Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1731: Quân Hôn Cháy Bỏng 8



Chu Nghĩa phát hiện Ninh Thư ngồi nghe chẳng mấy nhiệt tình, kinh ngạc trợn mắt.

“Cô cứ việc giả câm giả điếc đi, nghe nói cô con gái của Ngô chính ủy là một mỹ nhân xinh đẹp lộng lẫy, chẳng lẽ cô thật sự không lo chút nào ư?” Chu Nghĩa bỗng cảm thấy mất hứng.

Sao luôn tìm niềm vui trên nỗi đau của người khác vậy?

Ninh Thư nhét quả táo vào cái miệng liến thoắng của Chu Nghĩa: “Anh sống tích đức một chút, bớt chọc ngoáy vào vết thương của người khác đi, sao chân anh chỉ bị gãy thôi vậy, đáng ra phải cưa cụt mới phải.”

Chu Nghĩa: …

Chẳng biết ai mới là người cười trên nỗi đau của người khác.

Từng tốp người hết ra lại vào thăm hỏi Tống Dật, tặng bánh kẹo hoa quả, đồ ăn đồ uống,… nhiều đến xếp chồng như núi.

Có lẽ vì thấy đây là cơ hội khó gặp, nên mới xách mông tới nịnh bợ.

Đối với việc sử lý núi đồ ăn này, hiển nhiên là do cấp dưới của Tống Dật đảm đương.

Đám cấp dưới y như một lũ mặt người dạ thú, giả vờ lấy lý do thăm sếp này nọ, còn cái chính là càn quét hết chỗ thức ăn thức uống.

Còn không biết xấu hổ mà nói: núi đồ ăn này sếp ăn một năm cũng chưa hết, để bọn em hỗ trợ sếp..

Advertisement

Vẻ mặt Tống Dật không chút biểu cảm, nếu không phải hắn đang bị thương chưa xuống giường được thì đã sớm đá cho mỗi tên một phát.

Tình bạn của phái nam rất đơn giản, được kết tinh từ khoảnh khắc cùng nhau gác súng, cùng ngồi xổm trong kho lương, cùng đàm luận về đàn bà, cùng chịu phạt, đánh nhau,..

Nói gì thì nói, Tống Dật rất quý trọng những người cấp dưới này, coi họ như anh em chí cốt.

Chỉ có điều, về sau Tống Dật thăng quan tiến chức, không màng tới việc làm nhiệm vụ như trước, vì thế những người cấp dưới này bị điều tới đội khác, tình cảm anh em chí cốt trước đó cũng dần tiêu tan.

Một vài người vì thất vọng nên đã chủ động rời đi trước.

Sau khi Tống Dật cưới vợ, hắn thay đổi đến mức không còn ai nhận ra.

Ninh Thư ngồi cạnh giường Tống Dật, vừa bóc quýt vừa hỏi: “Anh muốn kết hôn với Ngô Tiêm Nhu?”

Ninh Thư chỉ hỏi vu vơ một câu nhưng lại làm cho bầu không khí trong phòng bệnh lắng lại, mấy đội viên đều im lặng hóng hớt cuộc đối thoại giữa hai người.

Tống Dật thoáng sửng sốt, bật cười lắc đầu: “Cô nghe ai nói vậy?”

“Đội trưởng không biết sao, chuyện này đang được đồn ầm trong quân doanh, quan trọng là chính miệng Ngô chính ủy cũng đã nhắc tới, không biết là thật hay giả đây.”

Tống Dật có chút bất đắc dĩ: “Đều là đồn nhảm mà thôi, người như tôi ăn bữa hôm lo bữa mai, Ngô chính ủy sẽ không gả con gái cho tôi đâu, về sau đừng ăn nói lung tung.”

Đối với những việc bản thân còn chưa nắm chắc, Tống Dật sẽ không nói mò.

Ninh Thư đưa trái quýt đã bóc vỏ cho Tống Dật, Tống Dật cảm ơn rồi nhận quýt.

“Thực ra thông tin này chắc như đinh đóng cột, nghe nói cô con gái của Ngô chính ủy mới từ bên nước ngoài trở về không lâu, xem ra hai người sẽ sớm kết hôn.” Ninh Thư bóc một trái quýt, vừa ăn vừa nói.

Chu Nghĩa chen miệng vào: “Người ta từng sống ở nước ngoài, sao có thể cam chịu làm vợ quân nhân được?”

“Người như chúng ta phải cưới một cô vợ hiểu chuyện.” Chu Nghĩa nghiêm túc nói.

“Hiểu chuyện để lúc cậu chơi bời gái gú, phải ở nhà ngậm ngùi chịu đựng chắc?” Một đội viên lên tiếng trêu chọc.

“Nếu tôi có vợ, tất nhiên sẽ ở nhà tu tâm dưỡng tính.” Chu Nghĩa lập tức phủ nhận.

Ninh Thư liếm môi, quýt thật ngọt.

Tiện tay đặt vỏ quýt vào khay, Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Theo tôi biết, Ngô tiểu thư là một quý cô không dính khói bụi trần gian, từ nhỏ đến giờ chưa từng phải chịu khổ.”

“Nghe như kiểu cưới phải công chúa trong cung ý nhỉ.” Chu Nghĩa nổi tính tò mò, đồng thời phóng ánh mắt ác ý nhìn Ninh Thư: “Sao cô biết rõ về Ngô tiểu thư như thế?”

Ninh Thư nhìn thoáng qua Chu Nghĩa.

Chu Nghĩa nhún vai: “Do chính cô nói mà.”

Ninh Thư tiếp tục nói: “Những người phụ nữ không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền sẽ rất chú trọng chuyện tình cảm, cần phải bỏ toàn bộ thời gian của bản thân để bầu bạn với cô ta, bảo vệ cô ta, nuông chiều, yêu thương cô ta, toàn tâm toàn ý với cô ta, nguyện thay cô ta chen mưa chắn gió cuộc đời.”

Cuộc đời cô ta phải tràn ngập tình yêu màu hồng.

Tống Dật nổi gân xanh đầy đầu, lấy tay day trán: “Ai bảo chính ủy sẽ gả con gái cho tôi, cái bát úp còn chưa mở, các cô các cậu cứ nói xằng nói bậy như vậy, Ngô tiểu thư không liều mạng với tôi mới là lạ.”

Tống Dật vừa dứt lời, cửa phòng bệnh đột ngột mở ra, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía cửa ra vào.

Đứng trước cửa là một cô gái trẻ tuổi, vóc người nhỏ nhắn, mái tóc bồng bềnh uốn nhẹ.

Đôi mắt hạnh lúng liếng tràn đầy sinh động.


Nhìn giống hệt một con búp bê tinh xảo vậy.

Khiến người ta không kiềm lòng được muốn bảo vệ che chở, nâng niu như món bảo vật trân quý.

“Tống Dật đâu?” Ngô Tiêm Nhu đứng tại chỗ, quét mắt nhìn đám người trong phòng.

Nghe cha nói Tống Dật bị thương nằm viện, cô ta liền ghé vào đây.

Khi nhìn lướt qua Chu Nghĩa, Ngô Tiêm Nhu không nhịn được nhíu mày.

Bộ dạng tặc mi tử nhãn, cha sẽ không gả cô ta cho kẻ này.

*Tặc mi tử nhãn: lén lút thậm thụt, dáng vẻ gian xảo, không đáng tin.

Nhìn muốn ngứa cả mắt.

Ngô Tiêm Nhu bỏ qua Chu Nghĩa, tiếp tục đưa mắt về phía Lão Nhị cũng đang bị thương, hừm, tên này quá xấu.

Cuối cùng, ánh mắt của Ngô Tiêm Nhu dừng trên người Tống Dật, mở miệng khẳng định: “Anh là Tống Dật.”

Ngô Tiêm Nhu đủng đỉnh bước vào phòng như một bà chúa, đi đến bên giường Tống Dật, quét mắt nhìn hắn từ đầu đến cuối.

Trong phòng bệnh, hiển nhiên Tống Dật là người đẹp trai nhất, là người gánh toàn bộ giá trị nhan sắc của cả đội.

“Đúng vậy, tôi là Tống Dật.” Tống Dật đại khái đoán ra được danh tính của cô gái này.

“Hôm nay tôi tới đây để nói cho anh biết, tôi không đồng ý chuyện kết hôn giữa hai ta, dù cha có bắt ép tôi thế nào, tôi cũng sẽ không bao giờ cưới một tên lính mọi rợ.” Ngô Tiêm Nhu nghĩ sao nói vậy.

Thẳng như ruột ngựa.

Ba chữ ‘Lính mọi rợ’ khiến cả đám trong phòng không nhịn được chau mày.

Ninh Thư vẫn thong thả ăn quýt, tiện thể đánh giá Ngô Tiêm Nhu.

Vừa nhìn đã biết được cô gái này được gia đình bao bọc kĩ lưỡng, cách xa thế giới thực tế tàn khốc.

Nếu so sánh giữa Ngô Tiêm Nhu và Ô Tĩnh, Ô Tĩnh không chỉ xấu xí về ngoại hình mà còn là sát nhân tay dính đầy máu tươi.

Nhưng trong cuộc sống, có những chuyện bắt buộc cần phải có người đứng ra thực hiện, phải đánh đổi sự trong sáng tốt đẹp của bản thân để đổi lấy sự bình an của tất cả mọi người.

Ninh Thư cười thầm trong lòng, ngoài mặt thì bất bình thay Tống Dật: “Đội trưởng à, con gái nhà người ta chê anh kìa.”

Khi Ngô Tiêm Nhu vừa mới xuất hiện, Ninh Thư mang máng đoán được lí do Tống Dật thích cô ta.

Ai cũng có lòng ham muốn đối với những thứ mà bản thân không có.

Tống Dật từng trải qua vô số mưa bom bão đạn, trong hơi thở tràn ngập máu tanh và mùi vị chết chóc.

Mà Ngô Tiêm Nhu lại đối lập hoàn toàn, cô ta như một giọt nước thuần thúy tinh khiết, toát lên vẻ an nhiên, tươi đẹp,.. Có lẽ đây là những điều mà bản thân Tống Dật vô cùng khát khao.

Tống Dật và Ô Tĩnh cùng là một loại người, trải qua cuộc sống giống nhau, nếu hai người có sống chung, khi nhìn đối phương cũng như nhìn thấy chính bản thân mình.

Thấy dáng vẻ máu tanh, những áp lực, dồn nén khi tham gia thực hiện nhiệm vụ.

Không hợp làm vợ chồng cũng có lí do của nó.

Ninh Thư nói Ngô Tiêm Nhu chê bai Tống Dật là cố ý châm ngòi, những người khác thấy vậy cũng nhao nhao lên.

“Đội trưởng, anh phải giữ chặt Ngô tiểu thư.”

“Phải khiến Ngô tiểu thư van xin dưới thằng nhỏ của sếp.”



Ngô Tiêm Ngu xoa tai, cảm thấy khó chịu với âm thanh huyên náo ồn ào xung quanh.

Mấy tên lính mọi rợ này trong lúc nói chuyện còn vỗ vào chỗ đó.

Đám cấp dưới đúng là chẳng ra sao, Tống Dật chắc không khá hơn là bao.

Tốt xấu gì Tống Dật cũng đã ở chung với những người này nhiều năm, thấy họ mân mê cái mông liền hiểu có ý gì.