Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1484: Thần thú giãy giụa (6)



Ninh Thư thấy cái thi cốt đang cầm trường mâu kia, Ngọc Lưu Li cũng nhìn thấy liền đi về phía thi cốt.

Ngọc Lưu Li vươn tay muốn nắm lấy trường mâu mà thi thể đang nắm ở trong tay.

Ninh Thư vội vàng nói: "Đừng đυ.ng vào."

Ngọc Lưu Li vừa chạm vào, cỗ thi cốt đang cầm trường mâu bỗng biến thành tro tàn.

Ngọc Lưu Li sửng sốt, ngay sau đó cảm giác có thứ gì đó vọt vào trong đầu nàng, ý thức hải có một vật chất màu xám xuất hiện.

Biểu tình của Ngọc Lưu Li thật rối rắm, Ninh Thư hỏi: "Làm sao vậy?"

"Dường như có thứ gì đó vừa vọt vào trong ý thức hải của ta." Ngọc Lưu Li ninh mày.

Một loại vật chất không lai lịch xuất hiện trong ý thức hải của Ngọc Lưu Li, có khi nào là muốn đoạt xá ý thức.

Ninh Thư:......

Ninh Thư thở dài một hơi, cái gì nên tới vẫn phải tới.

Cái loại vật chất màu xám này không phải thứ gì khác, mà là một sợi tàn hồn.

Chính là một loại thần hồn của khối này thi cốt này, trước khi chết ở trong trận chiến, đã giữ lại một tia tàn hồn.

Vừa rồi khi Ngọc Lưu Li chạm vào thi cốt, tia tàn hồn này liền thuận thế chui vào trong đầu Ngọc Lưu Li.

Mấu chốt là, này mẹ nó chính là nam chủ tương lai a, ngọa tào.

Hiện tại nam chủ vẫn còn rất yếu ớt, tàn hồn tùy thời đều có thể tiêu tán, hiện tại chỉ có thể mượn ý thức Hải của Ngọc Lưu Li để uẩn dưỡng linh hồn.

Ngàn năm trước còn sánh ngang với thần, thật đúng là cường đại a.

Sọ não Ninh Thư phát đau, có được một thứ vũ khí mạnh ngang vũ khí hạt nhân như vậy, Ninh Thư muốn thoát khỏi Ngọc Lưu Li càng trở nên khó khăn.

Nam chủ sẽ chậm rãi khôi phục lại thực lực, nếu Ngọc Lưu Li có nguy hiểm gì không thể chống đỡ, sẽ lập tức bay ra giúp Ngọc Lưu Li.

Nhưng hiện tại nam chủ chỉ là một sợi u hồn, đến ý thức cũng chưa có.

Ninh Thư cảm giác như nước đã tới chân rồi, trước khi nam chủ kịp khôi phục lại, nàng phải thoát khỏi kiếp sống nô dịch với Ngọc Lưu Li.

Ninh Thư thật sống không còn gì luyến tiếc.

Ngọc Lưu Li nhìn thấy khuôn mặt Ninh Thư vặn vẹo, trong lòng càng không nghi hoặc, hướng Ninh Thư hỏi: "Không phải là thứ có nguy hại gì đi."

Ninh Thư kéo kéo khóe miệng, "Phỏng chừng là một sợi tàn hồn, chú ý nhiều chút là được."

"Có cách nào để lấy nó ra không?" Ngọc Lưu Li nghĩ đến việc có một người đang tồn tại trong thân thể mình, tức khắc cảm thấy khó mà có thể chấp nhận được.

Sợ rằng sẽ có hại đối với bản thân mình, vì dù gì cũng là linh hồn của một người khác nha.

Ninh Thư buông tay, "Ngươi giải trừ khế ước với ta đi, ta liền nói cho ngươi biết."

"Hoa khổng tước, ngươi cũng thật biết nhân lúc cháy nhà đi hôi của, hai chúng ta tốt xấu gì cũng đã cùng trải qua qua sinh tử." Ngọc Lưu Li nhăn mày liễu, khí thế thực thịnh.

Ninh Thư liền biết sẽ như vậy, Ngọc Lưu Li sao có thể dễ dàng giải trừ khế ước với nàng chứ.

"Rốt cuộc có cách nào để đuổi sợi tàn hồn này ra khỏi ý thức hải của ta hay không?" Ngọc Lưu Li có chút nôn nóng mà hướng Ninh Thư hỏi.

Ninh Thư nhún nhún vai nói: "Ta cũng không biết."

Đây là phu quân tương lai của ngươi nha, đuổi đi làm gì.

Đồng nhân bất đồng mệnh (cùng là người nhưng khác mệnh), Ninh Thư cảm thấy nếu tự mình chạm vào thi cốt, thì chờ tới khi sợi tàn hồn này thức tỉnh, nhất định sẽ đoạt xá luôn cơ thể.

Nhưng nếu là Ngọc Lưu Li thì sẽ không giống như vậy.

Sợi tàn hồn này cách đây một ngàn năm chính là thần, rất có bản lĩnh, thực lực cường đại, còn biết luyện đan, mấu chốt là lớn lên còn hảo.

Uy vũ khí phách cùng xứng đôi với Ngọc Lưu Li, chính là nam chủ tiêu xứng.

Người có thể tu luyện thành thần đều là đại ca.

Đừng nhìn người ủy thác Khổng Lâm gọi là thần thú, cũng dính vào một chữ thần, nhưng chữ 'thần' này so ra khác biệt vẫn là rất lớn.

Chân chính tu luyện ra thần (thức) nên gọi là Thần Thú.

Trong khoảng thời gian nam chủ còn chưa tỉnh lại này, Ninh Thư cần phải bảo vệ Ngọc Lưu Li cho tốt, còn bảo hộ một sợi tàn hồn của nam chủ, cũng chính là bảo hộ chính mình.

Ninh Thư rất mệt tâm, phi thường mệt.

Ngọc Lưu Li không có được bảo bối gì, còn bị một sợi tàn hồn xâm lấn ý thức hải, sắc mặt khó coi mà bỏ đi rồi.

Chờ đến khi trở về, nhất định phải nghĩ cách đuổi sợi tàn hồn trong đầu này đi.

Loại cảm giác này thật giống như bị một kẻ lạ mặt xộc vào trong nhà, bá chiếm phòng ở của mình.

Ra khỏi hang động, Ngọc Lưu Li hướng Ninh Thư nói: "Ngươi là khổng tước, ngươi có thể bay, hiện tại ta cần phải về gấp."

Hiện tại tâm tình Ninh Thư không tốt, nói thẳng: "Chân dài nha, tự mình đi đi."

Thần sắc Ngọc Lưu Li một lệ, khuôn mặt nghiêm túc lại, "Khổng Lâm, ngươi không cần quá đáng, tuy rằng ngươi là thần thú, nhưng ở trong mắt ta ngươi không đáng một đồng, ngươi đừng tưởng rằng ngươi nhiều ủy khuất."

Ninh Thư nói: "Nếu ta không đáng một đồng, thì ngươi giải trừ khế ước đi."

Ngọc Lưu Li hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi rồi.

Ngọc Lưu Li cảm thấy mình là người xuyên việt xui xẻo nhất.

Thần thú khế ước không chịu nghe lời, trong đầu còn bị một sợi tàn hồn chui vào, khó chịu muốn chết.

Ngọc Lưu Li còn tưởng sẽ được cưỡi thần thú cường đại thần thú, trông thực xinh đẹp lung linh rực rỡ về nhà, khiến những người đã từng khi dễ nguyên chủ, đều phải trợn mắt chó lên mà nhìn.

Nàng đường đường là một đặc công, sao lại để những người đó khi dễ nàng chứ.

Ngọc Lưu Li đi ở phía trước, Ninh Thư nhận mệnh mà đi theo phía sau nàng.

Ngọc Lưu Li dừng bước chân lại, quay đầu tới, nhìn Ninh Thư, "Nếu như ngươi khinh thường ta như vậy, thì ngươi không cần đi theo ta nữa, ngươi đi đi."

"Vậy thật ra ngươi phải giải trừ khế ước cho ta trước nha, giải trừ xong ta xoay người đi liền." Ninh Thư buông tay nói.

Ngọc Lưu Li buồn bực, "Là thần thú khế ước của ta, ngươi có thể tỏ ra trung thành, có ý thức trách nhiệm làm thần thú khế ước một chút được hay không?"

"Ta là bị bắt khế ước, căn bản chưa từng nghĩ tới việc trở thành thần thú khế ước nha, ngươi cưỡng chế ta lập khế ước rồi, còn yêu cầu đủ thứ." Ninh Thư sửa sang lại ống tay áo màu xanh lá đậm.

Ngọc Lưu Li sinh khí nói: "Ngay tại tình huống đó, nếu ta không lập khế ước với ngươi, thì người chết chính là ta, ta cũng là vì muốn tự vệ, được làm vua thua làm giặc, muốn trách thì trách vận khí ngươi không tốt."

"Ta biết thần thú các ngươi rất cao ngạo, ta vẫn sẽ như cũ không giải trừ khế ước, bởi vì ta sợ rằng ngươi sẽ gϊếŧ ta."

Hiện tại khế ước chính là cọng rơm cứu mạng trong tay Ngọc Lưu Li.

Thứ nhất là trợ lực cường đại có thể bảo hộ chính mình.

Thứ hai cũng vì muốn phòng ngừa hoa khổng tước trở mặt vô tình gϊếŧ nàng.

Tuy rằng Ngọc Lưu Li có tự tin, nhưng cũng không cho rằng với thực lực hiện tại của mình có thể ngạnh khiêng thần thú.

Ngọc Lưu Li cảm thấy thái độ của mình đối với hoa khổng tước quá mềm mại, nên mới khiến cho con thần thú khế ước này hếch mũi giương mắt như vậy.

Bằng không với tính tình của nàng trước kia, thì đã sớm cho chỉ xú hoa khổng tước này giáo huấn rồi.

Ngọc Lưu Li hừ một tiếng, Ninh Thư tức khắc cảm giác đầu óc mình đau muốn nứt, linh hồn đều run rẩy lên.

Ninh Thư ngồi xổm xuống ôm đầu, gân xanh trên trán phồng hết lên.

Linh hồn như bị xé rách, lại một lần nữa thử gan nhau, mỗi lần lại đau đến rách nát, cứ lặp lại hết lần này đến lần khác.

Cả người Ninh Thư đổ mồ hôi đầm đìa, hận không thể đâm đầu vào vách tường, ý niệm muốn cùng liều mạng với Ngọc Lưu Li liền phát sinh.

Đột nhiên một cổ ý chí cường đại liền xuất hiện nghiền nát linh hồn của Ninh Thư.

Đây là lực lượng của pháp tắc khế ước.

Ninh Thư đem áp cái ý niệm này xuống, khế ước sẽ không để nô dịch làm thương tổn chủ nhân, một khi làm như vậy sẽ bị mạt sát ngay.

Ninh Thư đau đến nỗi hai mắt đỏ tươi, đã lâu rồi không cảm thụ loại thống khổ cực hạn này.

Chỉ trong nháy mắt vậy thôi, Ninh Thư đã tính đến chuyện thà chết, để cho nhiệm vụ này thất bại luôn đi.

Nhưng lại không cam lòng chịu thất bại như vậy, hơn nữa nếu thất bại sẽ làm tới sáu cái nhiệm vụ liên tiếp.

Còn có không gian pháp tắc, nếu không thể tiến vào không gian pháp tắc thì sẽ không có biện pháp nào để hiểu được.

Không thể hiểu được pháp tắc, nàng sẽ vĩnh viễn chỉ biết giơ nắm tay, sử dụng nắm đấm vừa mất sức lại vừa không hiệu quả đối với nhiệm vụ giả.