Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1528: Cô gái bị cưỡng hiếp (18)



Ninh Thư nhìn qua mấy người bên kia, có lẽ là cảnh sát mặc thường phục.

Một người chạy tới lập tức khống chế Ninh Thư và chị Chu.

Chị Chu tỷ bị bắt, có vẻ sững sờ hoảng hốt dị thường: “Làm gì vậy, cướp!!!”

“Câm miệng, cảnh sát làm việc.”

Ninh Thư và chị Chu bị áp giải lên xe, xe chạy tới đồn công an.

Ninh Thư cảm thấy ở thế giới này cô cực kỳ có duyên với đồn công an, luôn bị mời đi uống trà, ông chú cảnh sát bưng trà cho cô.

Ông chú bưng trà vất vả rồi.

Chị Chu sắc mặt tái nhợt, nghĩ mãi cũng không rõ tại sao mình lại bại lộ.

Mụ đã lừa rất nhiều cô gái, chưa từng thất thủ.

Tới đồn công an rồi, cảnh sát đưa Ninh Thư tới một gian phòng khác thẩm vấn.

“Là cô báo cảnh sát.”

Ninh Thư gật đầu: “Là tôi, đây là chứng minh thư của tôi. Tôi ra ngoài làm công, nửa đường thì gặp phải chị Chu kia.”

Ninh Thư hỏi: “Tôi làm như vậy có được tiền thưởng không?”

Cảnh sát: …

Bên Ninh Thư được đãi ngộ không tồi, còn chị Chu lại bị kiểm tra toàn thân để bảo đảm không giấu giếm bất cứ công cụ liên lạc nào.

Dưới sự thẩm vấn của cảnh sát, chị Chu cuối cùng phải khai ra việc môi giới mang thai hộ.

Cảnh sát tìm hiểu nguồn gốc rồi truy ra được hang ổ, cứu được không ít phụ nữ. Cơ mà có mấy người phụ nữ đã lớn bụng, hiển nhiên đã bắt đầu công việc.

Trái ngược hoàn toàn với những miêu tả tốt đẹp mà chị Chu nói với Ninh Thư, tất cả những cô gái này đều bị lừa đến đây, thậm chí có người còn bị bắt cóc.

Chỉ cần ban đêm đi qua chỗ hơi thanh vắng, bạn có thể bị người ta bịt miệng trói lại, nhét vào bao mang đi.

Những cô gái đó không có tự do, cứ như gà mái đẻ trứng, mang thai hộ cho người ta, kiếm tiền cho bọn người môi giới lòng dạ hiểm độc.

Ngoại trừ việc được cung cấp đồ ăn để bảo đảm thai nhi có thể trưởng thành tốt ra thì một cắc cũng không có.

Mất sạch tự do.

Còn phải bảo đảm thai nhi trong bụng khỏe mạnh, bởi vì nếu không khỏe mạnh khách hàng sẽ không cần. Đến lúc đó sẽ giết chết đứa nhỏ bị khiếm khuyết ngay từ trong bụng mẹ.

Tóm lại, y hệt như nuôi gà, bắt mấy người phụ nữ đó phải sinh con.

Sinh được một đứa là có thể kiếm được từ mấy vạn đến hơn mười vạn, mà mấy cô gái đó một đồng cũng không được nhận. Hơn nữa số tiền kiếm được nhiều hơn hẳn bán phụ nữ vào núi.

Trẻ con mới đáng giá.

Phụ nữ có quyền sử dụng cơ thể của họ, nhưng đó không phải là lý do cho mấy người này bóc lột.

Nghi phạm bị bắt, nhưng mấy thai phụ này khiến cảnh sát có chút luống cuống. Đặc biệt có một người phụ nữ muốn phá bỏ đứa con trong bụng, gần như là quỳ sụp xuống đất gào khóc thất thanh.

Những chuyện đó đều không liên quan đến Ninh Thư, lĩnh một số tiền thưởng tượng trưng đồn công an đưa xong, Ninh Thư ngồi xe rời đi. Cô không tính ở lại thành phố này, muốn đổi chỗ khác.

Ninh Thư ngồi trên xe, lần này hẳn sẽ không gặp phải loại người như chị Chu nữa. Mà cho dù có gặp được, vậy tới đi, lấy giá trị vũ lực của Ninh Thư, căn bản không sợ.

Tốt nhất là đến hết một lần, tận diệt sạch sẽ.

Ánh mặt trời tuy rực rỡ, thế nhưng vẫn có những góc âm u không thể chiếu sáng. Ở trong góc tối đó, tội ác nảy sinh.

Thế giới không chỉ có một màu trắng, mà còn có đen, có xám.

Thậm chí màu trắng đó cũng không phải là sắc trắng thuần túy.

Lòng người phức tạp, phải có năng lực bảo hộ bản thân, có kỹ năng sống mới có thể sinh tồn trong thế giới nguy hiểm này.

Ít nhất là thế giới này vẫn tương đối hoàn hảo.

Ninh Thư ngồi xe buýt mấy ngày, lại đến một thành phố phồn hoa khác.

Ninh Thư xuống xe, trước tìm một khách sạn nhỏ dừng chân, sau khi chỉnh lý một chút liền đi tìm việc làm.

Ninh Thư đếm mấy kỹ năng của mình, có thể lập trình, có thể chiến đấu, biết thêu thùa, biết nấu cơm…

Mấy thứ cô biết đúng là không ít.

Nhưng mà phải dùng cái nào đây?

Ninh Thư tính toán tới lui một hồi rồi lên mạng tìm việc làm.

Ninh Thư nhìn thấy có công ty game đang tìm người lập trình, Ninh Thư lập tức gọi điện thoại bảo mình muốn nộp đơn.

Kết quả đối phương bảo gửi bằng tốt nghiệp đại học chuyên ngành IT cho họ.

Tôi có bằng tốt nghiệp trung học phổ thông, chịu không?

Ninh Thư bảo kỹ năng lập trình của mình không yếu, nhưng đối phương đã cúp điện thoại.

Có đôi khi bằng cấp không có ý nghĩa gì, nhưng lại là một bước đệm.

Ninh Thư thở dài một hơi, tiếp tục lướt web. Ninh Thư không tin mình không tìm được một công việc phù hợp.

Nhìn thấy một võ quán Tae Kwon Do đang tìm huấn luyện viên, Tae Kwon Do à. Cô cảm thấy mình có thể đi thử một chút.

Cứ việc đi phỏng vấn, Ninh Thư không tin Tae Kwon Do còn đòi bằng đại học.

Nhưng thế giới này đã khiến cô tuyệt vọng rồi.

Ninh Thư còn thấy có câu lạc bộ súng tuyển giáo viên.

Súng là hàng cấm, nhưng ở mấy câu lạc bộ kiểu này thì đây là đồ chơi cho kẻ có tiền.

Ninh Thư cảm thấy kỹ thuật bắn súng của mình cũng không tệ, cho dù ngắm không trúng chẳng phải còn có tinh thần lực sao.

Nhưng mà người ta muốn tuyển bộ đội đặc chủng xuất ngũ cơ, a ha ha.

Ninh Thư mua một bộ quần áo mới, ít ra cũng không còn xám xịt như trước, cũng đi chỉnh lại đầu tóc một chút, thoạt nhìn thoải mái tươi trẻ hơn hẳn.

Sau đó Ninh Thư bắt đầu đến võ quán Tae Kwon Do phỏng vấn.

Ninh Thư đã nghĩ kỹ rồi, nếu không phỏng vấn thành công, cô sẽ ra ngoài đường bán bánh trứng, dù sao vẫn có thể sống.

Còn không được nữa thì nướng khoai bán, a ha ha ha…

Ninh Thư đến võ quán Tae Kwon Do, người phỏng vấn nhìn thấy Ninh Thư có chút kinh ngạc, hỏi giấy chứng nhận Tae Kwon Do của Ninh Thư.

Giấy chứng nhận này là do hiệp hội Tae Kwon Do cấp, đai đen gì đó là phải thông qua khảo hạch.

Ninh Thư: …

Quá tuyệt vọng.

Có thứ gì là không cần giấy chứng nhận không?

Ninh Thư nói: “Tôi không có giấy chứng nhận, nhưng tôi thật sự là đai đen, không tin chúng ta có thể đánh một trận.”

Người phỏng vấn: …

Người phỏng vấn này ước chừng hơn ba mươi tuổi, chắc trên người có chút công phu, mắt sáng ngời, thân thể rắn chắc.

“Anh có thể kiểm tra thử vũ lực của tôi, nếu như vẫn không tin, vậy tôi sẽ đi lấy giấy chứng nhận.” Ninh Thư vươn tay, “Anh chỉ cần một phút để khảo nghiệm thôi.”

Người phỏng vấn cởi áo khoác ra, bên trong đang mặc võ phục Tae Kwon Do, trên lưng mang đai màu đen, đại biểu cho cấp bậc Tae Kwon Do của anh ta.

Ninh Thư bày ra tư thế Tae Kwon Do, chỉ cần hai hiệp liền nhẹ nhàng quăng người phỏng vấn qua vai.

Người phỏng vấn lồm cồm bò dậy: “Quả thực không tồi.”

“Nhưng mà tư liệu của cô cần phải hoàn chỉnh. Thời gian chúng tôi dạy thường là vào cuối tuần, cô chỉ cần đến vào thứ bảy và chủ nhật.”

Ninh Thư trong lòng rất vui, cái này chứng tỏ người ta chịu nhận cô rồi.

Hơn nữa một tuần chỉ đi làm có hai ngày, thời gian còn lại cô có thể làm rất nhiều thứ.

Ví dụ như học thêm gì đó, xin giấy chứng nhận gì đó.

Người phỏng vấn Ninh Thư là ông chủ của phòng tập Tae Kwon Do này.

Lĩnh vực kinh doanh chủ yếu là dạy những người muốn học Tae Kwon Do.

Nói chung là tất cả những ai muốn học, bao gồm cả trẻ con lẫn phụ nữ, cũng có vài người đàn ông đăng ký.

Anh ta vốn cũng muốn tìm một huấn luyện viên nữ để dạy cho những công nhân viên văn phòng, sinh viên và học sinh cấp ba với mấy cô gái. Anh ta khổ tâm kinh doanh võ quán Tae Kwon Do này nên không muốn truyền ra mấy thứ kiểu “Huấn luyện viên sàm sỡ nữ sinh” làm hủy hoại thanh danh.

Lúc trước Ninh Thư nhìn thấy thông báo tuyển dụng nói muốn tìm huấn luyện viên nữ liền cảm thấy cơ hội trúng tuyển của cô khá lớn.

Hiện tại ít nhất cũng có việc làm.

Ông chủ đưa Ninh Thư đi kiểm tra chứng chỉ, được xếp vào hàng cao thủ đai đen.

Ừa, dựa vào vũ lực cũng có thể kiếm cơm.