Búp Bê Sữa Của Diệp Thiếu Gia

Chương 28



Diệp Mạnh Giác vội vàng chạy về nhà, Diệp Tư đã ngủ. Từ tối hôm qua cô bắt đầu nóng rần lên, sáng hôm nay mặc dù đã uống thuốc hạ sốt, đã đỡ hơn một chút, nhưng đến trưa lại nóng lên. Dì Thái phát hiện tình hình không ổn, vội vàng gọi điện thoại cho Diệp Mạnh Giác. Diệp Mạnh Giác nhẹ chân nhẹ tay đi vào trong phòng Diệp Tư, trên mặt cô bị sốt cao chưng ra ửng hồng, cả khuôn mặt đều cau lại.

“Có lẽ do cả đêm không ngủ, ban nãy có uống thuốc rồi, nãy giờ mới ngủ được một chút.” Dì Thái nhỏ giọng nói.

“Gọi bác sĩ tới chưa?” Diệp Mạnh Giác hỏi.

Dì Thái gật đầu nói: “Gọi rồi, y sĩ Trần nói, nếu buổi tối vẫn không bớt sốt, phải đến bệnh viện kiểm tra cẩn thận một chút.”

“Bé cưng đã ăn gì chưa?”

“Đã ăn rồi, bị tôi ép buộc ăn một bát cháo, sau đó mới uống thuốc.”

Diệp Mạnh Giác cẩn thận hỏi sự tình một chút, xong xuôi mới để dì Thái đi xuống nấu cháo chuẩn bị sẵn.

Lúc xế chiều, Diệp Tư có tỉnh qua một lúc, thấy Diệp Mạnh Giác ngồi ở đầu giường, có vẻ như đã quên bản thân mình còn đang bị bệnh, nhất định nháo muốn đi chơi với anh. Diệp Mạnh Giác dụ dỗ mãi cô mới yên ổn lại. Tuy nhiên không bao lâu, cô lại sốt cao.

Diệp Tư đang mê man, chỉ nhớ rõ Diệp Mạnh Giác ở bên cạnh cô không ngừng lấy khăn lạnh lau trán cho cô, lại lau cổ tay, đắp khăn mặt trên bắp chân. Hơi lạnh, cảm giác thật thoải mái.

Ánh mặt trời có chút chói chang, Diệp Tư chậm rãi mở mắt, nhìn nhìn hoàn cảnh chung quanh, cô hơi hơi nhíu cái mũi, lại là bệnh viện.

Diệp Mạnh Giác ghé vào trước giường cô đang ngủ. Diệp Tư lặng lẽ nhìn đỉnh tóc của anh, tóc anh rất cứng rắn, đọc trong mấy quyển sách mượn được của Kiều Hoa Hoa, người có tóc cứng, trái tim cũng sẽ cứng. Cô lặng lẽ vươn tay, sờ sờ tóc anh, trong lòng âm thầm dâng lên ngọt ngào, làm sao có thể chứ?

Cô chưa từng gặp qua người mềm lòng hơn chú nha.

Diệp Mạnh Giác hơi hơi giật giật, Diệp Tư vội vàng rút tay về.

“Chú” cô thấp giọng gọi anh.

Diệp Mạnh Giác ngẩng đầu, ánh mắt buồn ngủ mông lung nhìn cô, hỏi: “Ừ, bé cưng tỉnh rồi, cảm giác thế nào, còn nóng không?”

Nói xong, bàn tay to của anh đưa qua thử độ ấm trên trán Diệp Tư, lại cau mày nói: “Hình như vẫn còn hơi nóng.”

Diệp Tư phe phẩy đầu, nói: “Không sao cả, bé cưng đã không còn thấy khó chịu rồi.”

Diệp Tư sốt một phen này, nằm vùi hết ba ngày. Diệp Mạnh Giác cũng đúng là liên tục ba ngày không nghỉ ngơi đủ, luôn luôn canh giữ bên cạnh Diệp Tư, một hồi chườm lạnh cho cô, một lúc cho cô uống nước. Đợi cho đến khi Diệp Tư hạ sốt, Diệp Mạnh Giác cũng gầy không ít.

“Chú,” Diệp Tư nằm trên giường nhìn Diệp Mạnh Giác đổ cháo trong hộp giữ nhiệt ra, “Chú có vẻ gầy không ít.”

Diệp Mạnh Giác ngẩng đầu nhìn cô, cười an ủi: “Không sao, bé cưng. Cũng tại chú không chăm sóc tốt cho bé cưng.”

Cái mũi Diệp Tư hơi hơi có chút cay cay, cô tội nghiệp nói: “Chú, thật ra chính bé cưng mới không chăm sóc tốt cho bản thân, là trên đường dầm mưa trở về.”

Cô chỉ muốn cảm mạo, phát sốt nhẹ, không nghĩ tới lại nghiêm trọng như thế.

“Khó chịu lắm sao?” Diệp Mạnh Giác hỏi cô, “Bé cưng, lần sau phải nhớ kỹ, chú không thể mỗi thời mỗi khắc đều đi theo bên cạnh bé cưng, cho nên, lần sau phải chú ý đến bản thân mình. Ngoan, lần sau phải chú ý, được không? Bé cưng xem bây giờ sốt thành cái gì rồi này.”

Diệp Tư ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Dạ.”

Lúc ăn cơm tối, Lý Hoa Quyên đem chút thức ăn vặt và cháo đến. Thấy dáng vẻ của Diệp Mạnh Giác, bà đau lòng nói:

“Tiểu Tư để lại cho mẹ chăm sóc, con nhanh đi chỉnh trang một chút đi. Ngộ nhỡ Dư Chi đến đây, thấy con như vậy, có lẽ sẽ cho rằng chúng ta ngược đãi con.”

Diệp Mạnh Giác nhận thức ăn trong tay bà, không thèm quan tâm nói: “Khuya rồi, chỉnh trang cái gì? Ngày mai lại nói.”

Diệp Tư nằm trên giường, mím môi nhìn Diệp Mạnh Giác, nếu không phải bà vừa mới nói, bọn họ cũng đã quên mất Dư Chi.

Diệp Mạnh Giác cũng đột nhiên nhớ tới lời nói của Dư Chi, lặng lẽ nhìn về phía Diệp Tư, gương mặt của nhóc con quả nhiên không được vui.

Không biết vì sao, anh cảm thấy rất cao hứng một cách khó hiểu.

Đợi đến khi Lý Hoa Quyên đi rồi, Diệp Mạnh Giác lập tức đi đến trước giường Diệp Tư.

“Bé cưng.” anh cười để mặt sát vào Diệp Tư hỏi, “Bà nói râu chú mọc lôi thôi, có không?”

Cằm của anh quả thật mọc ra lún phún râu xanh, tuy nhiên, dù anh có dáng vẻ gì đi chăng nữa, cô vẫn rất thích. Diệp Tư nhìn cằm của anh, bản thân mình cười đến ánh mắt đều nheo lại.

“Cười? Thật sự lôi thôi lắm hả? Hay là bé cưng ghét bỏ chú rồi?” Diệp Mạnh Giác cười hỏi.

“Không có.” Diệp Tư nói, “Chú ra sao cũng đều rất đẹp trai. Bé cưng sẽ không ghét bỏ chú. Ha ha ha.”

Cô nói xong, ha ha cười ngây ngô.

“Còn cười? Hửm? Bé cưng thật sự chê chú sao?” Diệp Mạnh Giác nói xong đưa tay chọc cô ngứa, Diệp Tư lập tức co rút thành một cục, miệng liên tục cầu xin tha thứ: “Chú, chú, nhột lắm. Bé cưng không có chê cười chú…”

Diệp Mạnh Giác nhìn cô cả người rúc vào một chỗ, chỉ chừa cái đầu, liền nhào lên, ấn cằm lên khuôn mặt nhỏ của cô, anh nhớ lúc cô còn nhỏ, thường xuyên bị anh hai Diệp Mạnh Tiêu chọc đến chạy trốn ầm ĩ.

Hai má trắng mịn, xúc cảm vô cùng tốt, Diệp Mạnh Giác không khỏi mê mải cọ sát. Diệp Tư giống như cá chạch trượt qua trượt lại, miệng còn không ngừng cầu xin tha thứ.

Diệp Mạnh Giác chỉ cảm giác hô hấp của mình nặng thêm, trong đầu kêu loạn, anh đè bả vai Diệp Tư lại, giọng khàn khàn nói: “Ngoan, đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích.”

Hơi thở nóng rực phả vào mặt Diệp Tư, trên thân thể cô không khỏi nổi lên một tầng da gà, giọng Diệp Mạnh Giác khàn khàn, dường như có riêng một loại ma lực, cô thật sự ngoan ngoãn không dám động.

Cằm của Diệp Mạnh Giác chậm rãi rời khỏi mặt cô, tiếp theo, có thứ gì đó âm ấm khắc trên gương mặt cô. Đầu óc Diệp Tư trống rỗng, cô chỉ cảm thấy cả người tê dại, một chút ý thức cũng không có.

Chờ cô phục hồi tinh thần lại, Diệp Mạnh Giác đã ôm chặt cô vào trong ngực, cô hơi giật giật, Diệp Mạnh Giác liền ôm chặt hơn nữa. Giọng khàn khàn của anh từ trên đầu cô truyền tới: “Ngoan, ôm một lát thôi, để cho chú ôm một lát thôi, bé cưng.”

Diệp Tư không động đậy được nữa, uốn cong người trong lòng anh. Cái ôm ấp này, ấm áp bao bọc lấy cô mười mấy năm, hốc mắt cô chậm rãi nóng lên, cô muốn sau này vẫn luôn ở trong vòng tay ấm áp này, cả đời, đều ở trong đó không ra.

Dưới ánh đèn nhu hòa, người đàn ông đứng trước giường bệnh, từ từ nhắm mắt lại, cằm để nhẹ trên đỉnh đầu của một cô bé, bé con trong lòng cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ghé vào trước ngực anh.

Diệp Mạnh Giác nhịn không được thở dài, cho dù là ở trong bệnh viện, lại ở mấy ngày, hơi thở đặc biệt trên người bé con trong lòng cũng vẫn luôn hấp dẫn lấy anh. Anh khó có thể kiềm chế mình, lại nghiêng đầu, ở bên tai trắng mịn của cô gặm nhẹ vài cái.

Trong lòng, bé con hơi hơi rung động, anh vùi đầu vào cổ cô, hít thở mấy hơi thật sâu.

“Bé cưng.”

“Dạ?”

“Bé cưng.”

“Dạ.”

“Bé cưng, chú trở về nhà ở được không??”

Bé cưng ở trong lòng không trả lời, hồi lâu sau, cô nói: “Chú, sau này chú còn chuyển ra ngoài nữa không? Chú còn bỏ bé cưng ở nhà một mình nữa không?”

“… Sẽ không, sẽ không còn nữa.”

“Sau này chú sẽ chăm sóc cho bé cưng thật tốt, sẽ không còn làm cho bé cưng sinh bệnh khó chịu nữa, có được không?”

***

Diệp Mạnh Giác một lần nữa chuyển về nhà ở. Chuyện này, làm cho Diệp Tư mừng thầm thật lâu. Nhưng mà, không quá bao lâu, tin vui lớn hơn nữa truyền đến, Diệp Mạnh Giác và Dư Chi chia tay. Nhìn Lý Hoa Quyên ở trong phòng khách dạy dỗ Diệp Mạnh Giác, Diệp Tư núp trên lầu không phúc hậu che miệng cười trộm.

Hết thảy, có vẻ như đã trở lại như trước. Không có người phụ nữ khác, chỉ có cô và chú.

Diệp Mạnh Giác nghe Lý Hoa Quyên lải nhải xong, đứng dậy lên lầu hai, bước qua khúc quanh thang lầu, Diệp Tư không núp kỹ thân mình nho nhỏ lộ ra, anh không tiếng động cười cười, đi đến bên cạnh cô, nhóc con vẫn còn đang che miệng, không biết lén mừng thầm cái gì đây.

Diệp Mạnh Giác vừa đi tới thư phòng, vừa nói: “Lén lút trốn ở chỗ này, vui vẻ gì thế?”

Diệp Tư thế này mới phát hiện anh đã lên lầu, liền vội vàng đứng lên, giống cái đuôi nhỏ đi theo sau anh, lắc qua lắc lại.

“Sao thế?”

Diệp Tư nhìn nhìn anh, cẩn thận hỏi: “Chú, bà nói, chú và dì Dư Chi chia tay?”

“Ừ.”

“Vì sao?”

Diệp Mạnh Giác nghĩ một chút, hỏi: “Bé cưng, bé cưng thích dì Dư Chi không?”

Diệp Tư do dự một lát, bất kỳ người phụ nữ nào, chỉ cần là bạn gái của chú, cô đều sẽ không thích.

Có lẽ là nhìn thấu sự do dự của cô, Diệp Mạnh Giác nói: “Bé cưng, sau này chú và dì Dư Chi chỉ là bạn bình thường, bé cưng nhìn thấy dì Dư Chi phải ngoan ngoãn chào hỏi lễ phép giống như trước, có biết không?”

“Dạ. Bé cưng biết, chú.” cô khoan khoái đáp ứng, chỉ cần không phải bạn gái chú, muốn cô tiếp đón thế nào cũng được!

Con của dì Thái vừa sinh được một thằng nhóc vừa béo vừa trắng, bà bận đến bù đầu, sau đó xin nghỉ việc, về nhà trông cháu nhỏ. Mới tới là một người phụ nữ họ Lưu, tuổi cũng gần bằng dì Thái, thoạt nhìn người cũng không tệ. Món ăn của bà làm rất ngon, gần như có thể so sánh ngang hàng với đầu bếp ở Diệp gia.

Diệp Tư miệng nhét đầy đồ ăn, lúng búng nói với Diệp Mạnh Giác: “Hồ hồ, người người tốt khóa.”

Ánh mắt Diệp Mạnh Giác mang ý cười nhìn cô nói: “Ăn xong rồi hãy nói.”

“Chú, món này ăn ngon quá à.” Diệp Tư cuối cùng nuốt hết đồ ăn trong miệng xuống, nói.

Cô nói xong, gắp một đũa đồ ăn đưa đến trước mặt Diệp Mạnh Giác, học dáng vẻ của anh nói: “Ngoan, nhìn món ăn này nha, ăn rất ngon đó.”

Diệp Mạnh Giác nghe cô nói như vậy, nhịn không được bật cười, nhưng vẫn nói: “Không biết lớn nhỏ.”

Dì Lưu bưng một chén súp tiến vào, thấy Diệp Mạnh Giác há mồm ăn đồ ăn Diệp Tư gắp cho, cảm khái nói: “Hai chú cháu các người cảm tình thật là tốt.”

Diệp Tư tốt nghiệp trung học, thành tích thi không được như cô mong muốn, tuy nhiên, lúc cô học trung học biểu hiện cũng không quá kém, coi như là tương đối khá. Cô vốn dĩ có trí nhớ rất tốt, môn lý cũng không kém, chỉ là về sau bỏ mặc không chăm chỉ học hành. Tuy Diệp Mạnh Giác không quá để ý thành tích của cô, nhưng cô cũng biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là sau này muốn đi du học cũng phải nhờ chú bỏ tiền ra bao trọn gói. Cho nên, sau khi Diệp Mạnh Giác chuyển trở về, cô lại cố gắng thật nhiều.

Diệp Tư thuận lợi nhận được bảng báo trúng tuyển vào trường cô mong muốn. Mà cái Kiều Hoa Hoa kia từng bị cô hoài nghi là ngu ngốc, lại thực sự ngoài dự đoán của cô. Người này khi đi thi môn lý làm bài tốt đến biến thái, tuy rằng bình thường rất ít học tập, tuy nhiên, cuối cùng tiến lên một chút, cứ như vậy cũng dễ dàng thi đậu cùng một trường với cô.

Cầm tờ giấy thông báo, Kiều Hoa Hoa kiêu ngạo nói: “Thiên phú, hiểu không? Đây chính là thiên phú! Mình giỏi quá đi!”

Vẻ mặt Diệp Tư phẫn hận nhìn cô ta, rất không có thiên lý, tên nhóc như vậy mà là thiên tài toán học, rất không có thiên lý!

Lúc trước Kiều Hoa Hoa và cô cùng nhau chọn khoa văn, cô còn tưởng rằng cô ta học không giỏi khoa lý, có một lần cô làm người tốt giúp cô ta giảng đề. Hiện giờ xem ra, đoán chừng là ngại đề mục kia quá đơn giản, không có ý nghĩa, đâu ngờ cô ta làm thật, một đề lại một đề để mặc cho cô nói. Nghĩ đến đây, Diệp Tư thật muốn bóp chết tên kia. Kết bạn không nhìn mặt, kết bạn không nhìn mặt mà.

Chuông điện thoại di động vang lên, kịp thời ngăn lại ý niệm bạo lực của cô.

“Tiểu Tư, anh đây nghe nói em theo đuổi anh đây, cũng chạy tới đại học N hả?”

Cho dù là thông qua di động, giọng của Đường Duyệt nghe qua vẫn cà lơ phất phơ như trước.

Lại nói tiếp, Đường Duyệt này cũng ngoài dự kiến của Diệp Tư. Ngay trong lúc Diệp Tư và Kiều Hoa Hoa còn đang giãy giụa ở giảng đường học tập. Đường Duyệt lại thần không biết quỷ không hay trong vòng một đêm, biến thân từ một nam sinh ngây ngô nhanh chóng trở thành một Hoa Hoa công tử không hơn không kém.

Khi anh mặc một bộ quần áo táo bạo, đôi mắt đào hoa bay bay đứng trước mặt Diệp Tư, trong khoảng thời gian ngắn Diệp Tư đột nhiên có cảm xúc ước gì thời gian quay ngược trở lại. Cô muốn trở về nhìn xem, trong vòng một năm, đến tột cùng là cái gì kích thích Đường Duyệt, khiến cho một chàng trai điềm đạm thích yên tĩnh biến thành một kẻ táo bạo.

Kiều Hoa Hoa đối với sự chuyển biến của Đường Duyệt không hề tỏ ra kinh ngạc. Cô lành lạnh liếc mắt nhìn nhìn Đường Duyệt một cái, không nhanh không chậm nói: “Đường gia tam công tử ở đại học N vô cùng nổi danh, về sau nhớ che chở chúng tôi một chút nhé, anh Đường.”

Đường Duyệt lập tức run đến rớt cả da gà, ghét bỏ nói: “Kiều Hoa Hoa, em còn cần người che chở sao? Em không bắt nạt người khác đã là cảm ơn trời đất lắm rồi.”