Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1743: Quân Hôn Cháy Bỏng 20



Lúc cả đội rút lui, Tống Dật là người đi nhanh nhất, nếu không muốn nói là bỏ chạy.

Mặc dù nói là làm việc vì quốc gia nhưng với tốc độ rút lui quá mức mau lẹ, đội cô sẽ khó tránh khỏi bị lãnh đạo đánh giá là biếng nhác, muốn trốn việc.

Mỗi bộ đội đặc chủng đều được cài thiết bị định vị trong người, thông qua đó lãnh đạo cấp trên có thể biết được các cô đang chiến đấu ở đâu.

Chỉ có điều cả đội tích cực rút lui như vậy thì không được ổn thỏa cho lắm?

Tống Dật đi báo cáo lại tình huống với cấp trên, sau đó chạy như ngựa phi nước đại tới chỗ các đội viên: “Mọi người nghỉ ngơi đi, còn tôi sẽ đi tìm Ngô Tiêm Nhu.”

“Khoan đã đội trưởng, anh hãy đưa chúng tôi theo cùng.” Lão Nhị nói với Tống Dật.

Tống Dật khoát tay: “Lão Lục và Lão Tam đều bị thương rồi, các cậu ở lại chăm sóc cho họ, đây là chuyện cá nhân của tôi, các cậu không cần phải đi.”

“Để tôi đi chung với anh.” Ninh Thư lên tiếng, “Trước hết chúng ta cần tra tin tức về chuyến bay của Ngô tiểu thư.”

Ninh Thư không biết vì sao Ngô Tiêm Nhu lại chạy lăng xăng tới đây.

Đối với việc đi máy bay tới những quốc gia loạn lạc, mỗi lần hạ cánh an toàn đều chính là một điều vô cùng may mắn, phải đứng dậy vỗ tay ăn mừng, cảm tạ chúa trời vì đã phù hộ.

Đến cả chuyện hạ cánh an toàn còn phải vỗ tay chúc mừng cũng đủ nói lên mức độ bạo loạn ở đây đáng sợ tới cỡ nào.

Advertisement

Ngược lại ở đất nước mình cần phải bận tâm tới việc như vậy sao? Tất nhiên là không cần.

“Đúng vậy, đội trưởng đừng quá sốt sắng, để tôi giúp anh tra thêm thông tin.” Tiểu Cửu lấy máy tính ra, ngón tay lướt nhanh như gió trên bàn phím.

Tống Dật khẩn trương nhìn Tiểu Cửu, hỏi: “Tra được chưa?”

Tiểu Cửu gật đầu, quan sát đồng hồ đeo tay: “Nếu bây giờ lập tức đi tới sân bay thì may ra còn kịp, tuy nhiên không thể đảm bảo rằng máy bay không gặp phải sự cố bất ngờ nào đó.”

Tống Dật kiểm tra lượng xăng trong xe Jeep, xem xét thân xe liệu có chỗ nào gặp phải trục trặc.

Kiểm tra xong xuôi liền muốn lái xe tới sân bay.

Ninh Thư hỏi Tiểu Cửu về vị trí và thời gian mà chuyến bay hạ cánh.

Sau đó chỉnh lại trang bị trên người, mang theo súng rồi ngồi lên xe Jeep.

“Xuống mau, tôi không cần cô theo, ở lại đi.” Tống Dật nói với Ninh Thư.

Ninh Thư thở dài: “Cả đội đều kiệt sức rồi, hơn nữa chúng tôi rất lo lắng cho anh, bắt buộc tôi phải đi theo.”

Tống Dật mím môi, khởi động xe, động cơ nổ máy ầm ầm.

Ninh Thư ngồi ghế sau hết ngã trái lại ngã phải.

Lão tài xế mi lái chậm thôi!

Phóng xe như điên tới sân bay, kết quả nhận được thông báo máy bay đáp trễ.

Ở những nơi khác, máy bay đáp trễ giờ không phải chuyện gì to tát, thế nhưng đối với nơi đây, máy bay trễ giờ đồng nghĩa với khả năng cao người trên máy bay gặp phải nguy hiểm.

Không những thế tới giờ vẫn mất liên lạc với Ngô Tiêm Nhu.

Sắc mặt Tống Dật trở nên vô cùng khó coi.

Hắn hung hăng nện một quyền lên tường, Ninh Thư nhìn mà đau tay giùm.

Bỗng mí mắt Ninh Thư khẽ co giật, đừng nói là cha nội này tính điều động trực thăng quân dụng đi tìm Ngô Tiêm Nhu đấy nhá?

Ninh Thư vẫn mải suy nghĩ, bên kia Tống Dật đã trực tiếp gọi điện thoại cho Lão Lục, yêu cầu Lão Lục phải gấp rút lái trực thăng tới đây.

Ninh Thư: …

Cứ tự ý điều động trực thăng như vậy?

Ở đầu dây bên kia, Lão Lục do dự nói: “Đội trưởng, hiện tại tất cả máy bay đều được điều đi để đưa công nhân dầu mỏ về nước rồi.”

“Chẳng lẽ ngay đến một chiếc cũng không còn?” Tống Dật vồn vã hỏi.

“Còn thì vẫn còn, thế nhưng hiện tại máy bay trực thăng đều ưu tiên chở công nhân dầu mỏ về nước, hơn nữa tôi cũng không có quyền tự ý sử dụng máy bay.” Lão Lục gãi đầu, khó khăn nói.

Quân nhân lấy phục tùng làm thiên chức, tuy nói bộ đội đặc chủng được tự do hơn đôi chút, nhưng vẫn chưa tới mức có quyền tự ý điều động.

“Cậu cứ lái đi, có hậu quả gì tôi gánh tất.” Tống Dật trực tiếp nói.

“Đội trưởng à, làm vậy không được đâu.” Lão Lục cảm thấy xoắn xuýt.

“Không sao đâu, mọi chuyện đều do tôi, có gì tôi gánh, Lục, Ngô tiểu thư gặp phải cướp máy bay rồi.” Trong lòng Tống Dật vô cùng sốt ruột, đành phải giải thích rõ với Lão Lục.

Lão Lục biến sắc: “Việc này có nguy cơ bị lên báo mất, tốt xấu gì Ngô tiểu thư cũng là công dân nước ta, đã vậy còn là con gái của Ngô chính ủy, khẳng định cấp trên sẽ dốc toàn lực cứu viện.”

“Anh chờ một lát, Lão Nhị sẽ báo cáo chuyện này lên lãnh đạo, đây không phải là chuyện riêng của mình anh, đợi một lúc nữa cấp trên sẽ phát người tới hỗ trợ anh.”

Ngay cả Tống Dật cũng không có quyền tự ý sử dụng máy bay chứ nói gì đến Lão Lục.

Tống Dật không còn cách nào, chỉ có thể bất lực chờ đợi tin tức.

Hắn biết dù muốn vội cũng không được.

Ninh Thư ngồi một bên nhìn Tống Dật đi tới đi lui trước mặt cô, gấp gáp không khác gì kiến bò chảo nóng.

“Đội trưởng, anh ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đã.” Ninh Thư vỗ vỗ ghế ngồi bên cạnh mình.

“Mọi chuyện chưa phải tồi tệ nhất, chỉ là máy bay hạ cánh trễ thôi mà, chúng ta cũng chưa chắc chắn về việc Ngô tiểu thư có lên máy bay hay không.”

Tống Dật siết chặt điện thoại trong tay, dù hắn có gọi hàng chục cuộc nhưng vẫn không nhận được bất cứ hồi âm nào.

Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó trên máy bay.

Tống Dật khẽ thở dài, Ngô Tiêm Nhu không chỉ là bạn gái của hắn mà còn là công dân trong nước, là con gái của cấp trên.

Lỡ chẳng may Ngô Tiêm Nhu xảy ra chuyện gì thì hắn biết ăn nói thế nào đây?

Tống Dật vò đầu bứt tóc, sắc mặt không ngừng biến đổi.

“Lão Lục, cấp trên có phê duyệt không?” Tống Dật chốc chốc lại gọi điện hỏi Lão Lục.

“Anh đừng quá nóng vội, hiện tại họ đang xác minh thân phận Ngô tiểu thư rồi.” Lão Lục có chút bất đắc dĩ mà nói.

“Mau mau hối thúc người ta, thời gian chính là sinh mạng.” Người mình thích gặp phải chuyện bất trắc, đủ loại âu lo, sợ hãi, nóng vội,.. như muốn bức hắn phát điên.


Mỗi giây mỗi phút trôi qua đều rất khó khăn.

Tống Dật không ngừng thở dài làm Ninh Thư ngứa tay muốn tẩn hắn một trận ra bã.

“Anh phải để Lão Lục thở một chút chứ, việc sử dụng máy bay có được phê chuẩn hay không đâu phải anh ta muốn là được, có tin tức gì chắc chắn anh ta sẽ gọi cho anh,” Ninh Thư bình tĩnh nói.

Tống Dật vì quá bận tâm nên không suy nghĩ được thấu đáo, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc Ngô Tiêm Nhu gặp chuyện là hắn lại cảm thấy không chịu nổi.

Tống Dật ngồi lặng người trên ghế, chống tay đỡ trán: “Cô cũng là phụ nữ, vậy cô có hiểu tại sao Ngô Tiêm Nhu lại làm thế không?”

Ninh Thư nói: “Dù sao Ngô Tiêm Nhu cũng không phải quân nhân nên tôi cũng không rõ lắm, chỉ có điều cô ta vì anh mà lao tới chỗ nguy hiểm như vậy… phần tâm ý này cũng đủ rõ ràng rồi.”

Đúng là đánh rắm thối hoắc, không làm được gì hữu dụng thì cũng đừng cản trở người khác chứ?

Có thể nào biết phân biệt nặng nhẹ, dù chỉ một xíu thôi ?

Đừng nói cái mẹ gì mà tâm ý, lúc này ngoan ngoan ngồi chờ Tống Dật trở về mới chính là tâm ý tốt nhất đối với hắn.

Cứ nhắc tới Ngô Tiêm Nhu là Ninh Thư lại cảm thấy không khỏe, có một số người chính là được ban vốn liếng để tùy hứng, dù có làm chuyện ngu ngốc, nguy hiểm gì thì vẫn có thể sống nhăn răng.

Tống Dật mệt mỏi thở dài: “Có lẽ cô nói đúng, Ngô Tiêm Nhu không hợp với tôi.”

Ninh Thư thản nhiên nói: “Mọi thứ điều có tính hai mặt, nếu anh đã chấp nhận Ngô Tiêm Nhu thì ngoài việc tiếp nhận ưu điểm, anh còn phải bao dung cả khuyết điểm của cô ta, tính cách của Ngô Tiêm Nhu chính là vậy mà, đâu thể dễ dàng thay đổi được.”

“Ngây thơ, thẳng tính, không biết nhìn đại cục, tâm tư mẫn cảm, muốn được người khác bao dung chiều chuộng, nếu không bao dung nổi thì sớm muộn cũng chia tay.” Ninh Thư tuân theo tôn chỉ khuyên giải thay vì khuyên giải ly tán.