Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1487: Thần thú giãy giụa (9)



Ninh Thư lớn lên xinh đẹp, một thân áo lục cư nhiên mặc vào càng thêm mờ ảo, cảm giác phong hoa tuyệt đại.

Ngọc Linh Lung thực hoài nghi đây là tình nhân mới của Ngọc Lưu Li.

Ngọc Lưu Li cười nhạo một tiếng, vẻ mặt trào phúng, "Nhị tỷ tỷ, tỷ vì muốn có gì kia với Ngũ điện hạ mà thật hao tổn tâm tư đi, còn bôi nhọ muội có nam nhân khác."

"Nếu tỷ thích Ngũ điện hạ như vậy, thì muội nhường cho tỷ đó thế nào, nhưng tiền đề là tỷ có thể bắt được tới tay nha."

Không phải chỉ là một nam nhân thôi sao, xem ra tên nam nhân kia cũng không có cái gì tốt.

Đối với Ngọc Lưu Li trước kia vô cùng lãnh đạm.

Không chừng tên Ngũ điện hạ kia cùng Ngọc Linh Lung đã có thông đồng với nhau, mới muốn gϊếŧ chết Ngọc Lưu Li đi.

"Hồ nháo, nghe thử xem ngươi đang nói cái gì." Ngọc Hùng Phi lạnh mặt, "Bớt ở chỗ này làm mất mắt, mau mau đi vào đi."

"Vị công tử này, đa tạ công tử đã đưa chất nhi của lão phu trở về, Ngọc gia tất sẽ có thâm tạ, hiện tại không tiện chiêu đãi công tử." Ngọc Hùng Phi hướng Ninh Thư chắp tay.

Ninh Thư cũng chắp tay, "Được."

Ngọc Lưu Li trợn trắng mắt, "Ngươi là thần thú khế ước của ta, còn muốn chạy."

"Đây là thần thú khế ước của muội, cũng không phải dã nam nhân nào đó, Ngọc Linh Lung tỷ nói chuyện chú ý chút đi." Ngọc Lưu Li cười lạnh nói, hơi hơi nâng cằm nhìn nàng.

Thần thú?!

Mọi người chung quanh vừa nghe thấy thần thú, đều dùng một loại ánh mắt cực nóng sáng rực lên nhìn Ninh Thư.

Loại ánh mắt này thật giống như đang nhìn xem người ngoài hành tinh.

Ngọc Hùng Phi nhìn Ninh Thư, "Là thần thú sao?"

"Đương nhiên là thần thú, cho nên, đừng ai nói gì mà nam nhân của ta."

Ngọc Lưu Li nhìn về phía Ninh Thư, "Hiện ra bản thể, để mọi người nhìn xem, tránh cho bọn họ luôn hắt nước bẩn lên trên người ta."

Ninh Thư:......

Cho nên hiện tại là loại tình huống nào nha, bảo nàng hiện ra bản thể, để những người này nhìn xem như đi tham quan vườn bách thú.

"Nếu ngươi muốn hảo hảo ngốc ở Ngọc gia, thì ngươi hiện ra bản thể liền cho ta, bằng không cả hai chúng ta đều sẽ trở thành đôi gian phu da^ʍ phụ đó."

Ngọc Lưu Li hướng Ninh Thư nói.

Trừ bỏ nguyên nhân này ra, Ninh Thư cảm thấy Ngọc Lưu Li là đang muốn trang bức người khác đi.

Vừa nãy Ngọc Linh Lung còn nói Ninh Thư với Ngọc Lưu Li có quan hệ không chính đáng, cho tên Ngũ điện hạ kia đội nón xanh gì đó.

Kết quả người nam nhân này lại là một thần thú, còn có sự tình nào vả mặt hơn?

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Ninh Thư, ánh mắt của Ngọc Lưu Li nhìn Ninh Thư có chút không vui.

Ninh thư chỉ có thể hiện ra bản thể của mình, nguyên chủ là một con khổng tước xinh đẹp, lông trên người lung linh rực rỡ, dưới ánh mặt trời miễn bàn có bao nhiêu xinh đẹp.

Ninh Thư quay đầu nhìn xem thân thể của mình, cảm giác quá kỳ lạ.

Nhìn thấy Ninh Thư hiện ra bản thể, mọi người chung quanh đều hút một ngụm khí lạnh.

Ngọc Lưu Li cao ngạo nhìn Ngọc Linh Lung, "Thấy được rồi chứ, đây là thần thú khế ước của muội."

Sắc mặt Ngọc Linh Lung có chút khó coi, nhưng vẫn miễn cường cười cười, "Chúc mừng lục muội muội, cư nhiên có thể khế ước được thần thú."

Ninh Thư một lần nữa biến thân trở về, nhận thấy ánh mắt Ngọc Linh Lung nhìn mình vừa mang theo ý thèm thuồng, còn có một tia ghen ghét bất đắc dĩ cùng chán ghét.

Hiển nhiên bất đắc dĩ ghen ghét gì đó, khẳng định là dành cho Ngọc Lưu Li.

Ngọc Hùng Phi nhìn đến Ninh Thư, hướng Ninh Thư chắp tay, "Có lễ."

Linh thú có thể tu luyện thành thân người, đều đã sống qua rất nhiều năm, tu luyện rất lâu, còn trải qua thiên kiếp.

Ninh Thư nhanh chóng chắp tay lại đáp lễ, "Khách khí khách khí."

Ngọc Hùng Phi hướng Ngọc Lưu Li nói: "Nếu là thần thú khế ước của ngươi, thì hảo hảo ở chung, kính trọng, nâng đỡ lẫn nhau."

Ngọc Lưu Li biểu tình châm chọc, trước kia đối với Ngọc Lưu Li đều là thái độ lãnh lãnh đạm đạm, hoặc chính là làm lơ nguyên chủ, chưa từng xem nguyên chủ là cháu gái.

Hiện tại, biết Ngọc Lưu Li có một thần thú khế ước, thái độ lập tức có đại chuyển biến, tha thiết dặn dò.

"Gia gia, người vẫn giống như trước đây thì hơn, làm lơ sự tồn tại của đứa cháu gái này là được, cứ coi như không có đứa cháu gái này là được rồi." Ngọc Lưu Li chắp tay sau lưng tiến vào đại môn.

Lúc đi ngang qua Ngọc Linh Lung, còn nhẹ giọng nói một câu, "Vai hề thích nhảy nhót, tốt nhất đừng nên nhảy nhót trước mặt ta, sự tình trong núi ta còn chưa hảo hảo cùng tính toán với ngươi đâu."

Tươi cười trên mặt Ngọc Linh Lung đều không giương lên nổi, thầm xiết chặt nắm tay, nhàn nhạt nói: "Tỷ không biết muội là đang nói cái gì."

Ngọc Lưu Li hừ lạnh một tiếng, lập tức đi rồi.

Ninh Thư cũng đi ngang qua trước mặt Ngọc Linh Lung, ánh mắt Ngọc Linh Lung nhìn Ninh Thư thực khao khát.

Hiển nhiên là rất kỳ vọng mình cũng có thể khế ước được một con thần thú.

Ninh Thư đi theo vào trong đại môn của Ngọc gia, Ngọc gia rất lớn, điêu long họa đống (tranh vẽ phù điêu rồng phụng), núi giả hoa viên.

Còn có rất nhiều trường luyện võ rất lớn.

Chiếm một vùng rộng lớn, chính là nơi ở dành cho người của Ngọc gia.

Ngọc Lưu Li đi tới một tiểu viện tử, cái sân trông thực hoang vắng.

Ngọc Lưu Li đẩy cửa phòng ra, dát nha một tiếng.

"Ta ở Ngọc gia chính là loại ngày tháng này, cha mẹ ta đều đã chết, gia gia còn làm lơ ta." Ngọc Lưu Li ngồi lên trên ghế, cầm ấm nước trà trên bàn lên định rót nước.

Kết quả trong ấm không có lấy một giọt nước.

Ngọc Lưu Li trầm khuôn mặt.

Ninh Thư nhìn quét qua bài trí trong phòng một chút, rất là mộc mạc, đồ vật đều cũ kĩ.

Ninh Thư vung tay lên, phủi bụi trên ghế rồi ngồi xuống.

"Còn tốt chán, có ăn có uống." Ninh Thư nói.

Ngọc Lưu Li cười lạnh một tiếng, "Ta ở Ngọc gia nhận hết sự khi dễ, gia gia ta đến một câu cũng không nói, liền xem như không quen biết ta."

Ninh Thư nghịch ngón tay mình, đôi tay này cũng thực xinh đẹp, "Vậy ngươi còn muốn như thế nào, cả nhà đều phải cung phụng ngươi sao, đem ngươi giống như công chúa."

Ninh Thư phát hiện Ngọc Lưu Li còn có chút bệnh công chúa đi.

"Cũng không đến mức lãnh đạm như thế nha, ta phỏng chừng nếu không có hôn ước với Ngũ điện hạ, thì những người này sẽ còn quá đáng đến mức nào." Ngọc Lưu Li rất bất mãn đối với Ninh Thư, khi luôn làm trái ý mình.

Hắn là hoa khổng tước thần thú khế ước, nên phải cùng với nàng đứng chung một chiến tuyến chứ, hiện tại cư nhiên còn trào phúng nàng.

"Chẳng lẽ những người đó thích khi dễ người là làm đúng sao." Ngọc Lưu Li bất thiện nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư nhún vai, "Trước kia ngươi là một người không thể tu luyện, thế giới này lại cường giả vi tôn, tài nguyên đương nhiên phải tập trung lên trên người con cháu có thể tu luyện trong gia tộc, cho một người không thể tu luyện như ngươi chỉ tổ lãng phí."

"Thực lực, lực lượng mới là tiền vốn khiến cho một gia tộc có thể sừng sững không ngã, ngươi vốn dĩ vì có hôn ước với Ngũ điện hạ nên mới khiến cho người ta càng chú ý, nếu gia gia ngươi phủng ngươi ở trong lòng bàn tay, thì người muốn nhằm vào ngươi sẽ càng nhiều."

"Gia gia ngươi có thể thời thời khắc khắc bảo hộ ngươi sao?"

"Không có bản lĩnh, còn chiếm nhiều tài nguyên như vậy, sẽ không khiến cho người ta hận sao."

Ninh Thư thật ra cảm thấy cách làm của Ngọc Hùng Phi là đúng, một gia tộc có nhiều người như vậy, thân làm chi chủ một nhà, đều phải cố kỵ đến mọi mặt.

Đem một người không thể tu luyện phủng đến quá cao thì có cái gì tốt, làm lơ như vậy, không thèm để ý tới ngược lại sẽ không hấp dẫn người khác chú ý.

"Người ta vất vả cực khổ tu luyện, ngươi thì cái gì cũng không làm, sống được đã tốt hơn so với người khác rồi, chứ gϊếŧ ngươi cũng là chuyện bình thường." Ninh Thư nói trắng ra luôn.

Trước kia phỏng chừng bởi vì Ngọc Lưu Li có hôn ước với Ngũ điện hạ thiên tài, nên mới chiêu họa.

Mọi việc đều có nhân thì mới có quả.

Ngọc Lưu Li trừng mắt nhìn Ninh Thư, cười lạnh một tiếng, "Thật đúng là có phản cốt, ngươi biết những ngày tháng trước kia của ta như thế nào sao?"