Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1482: Thần thú giãy giụa (4)



Ngọc Lưu Li rất muốn có được ngọc bích quả, nhưng một mình Ngọc Lưu Li không thể đánh lại thủ hộ thú.

Cuối cùng vẫn sẽ nhờ Ninh Thư ra đánh.

Trong lòng Ninh Thư không ngừng ngọa tào ngọa tào.

Ngọc Lưu Li hướng Ninh Thư nói: "Đó là ngọc bích quả, có thể dùng để luyện chế hồi hồn đan, chính là thần dược chữa thương, có thể khởi tử hồi sinh."

Ninh Thư thờ ơ.

Thần sắc Ngọc Lưu Li nhảy nhót, bay về phía vách đá muốn hái ngọc bích quả.

Vừa muốn duỗi tay hái ngọc bích quả, thì một đạo lưỡi đao gió chém lên tay Ngọc Lưu Li.

Ngọc Lưu Li né được lưỡi đao gió, lưỡi đao gió đánh lên trên vách đá, để lại một đường thật sâu.

Nếu lưỡi đao gió này đánh lên trên người Ngọc Lưu Li, khẳng định khiến cho Ngọc Lưu Li ăn không hết gói đem đi.

Trước cửa hang có một con đại điêu đang đứng, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Ngọc Lưu Li.

Tay Ngọc Lưu Li đang vịn trên vách đá chợt rớt xuống một mảng, thân thể treo giữa không trung.

Đại điêu vỗ cánh tấn công về phía Ngọc Lưu Li, trong tay Ngọc Lưu Li có chủy thủ, cùng đánh nhau với đại điêu.

Thực lực hiện tại của Ngọc Lưu Li rất yếu nhược, đối mặt với công kích của đại điêu, có vẻ cố hết sức.

Ninh Thư vẫn cứ nhàn nhạt mà nhìn, chỉ cần sinh mệnh của Ngọc Lưu Li không gặp nguy hiểm, thì nàng cũng lười đến quản.

Chỉ cần Ngọc Lưu Li không chết, thì nàng không có việc gì.

Cho dù Ngọc Lưu Li có gãy tay gãy chân, cũng không có liên quan gì đến nàng.

Thần sắc Ngọc Lưu Li nghiêm túc quật cường, đau khổ kiên trì chứ không gọi Ninh Thư, nếu Ngọc Lưu Li không cầu cứu, Ninh Thư cũng không lo làm chuyện bao đồng.

Tay Ngọc Lưu Li đã bị đại điêu bay vòng qua dùng mỏ sắc bén mổ cho một nhát, tức khắc máu tươi đầm đìa, Ngọc Lưu Li đau đến nỗi rên lên một tiếng.

"Ngươi còn muốn xem ta diễn nữa, thì đừng trách ta không khách khí." Sắc mặt Ngọc Lưu Li trắng bệch quát về phía Ninh Thư.

Con thần thú này hẳn không phải là khổng tước, mà là một con cóc, chọc một chút mới chịu nhảy lên một chút, không hề có tí tự giác nào đối với khế ước thần thú.

Ninh Thư bay về phía Ngọc Lưu Li, ôm eo Ngọc Lưu Li, một chân đá văng con đại điêu.

"Ngọc bích quả." Ngọc Lưu Li nhắc nhở Ninh Thư.

Ninh Thư ôm vòng eo Ngọc Lưu Li, bay về phía ngọc bích quả.

Đại điêu run rẩy vỗ cánh trong không trung, phỏng chừng bị uy áp thần thú trên người Ninh Thư làm cho chịu không nổi.

Nhưng khi nhìn thấy Ninh Thư hái ngọc bích quả, vẫn hung hăng tiến về phía Ninh Thư.

Ninh Thư vung tay lên, tát bay đại điêu sang một bên, hái xuống hai trái ngọc bích quả, hướng đại điêu nói: "Có năm trái ngọc bích quả, ta để lại cho ngươi ba trái."

Đại điêu kêu kêu một tiếng, không dám tới gần nữa.

Ninh Thư ôm Ngọc Lưu Li bay xuống mặt đất.

Ngọc Lưu Li nhìn mặt Ninh Thư có chút ngây người, Ninh Thư buông lỏng eo Ngọc Lưu Li ra.

Ngọc Lưu Li lập tức hoàn hồn, lấy ngọc bích quả trong tay Ninh Thư.

Ngọc bích quả cầm trong tay cảm giác thấm lạnh vô cùng, thực thoải mái.

"Rõ ràng có năm trái ngọc bích quả, vì sao ngươi chỉ hái có hai." Ngọc Lưu Li có chút sinh khí chất vấn.

Tay nàng bị đại điêu mổ cho bị thương, vậy mà chỉ hái có hai trái.

"Vì sao ta phải hái cho được năm trái ngọc bích quả." Ninh Thư cà lơ phất phơ nói, "Ta chỉ cần bảo đảm ngươi còn sống, cũng đâu có nói sẽ giúp ngươi làm việc."

"Ngươi rõ ràng có thể hái được hết năm trái, vì cớ gì còn muốn để lại ba trái, ngươi cũng đâu phải đánh không lại được đại điêu." Ngọc Lưu Li thực không vui nói tiếp, "Không phải ngươi là thần thú sao, chỉ là một con linh thú chưa thể hóa hình mà cũng đánh không lại."

"Không cần kí©h thí©ɧ ta, đã có được hai trái ngọc bích quả, còn chưa biết đủ." Ninh Thư nhàn nhạt nói.

Ngọc Lưu Li hít một hơi thật sâu, nói cho cùng con chim chết tiệt này cũng đâu biết ngọc bích quả có bao nhiêu trân quý, mà chỉ hái có hai trái.

"Rốt cuộc ngươi có biết ngọc bích quả này có giá trị bao nhiêu không, hồi hồn ngọc bích đan cho dù có muốn mua cũng không có ai bán." Ngọc Lưu Li cảm thấy mình sắp bị con chim ngốc này làm cho tức chết rồi.

"Nếu trân quý như vậy, có thể có được hai trái cũng không tệ rồi." Ninh Thư tùy ý nói.

Ngọc Lưu Li lại hít một hơi thật sâu, "Không phải ngươi thấy con đại điêu kia với ngươi cùng một giống loài nên mới hạ thủ lưu tình đi."

"Thế giới của bọn ta là cường giả vi tôn, không có cái gọi là hạ thủ lưu tình." Ninh Thư nhìn Ngọc Lưu Li, " Ta làm như vậy, là vì ta thấy khó chịu, ta rất khó chịu, mỗi lần nhìn thấy ngươi là ta lại khó chịu muốn chết."

Ngọc Lưu Li:......

Nàng đã tạo cái nghiệt gì nha, thần thú khế ước nhà người ta đều đáng yêu manh manh đát, mà sao thần thú khế ước của nàng lại là cái thứ gì đâu vậy.

Ngọc Lưu Li cảm giác tương đương khí chịu, nói: "Mặc kệ như thế nào hai chúng ta cũng đã lập khế ước, xem như nhất thể, lợi ích cũng là lợi ích chung."

"Ta nhỏ yếu đối với ngươi cũng không có chỗ tốt gì, nếu ta vẫn luôn nhỏ yếu, ngươi sẽ cứ phải bảo hộ cho ta." Ngọc Lưu Li muốn nói chuyện rõ ràng với khổng tước.

Công bằng mà nói một chút.

Ninh Thư nói: "Nếu ngươi nguyện giải trừ khế ước, ta khẳng định sẽ có thái độ cực kỳ tốt với ngươi."

Ngọc Lưu Li vừa băng bó miệng vết thương, vừa nói: "Ta căn bản không tin ngươi, nếu thật sự giải trừ khế ước, ngươi chắc chắn sẽ gϊếŧ ta."

"Mệnh của ta cũng ở trong tay ngươi, ngươi muốn gϊếŧ ta lúc nào thì gϊếŧ, ta rất khó chịu." Ninh Thư nói thẳng.

"Ta không hề muốn lợi dụng sức mạnh của khế ước để gϊếŧ ngươi, ta đã nói rồi, chúng ta là đồng đội, lợi ích là lợi ích chung."

Ngọc Lưu Li rất bất đắc dĩ giải thích.

Ninh Thư:......

Mệnh của ta bị niết trong tay ngươi, ngươi còn nói đồng đội được.

"Nếu ngươi thật sự xem ta trở thành đồng đội, thì ít nhất cũng phải đổi một loại khế ước khác, ít nhất cũng là khế ước bình đẳng, thế nào?" Ninh Thư hướng Ngọc Lưu Li nói: "Dù sao cũng phải có chút thành ý chứ."

Biểu tình của Ngọc Lưu Li càng thêm bất đắc dĩ, "Ta căn bản không biết làm thế nào để một lần nữa làm lại khế ước."

Khi bắt gặp con khổng tước này, Ngọc Lưu Li biết mình đánh không lại nó, nên mới xem ngựa chết thành ngựa sống mà cứu, dứt khoát làm khế ước, không nghĩ tới khế ước lại thành công.

Ngọc Lưu Li trước đó là một phế vật không thể tu luyện, nhưng lại là con cái nhà đại gia, khẳng định biết các phương pháp tu luyện và phương pháp lập khế ước thần thú.

Nhưng mà Ngọc Lưu Li không ngờ tới vừa thử lập khế ước đã thành công.

Phỏng chừng do nàng là người xuyên việt nên linh hồn tương đối cường đại, có tài năng ngăn chặn được thần thú.

Nhưng khi lập khế ước, Ngọc Lưu Li cũng rất thống khổ, thật giống như một chuyến đi dạo qua quỷ môn quan.

Thật vất vả mới lập được cái khế ước thần thú này, sao có thể giải trừ rồi đổi khế ước khác được.

Chỉ khổng tước này không cam tâm tình nguyện, chỉ có khế ước mới có thể ngăn hắn.

Chờ đến khi nàng cường đại rồi, con khổng tước này sao có thể không chịu thuần phục nàng?

Ninh Thư đối với lời Ngọc Lưu Li nói không biết làm sao để giải trừ khế ước, thì khịt mũi coi thường.

Ngọc Lưu Li cần có sức mạnh bảo hộ chính mình, trong khi người ủy thác muốn được tự do, tự khống chế vận mệnh của mình.

Cho nên giữa Ngọc Lưu Li với Khổng Lâm mới có mâu thuẫn, chỉ khi nào khế ước được giải trừ thì mới hết mâu thuẫn.

Hiện tại Ninh Thư có hơi đau trứng, hiện tại có trứng thiệt, nên càng đau.

Nếu nàng vẫn cứ không giải trừ được khế ước, chờ đến khi Ngọc Lưu Li cường đại rồi, vạn nhất đem nàng ra mạt sát thì sao.

Nhiệm vụ của nàng liền thất bại.

Thất lại liền phải làm liên tục sáu cái nhiệm vụ.

Ninh Thư thực khó chịu, vô cùng khó chịu.

Ngọc Lưu Li cũng thấy khó chịu, vô cùng khó chịu, rõ ràng có thể có được năm trái ngọc bích quả, nhưng hiện tại chỉ có hai.

Ngọc Lưu Li nhìn Ninh Thư một dạng quyết sống mái một phen, thì yên lặng tự nhủ bản thân không nên sinh khí, chờ đến khi cường đại rồi, nhất định phải khiến cho con thần thú cao ngạo này quỳ gối trước mặt nàng.

Hiện tại còn không phải vì có chút nhỏ yếu sao.