, Thảo không nên coi Giai là kẻ thù như vậy." Thụy nói.

Quan hệ giữa Thảo và thần nữ không hòa thuận, là điều mà cả bộ lạc này đều biết.

Ninh Thư lại che miệng, cười ha ha ha ha nắc nẻ, chỉ vào Thiên Giai: "Anh xác định cô ta là thần nữ chứ, thần nữ rất thuần khiết, cô ta có thuần khiết không?" 

Thụy nhíu chặt lông mày, bình tĩnh nói: "Tại sao Giai không phải là thần nữ, Giai vì Dực Hổ tộc mà làm bao nhiêu chuyện, bỏ ra bao nhiêu, cống hiến bao nhiêu như vậy, cô ấy chính là thần nữ."

Ninh Thư nhún vai: "Cô ta có phải thần nữ hay không, tự cô ta biết, thần nữ, nói cho mọi người biết lần này thần phái cô đến có mục đích gì?"

Thiên Giai hơi hoang mang, nói: "Đương nhiên là cải tạo xã hội nguyên thuỷ." 

Ninh Thư ồ một tiếng: "Cô cải tạo xã hội nguyên thuỷ của cô, tôi làm Vu của tôi, có mâu thuẫn sao?"

Đương nhiên là có mâu thuẫn, Thiên Giai không ngờ người thú giống cái này lại chuyển mình nhanh chóng trở thành Vu kế tiếp như vậy.

Thân phận của Vu trong bộ lạc rất cao quý, Thiên Giai có thể chịu đựng khi người khác trở thành Vu, nhưng không thể chịu đựng một người suốt ngày đối đầu với cô ta như Thảo trở thành Vu. 

"Thần nữ là sứ giả thần phái xuống, sau này Thảo sẽ là Vu, không được phép cãi nhau ồn ào nữa." Vu nghiêm túc nói.

"Hai người đều là người được thần chọn trúng, Thụy, cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện thay người khác, những người khác chưa chắc có thể giao tiếp với đá thần." Vu nói.

Thụy nhíu chặt lông mày, không nói gì. 

"Làm gì vậy, không phải muốn đến hội chợ sao, sao bây giờ vẫn ở đây, ầm ĩ cái gì." Thủ lĩnh tộc trưởng đi tới: "Có chuyện gì thì đợi đến khi kết thúc hội chợ trở về rồi hẵng nói."

Thụy vâng một tiếng.

Người thú giống đực biến thành hổ, người thú giống cái ngồi trên lưng bọn hắn, thoắt cái đã không nhìn thấy bóng người đâu nữa. 

Ninh Thư đang suy nghĩ, có thuốc độc của mình, chắc Chi sẽ an toàn thôi.

Thủ lĩnh tộc trưởng quét mắt nhìn Khải đang bị thương, lại nhìn Ninh Thư, hỏi: "Cô thực sự có thể giao tiếp với thần sao?"

"Đương nhiên." Ninh Thư lạnh nhạt nói. 

Thủ lĩnh tộc trưởng cười một tiếng, hỏi: "Cô giao tiếp với thần như thế nào, mà thần lại ban cho cô sức mạnh vậy."

Ninh Thư nghe ra sự chất vấn của thủ lĩnh, thủ lĩnh vẫn thiên vị con dâu của mình hơn, có điều cũng có thể hiểu được, một người là bạn lữ của con trai mình, còn cống hiến cho bộ lạc nhiều như vậy.

Còn cô chỉ là một người thú giống cái bình thường, không cống hiến được gì cho bộ lạc, cho dù sở hữu sức mạnh thần ban cho, cũng không đủ để thay thế được những lợi ích mà Thiên Giai mang đến. 

Thiên vị là điều rất bình thường.

"Tôi nhìn thấy thần đi tới thế giới hoang vu này, thế giới đầu tiên xuất hiện mặt trời, sau đó xuất hiện rừng rậm, người thú thứ nhất là sư tử, là thần đã ban cho người thú năng lực biến hình."

Thủ lĩnh cười: "Việc này mọi người đều biết." 

Sắc mặt Ninh Thư trầm xuống, đúng là ai có lợi thì người đó được bênh, hiển nhiên thủ lĩnh cũng biết ân oán giữa cô với Thiên Giai, hiện tại cô là người kế thừa chức Vu nhiệm kỳ kế tiếp, thân phận cao quý, còn Thiên Giai là người có thể mang đến cho bộ lạc những lợi ích lớn hơn nữa, thân phận cũng cao quý như vậy, hai người cứ cấu xé nhau như thế đều không có lợi cho sự phát triển của bộ lạc, để đảm bảo bộ lạc ổn định tiếp tục phát triển, chỉ có thể từ bỏ cô.

Vu nhíu mày một cái, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì thêm.

Ninh Thư cũng học thủ lĩnh cười cười: "Tuy thần ban cho tôi sức mạnh, nhưng chưa chắc Vu chính là tôi, xưa nay Vu đều không có sức mạnh." 

Ninh Thư căn bản cũng không quan tâm tới chức Vu này, tai họa đang ở ngay trước mặt, cái gì cũng chỉ là mây bay, có thể sống sót hay không mới là vấn đề.

"Vậy cũng không sai." Tộc trưởng cười thoả mãn, rồi nói với Vu: "Để cho những người thú giống cái khác cũng giao tiếp với đá thần xem."

Tộc trưởng nói xong, xoay người rời đi, một câu nói liền tước đoạt đi quyền kế thừa Vu nhiệm kỳ kế tiếp của Ninh Thư. 

"Tôi tin tưởng cô đã giao tiếp được với đá thần, chỉ là bộ lạc của hiện tại không giống với bộ lạc của trước kia." Vu ho khan nói, lập tức lại thở dài một hơi, vẻ mặt có vẻ tiều tụy đi rất nhiều.

Con người ai cũng tham lam, đạt được càng nhiều, thì càng muốn có nhiều hơn nữa, mà Thiên Giai lại chính là kho tàng có móc ra bao nhiêu cũng không hết.

Giờ đã quen với cuộc sống ung dung thoải mái, không muốn trở lại cuộc sống săn bắt vất vả như trước kia, chí ít bây giờ Dực Hổ tộc cũng không trở về quá khứ được nữa. 

Ninh Thư trở lại hang động của mình, lật thịt muối, sau đó ngồi trên cỏ khô nỗ lực luyện công.

Thời gian bây giờ càng ngày càng gấp rút, Ninh Thư rõ ràng cảm thấy thời tiết đã bắt đầu lạnh, hiện tại trên trời đã có bảy mặt trăng rồi.

Không bao lâu nữa mùa đông sẽ tới, còn có trận địa chấn kia nữa. 

Điều khiến Ninh Thư kinh ngạc là, người thú đi hội chợ đến ngày thứ ba đã trở về, bầu không khí của đội ngũ khi trở về lộ vẻ lo lắng cùng bi thương.

Thụy là người cầm đầu vô cùng hấp tấp, vừa trở lại liền trực tiếp đi tìm cha của mình.

Ninh Thư thấy Chi bình an trở về, trong lòng thở phào một hơi, hỏi: "Sao lại trở về nhanh như vậy?" 

Hội chợ này tổ chức hơn mười ngày, bây giờ mới ba ngày người thú của Dực Hổ tộc đã trở về, đoán chừng đã xảy ra chuyện gì đó, trong đội ngũ trở về không có Thiên Giai.

Chi kéo Ninh Thư trở lại hang động, mới nói với Ninh Thư: "Giai bị người thú của Hắc Xà tộc bắt đi rồi, hiện tại Thụy trở về để gọi người đi cứu cô ta."

"Ồ..." Ninh Thư vô cùng bình thản ồ một tiếng. 

Chi còn nói thêm: "Chỉ e lần này Giai có thể sẽ gặp nguy hiểm."

"Có thể gặp nguy hiểm gì chứ?" Ninh Thư nhíu mày, đây gọi là đổi chỗ để làm quen với mỹ nam mới, có thể gặp nguy hiểm gì.

Chi nói: "Sao có thể không nguy hiểm được, tôi nghe những người khác nói, người thú giống đực của Hắc Xà tộc là lợi hại nhất, là bộ lạc có ít người thú giống cái nhất, thường xuyên đến những bộ lạc khác để bắt giống cái, những người thú giống cái đến Hắc Xà tộc đều không sống được lâu, chính vì người thú giống đực của Hắc Xà tộc quá lợi hại, rất thích làm loại chuyện đó, giống cái đều không chịu nổi." 

"Ồ..." Ninh Thư lại lạnh nhạt ồ một tiếng, đối với Thiên Giai mà nói thì không thành vấn đề.

Bản tính của rắn vốn dĩ đã dâm ô, hơn nữa Ninh Thư còn nghe nói rắn có hai cái ấy ấy, năng lực mạnh mẽ như vậy, thỏa thích chọn lựa hậu cung.

Vừa nghe thấy tin thần nữ bị Hắc Xà tộc bắt, toàn bộ Dực Hổ tộc đều bạo động, lợi ích mà thần nữ mang tới vô cùng chân thực, không có thần nữ, bọn họ sẽ phải trở lại cuộc sống như trước khi giải phóng. 

Có một số việc vẫn cần có thần nữ mới có thể làm tốt được.